Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 29: Mẹ Con Lập Kế Hoạch



Nghĩ đến đây, Tần Liên chỉ cảm thấy trong lòng có lửa đốt.

Kiềm chế cơn ghen tuông trào dâng trong lòng, Tần Liên khẽ cười, “Chị à, nhìn bộ dạng của Tiểu Ngôn, chắc đã sớm được chữa khỏi rồi đúng không? Sao chị không báo về nhà để mọi người biết chứ? Cha, mẹ còn có em, ngày nào cũng lo lắng lắm đó.”

Nghe xong lời nói của Tần Liên, trên mặt Tô Ngữ lộ ra nụ cười chế nhạo “Lo lắng lắm? Vậy sao không tới thăm? “

Tần Liên nghe vậy liền nói: “Mỗi ngày cha đều có nhiều việc như vậy, mấy đứa em còn phải đi học, mẹ thì không tiện đi, em phải ở nhà lo việc nhà, làm sao mà có thời gian tới đây được?”

Bà lý nghe con gái nói, lật tức đau lòng khủng khiếp, đúng vậy, đem chị em Tô Ngữ đuổi đi, việc trong nhà đều rơi vào tay con gái mình.

Nghĩ đến đây, bà Lý mở miệng nói: “Nếu tiểu Ngôn, đã khoẻ rồi, vậy thì cùng quay về đi.”

Tô Ngôn nghe thấy bà Lý muốn hắn quay về, thì bị doạ cho sắc mặt tái mét, cơ thể không thể kìm được mà run lên.

Tô Ngữ nghe vậy thì liền bật cười “Bà đây là đang nói mớ đấy hả?”

“Chị sao có thể nói như vậy chứ? Mẹ đến thăm mấy người, chị không mời mẹ vào nhà ngồi, ngay cả một tiếng mẹ cũng không có, bây giờ sao có thể nói chuyện với mẹ như vậy, chẳng lẽ gả đi rồi, thì không để mẹ vào trong mắt nữa hả?” Tần Liên trách móc nói.

Sau khi nghe được lời này, Tô Ngữ chỉ cười nhạo, nhưng thay vì nhìn Tần Liên, cô chỉ nói với bà Lý. “Bà không phải là quên rồi đó chứ, lúc đầu là mấy người bảo tôi đưa tiểu Ngôn đi, chính là sợ dùng tiền chữa bệnh cho tiểu Ngôn, bây giờ tiểu Ngôn khoẻ rồi, thì lại muốn đem nó đi?”

Bà Lý vội vàng nói. “Trước đây để cô mang tiểu Ngôn đi, là vì trong nhà nhiều việc, không thể chăm sóc cho nó được, cô là chị gái chăm sóc nó một chút thì đã làm sao? Bây giờ tiểu Ngôn khoẻ rồi, thì phải về nhà. “

“ Nhà? Nhà của tiểu Ngôn là ở đây, muốn em ấy về nhà nào? Không phải bà đã quên hộ khẩu của em ấy đã được chuyển đi rồi à? “ Tô Ngữ chế nhạo nói.

Tần Liên và bà Lý sững sờ, đúng vậy, sao họ lại quên chuyện đó rồi.

Mấy người im lặng một hồi, Tô Ngữ cũng không quan tâm hai người nghĩ như thế nào, cô đi đến bên cạnh Tô Ngôn, ôm Tô Ngôn vào trong lòng, thấp giọng an ủi: “Tiểu Ngôn đừng sợ, đây là nhà của em, ai cũng không thể đem em đi đâu cả.”

Bà Lý không nói nên lời, nhưng Tần Liên lại nói,” Ngày đó chuyển hộ khẩu, là ý của chị, không phải là chị cố ý làm như vậy đúng không? ”



Tần Liên vừa dứt lời, Tô Ngữ liền sửng sốt một chút, không ngờ Tần Liên lại khá thông minh đó chứ.

Nghĩ đến đây, Tô Ngữ lại nở nụ cười, “Vậy thì đã sao? Nếu bọn họ không đồng ý, thì tôi cũng đâu làm gì được đúng không.”

Lời nói của Tô Ngữ, bọn họ ở đây đương nhiên là ám chỉ Tô An và bà Lý, Tần Liên đương nhiên biết chuyện này.

Nhưng, vậy thì đã làm sao?

“Cho dù hộ khẩu chuyển ra ngoài thì đó cũng là nhà của tiểu Ngôn, chị vẫn là nhanh thu dọn đồ đạc của tiểu Ngôn lại đi, để em ấy cùng em và mẹ quay về.” Tần Liên nhẹ giọng nói.

Tô Ngữ cùng với bộ dạng cứng mềm không ăn này, nữ nhân này, chính là điển hình của trà xanh mà, mấy ngày nay nhìn thấy nhiều người như vậy.

“Nếu hộ khẩu không có ở nhà họ Tô, thì đương nhiên không phải người nhà họ Tô, chuyện này, cho dù có đi tìm trưởng thôn, hay đi báo quan, thì cũng như nhau cả, tôi sẽ không để mấy người đưa tiểu Ngôn đi đâu.”

