Không Ngờ Anh Trai Tôi Là Thần Linh Tôn Quý

Chương 12: Giải Mê: Thần Linh (Trung).



Tần Hạ nằm mơ một giấc mơ rất dài, vén lên ký ức lâu năm đã phủ lên cát bụi.

Cô mơ về ngày còn bé khi vừa lên bảy tuổi. Những năm tháng ấy trong nhà rất nghèo, bố mẹ Tần bỏ lại cô và anh trai lên thành phố tìm việc làm, mỗi tháng định kỳ sẽ gửi tiền về vừa để biếu ông bà vừa là tiền chi phí sinh hoạt hằng ngày của hai anh em cô.

Đúng rồi, cô có một người anh trai, hơn cô hai tuổi, tên là Tần Kha.

Tần Kha và cô đều bắt đầu đi học từ năm sáu tuổi, nhiều năm qua đi, mỗi ngày tan học anh trai đều sẽ chờ cô ở ngoài cửa lớp học, sau đó dẫn cô về nhà cất cặp sách thay quần áo rồi mang theo cô cùng lên núi thay ông bà nội đốn củi.

Ngày hôm đó Tần Hạ cùng anh trai như thường lệ lên núi đốn củi, giữa đường phát hiện con đường càng đi càng xa lạ, cảnh vật ở nơi này cũng không còn quen thuộc như trước nữa, Tần Kha nắm chặt tay cô, kéo cô đi ngược trở về.

Thế nhưng cho dù đã quay về lối cũ, con đường vẫn cứ cách hai người càng lúc càng xa. Cây cối, chim chóc, vạn vật ở nơi này như có linh hồn chân thật. Cô có cảm giác có vô số đôi mắt ở trong tối đang trộn nhìn về phía hai người.

Nhìn thấy hai đứa trẻ xa lạ tiến nhầm vào lãnh địa của mình, cây lá đều "xào xạc" rung lên đầy bất mãn, ầm ĩ như muốn đuổi đi hai vị khách không mời mà đến đáng ghét này.

Tần Kha kiên trì nắm tay cô chạy không ngừng. Không trung đột nhiên truyền đến tiếng sói tru, sau đó một đàn sói dần dần tiếp cận, khoanh tròn hai người lại. Tần Hạ thấy thế sợ đến khóc toáng lên, Tần Kha cũng mới chỉ là hài đồng mười tuổi, cậu cũng sợ run lên.

Kí ức về việc lạc ở trong rừng đến đây thì im bặt, Tần Hạ chỉ biết sau khi mình tỉnh lại đã một ngày sau, cô đêm đó được người phát hiện bị chôn dưới đống lá khô, mà anh trai đã sớm không thấy tăm hơi.

Bố mẹ Tần nghe tin lập tức trở về. Hai người hỏi han cô có làm sao không, lại hỏi về tung tích của anh trai, nhưng cô khi đó bị doạ ngốc rồi, hoàn toàn không kể ra được tin tức hữu dụng gì.

Chỉ biết bố mẹ vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của anh trai, nhưng đều là công dã tràng. Một tháng thời gian không dài không ngắn, mang trên lưng công việc, bố Tần không thể không trở về công tác, mà đồng thời mẹ Tần một đêm đột nhiên mắc chứng trầm cảm, nặng tới nỗi mất hết năng lực hành vi dân sự, dần dần, người trong thôn truyền ra mẹ Tần là bà điên bị mất con trai, đánh con gái. Cũng may ông bà nội lúc đó sức khỏe vẫn còn, thương xót mà chăm nom mẹ Tần, lại không cách nào khuyên ngăn mẹ Tần không đánh cô nữa.

Cũng không biết có phải hai người đều nghĩ để Tiền Tú Tuyết xả xong nỗi hận là có thể bình thường trở lại, hay là cũng đang trách cô đã làm họ mất đi một đứa cháu trai nội.

