Không Có Kiếp Sau

Chương 228: Cải cách



Olivia đến không chỉ mang về đội quân số lượng khổng lồ, mà còn dẫn theo đội ngũ nạn dân còn đồ sộ hơn.

Bởi nhân khẩu quá đông đúc, đến nay vẫn còn hàng loạt nạn dân đang dừng ngoài tầng khí quyển của hành tinh Bạch Lộ, nôn nóng chờ được sắp xếp.

Olivia chỉ ngủ ngon được một đêm, hôm sau dợm ra khỏi phòng ngủ liền bị các sĩ quan đã chờ hắn nguyên buổi sáng bao vây. Trước mắt, những sĩ quan này đều là quan chỉ huy của các quân đoàn, hiện gần như từng quân đoàn đều có cả đống người cần an trí: An trí nạn dân, an trí quân đội, rất nhiều người trọng thương đã được đưa tới các bệnh viện trên hành hành tinh Bạch Lộ từ hôm qua, nhưng người bị thương nhẹ vẫn chẳng có tin tức… Cấp dưới tìm họ, họ hết cách, đành đi tìm cấp trên Olivia.

Olivia chưa kịp mở miệng, Mục Căn đã mặc áo khoác bước ra từ phía sau hắn.

Đối mặt nhóm sĩ quan đang ngẩn tò te dòm mình, Mục Căn chỉ cười cười, nói một câu: “Chúng ta sang nơi khác bàn chuyện đi.”

Tự nhiên mời hơn mười quan binh tới phòng ăn nhà mình ngồi, các sĩ quan ngồi vào ghế, Sigma cũng vừa lúc đặt pancake thơm ngào ngạt lên bàn ăn dài hẹp. Đồng thời, người máy tiểu A cũng bưng hai cái khay to đến đây, khay mới đặt lên bàn tức thì, tất thảy sĩ quan đều nghe mùi sữa lâu ngày không gặp!

Lúc họ cho rằng thế này là kết thúc rồi, một người máy vóc người thon dài khác lại bày đủ loại mứt trái cây lên bàn, một người máy thân hình to lớn mang lên ba đĩa trái cây bự… Cuối cùng, khi bàn gỗ sắp bị xếp kín tới nơi, một người máy bước đến cắm một bó hoa tươi vào bình hoa đặt giữa bàn ăn.

Hoa tươi roi rói, thậm chí trên cánh hoa còn đọng sương sớm trong veo.

Hình ảnh trước mắt cũng không xa lạ với mỗi sĩ quan, đối với dân đế quốc, đây là một bữa sáng gia đình rất bình thường. Bất luận là chủng tộc nào, bữa sáng của dân chúng trên cơ bản đều phải có pancake và thức uống, mứt trái cây ắt không thể thiếu, nếu điều kiện cho phép còn có thêm hoa tươi, đây là khung cảnh bữa ăn truyền thống. Nhưng mà, thời điểm chiến tranh bùng nổ, cảnh tượng này lại thành giấc mơ trong lòng mỗi người.

Không ít sĩ quan đờ ra, giây sau nước mắt lưng tròng.

Đúng lúc này, Mục Căn kiễng mũi chân, lặng lẽ giúp Olivia chỉnh lại cổ áo quân phục vểnh lên, rồi mỉm cười hỏi hắn: “Hay tụi mình ăn sáng trước đã nha?”

Olivia gật gật đầu, nhìn thoáng qua Mục Căn, sau đó tự ngồi xuống vị trí cao nhất tại bàn dài. Xác định Mục Căn đã ngồi đối diện mình, hắn mới lời ít ý nhiều mà tuyên bố một câu: “Ăn đi.”

Phảng phất chỉ chờ hắn nói câu này, Olivia lên tiếng xong, tay mọi người không hẹn mà cùng chộp tới các loại đồ ăn, bàn ăn bỗng chốc hóa chiến trường hỗn loạn.

Thời điểm mọi người dùng bữa, Mục Căn cũng giới thiệu về từng món ăn mà họ đang dùng, cậu giới thiệu hết sức chi tiết, bắt đầu từ vấn đề nuôi trồng, đến giá trị dinh dưỡng và năng lượng, sau cùng nhấn mạnh nơi sản xuất chủ yếu và lượng dự trữ hiện tại của loại thức ăn này.

Giọng Mục Căn từ đầu chí cuối đều đặc biệt trôi chảy, chậm rãi, tầm mắt ai nấy cũng tập trung lên mặt cậu.

Miệng nhai thức ăn thiên nhiên đã lâu không được ăn, tai nghe Mục Căn giới thiệu cặn kẽ, cảm giác bực bội trong lòng các vị sĩ quan vốn đang sứt đầu mẻ trán từ từ biến mất, nhất là khi nghe câu cuối. Nghe Mục Căn giới thiệu con số đại biểu lượng dự trữ các hạng mục lương thực của hành tinh Bạch Lộ, tất cả mọi người sợ chết sững! Tiếp đó là mừng như điên!

