Không Ngờ Anh Trai Tôi Là Thần Linh Tôn Quý

Chương 2: Đến Nơi.



Trời rốt cuộc đã tạnh mưa, vầng trăng từ sau đám mây đen kìn kịt hiện ra một dáng vẻ mơ hồ.

"Hạ Hạ." Tần Kha đột nhiên từ phía sau tiến lên nắm lấy cổ tay cô níu lại. Anh ngẩng đầu nhìn trời đêm, mày hơi nhíu lại.

"Sao vậy ạ?" Tần Hạ mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tần Kha, chỉ thấy anh trưng ra dáng vẻ nghiêm túc, cô theo bản năng liền trở nên cảnh giác.

Tần Kha nói: "Trăng lông."

"Trăng lông làm sao vậy?" Tần Hạ không hiểu hỏi.

Tần Kha định mở miệng nói thêm, lúc này tiếng của Tiền Tú Tuyết chợt vang lên: "Ái! Từ đâu ra con mèo đen xì xì thế này! Đuổi còn đuổi không đi!"

Nghe vậy Tần Kha liền kéo Tần Hạ đi về phía ô tô Tần gia, quả nhiên thấy một nhúm lông đen nhánh ngồi trước đầu xe, mặc kệ mẹ Tần nói như thế nào cũng cứ duy trì tư thế kiêu ngạo mà ưu nhã liếm lông.

Tần Văn ngược lại không nhiều lời như Tiền Tú Tuyết, trực tiếp ngồi xuống định túm cổ con mèo vứt đi, không nghĩ tới mèo mun vốn như đang chuyên tâm liếm lông không quản sự đời đột nhiên nhảy bắn lên, quơ móng vuốt sắc định cào vào tay ông ta, cũng không biết do mèo không có ý định thương tổn người hay là may mắn ông phản ứng nhanh rụt tay về, dù sao thì cũng thành công tránh thoát được tập kích bất ngờ của mèo mun.

"Ông xã, anh có sao không!?"

Thấy Tần Văn ngã ngửa về phía sau, Tiền Tú Tuyết hoa dung thất sắc vội vàng chạy tới đỡ ông. Tần Văn nương theo Tiền Tú Tuyết cánh tay đứng dậy. Ông mặt mũi có chút tái mét, sau khi đứng thẳng người liền buông tay Tiền Tú Tuyết ra, vòng ra sau cốp xe lấy một thanh sắt dài định đem mèo đánh đuổi đi.

Nhưng ông chưa kịp ra tay, Tần Kha đã bước lên ngăn chặn, "Chờ chút, bố."

Ba người Tần Hạ thấy Tần Kha bất ngờ ra mặt liền kinh ngạc nhìn về phía anh. Phải biết là bình thường chỉ trừ những chuyện có liên quan tới Tần Hạ mới thấy Tần Kha đứng ra can thiệp, còn không thì anh luôn là dùng dáng vẻ "người ngoài cuộc xem sự đời". Nhưng hôm nay Tần Kha lại vì một con mèo từ xó nào chui ra cản đường mà xuất đầu lộ diện, thật làm người ta có điều ngoài ý muốn.

Tần Kha buông cổ tay Tần Hạ, khom người ngồi xuống trước mặt mèo mun. Khiến người kinh ngạc chính là khoảnh khắc con mèo đối diện với Tần Kha, dáng vẻ kiệt ngạo khó thuần ban nãy thoáng chốc như tan thành mây khói. Nó thu lại cái tay còn lộn xộn của mình, bốn chân chống dưới đất, đầu cúi xuống, im như ru.

"Đi thôi." Tần Kha vươn tay đem mèo mun nhấc bổng lên, lại thả vào lòng Tần Hạ: "Mang theo nó đi cùng."

Mà càng làm người kỳ quái chính là một nhà ba người Tần Hạ trước hành động của Tần Kha đều im lặng nghe theo, không ai đứng ra nói bất kỳ điều gì, kể cả mèo mun bị Tần Hạ ôm trong ngực ban đầu cũng cứng đờ người, sau lại theo bọn họ lên xe liền nhảy phắt ra, một bộ dạng nhàn tản lim dim sắp ngủ ngồi ở trên cốp xe.

Lúc này xe Tần gia một đường không chướng ngại bon bon trở về đến đầu thôn Bích Sơn.



