Không Còn Tâm Trạng Để Yêu

Chương 7



Sau ngày đám cưới của Lucy, Clare đã lập lời thề cho việc không uống rượu. Nhưng vào lúc năm giờ chiều thứ Năm, cô đã phá vỡ lời thề đó. Nhưng sự thật là cô cần phải ăn mừng.

Cô giữ chai Dom Perignon trong hai tay và bật bút bần bằng hai ngón tay cái. Sau một lúc nó bật ra và bay ngang nhà bếp của cô, va phải tủ nhà bếp màu gụ đậm và bật lại vào đằng sau bếp gas. Một màng hơi mỏng xuất hiện từ miệng chai rượu khi cô rót vào ba chiếc ly champagne cao. "Chai này sẽ ngon tuyệt," cô nói với nụ cười ngoan cố. "Tớ đã trộm nó từ mẹ tớ."

Adele lấy ly rượu của mình. "Champagne được trộm lúc nào cũng là loại tốt nhất."

"Năm nào?" Maddie hỏi khi cô lấy ly của mình.

"1990. Mẹ tớ để dành nó cho đám cưới của tớ. Nhưng chỉ vì tớ từ bỏ đàn ông, không có nghĩa một chai rượu champagne chính cống lại phải chịu đau khổ." Cô cụng ly với Maddie và Adele và nói, "Cái này là vì tớ." Một giờ trước cô đã thực hiện xét nghiệm HIV nhanh, và trong vòng vài phút cô đã có được kết quả âm tính. Thêm một gánh nặng nữa được nhấc khỏi vai cô. Những người bạn của cô đã ở cùng cô khi cô nhận được tin tốt lành. "Cám ơn các cậu đã đi cùng với tớ hôm nay," cô nói và nhấp một ngụm rượu. Điều đáng tiếc là Lucy không có ở đây để cùng chai vui, nhưng Clare biết rằng bạn cô đang có những khoảnh khắc tuyệt vời riêng, phơi mình trong ánh nắng của Bahamas cùng với chồng mới cưới. "Tớ biết cả hai cậu đều bận rộn, và việc các cậu ở lại đây cùng với tớ có ý nghĩa rất lớn."

"Đừng cám ơn bọn tớ," Adele vòng tay ôm quanh eo mình nói. "Chúng ta là bạn cơ mà."

"Tớ sẽ không bao giờ bận rộn với cậu." Maddie uống một ngụm và thở dài. "Đã lâu rồi tớ mới uống một ly rượu không phải loại ít carbonhydrate. Điều này thật khó tin."

"Cậu vẫn áp dụng phép tiết thực Atkins (1) à?" Clare hỏi. Lâu đến mức cô có thể nhớ được. Maddie đã áp dụng hết loại ăn kiêng này đến loại ăn kiêng khác. Đó là cuộc chiến trường để giữ được cơ thể phù hợp với kích thước quần jean ở mức số 6. Dĩ nhiên, là các nhà văn, sử dụng phần lớn thời gian ngồi viết sẽ làm gia tăng thêm một vài pound cân nặng. Và đó là điều mà họ cần phải chiến đấu. Nhưng với Maddie, đó là cuộc chiến không bao giờ kết thúc.

(1) Phép tiết thực Atkins tập trung vào những thức ăn có hàm lượng dưỡng chất cao không trải qua chế biến (như gạo lức, lúa mì nguyên hạt), ăn đủ chất đạm, bổ sung vitamin, muối khoáng và các axit béo thiết yếu. Nó giới hạn việc tiêu thụ đường - bột chế biến hoặc tinh luyện

"Hiện tớ đang áp dụng phương pháp South Beach (2)" cô ấy nói.

(2) Phương pháp ăn kiêng South Beach: được tạo ra bởi một bác sĩ chuyên khoa tim người Mĩ và dựa trên quy tắc ăn chất béo "lành mạnh" và hydrat carbon. Phương pháp này hiệu quả và tốt cho sức khỏe của bạn. cách ăn kiêng này có tác động theo từng giai đoạn và bạn phải xem xét lượng thức ăn của mình (nhưng không phải cộng lượng calorie)

"Cậu nên quay lại với phòng tập," Adele khuyên, và tựa lưng vào kệ bếp bằng đá granite đen. Adele đi bộ năm dặm vào buổi sáng để chống lại nỗi sợ hãi một ngày nào đó cô sẽ thừa hưởng cặp mông lớn của mẹ cô.

"Không, tớ là hội viên của bốn phòng tập và đã bỏ từng cái một trong một vài tháng." Maddie lắc đầu. "Vấn đề là tớ ghét phải đổ mồ hôi. Nó thật gớm."

