Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 20: Nguyệt Nha Sạn





Ngày thứ tám.

Lại có hơn hai mươi luyện khí sư bỏ quyền rời khỏi cuộc tỉ thí, phần lớn là do sai lầm khi luyện hóa tài liệu, luyện lại một lần nữa thì không đủ thời gian nên chỉ có thể từ bỏ.

Trong lúc này Toàn Gia Anh đã dùng linh hỏa rèn thành công hình dáng của đao, hiện đang ở bước tiếp theo chính là thao tác linh lực để điêu khắc chi tiết trên đao.

Chuôi đao màu xám bạc được điêu khắc phong văn như những nhánh cây khô vặn xoắn với nhau tràn lên trên thân đao sáng choang.

Phong văn trên một cây đao sẽ quyết định trong tương lai khi tu sĩ dùng đao có thể khuếch trương sức mạnh đến độ nào, mà phong văn hi hữu lại phức tạp và biến hóa khôn lường, thế nên Toàn Gia Anh trước tiên dùng bút màu nhạt cẩn thận chậm rãi phác họa lên thân đao phong văn mà bản thân muốn khắc.

Ba tháng trước khi nhìn thấy hai phong văn hi hữu được chữa trị tốt đã ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn, Toàn Gia Anh một lần nữa đọc lại quyển thư tịch về những phong văn tàn khuyết, trình độ của hắn hiện tại so với năm đó đã tiến bộ không chỉ một chút nên hắn khi đọc lại càng cảm thấy hiểu được nhiều hơn, bởi vậy lần này hắn quyết định tiếp tục sử dụng phong văn do chính bản thân đã sửa chữa.

Ở mỗi mặt của thân đao được vẽ hai loại phong văn riêng biệt là Phá Băng văn và Toàn Phong văn, hai đạo phong văn này đều là tàn khuyết phong văn mà Toàn Gia Anh đã tốn kha khá thời gian mới tu bổ tốt. Sau khi phác họa xong, nước màu trong nháy mắt liền khô lại, ngón tay của Toàn Gia Anh dâng lên một cỗ linh lực tinh tế, theo dấu phác họa chậm rãi khắc xuống phong văn.

Ở bước này cho dù là Toàn Gia Anh đi nữa thì trên tráng cũng toát ra mồ hôi mỏng, hắn đang khẩn trương: đây là bước mấu chốt nhất, chỉ cần hơi vô ý một chút, cả thanh đao này ngay lập tức sẽ bị hủy hoại.

Dù sao chuyện luyện khí sư bị thất bại ở bước cuối cùng sau đó phải bắt đầu lại từ đâu cũng là chuyện quá thường tình rồi.

Cùng lúc đó một phòng luyện khí khác cũng được mọi người đổ dồn sự chú ý.

“Điên rồi đi, ngay cả bút màu nhạt cũng không dùng tới.”

“Ta nghĩ nhất định là sẽ thất bại.”

“Lãng phí tài liệu!”

Các đệ tử Phá Nguyên Môn quan khán bắt đầu ồ lên nghị luận sôi nổi, thì ra Tây Ngọc cũng đã bắt đầu định hình phong văn và lại không dùng đến bút màu nhạt phác họa trước.

Bút màu nhạt khi vẽ lên trên pháp khí vừa sẽ không ảnh hưởng đến thuộc tính của tài liệu vừa dễ dàng lau đi nên đây hầu như là đồ vật căn bản mà luyện khí sư nào cũng sẽ dùng.

Trong phòng luyện khí Tây Ngọc đang tập trung tinh thần khắc hoa văn lên thân đao, nàng đơn giản không biết là mình đang thực hiện thiếu một bước so với quy chuẩn, dù sao nàng tiết kiệm cũng đã quen, căn bản không bao giờ nghĩ tới dùng một khối hạ phẩm linh thạch chỉ để phác họa hoa văn.

Đại sư tỷ đã khắc toàn bộ quyển hoa văn hi hữu tàn khuyết kia vào trong ngọc giản, cho bọn họ tự xem tự suy luận, Tây Ngọc mỗi ngày lấy một cái hoa văn vẽ lên mặt đất, lên cây, lên tay của bản thân, nàng đã thuộc nằm lòng nên căn bản không cần phải dùng bút màu nhạt để phác họa trước.