"Đến nơi rồi." Tần Văn nói: "Tiểu Kha xách đồ vào với bố, hai mẹ con Tiểu Hạ cầm đèn pin đi trước."

Tần Kha gật đầu tán thành, đưa đèn pin cho Tần Hạ. Mèo mun sợ nhưng vẫn có vẻ muốn đi theo anh lại bị anh đẩy về phía Tần Hạ, hé miệng nói: "Đi cùng Hạ Hạ, chớ có làm em ấy bị thương."

Mèo mun tức khắc ỉu xìu ngồi trong lòng Tần Hạ. Tần Hạ không nghĩ tới Tần Kha có tài thuần mèo, tức khắc giơ một ngón tay cái với anh. Tần Kha vô cùng sủng nịnh vỗ vỗ đầu cô: "Em cũng cẩn thận kẻo bị nó cào."

"Dạ." Tần Hạ gật gật đầu.

Bốn người xách đồ tiến vào trong nhà cũ. Vừa mới vào tới cửa, nhà bác cả đã vội vàng xách đèn ra tiếp đón.

"Muộn thế này mới tới, có mệt không? Chị đi hâm lại cơm."

"Như vậy phiền anh chị." Tiền Tú Tuyết không chút cự tuyệt cười đáp.

Tần Hạ đưa mắt nhìn sân thềm lắp đèn lồng cùng với hoa tang và nến lung lay trong gió, dư vị trong lòng đều là chua xót. Đã nhiều năm qua đi, nhà cũ Tần gia không có quá nhiều thay đổi. Đêm nay là đêm trong ngày ông nội mất đi. Nghe nói ông nội mấy năm gần đây trở nên suy yếu đi nhiều, sổ đỏ nhà cũ quyết định để cho bác trưởng, vậy nên mấy năm nay ông đều ở cùng với cả nhà bác trưởng.

"Nghĩ cái gì?" Tần Kha đem đồ đặt xuống thềm, quay đầu lại thấy cô ngẩn ngơ đứng một chỗ thì đưa tay túm cổ con mèo từ trong ngực Tần Hạ nhấc ra, một tay khác nắm tay cô dắt đi về phía trước.

Tần Hạ hoàn hồn, vội nói: "Không có gì ạ."

.

Bác cả tên Tần Vấn, vợ là Đỗ Nguyệt, hai con trai Tần Hiệt và Tần Lăng, con trai cả Tần Hiệt lớn hơn Tần Kha hai tuổi, Tần Lăng nhỏ hơn Tần Kha hai tháng tuổi.

Đỗ Nguyệt hâm lại bánh bao và luộc trứng cho nhà Tần Hạ ăn tạm. Ăn xong bố Tần nói muốn đi xem linh cữu ông nội, bốn người theo bác cả Tần Vấn đi vào linh đường.

Đêm nay mưa vừa tạnh, tĩnh mịch không một tiếng gió, trong không trung lại phảng phất quyện mùi tanh của bùn đất. Cũng không biết có phải do quá mẫn cảm hay không, cuối hạ, cho dù nơi nơi đều thắp nến sáng ngời, Tần Hạ vẫn cảm thấy nhiệt độ dường như tuột xuống vài độ.

Thấy ba người bố mẹ anh đều đứng bên cạnh chăm chú xem ông nội bên trong quan tài, Tần Hạ vốn cũng định tiến lên nhìn một cái, nhưng đúng lúc này bác cả Tần Vấn chợt mở miệng: "Đã không còn sớm nữa, cả nhà đi đường mệt mỏi rồi, phòng đều được bác cả thu xếp xong, trước về phòng nghỉ, hai bác ở lại canh linh cữu ông nội đêm nay."

Tần Hạ đứng cách Tần Kha rất gần, tuy nơi này hơi ám nhưng cô vẫn luôn để ý đến anh trai nên ngoài ý muốn phát hiện dư quang Tần Kha đặt trên người bác cả Tần Vấn một chút, nhân đối phương còn chưa phát giác điều gì khác thường đã mặt không đổi sắc chuyển tầm nhìn rơi xuống cô.



Hai tay Tần Hạ ở bên mép áo nắm chặt, Tần Kha vươn tay kéo cô đến trước mặt, cũng che đi phương hướng quan tài, nói: "Phiền hai bác."

