Không Dám

Chương 38



Sáng thứ 7, nắng ban mai vàng rực, gió thu thoảng qua mang theo lá vàng phiêu đãng khắp nơi. Sau một trận mưa đêm, nhiệt độ đã hạ xuống không ít, tiết trời thu đã bắt đầu trở lạnh.

Giang Tuyết Tử tỉnh tỉnh mê mê từ trên giường ngồi dậy, chỉ cảm thấy toàn thân mềm mại vô lực, hơn nữa giữa hai chân đau nhức không chịu nổi. Nhớ lại đêm qua kích tình mạnh mẽ, gò má cô lập tức đỏ bừng.

Ở trong phòng tắm ngâm qua một lượt nước nóng, sau đó tìm trong tủ quần áo của Triển Kính một chiếc áo sơmi mềm mại, phối cùng quần thun của cô. Một bộ quần áo thoải mái rộng rãi cùng với cảm giác đau nhức sau khi tắm nước nóng được giảm bớt rất nhiều khiến cho cô cảm thấy cô cùng dễ chịu, cả người lập tức có tinh thần hơn.

Xuống khỏi khúc quanh của bậc thang, Giang Tuyết Tử mới phát hiện dưới nhà có người. Thanh âm không nóng không lạnh của Triển Kính vang lên từ phòng khách: "Ông lão nhà cậu phân phó lần này ra tay phải làm cho tuyệt tình, một chút nương tay cũng không được, lợi nhất định sẽ không ít không phải sao? Đến lúc này mới lên tiếng nói ra mấy lời xin lỗi này, Tống Phong Thành, một chút thành ý cậu cũng không thể cho tôi sao?"

Giang Tuyết Tử xoắn vạt áo áo, khoé môi khẽ mím lại. Lúc nãy ở trên phòng kiểm tra điện thoại, cô thấy có 2 tin nhắn tới, một cái của Triển Lục dặn cô hôm nay có thời gian rảnh thì gọi điện thoại cho anh. Một khác cái còn lại là của Giang Tử Diêu, hỏi cô vì sao hôm qua lại không nghe lời mà tắt máy.

Từ tin nhắn ngắn gọn kia của Triển Lục cùng lần trước Triển Phong đại khái có nói qua, xem ra Giang Tử Sanh hẳn đã có hành động. Giờ phút quan trọng này, Tống Phong Thành tìm tới Triển Kính liệu có phải đơn giản chỉ là áy náy không?

Cô chầm chậm xuống lầu, cũng không cố ý khiến người ta chú ý. Bất quá nhĩ lực của người đàn ông kia quá tốt, gần như trở thành bản năng, Giang Tuyết Tử còn do dự nên tiến đến phòng khách hay xuống nhà bếp thì Triển Kính đã ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nam nhân ngượng ngùng phía đối diện, xoay người đi về phía cầu thang.

Nhìn thấy Giang Tuyết Tử mặc áo sơmi của mình trên người, mái tóc xoã dài trên bờ vai, ánh mắt mông lung, xem ra vừa thức dậy liền tắm qua, người còn chưa tỉnh táo hoàn toàn đâu! Phía dưới là quần short màu trắng, vải dệt mềm mại để lộ đôi chân thon dài kia. Đêm qua phát tình nóng bỏng như thế, xúc cảm êm ái như vẫn còn đọng trên tay, hô hấp của Triển Kính lại có chút trầm xuống, nơi đó rất nhanh muốn ngẩng lên.

"Làm ồn đến em ròi?" Thanh âm của anh mềm nhẹ, một bước thành hai đi tới bên cạnh cô, cúi đầu vươn tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của Giang Tuyết Tử, không nhẹ không nặng vuốt ve: "Có muốn ngủ thêm một chút không? Đói bụng chưa? Anh gọi đồ ăn rồi, một lát mang lên cho em được không?"

Giang Tuyết Tử lắc lắc đầu, khóe mắt liếc nhìn phòng khách, động tác nho nhỏ này rơi vào mắt Triển Kính. Anh tính toán một chút, khe khẽ giúp cô vén tóc ra sau tai: "Tống Phong Thành đến đây, em có muốn gặp một chút không?"

Giang Tuyết Tử tiếp tục lắc đầu, trong lòng có chút nghi hoặc cùng khó hiểu nhưng cô cũng không giấu anh chuyện gì: "Em cũng đâu có quen biết gì anh ấy, gặp làm gi?"