Nàng vừa khống chế linh lực khắc hoa văn lên đao vừa nghĩ thầm Trúc Cơ kỳ quả nhiên có khác, linh hỏa cũng nồng hậu lên không ít, có thể luyện chế một số tài liệu cao cấp hơn.

Bởi vì rút ngắn bước phác họa nên Tây Ngọc hoàn thành sớm hơn Toàn Gia Anh, ngay khoảnh khắc nàng dừng tay thì tất cả mọi người quan sát bên ngoài đều biết nàng đã thành công.

“…… Vậy mà lại không thất bại.”

“Không nghĩ tới còn có chút bản lĩnh.”

“Không biết pháp khí đó làm được đến trình độ nào.”

Các đệ tử Phá Nguyên Môn đứng xem xung quanh nhỏ giọng thì thầm.

“Nàng là luyện khí sư Trúc Cơ sơ kỳ, so ra còn kém Gia Anh.” Một vị trưởng lão bên cạnh trưởng môn Phá Nguyên Môn nói, “Vẫn còn chưa có thể hoàn toàn luyện hóa hết tài liệu.”

Toàn Thâm hai tay đặt trên đầu gối, một lát sau mới chậm rãi nói: “Chỉ riêng mặt bình tĩnh to gan thì nàng xác thật hiếu thắng hơn Gia Anh lúc Trúc Cơ sơ kỳ.”

Lúc này đã ngày thứ mười một.

Hạ Nhĩ cùng Minh Lưu Sa cũng đã luyện chế gần xong pháp khí của mình, chỉ còn mỗi Diệp Tố vẫn còn khá chậm.

Bởi vì nàng vẫn luôn suy tư nên làm sao để sử dụng hết tất cả tài liệu làm thành một loại pháp khí, cuối cùng nàng chốt hạ sẽ làm Nguyệt Nha Sạn, một đầu có hình dạng trăng rằm, đầu còn lại sẽ là hình lưỡi rìu, hai bên có thêm hai vòng tròn.

chapter content

Nguyệt Nha Sạn (Nguồn: https://zhuanlan.zhihu.com/p/29896737)

Luyện chế Nguyệt Nha Sạn không khó, mấu chốt là hai vòng tròn lớn ở đầu hình lưỡi rìu.

Vốn dĩ hai vòng tròn này có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ là vì điểm xuyết cho tạo hình và tạo âm thanh dễ nghe khi dùng mà thôi, nhưng Diệp Tố quyết định sửa lại, hai vòng tròn trên Nguyệt Nha Sạn của nàng có thể tháo xuống sử dụng như một loại pháp khí khác.

Bốn ngày cuối cùng Diệp Tố dùng toàn bộ để luyện chế hai vòng tròn.

Trương trưởng lão nhìn bán thành phẩm Nguyệt Nha Sạn được Diệp Tố dựng trên tường ở một góc, giữa mày nhăn lại tưởng có thể kẹp chết ruồi, vô luận là luyện chế pháp khí gì thì luyện khí sư đều có phong cách riêng của bản thân, ông cho rằng người có thể luyện chế ra pháp khí mờ ảo lại mang theo sát khí đầy trời như Vụ Sát Hoa chắc hẳn sẽ thiên về luyện chế những pháp khí bay bổng nhưng lại có lực sát thương lớn, tuyệt không ngờ nàng lại đang luyện chế pháp khí vừa thô lỗ vừa thô ráp như …Nguyệt Nha Sạn.

Quá xấu! Quá cùn rồi!

So sánh với Vụ Sát Hoa thì quả thật là một trời một vực.

Trương trưởng lão lấy một bàn tay che đôi mắt lại, ông cảm thấy đôi mắt mình cay quá.

Diệp Tố không biết mọi người bên ngoài đang nghĩ gì, mà dù biết nàng cũng không quan tâm, nàng đang dồn toàn bộ tinh thần luyện chế hai vòng tròn.