Tần Hạ ở trong mắt mẹ Tần trên lưng cõng tội danh hãm hại anh trai, cứ khi phát điên là sẽ cầm bất cứ thứ gì mà bà ta có thể nắm được trong tay đánh đập cô. Còn ở trường, trong mắt bạn học cùng trường cùng lớp có một bà mẹ điên, vì thế chúng bạn xa lánh cô lập, có đôi khi còn phải chịu bạo lực học đường.

Tần Hạ bảy tuổi năm ấy, chịu đựng hết thảy bất hạnh trên trần gian.

Cho đến một ngày, cô rốt cuộc chịu không nổi nữa mà trực tiếp cúp học, một mạch chạy về phía ngọn núi mà hai anh em vẫn thường đi sau giờ tan học.

"Anh ơi, nếu như nghe được làm ơn mang theo em rời đi, em chịu không nổi rồi!"

Cô tìm một cái hang động ở góc khuất ít bị để ý, là cái hang mà gần đây cô mới phát hiện, ủy khuất cuộn chặt mình lại lẩm bẩm mà nói.



Nhìn ngoài trời tối dần còn có đổ mưa, cô hoàn toàn không có ý muốn trở về nhà, lòng cô đã tan nát.

Lúc này bỗng vang lên tiếng hổ gầm, Tần Hạ chớp chớp mắt, trước mặt không biết từ khi nào xuất hiện một con hổ toàn thân đen tuyền, đôi đồng tử kim sắc nhìn cô chăm chú, trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi của máu tươi, cô sợ hãi, rồi lại bình tĩnh.

Ngày ấy gặp một đàn sói, nếu như anh trai đã vì cô bỏ mạng, như vậy hôm nay cô gặp con hổ này, nó ăn cô cô liền có thể nhanh chóng thoát tội mà đi gặp anh trai.

Mang theo trong lòng một ít chờ mong, đôi mắt hồn bay phách lạc nhìn chằm chằm con hổ lại dấy lên hy vọng.

Hắc hổ giống như bị thương rất nghiêm trọng. Bên ngoài trời đổ mưa rất lớn, xối lên vết thương ở bụng của nó lộ ra xương trắng ghê người. Tần Hạ thấy nó chậm chạp không ăn mình, đáy lòng có hơi sợ nhưng cô vẫn là đứng dậy, lễ phép hỏi: "Ngài có cần vào trú không ạ?"

Bà nội luôn dạy cô phải lễ phép với bất cứ ai, còn nói núi Thanh Bích đã có từ rất lâu, bất kỳ vật gì sống ở trên này đều có số tuổi lớn hơn cô gấp hai lần, nếu chẳng may gặp được, nên cung kính một chút. Vì vậy khi thấy hắc hổ cao hơn cả người trưởng thành như vậy, cô vô cùng có phép mà nói chuyện.

Chỉ thấy hổ ta đứng im một lúc, sau lại như vì ngại bên ngoài mưa quá lớn, thật sự cúi người đi vào trong động. Thân hình của nó vô cùng lớn, chiếm hơn nửa cái động, nhưng tính cách cực kỳ ngoan dịu, vẫn luôn dùng cái đầu dụi vào lòng bàn tay cô.

Về sau cô tìm thảo dược băng bó cho nó, mỗi ngày tan học đều một đường bò lên núi xem nó còn sống không. Xem hắc hổ nhu thuận thuần tính vô cùng, cô bắt đầu coi nó là bạn, kể hết ủy khuất mà cô phải chịu ở trường lớp và trong nhà với nó. Cho đến một ngày hổ bình phục, nó đã lặng im không lời từ biệt rời đi.

...

"Hạ Hạ! Hạ Hạ! Con gái tôi! Sao lại số khổ như vậy!"

"Tú Tuyết, đừng ồn, để cho con gái nghỉ ngơi."

"Em dâu cứ đi ra ngoài trước đã."

"..."

Rốt cuộc thế giới đã yên tĩnh trở lại, Tần Hạ cũng chậm rãi từ trong hôn mê tỉnh lại.

