Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 10: Bách Thanh Bảng



Toàn Gia Anh là thân truyền đệ tử của chưởng môn Phá Nguyên Môn, hiện tại mới 18 tuổi đã đạt Trúc Cơ trung kỳ. Năm trước dựa vào việc luyện chế ra một chiếc roi Khô Cốt mà thẳng tiến 72 bậc trên bảng xếp hạng luyện khí Bách Thanh Bảng, hiện tại đang xếp ở vị trí 185.

Nghe qua tựa hồ chẳng có gì đặc biệt nhưng thật ra luyện khí sư nào lọt được vào Bách Thanh Bảng sẽ được rất nhiều người chú ý, bảng này cốt ở bình chọn tuổi trẻ thiên tài, tổng cộng có 300 vị trí, mỗi một trăm vị trí chọn ra những luyện khí sư có trình độ cao nhất của từng cảnh giới Nguyên Anh, Kim Đan, Trúc Cơ kỳ.

Roi Khô Cốt của Toàn Gia Anh vừa xuất hiện đã trực tiếp nhảy lên nhóm 200 người đầu bảng, ý nghĩa là hắn ở Trúc Cơ kỳ đã luyện chế ra được pháp khí đánh bại pháp khí của mười lăm vị Kim Đan kỳ luyện khí sư, mà pháp khí luyện bởi Trúc Cơ kỳ có thể vượt cấp đánh bại pháp khí Kim Đan kỳ thì trước mắt trên Bách Thanh Bảng chỉ có ba người.

Ngoại trừ Toàn Gia Anh, hai người còn lại là đệ tử của một siêu cấp luyện khí tông môn khác —— Trảm Kim Tông.

“Cơ bản là giống nhau.” Toàn Gia Anh cẩn thận vuốt hoa văn trên thân đao, “Hoa văn trên đao này so với phong văn trên thanh đao mà con luyện chế ba năm trước thì còn hoàn chỉnh hơn.”

“Hoàn chỉnh hơn phong văn mà đệ khắc?” Phòng Tu khó có thể tin được, năm đó Toàn Gia Anh dựa vào thanh đao đó mà tiến vào Bách Thanh Bảng, xếp hạng 257, khi đó hắn mới vừa Trúc Cơ đã mà có xu thế vượt cấp.

“Hai loại phong văn biến hình hi hữu này bởi vì bị thiếu hoa văn mấu chốt nên từ trước đến nay ít có người dùng, đệ phải dành ra nửa năm thời gian mới miễn cưỡng tự mình bổ khuyết được, cuối cùng khắc lên thân đao.” Toàn Gia Anh cúi đầu dùng ngón tay phát họa theo phong văn trên thân đao, trầm mặc thật lâu mới lên tiếng, “Phong văn trên thân đao này được bổ khuyết tốt hơn bản của đệ rất nhiều.”

Phòng Tu theo bản năng nói: “Không thể nào.”

Điều quan trọng nhất có thể giúp Toàn Gia Anh tiến vào vị trí 257 Bách Thanh Bảng năm đó chính là nhờ hắn đã tự mình hoàn thiện hai loại phong văn biến hình đã bị thiếu hụt từ rất lâu trước đó, nếu không chỉ dựa vào riêng thanh đao thì cao lắm chỉ có thể xếp hạng 280 mà thôi.

“Không có gì là không thể xảy ra, Tu chân giới có không ít kỳ nhân dị sĩ, cho nên đây chính lí do Phá Nguyên Môn chúng ta tổ chức tỷ thí, quan sát kỹ sảo của những luyện khí sư khác, học hỏi tinh hoa.” Vị trưởng lão cầm thanh đao nói.

“Không những thế.” Dung Sơ Thu thuận tay lấy tờ giấy trong hộp đưa cho Toàn Gia Anh, “Trên thân đao tổng cộng khắc đến ba loại hoa văn.”

“Ba loại?” Vị trưởng lão cầm đao là người đầu tiên phản ứng lại, ông đánh giá thân đao tỉ mỉ, “Không phải hai loại?”

Dung Sơ Thu chỉ chỉ vào vị trí tay trưởng lão đang cầm đao: “Trên chuôi đao còn một loại.”

Trưởng lão lập tức buông tay, đổi sang cầm vào thân đao: “Quả thật là còn một loại nữa, là giảm trọng văn.”