Adele đưa ly lên môi và nắm lấy cổ chai rượu. "Maddie nói đúng. Cậu ấy nên giữ tất cả độc tố xấu xa của mình vùi sâu và ẩn giấu từ thế giớ không nghi ngờ." Cả ba người cùng đi đến phòng khách, nơi trang trí đầy các đồ đạc cổ đã có mặt ở gia đình Clare qua nhiều thế hệ. Tay ghế sofa và ghế ngồi kiểu Victoria được phủ khăn lót mà bà nội và bác tự tay vẽ hình. Cô đặt chai rượu lên chiếc bàn ca fé phủ cẩm thạch và ngồi ở một trong những chiếc ghế lưng dài.

Maddie ngồi ở sofa đối diện với cô. "Cậu có bao giờ nghĩ tới việc mời những người làm ở Antiques Roadshow (3) đến đây không?"

(3) Antiques Roadshow: là một chương trình truyền hình của kênh BBC mà trong đó các thẩm định viên sẽ đi đến các vùng khác nhau ở Vương quốc Anh (và đôi khi ở nước ngoài), để thẩm định cổ vật của người dân địa phương. Antiques Roadshow được công chiếu ở nhiều nước khác nhau ở châu Âu

"Vì sao?" Clare hỏi, và nhặt một sợi vải trắng trên ngực trái chiếc áo cổ lọ màu đen không tay.

"Để nói cho cậu một vài vật dụng này là gì." Maddie chỉ tay về cái ghế chân màu đỏ tía và cái đôn hình tiểu thiên sứ.

"Tớ biết đó là cái gì và nó đến từ đâu." Cô thả sợi vải vào trong chiếc đĩa gốm phủ men.

Adele nghiên cứu những bức tượng nhỏ Staffordshire trên bệ lò sưởi. "Làm thế nào mà cậu giữ được tất cả đều sạch sẽ thế này?"

"Tớ phải làm nhiều việc lắm."

"Bỏ bớt chúng đi."

"Tớ không thể làm vậy." Cô lắc đầu. "Tớ mắc phải căn bệnh của nhà Wingate. Tớ nghĩ nó có sẵn trong gien của dòng họ tớ. Bọn tớ không thể tách rời với đồ thừa kế gia đình được, ngay cả những vật tồi tệ nhất, và tin tớ đi, bà cố Foster của tớ có sở thích thật khủng khiếp. Vấn đề là nhà tớ đã có một cây gia phả lớn nhưng đã bị sàng lọc và chỉ còn một vài nhánh. Mẹ tớ và chính tớ, một vài người anh chị em họ ở South Carolina, và một núi đồ cổ của gia đình." Cô uống một hớp champagne. "Nếu các cậu nghĩ nhà tớ là xấu, các cậu nên đến thăm gác mái của mẹ tớ. Sheeh. Ở đó trông giống như một viện bảo tàng."

Adele chuyển ánh nhìn từ lò sưởi đến khắp tấm thảm Tulip & Lyli đến ghế sofa. "Thế Lonny có lấy cắp bất cứ thứ gì khi anh ta bỏ đi không? Ngoài con chó của cậu?"

"Không." Sự yêu thích đồ cổ của Lonny là một cái gì đó họ cùng nhau chia sẻ. "Anh ta biết anh ta không muốn làm cho tớ phải giận dữ hơn."

"Cậu có nghe được tin gì từ anh ta không?"

"Không, tính từ hôm thứ Hai. Tớ đã thay tất cả các ổ khóa ngày hôm qua, và tớ sẽ có nệm giường mới vào sáng mai." Cô nhìn xuống ly rượu và xoay xoay champagne màu vàng lạt trong đó. Chưa tới một tuần trước cô đã thực sự hạnh phúc. Giờ cô tiếp tục sống mà không có Lonny. Những ổ khóa mới. Giường mới. Cuộc sống mới. Điều khá tệ là trái tim cô lại không chuyển động nhanh như tất cả các phần còn lại. Cô không những mất đi người chồng sắp cưới, mà còn mất đi cả người bạn thân. Lonny đã nói dối cô nhiều điều, nhưng cô không tin tình bạn của họ cũng là giả vờ.

"Tớ không nghĩ tớ lại chưa bao giờ hiểu được đàn ông," Adele nói. "Họ cực kỳ mệt mỏi trong đầu."