Cô nhìn thấy trần nhà ngói đỏ, trên tường quét một lớp sơn màu xanh nhạt. Xung quanh bàn ghế bố cục không giống như trong phòng cô, mà càng giống — — nhà cũ!

"Anh ơi!"

Tần Hạ bật dậy, gấp gáp muốn xuống giường để chạy đi tìm anh trai, cánh tay đột nhiên bị ai đó kéo ngược trở về, cả người bị ấn trở lại giường.

"Hạ Hạ, em ngồi yên cho anh!"



Thanh âm trầm thấp pha lẫn hơi giận dữ truyền vào trong tai, Tần Hạ kinh ngạc, hoá ra trong phòng không phải chỉ có mình cô.

Quay đầu liền đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Tần Kha, nhưng chỉ trong một tích tắc, cô suýt chút nữa đã bị chiêu trò của đối phương mê hoặc.

Không, đây nhất định không phải anh trai cô!

"Anh là ai!?" Tần Hạ cảnh giác nhích về sau một chút.

La Đông có một thoáng nhíu mày, nhưng rất nhanh đầu mày giãn ra, cười nhạt nói: "Sao vậy, ngủ một giấc đến anh trai cũng không nhận ra nữa à?"

Anh tiến lên, hơi khom người định đi sờ trán cô, vừa vươn đến một nửa liền bị đánh bay: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh trai tôi đâu, anh là ai!?"

Liên tiếp ba câu chất vấn. La Đông rũ mắt, xem Tần Hạ nhìn mình đầy cảnh giác, ngực có chút đau nhói. Anh mím mím môi, trở về vị trí cũ ngồi xuống, khoanh tay vắt chân, bày ra dáng vẻ thiếu tấu mà phun ra hai chữ: "Không biết."

Tần Hạ lửa giận không thể át, nhưng cô biết đối phương lợi hại, chính mình không thể đi chọc, vì vậy đổi chủ đề.

"Tôi làm sao trở về được? Tang lễ của ông nội thế nào rồi? Anh Tần Hiệt đâu?"

La Đông cho rằng cô sẽ miệt mài theo đuổi đáp án, không nghĩ tới nhanh như vậy liền bỏ qua, trong lòng tuy có chút không vui nhưng vẫn vô cùng phối hợp trả lời: "Đã không có tang lễ, ông nội sống lại. Tần Hiệt hắn trên đường trở về xảy ra tai nạn xe cộ nên nhập viện, hiện tại hẳn còn đang ở trong đó say giấc nồng. Còn về việc em làm sao để trở về được..."

La Đông nói đến đây hơi hơi dừng lại, xem Tần Hạ mở hai mắt to tròn nhìn mình, vẫn như thế xinh đẹp động lòng người. Anh vươn tay xoa xoa tóc mái cô, mỉm cười: "Là vì linh lực thi triển phát huy công dụng không tốt." Khiến em vẫn nhớ mãi không quên chính mình đã trải qua cái gì.

Tần Hạ gạt tay anh ra, há miệng thở dốc: "Anh còn muốn đoạt mất ký ức của tôi, để thân phận không bị bại lộ ư? Anh sao lại xấu xa như vậy!"

La Đông lần này không đáp lời, mà Tần Hạ tựa hồ cũng nhận ra mình nói sai, ngậm lại miệng.

Nếu như anh trai cô vẫn luôn là người này, vậy thì anh thực ra đã bảo vệ cô không biết bao nhiêu lần, mà cô thì thiếu anh rất nhiều ân tình.

Yên lặng một chút, cô nói: "Xin lỗi, ban nãy tôi quá kích động."

Ngừng một chút, cô lại nói thêm, ngữ khí tha thiết mà thành khẩn: "Nhưng anh có thể nói cho tôi biết tôi đã xảy ra chuyện gì và hôn mê bao lâu được không?"

La Đông xem dáng vẻ Tần Hạ như vậy thật không nỡ lòng nào. Anh đưa tay xoa đầu cô như lúc trước vẫn thường làm, nói: "Ừ."