“… Năm học viện lớn bao gồm Học viện tổng hợp đế quốc là đơn vị sản xuất chủ yếu của hành tinh Bạch Lộ. Dưới sự dẫn dắt của giáo sư Mục Lan Toa khoa Gây giống sinh mệnh, chúng tôi đã thành công cải tạo toàn bộ hạt giống cây trồng và đất đai, số lương thực dự trữ trước mắt đủ cho mọi người ăn sáu năm. Ngay từ giai đoạn đầu của kế hoạch sản xuất, chúng tôi đã cân nhắc vấn đề lương thực cho hàng loạt nạn dân sẽ tiếp nhận trong tương lai, nên vấn đề ăn uống xin chớ lo lắng quá.”

Song kinh hỉ Mục Căn mang đến cho họ vẫn đang tiếp diễn —

“… Ngoài ra, nhóm nạn dân đầu tiên tới hành tinh Bạch Lộ chính là các đại sư cơ giới hàng đầu Pendra, bao gồm cả đại sư Kenda. Sau khi tiến vào hành tinh Bạch Lộ, họ lập tức tham dự công trình cải tạo máy móc. Trong vòng tám tháng, họ thiết kế tổng cộng mười một chiến hạm kiểu mới, ba loại trong đó đã đưa vào sản xuất quy mô lớn, tám loại khác hiện chỉ có hàng mẫu. Nhưng đây là vì hành tinh Bạch Lộ thiếu nhân viên sản xuất thích hợp với tác phẩm của các đại sư…”

“… Không cần lo vụ ấy đâu! Lần này trong số nạn dân chúng tôi dẫn về có khá nhiều công nhân kỹ thuật của Pendra mà!!! Chúng tôi thống kê rồi, trước đây đa số người đều làm việc tại các công xưởng lớn!” Trong lúc Mục Căn tỉ mỉ giải thích chuyện khó xử ở đây, một sĩ quan vui vẻ lên tiếng.

“Thật sao! Vậy tốt quá! Bộ phận người này cần được ưu tiên xếp vào ở hành tinh Bạch Lộ nha.” Mục Căn cười cảm kích.

Trái tim nhảy thình thịch, sĩ quan nọ nhìn thoáng qua Olivia, đoạn nhanh chóng ngồi xuống. Khi ngồi xuống lần nữa, tim hắn thoáng chốc lấy lại ổn định.

Phát hiện người khác vẫn đang ngóng trông nhìn mình, Mục Căn bèn nói tiếp: “Trên phương diện vũ khí, mọi người cũng không cần lo lắng. Đại sư vũ khí số một đế quốc Towler Tony Constaro đang có mặt tại hành tinh Bạch Lộ, mà nạn dân hành tinh Đen cũng mang hàng tồn kho quý giá của họ đến đây. Vì hành tinh Bạch Lộ thiếu hụt nhân tài chiến đấu, nên số vũ khí này hầu như chẳngcó chỗ dùng…”

“Chuyện này cũng khỏi lăn tăn! Toàn bộ lính trong đội quân của tôi đều là nhân tài chiến đấu!” Chẳng đợi cậu nói xong, một sĩ quan khác đã kích động đứng lên, hắn chưa dứt lời, vài quân đoàn trưởng khác cũng lần lượt đứng lên.

Họ chẳng qua muốn biểu đạt ý tứ rằng: Hy vọng Mục Căn gấp rút phân phối vũ khí cho họ!

“Xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tận lực làm tốt công tác hậu cần, mong mọi người ăn sáng xong thì ra phố mua bán Aidori ngoài kia, hôm nay ở đó là văn phòng của Quốc vụ viện tại hành tinh Bạch Lộ. Từng cửa hàng đều dán tên văn phòng tương ứng, Quốc vụ viện sẽ cử nhân viên chuyên môn thống kê vấn đề của mọi người, chúng tôi cam đoan bố trí thích đáng nhất.”

“Đúng rồi, quên tự giới thiệu, tôi là Mục Căn, hiện là quan chấp chính tối cao của hành tinh Bạch Lộ, rất vui khi thấy mọi người còn sống, hy vọng chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác vui vẻ trong tương lai.”

Ngồi giữa một đám quan to Quân đội, Mục Căn – thành viên Quốc vụ viện duy nhất – mỉm cười nói.

Các sĩ quan: 囧! Má nó! Té ra thằng nhóc này là Quốc vụ viện hả trời!

Nhưng giờ mà xoắn xuýt thân phận đối phương thì chậm rồi, nếu bỏ qua thân phận, đối phương xác thực làm tốt việc chuẩn bị, hơn nữa… Người ta bước ra từ một phòng ngủ với thiếu tướng Olivia…

Chớp mắt mấy cái, nút kết lỏng được tháo gỡ, tấm mắt bỡn cợt của cả đám lia tới lia lui giữa Mục Căn và Olivia, sau bị Olivia mỉm cười liếc thoáng qua, ai nấy không hẹn mà cùng đẩy nhanh tốc độ ăn. Khi người đầu tiên cầm pancake chạy ra, tất cả cũng nuối đuôi nhau vọt theo.