"Lần này Dwayne lại làm gì?" Clare hỏi. Adele đã hẹn hò với Dwayne Larkin trong hai năm và nghĩ rằng anh ta là "Người đàn ông hoàn hảo" của cô ấy. Cô ấy bỏ qua tất cả các thói quen không ra gì của anh ta, như ngửi nách áo sơ mi trước khi mặc, vì anh ta đồng bóng và rất đẹp trai. Cô ấy cũng chịu đựng việc nốc bia như hũ chìm, cách chơi đàn ghita không khí, thắng đến thời điểm khi anh ta bảo rằng cô ấy đang có một "cặp mông vĩ đại". Không ai dùng từ ngữ bẩn thỉu đó để mô tả phía sau của cô ấy; cô ấy đã đá anh ta ra khỏi cuộc đời mình. Nhưng anh ta không hoàn toàn từ bỏ. Cách một vài tuần, Adele sẽ tìm thấy một hoặc hai vật mà cô ấy đã để lại nhà anh ta được đặt dưới mái hiên nhà mình. Không Dwayne. Chỉ một vài đồ vật.

"Anh ta đã để lại một chai lotion đã dủng hết một nửa và một chiếc dép mang trong nhà trên mái hiên nhà tớ." Cô quay sang Clare. "Cậu có nhớ đôi dép mang trong nhà hình con bọ rùa mà cậu tặng tớ khi tớ mổ ruột thừa không?"

"Ừ."

"Anh ta chỉ trả lại tớ một chiếc."

"Thằng khốn."

"Kinh dị."

Adele nhún vai. "Tớ bực mình hơn là sợ hãi. Tớ chỉ ước anh ta mệt mỏi và từ bỏ việc như thế." Cô ấy đã gọi cảnh sát về điều đó, nhưng việc một bạn trai trả lại đồ vật cho bạn gái cũ của mình không phạm luật. Cô ấy cố thuyết phục và cuối cùng đã có được Lệnh Bảo vệ, nhưng không chắc nó có tác dụng với rắc rối cô ấy gặp phải không. "Tớ biết anh ta chắc chắn còn có nhiều đồ của tớ."

"Cậu cần một người bạn trai to lớn đủ để dọa chết anh ta đi," Clare đề nghị. "Nếu tớ vẫn còn bạn trai, tớ sẽ cho cậu mượn."

Maddie cau mày và liếc sang Clare. "Không phải chỉ trích cưng, nhưng Lonny sẽ không làm Dwayne sợ hãi."

Adele dựa ra sau sofa. "Đúng vậy. Dwayne sẽ trói gô anh ta lại mất."

Ừ, điều đó chắc chắn sẽ xảy ra, Clare nghĩ, và nhập một ngụm champagne trong ly của mình. "Cậu nên nói chuyện với Quinn khi anh ấy và Lucy trở về từ tuần trăng mật." Quinn McIntyre là một thám tử của Phòng Cảnh sát Boise và có thể biết được phải làm gì với Dwayne.

"Anh ấy điều tra tội phạm bạo hành," Adele chỉ rõ, đó cũng là cách Lucy đã gặp vị thám tử đẹp trai đó. Cô ấy đã nghiên cứu về hẹn hò trực tuyến, anh ấy đang tìm kiếm một nữ giết người hàng loạt. Lucy từng là tình nghi số một của anh ấy, nhưng cuối cùng anh đã cứu sống cô. Trong trái tim và đầu óc của Clare, tất cả việc đó đều thật lãng mạn. Ừ, trừ đi phần khiến cô rùng mình.

"Cậu có nghĩ rằng sẽ có một người đàn ông hoàn hảo cho mỗi một người phụ nữ ngoài kia không?" Clare hỏi. Cô thường tin vào người tình lý tưởng và tình yêu ở cái nhìn đầu tiên. Cô vẫn muốn tin, nhưng việc muốn tin và thực sự tin lại là hai việc khác nhau.

Adele gật đầu đồng ý. "Tớ cũng thích nghĩ như vậy."

"Không. Tớ tin vào Mr.Right hiện tại hơn."

"Việc đó đối với cậu như thế nào?" Clare hỏi Maddie.

"Được rồi, Tiến sĩ Phil." Maddie ngả người về phía trước và đặt ly rượu trống không của cô lên bàn. "Tớ không muốn trái tim hay hoa. Tớ không muốn lãng mạn, và tớ không muốn chia sẻ điều khiển tivi. Tớ chỉ muốn tình dục. Tớ nghĩ điều đó sẽ không quá khó để tìm kiếm, nhưng thật chó chết nếu nó không như thế."

"Đó là vì chúng ta có những tiêu chuẩn." Adele nghiêng ly rượu và uống cạn. "Như có một công việc được trả lương. Không phải các nghệ sĩ uống rượu như nước lã, và không có răng giả nào vọt ra khi anh ta đang nói, trừ khi anh ta chơi khúc côn cầu trên băng và cực kì nóng bỏng."

