Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 13: Thì Ra Là Không Biết Chữ



Vừa quay người, muốn vào phòng nhìn Tô Ngôn một chút, thì nhìn thấy Tần Liên đứng ở phía sau cô với nụ cười nhàn nhạt trên mặt.

“ sao vây?" Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, cô cũng không còn hứng thú gì với bọn họ nữa.

Tần Liên lộ ra một nụ cười “Cô quả thật đã thay đổi rồi.”

Tô Ngữ nhún vai “Đợi cô chết một lần ở trên sông đi, rồi thì cũng sẽ thay đổi thôi.”

Tần Liên nghe xong liền nhịn không được nói, “Bất kể như thế nào, thì tôi cũng đã thắng chị rồi. ”

Nói xong, Tần Liên xoay người đi về phía phòng chính.

Tô Ngữ nhìn bóng lưng của Tần Liên, cười hờ hững rồi đi vào phòng phía tây của Tô Ngôn.

Buổi trưa Tô Ngôn tỉnh lại, cô nấu cháo cho Tô Ngôn, Tô Ngôn mới uống được nửa bát, thì lại ngủ thiếp đi.

Lúc này Tô Ngôn vẫn còn đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở lại bình thường, hô hấp cũng không còn nặng nhọc như trước nữa.

Tô Ngữ dọn một chiếc ghế đẩu, rồi ngồi bên cạnh cửa sổ, chống cằm nhớ lại những lời vừa rồi Tần Liên nói.

Cô hiểu được ý tứ trong lời nói của Tần Liên , từ trong trí nhớ của nguyên thân, cô biết được Tần Liên luôn coi cô và Tô Ngôn như cái gai ở trong mắt, từ khi cô ta theo bà Lý đến nhà họ Tô.

Về phần nguyên thân, thì cũng không để ý lắm, cô và Tô Ngôn mới là con của Tô An, mà cô ta chỉ là con của chồng trước mà thôi.

Tuy nhiên, Tần Liên lại biết nói ngọt và đầy mưu mô, khiến Tô An rất vui vẻ, thậm chí còn quên mất đứa con gái ruột của mình.

Sau khi cái thai long phượng được sinh ra, Tô An hoàn toàn quên mất cô và Tô Ngôn.

Bây giờ, cô bị nhà họ Lý bán với giá hai mươi lượng bạc, tiền bán được dùng làm của hồi môn cho Tần Liên , Tần Liên tự nhiên là càng vui vẻ hơn rồi.

Hôm nay cô định đưa Tiểu Ngôn đi, hơn nữa tách hộ khẩu luôn, chuyện này tương đương với việc hoàn toàn rời khỏi nhà họ Tô,Tần Liên đương nhiên cho rằng cô ta đã thắng.

Sau khi cô thành công đưa tiểu Ngôn ra khỏi nhà của mình, Tần Liên, một người ngoài, có thể tận hưởng mọi thứ trong ngôi nhà này.

Cô có thể tưởng tượng được lúc này Tần Liên nhất định phải nở một nụ cười trên mặt, nhưng chuyện này tốt hay xấu thì chưa ai biết đâu.

"hừ ~"



Tô Ngữ đang suy nghĩ, thì nghe thấy Tô Ngôn trên giường phát ra tiếng khịt mũi, vội vàng đứng dậy đi tới bên cửa sổ.

“Tiểu Ngôn, em cảm thấy sao rồi?”

Tô Ngôn từ từ mở mắt, cười với Tô Ngữ, “Chị ơi, em khát.”

“Chị rót trà cho em.” Tô Ngữ nói xong, đi tới một băng ghế thấp của bức tường.

Trên băng ghế có một ấm trà, trà bên trong đã được cô đun sôi để nguội, nhiệt độ lúc này vừa phải, không quá nóng.

Tô Ngôn liên tiếp uống 3 cốc xong, mới lắc đầu nói không uống nữa “Chị ơi, hôm nay em có thể đi với chị được không?” Tô Ngôn nằm ở trên giường, ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Ngữ.

Tô Ngữ nặng nề gật đầu, "Ừ, đợi khương, ừm, khi nào anh rể về thì cùng nhau đi. Không phải chị đã nói rồi hay sao, chị nhất định sẽ đến đón em mà."

Tô Ngôn nghe vậy lại cười cười, chẳng qua rất nhanh liền chán nản "em biết, là cha mẹ không muốn nuôi em nữa, em không thể làm việc khi ốm đau, đã thế lại còn phải để dành tiền để nuôi em. Đó là lý do tại sao họ lại ném em cho chị. ”

Tô Ngữ yên lặng nhìn Tô Ngôn, ôn nhu nói:“ Em nói bậy bạ gì cái đó, em bị bệnh, mấy ngày nữa bảo đảm sẽ không sao nữa. ”

Tô Ngôn rũ mí mắt xuống “Chị ơi, chị đừng có nói dối em nữa, lúc sáng khi chị nói chuyện, em đều nghe thấy hết cả rồi.”