Triển Kính nhéo nhéo gò má trơn mịn của cô, mỉm cười: "Vậy em..."

"Ồ, đều ở đây?" Tống Phong Thành không biết khi nào thì đứng ngay dưới cầu thang, một thân quần áo nho nhã. Mắt phượng dài hẹp hơi híp lại, khoé miệng khẽ nhếch lên, cười cười nhìn hai người.

Giang Tuyết Tử thở dốc, trong lòng vẫn không muốn chào hỏi, chỉ gật gật đầu, xem như lịch sự.

Tống Phong Thành khẽ cúi người, khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú hiện ra mấy phần thành khẩn áy náy: Giang tiểu thư, đã lâu không gặp. Nếu không ngại thì cùng nhau uống một ly trà có được không?"

Mấy lời nói ra, rõ ràng mang ý tứ đổi khách thành chủ.

Triển Kính ngoài cười nhưng trong không cười, nhàn nhạt hỏi: "Trà ở đâu?"

Tống Phong Thành mỉm cười: "Thời gian trước có người tặng một hộp cực phẩm đại hồng bào. Tôi đây có mang tới, Triển ca cùng Giang tiểu thư rộng lượng cho mượn bộ trà cụ dùng một chút, để tôi tự tay pha. Coi như là bồi tội có được không?"

Triển Kính cũng không phải người lãnh ngạnh không biết điều, dù sao cũng cùng Tống Phong Thành là anh em nhiều năm sao Triển Kính lại không thể đoán được duyên cớ khiến người này xuống tay. Hơn nữa quan hệ của hai nhà Tống- Triển không nóng không lạnh, giờ phút này đối đầu với lão tứ của Tống Cảo Cương thì xem ra chính mình cũng quá hẹp hòi, về phương diện khác, theo đại cục mà nói thì cũng không phải là một cử chỉ sáng suốt.

Cho nên Triển Kính hơi hơi trầm ngâm, nghiêng mặt nhìn về phía Giang Tuyết Tử, lời là hỏi cô, nhưng thanh âm cũng để cho người kia nghe thấy: "Em có muốn uống trà không?"

Chuyện anh nghĩ tới, Giang Tuyết Tử cũng không phải không biết, cho nên cô khẽ mỉm cười, ôn nhu đáp: "Dạ được."

Triển Kính cười, nhéo nhéo chóp mũi thanh tú của của cô, sau lại nhíu mày: "Hôm nay trời lạnh, lên lầu mặc thêm áo khoác đi."

"À" Triển Kính bỗng nhiên nhớ ra, từ sau khi chuyển nhà, quần áo cùng đồ dùng sinh hoạt của cô đều là vội vàng mua thêm, đoán chừng quần áo mùa đông cũng không được mấy thứ liền kéo tay cô, đặt trong ta vuốt ve: "Lấy áo khoác của anh mặc đi, một lát anh cùng em đi sắm thêm đồ lạnh."

Ba người trở lại phòng khách, chuông cửa lại vang lên, là đồ ăn Triển Kính gọi ở bên ngoài.

Giang Tuyết Tử từ trong tủ bếp lấy ra một bộ trà cụ, cẩn thận dùng vải bông mềm lau qua một lần mới bưng đến bàn trà ngoài phòng khách.

Triển Kính lấy một hộp cháo thịt bằm, cùng một hộp xíu mại, sủi cảo hấp và mấy món khai vị chua chua cay đặt lên bàn.

Tống Phong Thành ngồi vắt tay lên lưng ghế sô pha, xắn cao tay áo sơmi, đỡ lấy bộ trà cụ từ tay Giang Tuyết Tử: "Không nên uống trà lúc đói đâu. Hai người cứ ăn sáng đi, chuyện pha trà giao cho tôi được rồi."

Giang Tuyết Tử gật gật đầu, cố ý tránh tầm mắt dò xét lộ liễu của Tống Phong Thành, đi đến bên kia giúp Triển Kính bày chén đũa.

Tống Phong Thành đem trà cụ đặt lên bàn trà, trong mắt rất nhanh hiện lên ánh sáng. Bình tĩnh mà xem xét, nếu không lo lắng đến thân thế phức tạp khúc mắc giữa Tống, Triệu, Giang trên người cô gái này, chỉ dùng ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, vô luận là dung mạo, khí chất, giơ tay nhấc chân, hay là nét thiên kim tiểu thư ẩn ẩn bên trong, thì chính nét nhu tình uyển chuyển cùng tự nhiên hào phóng của Giang Tuyết Tử mới là thứ khiến cho nam nhân dễ kích động, cam nguyện vì nữ nhân này mà động lòng. Mà đứng trên góc độ một người bạn để xem xét, giữa cô và Triển Kính tồn tại một loại nhu tình ấm áp, hoà hợp tự nhiên, khiến cho người ngoài nhìn vào sẽ không khỏi cảm thán là một đôi trời sinh.