"Anh ta không thể đã kết hôn hay giết người." Maddie suy nghĩ một lát và với tính cách của cô ấy, cô ấy bổ sung thêm, "Và nếu có ‘cái kích thước lớn’ thì thật là hấp dẫn."

" ‘Cái kích thước lớn’ đó luôn hấp dẫn."

Clare đứng dậy và rót đầy ly mình. "Không phải gay là một điều cần có." Cô vẫn đang đợi một thời điểm đặc biệt. Là khi cô có thể biết và hiểu tại sao cô lại chọn một kẻ lừa đảo và nói dối hết lần này đền lần khác. "Điều tuyệt vời duy nhất xuất hiện trong vụ chia tay với Lonny là tớ thấy kĩ năng viết của mình tiến bộ khá rõ rệt." Cô tìm được an ủi trong việc viết văn. Việc an ủi đã chuyển hóa trong một vài giờ một ngày thành một thế giới cô tạo ra khi sự thật của cuộc đời cô lại bị xáo tung.

Tiếng chuông cửa vang lên và bản nhạc Paperback Writer của Muzak tràn ngập khắp phòng. Cô đặt ly rượu xuống và nhìn đồng hồ bằng sứ trên lò sưởi. Cô không mong sẽ gặp bất cứ người nào. "Không biết ai ở ngoài đó nhỉ," cô nói và đứng dậy. "Năm này tớ quên tham gia vào chương trình được ăn cả của Publishers Clearing House (4)"

(4) Publishers Clearing House: (PCH) là một công ty marketing trực tiếp đa kênh, cung cấp việc mua báo dài hạn được chiết khấu và hàng hóa sử dụng trong gia đình với cơ hội được tham dự và trúng một trong nhiều giải thưởng được ăn cả đang diễn ra của công ty. Là một công ty marketing trực tiếp, nó không có các văn phòng bán lẻ; các hoạt động của nó tập trung ở một vài văn phòng nhỏ, bao gồm cả trụ sở chính của nó ở Port Washington, New York. Phương thức tiếp cận khách hàng được thông qua các thư chào trực tiếp và các hoạt động truyền thông trực tuyến được hỗ trợ bằng trang web chính của nó

"Đó có lẽ là người truyền giáo," Adele gọi với theo Clare. "Họ đã đi khắp khu vực nhà tớ trên những chiếc xe đạp."

"Nếu họ đáng yêu," Maddie bổ sung thêm, "mời họ vào uống một ly và một ít trụy lạc nhé."

Adele cười ngất. "Cậu đáng phải xuống địa nục đó."

Clare liếc nhìn qua vai mình, dừng lại đủ lâu và nói, "Và cậu tính kéo tất cả bọn tớ cùng xuống đó với cậu sao. Đừng bao giờ nghĩ về tội lỗi trong nhà này. Tớ không cần kiểu nghiệp chướng tồi tệ đó." Cô đi về phía cửa ra vào, mở cửa, và mặt đối mặt với một người mẫu mực vì tội lỗi và mục nát đang đứng trong bóng râm của mái hiên nhà cô và đang nhìn cô qua cặp mắt kính mát màu đen. Lần cuối cùng cô gặp Sebastian, anh ta trông ngái ngủ và cực kỳ lộn xộn. Tối nay, mái tóc đã được chải và anh đã cạo râu. Anh mặc một chiếc áo phông màu xanh lục đậm của Stuky’s Bar được bỏ vào trong chiếc quần hộp thụng màu be. Cô không nghĩ rằng mình có thề kinh ngạc hơn việc khám phá ra một người trao giải thưởng của PCH thực sự đang đứng ở mái hiên nhà cô với tờ séc lớn và bong bóng.

"Chào, Clare."

Cô nghiêng người qua trái và nhìn ra phía sau anh. Một chiếc Land Cruiser màu đen đang đậu ở lề đường.

"Cô rảnh không?" Anh lấy kính mát ra khỏi mặt, nhét một bên gọng xuống chiếc cổ áo phông. Anh nhìn thẳng vào Clare qua đôi mắt màu xanh lục được bao quanh với hàng mi dày mà cô nhận thấy khó mà chống lại được khi còn nhỏ.

"Có chứ." Những ngày này cô không còn mắc phải rắc rối đó, và bước sang một bên. "Bạn tôi cũng đang ở đây và chúng tôi chỉ vừa mới lập thành một nhóm cầu nguyện. Vào nhà và chúng tôi sẽ cầu nguyện cho anh."

Anh cười và bước vào. "Nghe có vẻ giống với ý tưởng của tôi về một thời gian tốt đẹp."