Hai vòng tròn này có thể mang trên tay dùng như ám khí, ngoài ra nàng có dùng thêm Âm Thạch, khi va chạm với Nguyệt Nha Sạn nó sẽ phát ra âm thanh làm xao nhãng đối thủ.

……

Ngày thứ mười lăm vừa đến, tất cả mọi người đều bước ra khỏi phòng luyện khí, chỉ có những ai hoàn thành luyện chế pháp khí mới tính là thông qua tỷ thí, sau đó phải nộp pháp khí lên để các trưởng lão thí nghiệm trước mặt mọi người ở Thí Luyện Trường, phân ra mười cái tên đứng đầu.

Toàn Gia Anh đi ra phòng luyện khí, hắn hao phí quá nhiều tinh thần thế nên đối với việc luyện chế thành công pháp khí cũng không quá khiến hắn phấn khích.

Trái lại là bọn Tây Ngọc, Minh Lưu Sa cùng Hạ Nhĩ, tuy rằng mỏi mệt không thôi nhưng mặt mày đều là hưng phấn.

“Đại sư tỷ, chuyến này chúng ta đến đây thật đáng giá!” Hạ Nhĩ chen qua đám người đến bên cạnh Diệp Tố, “Có thể được luyện chế tài liệu tốt như vậy, còn không cần tiền nữa!”

“Đại sư tỷ, tỷ luyện chế pháp khí gì vậy?” Tây Ngọc được phân ở gian phòng luyện khí cuối cùng, nên khi chen lên đến đây thì Diệp Tố đã nộp pháp khí rồi.

“Nguyệt Nha Sạn.” Diệp Tố chạy đua với thời gian, nàng vừa gắn xong vòng tròn cũng vừa lúc hết giờ.

Vì phải dồn hết tài liệu lên pháp khí trong thời gian quy định nên Nguyệt Nha Sạn lần này Diệp Tố luyện chế khá là thô ráp, phần trụ của nó vốn dĩ cần phải khắc hoa văn nhưng nàng không khắc.

Dù sao pháp khí cũng đã thành hình, có thể sử dụng, đến lúc sau này có thể mang pháp khí rời đi lúc đó nàng lại khắc cũng không muộn.

“Muội dùng sáu loại tài liệu.” Tây Ngọc hiển nhiên rất vừa lòng với lần luyện chế này, “Tài liệu dư lại muội đều sờ qua một lần, luyện hóa không được nên thôi.”

“Tam sư tỷ, tỷ chỉ sờ một lần thôi hả? Đệ mỗi loại ít nhất phải sờ hai lần.” Hạ Nhĩ nhớ tới những tài liệu còn chưa luyện hóa đó, nước miếng đều sắp rớt ra.

Minh Lưu Sa vươn bàn tay: “Năm, lần.”

Ba người bọn họ vừa mới Trúc Cơ, linh hỏa vẫn chưa khống chế tốt, hơn nữa thời gian lại có hạn nên không có cách nào luyện hóa hết tất cả tài liệu, chỉ có thể chọn ra những tài liệu phù hợp đề luyện chế pháp khí mong muốn.

Đám đông vừa nói chuyện vừa di chuyển về Thí Luyện Trường của Phá Nguyên Môn.

Những người này ở trong phòng luyện khí suốt mười lăm ngày, cơ hồ không hề chợp mắt, thể xác mà tinh thần đều mệt rã rời vốn nên đi nghỉ ngơi. Nhưng giờ phút này ai nấy đều hưng phấn mà chờ đợi kết quả không ai muốn ngủ nghỉ gì cả, nhóm người vừa đến Thí Luyện Trường thì các trưởng lão cũng bắt đầu kiểm nghiệm pháp khí.

Đây là bước cuối cùng cũng như là bước quan trọng nhất của lần tỉ thỉ này, có vài pháp khí thoạt nhìn qua được luyện chế không tồi nhưng trưởng lão mới chỉ vừa rót linh lực vào vẫn chưa bắt đầu sử dụng thì đã đương trường nổ tung.