Toàn Gia Anh rốt cuộc cũng hoàn hồn từ sau khi thấy hai đạo phong văn được bổ khuyết hoàn chỉnh hơn của mình, hắn khó hiểu hỏi: “Trưởng lão, vì sao phải dùng giảm trọng văn?”

Từ góc nhìn của hắn thì việc thêm giảm trọng văn có chút dư thừa, chẳng lẽ còn thâm ý gì đó mà hắn nghĩ không tới?

Dung Sơ Thu quan sát một hồi, cười nói: “Giảm trọng văn tất nhiên là dùng để giảm trọng lượng.”

Toàn Gia Anh và Phòng Tu cùng nhíu mày, vẫn chưa hiểu rõ ý của Dung trưởng lão.

“Huyền thiết được dùng để tạo nên đao này là loại kém nhất, tạp chất nhiều, rất nặng, nên công dụng của giảm trọng văn chính là ở chỗ này.” Vị trưởng lão cầm đao giải thích.

Phòng Tu vẫn suy nghĩ chưa thông: “Vậy tại sao không dùng huyền thiết tốt hơn? Một hai phải khắc giảm trọng văn, làm điều thừa.”

“Không phải tất cả mọi người đều có linh thạch để mua tài liệu tốt nhất.” Dung Sơ Thu trong lòng thật bất đắc dĩ, Phòng Tu thân là nội môn đại đệ tử nhưng vẫn còn có chút ấu trĩ.

Toàn Gia Anh cúi đầu nhìn đôi tay của mình, người ngay cả huyền thiết tốt một chút cũng mua không nổi vậy mà lại có thể bổ khuyết hai loại phong văn kia hoàn chỉnh đến vậy.

“Trương trưởng lão, tiếp tục thử các pháp khí khác đi.” Dung Sơ Thu nói, bốn cái hộp kia đều đặt gần nhau, bà muốn nhìn xem ba người còn lại luyện chế ra pháp khí như thế nào.

Vị trưởng lão kia thả đao lại vào trong hộp, nhìn thoáng qua tên trên hộp rồi nói với đệ tử đang ở bên cạnh ghi chép: “Trước tiên ghi lại rõ tên này, Tây Ngọc có thể tham gia sơ thí.”

Đống pháp khí chỗ này đều do vị Trương trưởng lão này phụ trách nên những người khác khi thấy ông chuẩn bị mở ra hộp khác thì đều xoay người trở về chỗ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Nhưng mà còn chưa hoàn toàn xoay người đi thì lại nghe thấy Trương trưởng lão hô một tiếng: “Kiếm tốt!”

Mọi người: “?”

Một trưởng lão khác quay đầu lại: “Chẳng lẽ ông lại đụng phải một pháp khí không tồi nào khác nữa hả?” Vận khí tốt như vậy?

“Các ngươi xem.” Trương trưởng lão cầm lên thanh kiếm trong hộp, “Thanh kiếm này đủ để gọi một tiếng kiếm tốt chưa hả.”

Cả lưỡi kiếm thẳng sắc bén, thân kiếm sáng loáng như gương, chỉ với khả năng rèn kiếm này thôi cũng đã đủ tiến vào một ngàn vị trí sơ thí.

“Kiến thức cơ bản xác thật không tồi.” Một trưởng lão một lần nữa quay trở lại đánh giá, trong đống pháp khí hỗn loạn này thì trình độ rèn kiếm này quả thật có thể xưng một tiếng kiếm tốt.

Một vị trưởng lão làm nhiệm vụ bình chọn khác cũng hô lên thúc giục Trương trưởng lão: “Mau thử xem, đừng nói hôm nay mấy pháp khí tốt một chút đều bị lão già ông đụng phải đấy nhé?”

Trương trưởng lão cười nói: “Đều tránh ra nào, để ta thử xem.”

Ông huy kiếm chém vào thí luyện thạch, cảm nhận thân kiếm phá không, phóng xuất ra linh lực, khi ông thu tay về, đoạn giữa thí luyện thạch chậm rãi vỡ ra, cuối cùng ngã xuống đất ầm ầm.

Trương trưởng lão hưng phấn huơ kiếm qua lại đánh giá, “Trình độ luyện kiếm này không hề thua kém đệ tử nội môn của Phá Nguyên Môn chúng ta.”