Cô đóng cánh cửa phía sau, và anh đi theo cô vào phòng khách. Maddie và Clare nhìn lên, mắt kính của họ lơ lửng trong không khí, cuộc trò chuyện của họ ngừng lại. Clare hầu như có thể đọc được những gì xuất hiện trong đầu bạn mình. Sẽ cũng là "Ôi, cưng ơi" mà cô cũng sẽ có trong đầu nếu cô không biết Sebastian. Nhưng chỉ v ì Maddie và Adele ngập ngừng để thưởng thức một người đàn ông đẹp trai không có nghĩa là họ dễ bị lừa bởi một khuôn mặt đep và sẽ bắt đầu kiểm tra hơi thở hay hất nhẹ tóc họ bất cứ lúc nào. Họ không phải là những người dễ để gây ấn tượng. Đặc biệt là Maddie, người đã từng xem tất cả đàn ông là những tên tội phạm tiềm năng cho đến khi họ được thử thách bằng những việc khác.

"Sebastian, đây là những người bạn của tôi," Clare nói khi cô đi ngang qua phòng. Hai người phụ nữ đứng dậy, và Clare nhìn họ với con mắt của một người lạ. Adele, với mái tóc vàng dài được uốn lọn từ giữa cho đến chân tóc và một đôi mắt màu ngọc lam ma thuật, đôi lúc có thể xuất hiện với nhiều màu xanh lục hơn là màu xanh dương, phụ thuộc vào tâm trạng của cô ấy. Maddie, với những đường cong căng tròn và nốt ruồi như Cindy Crawford ở khóe môi đầy đặn của cô ấy. Những người bạn cô là những người phụ nữ xinh đẹp. Và đôi khi ở quanh họ, cô thấy mình như một cô bé với mái tóc tết bím và cặp mắt kính dày. "Maddie Jones viết về các vụ án mạng có thật với bút danh Maddeline Dupree, và Adele Harris viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng với tên thật của chính cô ấy."

Khi Sebastian bắt tay từng người phụ nữ, anh nhìn vào mắt họ và mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào có thể đã làm mê hoặc những người phụ nữ ngây thơ. "Rất vui được gặp cả hai người," anh nói, và nghe có vẻ như thế. Biểu hiện đột ngột của cách cư xử được che giấu tốt của anh ta là một cú sốc nữa đối với Clare. Hoàn toàn tương tự như khi cô mở cửa và nhìn thấy anh ta đang đứng trong mái hiên nhà cô.

"Sebastian là con trai của bác Leo Vaughan," cô nói tiếp. Cả hai người đều đã đến nhà mẹ cô trong một vài dịp nào đó và đã từng gặp qua Leo. "Sebastian là một nhà báo." Vì cô đã mời anh ta vào nhà, nên cô cho là mình phải tỏ ra hiếu khách. "Anh có muốn uống một ít champagne không?"

Anh ta di chuyển ánh mắt từ những người bạn cô và nhìn cô qua vai mình. "Không, nhưng tôi sẽ uống bia nếu cô có."

"Được thôi."

"Anh viết cho tờ nào?" Maddie hỏi khi đưa ly rượu lên môi.

"Tôi chủ yếu hành nghề tự do, mặc dù những ngày này tôi làm cho tờ Newsweek. Với tạp chí in trên giấy bóng, tôi đã từng viết bài cho tờ Time, Rolling Stone, National Geographic," anh trả lời, liệt kê chân thật những gì anh đã làm được khi Clare rời phòng.

Cô lấy một chai Hefeweizen của Lonny từ tủ lạnh và mở nắp. Cô không thể nghe được những gì anh ta nói, chỉ nghe được tiếng rì rầm và giọng nói trầm ấm cuả anh ta. Cô từng sống với một người đàn ông trong ngôi nhà này trong một năm, nhưng Sebastian ở phòng kế bên khiến cô cảm thấy rất kì quặc. Anh ta đã mang một luồng năng lượng khác vào ngôi nhà cô, người mà lúc này cô không thể hiểu được chút nào về bản chất con người của anh ta.

Khi cô quay trở lại phòng khách, anh đang ngồi ở ghế của cô, thanh thản vả thoải mái, như thể anh sẽ không sớm đi đến nơi nào khác nữa. Rõ ràng anh đã dự tính ở lâu hơn một "phút", và Clare tự hỏi điều gì đã mang anh đến nhà cô.