Nhưng mục đích hôm nay anh tới đây, cũng không đơn giản chỉ là dâng trà tạ lỗi.

Đối phương đều hiểu, nhưng khi đối mặt với anh, từ ánh mắt đến động tác hết sức ăn ý không sai biệt, bình tĩnh, lễ độ lại vô cùng xa cách.

Triển Kính cùng Giang Tuyết Tử rất nhanh đã dùng xong bữa sáng. Đợi cô thu thập ổn thoả, Tống Phong Thành bưng hai chén trà đưa tới, chính mình cũng bưng một lý: "Triển ca, Giang tiểu thư, nay tôi lấy trà thay rượu, mong hai người có thể bỏ qua lỗ mãng của tôi."

Giang Tuyết Tử chỉ khẽ nhấp một ít trà, lại đem chén cầm trong tay. Triển Kính ngồi đối diện với Tống Phong Thành, nhìn cũng không nhìn ly trà trước mặt, ánh mắt tản ra chút lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Trà ngon."

Tống Phong Thành bật cười: "Triển ca, cậu xem tôi là đồ ngốc à? Liếc mắt còn chẳng thèm nhìn tới, nói gì đến nếm qua mà đã biết trà ngon?"

Triển Kính cũng cười: "Sao lại không, chẳng phải là tôi học từ Tống tứ thiếu cậu sao? Lúc trước cậu cũng chẳng thèm liếc mắt mà đã phán bất thành còn gì?"

Triển Kính không nói rõ "Bất thành" chuyện gì nhưng Tống Phong Thành hiểu rõ, đây là thầm oán anh ngang ngược cản trở khiến cho Tử nhi trong lòng người ta ăn khổ sở cùng bất công đây!

Nước trà trong chén thuỷ tinh trong suốt sáng ngời, hương thơm thoang thoảng ẩn ẩn mùi hoa lan thanh thanh, bình trà đại hồng bào này thật sự là cực phẩm. Giang Tuyết Tử không để ý tới giữa hai người kia đang đả kích ngấm ngầm hay công khai, cầm ly trà trong tay, nhẹ nhàng thưởng thức.

Tống Phong Thành bị Triển Kính nói đến nghẹn, nhìn thấy người kia dễ chịu hơn liền cười cười: "Giang tiểu thư thấy trà thế nào?"

Giang Tuyết Tử lại nhấp thêm một ngụm, chậm rãi gật gật đầu: "Rất ngon ạ."

Tống Phong Thành trong lòng hơi động, vội vàng: "Nói như vậy, Giang tiểu thư là tha thứ chuyện thất lễ của Tống mỗ rồi sao?"

Vẻ mặt Triển Kính không đổi, đang định lên tiếng thì đã nghe Giang Tuyết Tử vừa uống trà vừa nhẹ giọng nói: "Tống tiên sinh, anh cùng Triển Kính là anh em tốt bao nhiêu năm nay, hôm nay hai người có mâu thuẫn gì không thể giải quyết được với nhau thì tôi đây đương nhiên không hề có tư cách để xen vào."

"Nhưng nếu Tống tiên sinh đã hỏi đến tôi thì tôi có hai vấn đề muốn hỏi Tống tiên sinh một chút."

Từ trước đến giờ Tống Phong Thành cũng không trực tiếp nói chuyện với Giang Tuyết Tử mấy lần, không ngờ tới nữ nhân xinh đẹp nhu nhược này lại hiểu chuyện như vậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại thận trọng, làm cho người thực khó lật lọng. Trong lòng nhất thời chấn động, không tự chủ được liền gật đầu: "Giang tiểu thư mời nói."

Giang Tuyết Tử không nhìn biểu tình của người đàn ông bên cạnh mình, chỉ cúi đầu nhìn ly trà trong tay một lúc mới nói: "Tôi muốn biết,, Tống tiên sinh rốt cuộc là người của Giang Tử Diêu hay Giang Tử Sanh hay là Tống tiên sinh cùng ông nội mình giống nhau, đem toàn bộ Giang gia là cái đinh trong mắt hận không thể nhổ đi?"