“Lý nào lại như thế? Ta rõ ràng đã luyện chế rất tốt!”

“Không có khả năng!”

Nhìn trên đài vỡ vụn pháp khí, có luyện khí sư khó có thể tin được, thậm chí có người có độ thừa nhận kém còn trực tiếp té xỉu.

Dung Sơ Thu đứng lên trên đài của Thí Luyện Trường duy trì trật tự, bà vừa giơ tay lên thì tất cả đệ tử Phá Nguyên Môn liền lập tức im lặng, các tán tu khác nhìn thấy thế cũng nhanh chóng an tĩnh lại.

“Luyện khí là một quy trình công phu và phức tạp.” Dung Sơ Thu nhìn đảo qua một vòng những người dưới đài, nghiêm túc nói: “Hình dáng chỉ là bước đầu tiên của luyện khí, pháp khí chân chính phải tiếp nhận được nguồn linh lực của tu sĩ sử dụng nó thì mới có thể phát huy sức mạnh đến mức tận cùng.”

Vốn dĩ số người có thể trong vòng mười lăm ngày luyện chế ra một pháp khí hoàn chỉnh không nhiều, hiện tại lại loại trừ đi mấy pháp khí vỡ vụn do không chịu được linh lực, số pháp khí chân chính có thể sử dụng được vậy mà còn lại không đến 50 kiện, trong đó phần lớn là của đệ tử Phá Nguyên Môn.

“Đại sư tỷ, tỷ nghĩ chúng ta có thể nhận được phần thưởng không?” Hạ Nhĩ nhìn lên trên đài với ánh mắt trong mong.

“Chúng ta có thể vào danh sách mười người đứng đầu.” Diệp Tố chắc chắn nói, trình độ của các đệ tử Phá Nguyên Môn tựa hồ giống nhau, trong số mấy pháp khí đó cũng chỉ có một thanh đao là không tệ lắm.

Nếu các trưởng lão biết suy nghĩ của Diệp Tố thì chỉ sợ sẽ đương trường mà tức sùi bọt mép, trừ Trảm Kim Tông ra, lấy pháp khí mà đệ tử Phá Nguyên Môn họ luyện chế ra có ai mà không cướp muốn cơ chứ.

Dung Sơ Thu vung tay lên, 48 kiện pháp khí liền bay lên lơ lửng giữa Thí Luyện Trường: “Nếu có tán tu luyện khí sư nào tiến vào nhóm mười người đứng đầu thì có thể nhận được tài liệu khen thưởng đồng thời có thể gia nhập Phá Nguyên môn, trở thành nội môn đệ tử.”

Lời này vừa nói ra, bên dưới một trận xôn xao.

Duy chỉ có bốn người Thiên Cơ Môn là chỉ nghe lọt bốn chữ “tài liệu khen thưởng”, tới Phá Nguyên Môn một chuyến không chỉ có thể cọ linh khí mà còn có thể luyện pháp khí mang về còn có thể lấy một phần tài liệu khen thưởng nữa.

Diệp Tố nghĩ thầm: Về sau nhất định cũng phải đưa các sư đệ sư muội trong tông môn đến đây cọ chuyện tốt này mới được.

Trên đài các trưởng lão bắt đầu dùng 48 kiện pháp khí theo thứ tự chém về phía thí luyện thạch, quan sát uy lực của pháp khí, ghi chép lại, sau đó lại thương nghị xếp hạng mười pháp khí đứng đầu.

“……Kế tiếp là Mai Kiếm do Phòng Tu luyện chế.” Trương trưởng lão trên đài theo thường lệ hô một tiếng sau đó vung kiếm bổ về phía thí luyện thạch, trên mặt đá liền lưu lại một vết chém sâu.

Thí luyện thạch này không giống với thí luyện thạch dùng trong vòng sơ tuyển ban đầu, độ cứng rắn cao hơn, chuyên dùng để Trúc Cơ kỳ luyện khí sư thí nghiệm pháp khí.

Phá Nguyên Môn đệ tử không khỏi hoan hô một tiếng, ồn ào hô Phòng sư huynh.