Maddie và Adele ngồi ở đivăng, đang lắng nghe những câu chuyện của nhà báo Sebastian. "Một vài tháng trước, tôi đã viết một bài báo thú vị cho tờ Vanity Fair về một tay kinh doanh nghệ thuật người Manhattan, người đã tạo ra các câu chuyện lịch sử giả mạo cho các đồ cổ Ai Cập để tránh các điều luật về xuất khẩu của Ai Cập," anh nói khi cô đưa chia bia cho anh. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô. "Cám ơn."

"Anh có muốn dùng ly không?"

Anh đọc nhãn chai bia. "Không, như thế này ổn rồi," anh nói, và Clare ngồi vào một trong những chiếc ghế có lưng cao khác. Anh đặt một chân lên đầu gối và đặt chai bia lên gót giày của mình. "Trong nhiều năm tôi đã lang thang từ tiểu bang này đến tiểu bang khác để viết bài cho nhiều tờ tin tức khác nhau. Nhưng tôi đã không còn viết cho những tờ báo đen trắng nữa." Anh nhún đôi vai to lớn. "Tôi không viết trong một vài năm, kể từ khi tôi ở cùng với Tiểu đoàn 1, Trung đoàn 5 Thủy quân lục chiến trong suối cuộc xâm chiếm Iraq." Anh nâng chai bia lên và uống một ngụm trong khi Clare đang đợi anh cho biết lý do của cuộc viếng thăm này. "Các quý cô đã xuất bản được bao nhiêu cuốn sách rồi?" anh hỏi, và Clare nhận ra anh sẽ không nói về lý do tại sao anh xuất hiện ở mái hiên nhà cô, để cô tự hỏi mà hoàn toàn không có bất cứ manh mối nào, ngoài việc khiến cô bị mất trí bởi việc suy đoán.

"Năm cuốn," Maddie trả lời. Adele đã xuất bản được tám cuốn với tên của cô, và là một nhà báo giỏi, Sebastian bám sát câu trả lời bằng câu hỏi khác. Trong vòng mười lăm phút, hai người phụ nữ khó gây được ấn tượng đã sẵn sàng trở th ành nạn nhân của sự quyến rũ đã được tái tạo lại của Sebastian.

"Sebastian cũng đã xuất bản một cuốn sách nói về Afghanistan," Clare bị ép buộc tỏ ra cư xử tốt nói rõ. "Tôi xin lỗi, tôi không thể nhớ được tên cuốn sách của anh." Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi cô mượn đọc nó từ Leo.

"Tách rời: Hai mươi năm chiến tranh ở Afghanistan."

"Tôi nhớ cuốn sách đó," Adele thừa nhận.

"Tôi cũng vậy," Maddie thêm vào.

Clare không ngạc nhiên với việc những người bạn của cô nhớ được cuốn sách đó. Nó đã xếp hạng đầu trong danh sách sách bán chạy của tờ USA Today và New York Times trong nhiều tuần. Các tác giả thường không quên hay không dễ bỏ qua một danh sách như vậy. Ngoại trừ Adele, hình như thế. Clare nhìn khi bạn cô quấn một lọn tóc quanh tay mình.

"Sống cùng với thủy quân lục chiến như thế nào?" Adele hỏi.

"Gò bó. Bẩn thỉu. Sợ mất mật. Và đó là những ngày tuyệt vời nhất. Trong nhiều tháng sau khi tôi quay trở về Mỹ, tôi chỉ đứng ngoài trời và hít thở bầu không khí không có chứa cát khô." Anh ngừng lại, và một nụ cười nhẹ hơi chạm vào khóe miệng của anh. "Nếu các cô nói chuyện với một anh lính nào đó hiện đang ở tại quê nhà, đó là một trong những điều mà họ mong đợi nhất. Không khí không có bụi."

Maddie nghiêng cứu Sebastian khi anh ta uống bia. Cái nhìn chăm chú đầy nghi ngờ mà cô thường có với tất cả những người đàn ông tan biến đi trong đôi mắt nâu của cô ấy. "Tất cả họ trông đều rất trẻ."

Sebastian liếm những giọt bia còn đang dính ở môi dưới rồi nói, "Viên trung sỹ chỉ huy chiếc xe mà tôi đi cùng được hai mươi tám tuổi. Binh lính trẻ nhất được mười chín tuổi. Tôi là người già nhất, nhưng họ đã cứu sống tôi hơn một lần." Anh cầm chai bia của mình chỉ vào chai champagne và thay đổi chủ đề. "Các quý cô đang ăn mừng điều gì sao?"