Tô Ngữ sững sờ, cô không ngờ lúc đó Tô Ngôn đã tỉnh lại.

nhưng bây giờ Tô Ngữ cũng không muốn giải thích gì cả, nếu để cho người khác nghe thấy, chỉ sợ lại có biến cố.

Đúng như Tô Ngữ nghĩ, bà Lý đang đứng ngoài cửa nghe bọn họ nói chuyện.

bà Lý vốn còn muốn khách sáo với Tô Ngữ vài câu, dù sao thì, Tô Ngữ cũng giúp bà lôi cái thằng sau này sẽ tranh đoạt gia sản với con bà đi.

Nhưng bà còn chưa kịp bước vào phòng, thì đã nghe thấy Tô Ngôn tỉnh dậy, trong lòng vừa động, bà Lý liền đứng lại, đứng ở bên ngoài nghe hai người họ nói chuyện.

Lúc này, bà không có nghe thấy Tô Ngữ trả lời, bà Lý còn tưởng rằng chắc là Tô Ngữ không biết nên trả lời như thế nào.

bà Lý chỉ cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều, cái đinh trong lòng sắp bị rút ra rồi.

“Ồ, Tiểu Ngôn tỉnh rồi đó à.” bà Lý nâng chân đi vào phòng, nhìn Tô Ngôn nằm ở trên giường, cường đểu nói.

Khi Tô Ngữ quay đầu lại, cô nhìn thấy bà Lý bước vào với nụ cười đểu trên khuôn mặt, "Ừ, dậy rồi."



Thái độ của Tô Ngữ và Tô Ngôn không tốt, nhưng bà Lý không hề bận tâm, tiếp tục cười nói. "Tỉnh lại là tốt rồi, Tiểu Ngôn, nếu lát nữa theo chị gái về nhà, nhất định sẽ dưỡng bệnh tốt hơn so với ở nhà mình, nói không chừng, con còn có thể sống thêm vài năm nữa đấy.”

Quả nhiên Tô Ngôn nghe lời nói này, ánh mắt của em ấy mờ mịt hơn một chút.

Tô Ngữ trong lòng tức giận, lạnh lùng nói: “Mẹ, người đây là muốn cho con tiền sao?”

bà Lý sững sờ, “tiền gì?”

Tô Ngữ cười mỉa mai, “Mẹ thật là cao nhân nhanh quên mà, mặc dù con mang tiểu Ngôn đi, nhưng dù thế nào đi nữa, tiểu Ngôn cũng là con của cha, con làm chị gái chăm sóc cho nó, cha chắc sẽ cho con một ít tiền đúng không?

bà Lý nghe vậy liền cười mỉa một tiếng "Aiya, mẹ ở đây một lúc, mà cảm thấy khó chịu, không ở được lâu, mắt mờ, đầu choáng váng, con vừa nói cái gì cơ? Quên đi, mẹ đi về nghỉ ngơi đây." bà Lý co giò chạy mất hút, nào giống một người hoa mắt chóng mặt gì.

Tô Ngữ thấy vậy liền cười chế nhạo, vội vàng nói với Tô Ngôn: "Đừng suy nghĩ nhiều, chị nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho em , bệnh không nặng, chỉ cần ăn uống thuốc đầy đủ là được."

Tô Ngôn gật đầu, không có nói gì, hắn tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng mấy chuyện trong thôn cũng từng nghe nói qua.

Khương Kỳ mà chị gái kết hôn, có thể nói là một đứa trẻ mồ côi, bị nhà họ Triệu đuổi ra ngoài, trừ bỏ mấy căn nhà và hai mẫu đất hoang, cũng không có gì cả.

Mặc dù anh ta là một thợ săn giỏi, nhưng việc săn bắn sẽ đủ để no bụng thôi.

Nếu có thêm hắn, uống thuốc, chăm sóc, thì chỉ tăng thêm gánh nặng cho bọn họ.

Vào lúc này, Tô Ngôn cảm thấy hắn cũng có thể chết đi, để không phải làm liên lụy tới chị gái của mình.

Mặc dù trong lúc hồ đồ, hắn vẫn mong chị gái có thể đến cứu mình.

Tô Ngữ cũng không biết Tô Ngôn đã suy nghĩ nhiều tới như vậy, nhìn thấy Tô Ngôn không nói, thì tưởng mệt rồi.

Hai chị em đều nghĩ đến chuyện riêng cho đến khi Khương Kỳ và Tô An trở về nhà họ Tô.

Nhìn Khương Kỳ đi vào, hai mắt Tô Ngữ sáng lên, "Làm xong rồi? Đưa tôi xem với."

Khương Kỳ từ trong tay áo lấy ra vài tờ giấy, đưa cho Tô Ngữ, Tô Ngữ nhìn kỹ một hồi lâu, nhìn tới nửa ngày thì uể oải đưa tờ giấy lại cho Khương Kỳ.

Cô không biết bất kỳ từ nào trên đó luôn.

Không ngờ người học hơn mười năm ở kiếp trước lại thất học khi đặt chân đến đây.

Tô Ngữ cúi đầu nghĩ ngợi, nhưng lại không nhìn thấy nụ cười thoáng qua trên mặt Khương Kỳ.