Cứ vậy, dưới tình huống Quân đội chiếm phần đông, Mục Căn thế đơn lực bạc bảo tồn trọn vẹn quyền lợi tương ứng cho Quốc vụ viện. Trong những ngày kế tiếp, lục tục có người của Quân đội và Quốc vụ viện kéo đến hành tinh Bạch Lộ. Dựa theo phân công bất đồng, mọi người vừa đến đã tức khắc xác nhận vị trí của mình. Trong một quãng thời gian khá dài, lấy phố mua bán Aidori làm trung tâm, hành tinh Bạch Lộ trở thành trung tâm chính trị kiêm trung tâm quân sự của toàn đế quốc.

Đặc biệt là sân nhỏ nhà Mục Căn, về sau mảnh sân phổ thông này trở thành điểm tham quan nổi tiếng đế quốc trong rất nhiều năm.

Gầm trăm năm sau khi Louis đệ nhất qua đời, Quốc vụ viện và Quân đội lại làm việc cùng nơi, một lần nữa quyền lợi chính trị và quyền lực quân sự bắt đầu áp sát và tập trung vào một người, đa phần học giả đời sau đều cho rằng: Chính tại mảnh sân này, Hoàng đế đế quốc lần nữa cầm lấy quyền trượng thuộc về riêng ngài.

Mà giờ khắc này, mục tiêu ban đầu của Hoàng đế tương lai lại chẳng phải chĩa kiếm vào quyền trượng, hắn chỉ muốn nỗ lực leo lên chức vị cao trong Quân đội, tận khả năng che chở gia đình nhỏ của mình mà thôi. Thâm tâm hắn có lẽ từng mơ được làm Nguyên soái trong tương lai, nhưng lại cho rằng đó đại khái là chuyện vài chục năm sau mới thực hiện được.

Lúc này, Olivia không hề nghĩ mình sẽ trở thành đế vương, trong mắt hắn chỉ có sân nhỏ nhà mình, người máy nhà mình và Mục Căn.

“Ollie, muốn làm gì thì làm đi, hết thảy công tác chuẩn bị cứ giao cho tớ. Giao tất cho bọn tớ, tớ với bác Alpha sẽ giúp cậu chuẩn bị hết.” Thanh niên tóc đen mắt đen đứng thẳng tắp bên cạnh Olivia, chính cậu, đã tự tay trao phương pháp nắm được quyền trượng cho Olivia.

Ngày thứ ba đến hành tinh Bạch Lộ, Olivia được Nguyên soái Rothesay bổ nhiệm làm tổng chỉ huy tập đoàn quân thứ mười của đế quốc, quân hàm đồng thời thăng lên trung tướng.

*tập đoàn quân: bao gồm nhiều quân đoàn hoặc lữ đoàn

Trung tướng trẻ tuổi nhất đế quốc sinh ra từ đây.

Cùng ngày, Mục Căn cũng được Nashki đại nhân bổ nhiệm làm quan chấp chính thủ tịch của tinh hệ Tử Dương Hoa kiêm thư ký thứ nhất, nhận được quyền tự chủ đề bạt quan viên cấp dưới và thay thế Nashki chủ trì hội nghị toàn thể Quốc vụ viện dưới tình huống đặc thù. Hôm nhậm chức, Mục Căn lập tức cất nhắc chức vị cho tất cả nhân viên đang phụ trách sự vụ tại hành tinh Bạch Lộ, danh chính ngôn thuận giúp họ có quyền tiếp tục làm việc tại cương vị ban đầu. Song song đó, phớt lờ phản đối của một phần quan viên Quốc vụ viện, Mục Căn chính thức phát thẻ công tác cho toàn bộ người máy có công việc chính thức tại Bạch Lộ, mọi người máy sở hữu thẻ công tác được tiếp tục làm việc phục vụ cho đế quốc, có quyền không bị nhân loại tiêu hủy vì bất cứ lý do gì.

Như thể đang chống lại Quốc vụ viện, Quân đội cũng tiến hành trưng binh trong toàn thể nạn dân sau khi chính sách này công bố, đối tượng trưng binh lần đầu tiên bao hàm cả người máy.

Người máy Viên Đá nhà Mục Căn chính thức ghi danh vào lịch sử nhân loại, trở thành người máy đầu tiên tự nguyện tham quân nhập ngũ.

—–

Tác giả có lời muốn nói:

Người máy Viên Đá: Chủ, chủ nhân! Tôi về rồi!

(cùng lúc đó, Olivia phóng vèo đi!)

Người máy Viên Đá: … Chủ nhân bị tha đi rồi…

Màn gặp lại cảm động lòng người cứ vậy bị pass mất dạng

Vì thế, hôm sau người máy Viên Đá ngoan ngoãn vô bếp nướng pancake

Pancake các sĩ quan ăn là Viên Đá làm đó

(cứ vậy bình bình thản thản, về nhà rồi.)