Adelevà Maddie nhìn Clare nhưng không trả lời. "Không." Clare nói dối, và nhấp một ngụm. Cô không muốn chia sẻ về việc viếng thăm bác sĩ vào chiều nay với Sebastian. Anh có thể trông bình thường và nói chuyện như những gã trai bình thường khác, nhưng cô không tin anh. Anh đến nhà cô vì anh muốn một điều gì đó. Một điều gì đó mà anh không muốn thảo luận trước mặt những người bạn của cô. "Chúng tôi luôn uống khi chúng tôi tụ tập để cầu nguyện."

Sebastian nhìn vào mắt Clare trong một lúc trước khi hướng sự chú ý sang người phụ nữ đang ngồi đối diện mình. "Để xem. Khi tôi được năm hay sáu tuổi gì đó, trong lần đầu tôi trải qua mùa hè với cha tôi. Tôi nhớ lần đầu tiện nhìn thấy cô ấy, cô ấy mặc một chiếc áo đầm nhỏ có cái gì đó nhíu nhíu ở phía trên." Anh ta chỉ vào ngực mình bằng miệng chai bia. "Và tất của cô gái nhỏ đó được gập lại quanh mắt cá chân. Cô ấy đã mặc như thế trong nhiều năm."

Lớn lên, cô và mẹ mình đã cãi nhau rất nhiều về quần áo. "Mẹ tớ thích kiểu áo kín đáo đó và kiều giầy Mary Janes," cô nói. "Khi tớ lên mười là kiều váy có nếp gấp."

"Cậu vẫn mặc nhiều áo đầm và váy," Adele chỉ nói.

"Đó là những gì tớ thường mặc, nhưng khi còn nhỏ, tớ không có lựa chọn. Mẹ tớ mua áo quần cho tớ và tớ lúc nào cũng phải hoàn hảo. Tớ đã rất sợ việc bị vấy bẩn." Cô suy nghĩ một lát và nói tiếp, "Lần duy nhất tớ bị vấy bẩn là khi ở gần Sebastian."

Anh ta nhún vai, hoàn toàn không một chút ân hận. "Cô trông tốt hơn khi bị vấy bẩn."

Điều đó cho thấy bản chất trái với tự nhiên của anh ta. Không ai trông tốt khi bị vấy bẩn. Có thể ngoại trừ anh ta. "Khi tớ đến thăm cha mình," Clare nói, "ông ấy để tớ mặc bất cứ cái gì tớ muốn. Dĩ nhiên, áo quần của tớ phải ở lại Connecticut, vì thế lần kế tiếp tớ đến thăm ông ấy chúng đã không vừa với tớ. Tớ thích nhất là cái áo phông có hình nhân vật Xì Trum." Cô nhớ về Cô nàng Xì Trum và thở dài. "Nhưng điều tớ thực sự mong muốn, và ngay cả cha tớ cũng không thể mua cho tớ, đó là cái khóa thắt lưng có chữ ‘boy toy’như Madonna. Tớ cực kỳ khao khát có được một cái như vậy."

Maddie nhíu mày. "Tớ không thể tưởng tượng cậu từng muốn trở thành đồ chơi cho bọn con trai đấy."

"Tớ đã không hiểu ý nghĩa của từ đó là gì, nhưng tớ đã nghĩ Madonna thật tuyệt khi mang nó với mạng che và mớ nữ trang giả lòe loẹt đó. Tớ không được phép dùng đồ nữ trang giả vì mẹ tớ cho rằng nó tầm thường." Cô nhìn Sebastian và thú nhận, "Tôi thường lẻn vào nhà cha anh khi ông đang làm việc để xem chương trình MTV."

Một đường nhăn nhỏ xuất hiện ở khóe mắt khi anh mỉm cười. "Nổi loạn."

"Ừm, đúng vậy. Nổi loạn, tôi là thế. Còn nhớ khi anh dạy tôi chơi bài xì phé và anh đã ăn hết tất cả tiền của tôi không?"

"Tôi còn nhớ chứ. Cô đã khóc, và cha tôi đã buộc tôi trả lại tất cả tiền cho cô."

"Đó là vì anh bảo tôi là anh không giữ luôn số tiền đó. Anh đã nói dối."

"Nói dối ư?" Anh ta nhấc chân khỏi đùi mình, ngả người về phía trước và đặt cẳng tay lên đùi. "Không, tôi đã có một lý do không thể nói ra và những kế hoạch vĩ đại cho số tiền đó."

Anh ta luôn có một lý do không thể nói ra. "Kế hoạch đó là gì?"

Chiếc chai đung đưa nhè nhẹ giữa hai đùi khi anh suy nghĩ trong chốc lát. "Ồ, lúc đó tôi lên mười, vì thế tôi không được xem phim khiêu dâm và sử dụng chất có cồn." Anh ta vỗ nhẹ cái chai vào chân ống quần. "Vì thế, chắc chắn số tiền đó sẽ được sử dụng cho một chồng tạp chí Mad và một lốc bia Hires. Tôi có thể chia sẻ cái gì đó với cô nếu cô không khóc như một đứa trẻ vòi vĩnh đồ."