Tô Ngữ nói xong liền kéo Tô Ngôn đi vào trong cánh cửa nhỏ, một tiếng rầm, đem bà Lý và Tần Liên chặn ở bên ngoài.

Bà Lý đột nhiên nổi giận, con nhóc chết tiệt này, kết hôn rồi, tính tình lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Tần Liên nhìn cánh cửa đóng chặt, đầu tiên là sững sờ, sau đó là tức giận, nếu Tô Ngôn không đi theo cô trở về thì sao? Cô không muốn làm việc nhà nữa, một tháng này, tay và mặt của cô đều bị thâm đen cả rồi.

“Đi, quay về.” Bà Lý không quan tâm đến vẻ mặt xấu xa của Tần Liên lúc này, bà lạnh lùng nói, rồi xoay người đi về phía đường lớn.

Tần Liên thấy bà Lý đi rồi, cũng vội vàng chạy theo sau, nhưng trong lòng thì đang nghĩ cách đưa Tô Ngôn trở về.

Tô Ngữ và Tô Ngôn sau khi đóng cửa lại đi vào trong sân, liền lôi kéo Tô Ngôn đi vào trong phòng chính, hai người ngồi ở trên ghế.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn tái nhợt, Tô Ngữ vội vàng an ủi. “Tiểu Ngôn, đừng lo, chị sẽ không để em quay lại ngôi nhà đó nữa đâu.”

Tô Ngôn cẩn thận nhìn Tô Ngữ, cuối cùng mới nở nụ cười nói. “Nhưng nếu em không quay về, mẹ nhất định không cam lòng, nói không chừng còn đem cha tới đây nữa, vậy lúc đó phải làm sao bây giờ?”

Tô Ngữ tự nhiên cũng sẽ nghĩ đến chuyện này, cô biết rõ nhà họ Lý sẽ như vậy, bà Lý thì không tính, nhưng Tần Liên chắc chắn sẽ không bỏ qua.



Cô từ khi đi theo bà Lý gả tới nhà họ Tô, cô không phải làm việc gì cả, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại.

Nhưng sau khi Tô Ngôn và Tô Ngữ đều rời đi rồi, bà Lý thì đang mang thai, em cô thì còn nhỏ, Tô An ngày nào cũng không ở nhà, nếu cô không làm việc nhà, cả nhà chỉ có thể chờ chết đói.

Nhưng cô ngồi xuống, nhìn bộ dạng của mình bây giờ, lại nghĩ đến Tô Ngữ cô nhìn thấy hôm nay, Tần Liên càng thêm hạ quyết tâm.

Hai mẹ con đi bộ về nhà, Tần Liên vội vàng nói với bà Lý: “Mẹ, nếu mẹ không đưa Tô Ngôn về thì ở nhà sẽ xảy ra chuyện gì? Bây giờ con còn có thể làm được, nhưng khi con kết hôn rồi, những chuyện này ai sẽ làm? ”

Bà Lý cũng cau mày, bà chỉ muốn đuổi Tô Ngữ và em trai đi, nhưng bà lại quên mất việc nhà sẽ không có ai làm cả, phải làm sao đây?

Khi Tần Liên nhìn thấy bộ dạng này của bà Lý cô biết bà đang hối hận, sau đó cười nói: “Khi nào cha về thì hãy nói cho cha biết tình hình, dù hộ khẩu của Tô Ngôn đã chuyển đi, nhưng nó vẫn là con trai cha mà, nó là con trai của cha về hầu hạ cha mẹ thì không phải là chuyện thường tình hay sao? ”

Bà Lý gật đầu, ý bảo Tô Ngôn về làm việc trước, chuyện hộ khẩu thì không cần quản, cứ để nó đi với Tô Ngữ, không phải Tô Ngữ đang giữ hộ khẩu à?

Khi hai mẹ con nhà này đang lên kế hoạch, bọn họ cùng nhau cười nói vui vẻ.

Một lúc sau, Tô An trở về nhà.

Thì ra sau khi người nông dân ra đồng trồng trọt, Tô An ngày nào cũng ra đồng kiểm tra, rốt cuộc khẩu phần của gia đình đều phụ thuộc vào sản xuất của mười mẫu đất này.

Bà Lý nói với Tô An về kế hoạch của mình, Tô An im lặng một hồi, sau đó gật đầu đồng ý.

Vốn dĩ Tô Ngôn bị bệnh nên mới cho đi, bây giờ khoẻ rồi thì tự nhiên sẽ phải trở về, nếu không, người trong thôn sẽ nói gì về ông?”

Sau khi nghĩ đến cách này, Tô An không để cho bà Lý đi theo, đứng dậy đi về hướng núi Vân Vụ.

Bà Lý và Tần Liên lo lắng, muốn nhìn bộ dạng co rúm lại của Tô Ngữ, nên đi theo phía sau.

Sau nửa giờ, ba người lại đến cửa nhà Tô Ngữ, đây là lần đầu tiên Tô An đến đây, nhìn bức tường xanh và cánh cửa đỏ, ông không khỏi có chút kinh ngạc, Tô Ngữ và Khương Kỳ có làm nên tài sản gì không? Làm một cái sân lớn như vậy tốn bao nhiêu tiền?