Mà phía vợ bác cả Đỗ Nguyệt như thụ sủng nhược kinh mà vội xua tay: "Có gì phiền hà, có gì phiền hà, hai đứa nhỏ mệt rồi thì đi nghỉ đi thôi."

Từ trước tới nay thái độ hai bác đối với Tần Kha đều rất tốt, tựa hồ so với em trai em dâu của mình, bao gồm cả cô rõ ràng còn tốt hơn rất nhiều. Nhiều khi Tần Hạ tự hỏi, không lẽ hai bác này còn trọng nam khinh nữ? Không đúng, hồi cô còn nhỏ bọn họ vẫn luôn rất quý cô, mà hiện tại hà cớ lạnh nhạt như vậy?

Tần Hạ nhăn mày nhỏ nghĩ không ra đáp án, một bên Tần Kha đã dẫn cô trở về phòng.

Từ nhỏ tới lớn Tần Hạ có thói xấu không quen ngủ giường lạ, thế nên bất kể đi đến nơi nào, cô đều không thể ngủ một mình. Tuy nhiên cô lại phát hiện chỉ cần bên cạnh có Tần Kha, đừng nói là nơi lạ không hợp giường, cho dù là bãi tha ma, cô cũng có thể ngủ ngon lành. Vì vậy cứ việc Tần Hạ hai mươi, Tần Kha hai mươi hai tuổi, bọn họ vẫn là chen một cái giường.

Chính là hai bác vẫn luôn có ý tách cô và Tần Kha ra riêng, vì vậy bày bố là loại giường đơn. Nhưng kỳ thực loại giường đơn này một người nằm thoải mái, lại thêm một người vóc người nhỏ nhỏ nằm vào cũng thoải mái. Mà Tần Hạ chính là người vóc người nhỏ nhắn kia, cùng Tần Kha song song nằm thẳng cũng không thấy chật chội.

Ban đêm phá lệ yên tĩnh, Tần Hạ có lẽ vì trên đường tới đã ngủ rất lâu nên không có buồn ngủ, ngược lại còn có một bụng nước tiểu. Cô muốn đi WC, lại có hơi sợ, muốn gọi Tần Kha dậy đưa cô đi, lại nghe tiếng Tần Kha hít thở đều đặn giống như đã ngủ say.

"Anh ơi."

Tần Hạ không cam lòng lật người nằm úp trên người Tần Kha, cố ý dùng sức nặng của cơ thể đè lên anh, nhưng hồi lâu đối phương vẫn không phản ứng mình.

Nhàm chán, cô bĩu môi ngồi dậy mắng: "Ngủ như heo ý."

Tần Hạ men theo mép đuôi giường bò xuống giường. Nền đất nhà cũ không giống như nhà hiện đại ốp gạch tráng men, mà là loại nhà thềm gạch đỏ cổ xưa, xuống giường thì bắt buộc phải đi dép lê. Tần Hạ trong bóng đêm mò được dép lê của mình, mở cửa đi ra ngoài.

Đêm nay không có trăng, bóng đêm đen kịt như mồm của con quái vật đang há ra chờ đợi một khi con mồi bất cẩn tiến vào liền lập tức đem nó nuốt chửng.

Ban đêm ở nhà cũ thật sự quá là yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nến cháy loạt xoạt ra không có bất kỳ tiếng động nào khác, cũng vì thế tiếng Tần Hạ bước chân trong đêm đen có vẻ phá lệ vang vọng.

Tần Hạ nghe tiếng không khỏi bước nhẹ nhàng hơn. Trong lòng không hiểu vì sao có một loại cảm xúc lo lắng bất an, tổng cảm thấy nơi này có điều gì không đúng. Hơn nữa, cô thậm chí còn cảm thấy tựa hồ có thứ vô hình không biết tên đang ở trong bóng đêm âm thầm theo dõi mình, cả người không khỏi co rúm lại.

"Không thể tự mình doạ mình như vậy!" Tần Hạ ôm ngực an ủi bản thân.

Mà đúng lúc này, bả vai Tần Hạ đột nhiên bị đụng một cái, có người ở bên tai cô nhẹ nhàng nỉ non hai tiếng: "Tần Hạ~~"