"Vậy lý do không thề nói ra của anh là ăn hết tất cả số tiền của tôi để anh có thể chia sẻ tạp chí và loại bia có nồng độ cồn thấp với tôi sao?"

Anh ta cười nhăn nhở. "Đại loại thế."

Adele cười ngất và đặt ly rượu trống rỗng của cô lên bàn. "Tớ cá lúc đó cậu rất dễ thương, chạy vòng quanh trong chiếc áo đầm nhỏ nhắn và đôi giày bóng loáng."

"Không. Tớ không được như thế. Tớ trông giống một con điên."

Sebastian im lặng một cách đáng chú ý. Ngớ ngẩn.

"Cưng, tốt hơn hết là một đứa trẻ xấu và là một người trưởng thành xinh đẹp còn hơn là một đứa trẻ xinh đẹp và một người trưởng thành xấu," Maddie lưu ý trong nỗ lực an ủi Clare. "Tớ có một người em họ từng là một cô bé xinh đẹp, nhưng giờ lại trở thành một trong những người phụ nữ xấu nhất mà cậu không muốn để mắt đến. Khi mũi cô ta bắt đầu phát triển, nó cứ phát triển mãi. Cậu có thể bắt đầu bằng diện mạo hơi xấu, nhưng giờ chắc chắn cậu là một người phụ nữ xinh đẹp nhất."

"Tớ nghĩ thế, cám ơn cậu." Clare cắn môi dưới.

"Không có gì." Maddie đặt ly lên bàn và đứng dậy. "Tớ có việc phải đi đây."

"Cậu phải đi sao?"

"Tớ cũng vậy," Adele thông báo. "Hôm nay tớ có hẹn."

Clare đứng dậy. "Cậu đã không nói với tớ điều đó."

"Ửm, ngày hôm nay là ngày dành cho cậu, và tớ không muốn nói về việc hẹn hò của tớ khi cuộc đời cậu không được tốt lắm."

Sau khi cả hai người phụ nữ chào tạm biệt Sebastian, Clare đi cùng họ ra cửa trước.

"Được rồi. Có chuyện gì giữa cậu và Sebastian thế?" Maddie thì thào hỏi khi cô bước ra khỏi nhà và tiến ra mái hiên.

"Chẳng có gì cả."

Adele thêm vào, "Khi cậu đi ra khỏi ph òng khách để lấy bia cho anh ta, anh ta đã nhìn theo cậu."

Clare lắc đầu. "Điều đó chẳng có nghĩa gì cả. Chắc chắn anh ta đang mong tớ hụt chân và té hoặc một điều gì đó làm tớ mất thể diện."

"Không phải thế." Adele lắc đầu khi cô cho tay vào túi để lấy chìa khóa. "Anh ta nhìn cậu như thể đang tưởng hình ảnh cậu trần truồng vậy."

Clare không cần nói rõ là anh ta không cần phải cố làm điều đó. Anh ta hầu như đã nhìn thấy rõ mọi thứ.

"Và khi tớ thường thấy điều đó là không chấp nhận được đối với một người đàn ông, nó lại thật sự nóng bỏng khi anh ta làm điều đó." Maddie cũng moi móc chiếc túi của mình để tìm chìa khóa. "Vì thế tớ nghĩ cậu nên tấn công đi."

Những người phụ nữ này là ai thế nhỉ? "Xin chào. Tớ vừa mới đính hôn với Lonny vào tuần trước. Nhớ không?"

"Cậu cần một người đàn ông thay thế tạm thời." Adele bước ra khỏi mái hiên. "Anh ta hoàn hảo cho điều đó."

Maddie cũng đồng ý và đi theo Adele tiến về phía xe của họ đang được đỗ ở đường lái xe vào nhà. "Bằng cách nhìn vào một người đàn ông, cậu có thể biết được rằng anh ta có cái ‘kích thước lớn’ đó hay không."

"Tạm biệt hai cậu," cô nói, và đóng cánh cửa phía sau cô. Lâu như Clare đã đề cập đến, Maddie bị ám ảnh bởi người ‘có cái kích thước lớn’, chắc chắn là vì cô ấy đã không kề cận ‘cái kích thước lớn’ đó trong một vài năm. Và Adele… Ôi, cô luôn nghi ngờ rằng có phải đôi khi Adele sống trong thê giới ảo tưởng mà cô viết ra không.