Phòng Tu rất là đắc ý, hắn tuy so ra kém sư đệ, nhưng ở trong số nội môn đệ tử của Phá Nguyên Môn cũng có thể coi là người xuất sắc.

Nhưng hắn đắc ý cũng không được bao lâu, Ô Tiên của Minh Lưu Sa, Hạ Nhĩ Nguyệt Thương, cùng với Bất Bình Đao của Tây Ngọc, cái nào cũng đều để lại dấu vết sâu hơn hắn.

Trong đó Bất Bình Đao là tạo thành dấu vết sâu nhất, cơ hồ muốn chém đứt thí luyện thạch.

Lần này đại khái nguyên nhân là do thiên hướng của tài liệu nhận được nên Minh Lưu Sa cùng Hạ Nhị lựa chọn luyện chế pháp khí không tính là sở trường của bản thân nên uy lực quả thực có hơi yếu một chút.

Thực mau liền đến pháp khí của Toàn Gia Anh, mấy vị trưởng lão liếc nhau, cuối cùng vẫn là do Trương trưởng lão thí nghiệm.

Đao vừa vung lên liền mang theo băng ý lạnh ghê người, như vậy còn chưa xong, chờ sau khi huy đao, linh lực phát ra từ mũi đao chuyển động giống như gió xoáy, vừa chạm đến thí luyện thạch thì cả khối đá liền nổ tung.

Toàn trường như vỡ tung bởi tiếng hoan hô của đệ tử Phá Nguyên Môn.

Lúc này, Toàn Thâm bỗng nhiên lên tiếng: “Đổi một khối thí luyện thạch khác.”

Thí Luyện Trường tức khắc an tĩnh lại, bởi vì khối đá được mang đến thay là thí luyện thạch dùng cho luyện khí sư cảnh giới Kim Đan kỳ, ngày thường cũng chỉ có pháp khí do chấp sự Phá Nguyên Môn luyện chế mới có thể lưu lại dấu vết trên đó.

Trương trưởng lão lại một lần nắm chặt đao, chém về phía khối đá.

……

“Sư đệ, lợi hại!” Phòng Tu bỗng nhiên quay đầu, dùng sức vỗ bả vai Toàn Gia Anh.

Lúc này trên khối thí luyện thạch mới được đổi đến bị chém ra một đường thật sâu, luyện khí sư Kim Đan trung kỳ bình thường cũng chưa chắc có thể lưu lại dấu vết sâu như thế.

Toàn Gia Anh trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt lại không đổi: “Phía sau vẫn có vài kiện pháp khí.”

“Mấy kiện còn lại vừa nhìn đã thấy không ra gì.” Phòng Tu cao hứng phấn chấn, “Sư đệ, lần này xếp hạng Bách Thanh Bảng của đệ nhất định có thể tăng cao đi, không chừng còn mạnh hơn so với hai người kia của Trảm Kim Tông.”

Toàn Gia Anh lắc đầu, hắn đã giao thủ qua mấy lần với hai đệ tử của Trảm Kim Tông, trình độ của hai người kia cực mạnh.

Giờ phút này đệ tử Phá Nguyên Môn vẫn còn đắm chìm trong uy lực mà thanh đao của Toàn Gia Anh mang lại, căn bản không có chú tâm xem mấy kiện pháp khí về sau này, dù sao thì cũng nhất định là kém Toàn sư huynh.

“Kiện pháp khí cuối cùng, Diệp Tố, Nguyệt Nha Sạn.” Trưởng lão trên đài hô.

Nghe vậy tầm mắt Toàn Gia Anh liền dừng trên Nguyệt Nha Sạn, trên gương mặt hắn liền hiện thần sắc quái dị, pháp khí này được luyện chế không khỏi quá mức qua loa, nên hắn mới khó mà tin được nó cũng xuất phát từ tay của người làm ra Vụ Sát Hoa.

Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Tố trong đám người đằng xa, trình độ rèn của nàng có phải thụt lùi quá nhanh rồi không.

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Tố: Xấu thì xấu chút nhưng kéo lông dê mới là quan trọng.