Tống Phong Thành cười cười, vẻ mặt đã khôi phục nét nho nhã thường thấy: "Tôi là người của Tống gia."

Sự cẩn thận của người này cũng không nằm ngoài dự đoán của Giang Tuyết Tử, cô gật đầu, nói thêm: "Vậy hôm nay Tống tiên sinh đến đây áy náy cũng là ý tứ của Tống gia sao?"

Tươi cười trên mặt người Tống tứ thiếu không đổi, bất quá đáy mắt đã trầm xuống vài phần: "Bữa cơm lần trước ở Lệ Tinh là lỗi của tôi, muốn tạ lỗi với Giang tiểu thư."

Giang Tuyết Tử gật gật đầu, đặt ly trà xuống, ngước lên, ánh mắt lóe sáng đảo một vòng trên nét mặt của Tống Phong Thành, cười khẽ một tiếng, đứng lên nôi: "Tôi không nhận."

Tống Phong Thành hơi biến sắc, chỉ thấy tầm mắt Giang Tuyết Tử đã dời đi, cánh tay trắng muốt nhỏ nhắn đặt trong túi áo khoác to lớn của Triển Kính, chỉ để lộ một đoạn cổ tay tinh tế: "Tống tiên sinh vì Tống gia mà hành sự, vô luận là tốt hay xấu sẽ đều có nguyên do. Điểm ấy tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng Tống tiên sinh nói sự kiện lần trước là anh muốn xin lỗi tôi, không phải Giang Tử Sanh hay mấy người bày mưu tính kế kia, chỉ một mình anh, tôi không rõ Tống tiên sinh tính toán cái gì, nhưng kiểu giáng một cái tát sau đó lại cho một viên kẹo, giết người xong thì nói xin lỗi thế này thì tôi thật khó chấp nhận."

"Bình trà này là hảo hạng nhưng thứ lỗi cho tôi, áy náy kiểu này của anh tôi gánh không nổi."

Nói xong, Giang Tuyết Tử đem áo khoác cởi ra, đặt trên chân dài của Triển Kính, tự mình đi lên lầu.

Tống Phong Thành liên tục bị hai người làm mất mặt, một trong hai người lại là một nữ nhân anh chưa từng để vào mắt. Nhất thời vẻ mặt anh liển rất khó coi, dằn ly trà xuống mặt bàn: "Rốt cuộc cậu chọn trúng phụ nữ kiểu này đây?"

Từ khi Giang Tuyết Tử đứng dậy, khoé miệng Triển Kính vẫn duy trì một độ cong nhàn nhạt, rơi vào đáy mắt Tống Phong Thành chính là một loại trêu ngươi khiến người ta nổi giận!

Tống Phong Thành híp mắt một cái, nói một tràng dài: "Sao? Nghẹn lời rồi hả? Nhân thân thì phức tạp. Lại còn là một đứa con gái riêng không ai muốn nhìn nhận. Lớn lên ăn nói không ra gì, một chút khách khí cũng không có. Ngoại trừ ở trước mặt người ngoài cho cậu chút mặt mũi, cùng khuôn mặt xinh đẹp ra thì rốt cuộc cậu nhìn trúng cô ta ở điểm gì?"

Triển Kính không chút hoang mang nhấp một ngụm trà: "Cái gì mà con riêng không con riêng? Về sau đừng để tôi nghe thấy mấy chữ này từ miệng cậu."." Dừng một chút, Triển Kính dừng lại: "Còn lại những lời này, phải hỏi lại cậu mới đúng. Tô Doanh kia là cậu nhìn trúng điểm nào rồi?"

Tống Phong Thành lại bị nghẹn quá mức, bất chấp phong độ đập bàn một cái, trợn mắt mắng: "Triển Kính! Tôi tự mình chạy tới cửa là để cho hai người chơi đùa có phải không?"

Khoé môi Triển Kính vẫn nhàn nhạt ý cười, dứt khoát phun ra một chữ: "Cút!"

Tống Phong Thành tức giận đến gương mặt trắng bệch, đi thẳng ra cửa: "Chỉ vì một người phụ nữ mà một chút mặt mũi của bằng hữu cũng không giữ lại, thật phí công tôi..."

Triển Kính ngồi ở trên ghế sa lon, ngay cả chân cũng chưa chuyển, tự tay rót thêm một ly trà, rảnh rỗi nói: "Nếu thật sự muốn coi tôi là bằng hữu thì cậu hôm nay đã không tới đây."