Các trưởng lão khác lại một lần nữa như đàn ong ùa tới: “Cho ta xem với.”

Dung Sơ Thu nhìn qua các nội môn đệ tử: “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, hiện giờ các con đã rõ chưa.”

Nhưng mà chuyện đến đây vẫn chưa kết thúc, Trương trưởng lão kế tiếp lại lấy ra tới một cây Liên Trâm, trình độ điêu khắc kì công đến nỗi mặc dù là nội môn đệ tử của Phá Nguyên Môn cũng không có mấy người có thể bì được, sau khi thử dùng thì còn lộ ra uy lực cực mạnh, mỗi một cánh hoa sen đều xuyên thủng thí luyện thạch.

“Ba kiện pháp khí này, kiện nào cũng đều có thể đề tên Bách Thanh Bảng.” Trương trưởng lão lắc đầu cảm thán, “Các luyện khí sư bên ngoài đã lợi hại như vậy sao?”

“Nhớ ghi tên của họ lại.” Dung Sơ Thu nói với đệ tử phụ trách ghi chép.

“Vâng trưởng lão.”

Phòng Tu đứng bên cạnh vẫn trầm mặc không phục, nhìn Trương trưởng lão tiếp tục cầm lên một chiếc hộp nhỏ khác, chậm nửa nhịp hắn mới nhận ra đây là hộp của người bán phù nọ.

Lúc đó là Dung trưởng lão tự mình đứng dậy nhận lấy hộp nên trên hộp của cô nương bán phù đi đầu khắc số gì Phòng Tu chỉ nhớ loáng thoáng, hiện tại nghĩ lại, hộp của bốn người đó hình như là hai lớn hai nhỏ.

Không có khả năng!

Phòng Tu lắc lắc đầu, hắn không tin, nhất định là bản thân đã nhớ lầm.

“Ám khí?” Trương trưởng lão lấy ra từ trong hộp một vòng tay tạo hình hắc xà.

Thật ra thì trong các pháp khí sơ tuyển, các loại ám khí giống vòng tay này không ít, các trưởng lão cũng đều đã xem muốn hoa cả mắt, ám khí này nhiều nhất là có hình dạng thật thú vị.

Tuy nhiên Trương trưởng lão vẫn không nhịn được mà “Hả” một tiếng vì ông cầm vòng tay một lúc mà vẫn không nhìn ra được vòng tay này là dùng nguyên liệu gì để luyện chế.

Vài vị trưởng lão khác lại nhấp nhổm không yên, thò chân định đi nghe ông hô một tiếng lại thụt về, có người rốt cuộc kiềm chế không được: “Đừng nói lại là pháp khí tốt gì nhé? Sao ta mấy ngày liền cũng chưa từng phát hiện lấy một cái cơ chứ?”

Đội ngũ vốn chuẩn bị giải tán nay lại tụ lại một lần nữa, xoay quanh nhìn pháp khí trong tay Trương trưởng lão.

Hình dáng con rắn nhỏ màu đen sinh động như thật, vòng thân của nó còn ẩn ẩn hiện kim quang, ánh sáng tụ lại trên thân trên làm người ta kinh diễm. Nhìn thoáng qua thì tưởng rằng đầu và đuôi của chú rắn vừa chạm nhau nhưng cẩn thận quan sát sẽ thấy chóp đuôi như đang che lại đôi mắt của con rắn nhỏ.

“Trương trưởng lão, cho ta xem thử.” Dung Sơ Thu vẫn luôn chờ hộp pháp khí này, bà vẫn luôn muốn biết vị tiểu đạo hữu biết vẽ phù kia sẽ có trình độ luyện khí như thế nào. Huống chi ba kiện pháp khí của ba người kia đều không kém càng khiến cho bà càng cảm thấy tò mò hơn.

“Vừa hay Dung trưởng lão am hiểu về tiểu pháp khí.” Trương trưởng lão đưa vòng tay cho Dung Sơ Thu, bản thân thì lấy tờ giấy ghi công dụng từ trong hộp, cúi đầu nhìn chữ viết trên đó, “Vụ Sát Hoa…… Vòng tay hình rắn sao lại lấy tên này?”

“Cánh Sa, Điểm Kim Dịch.” Dung Sơ Thu cẩn thận quan sát bề ngoài của vòng tay, suy tư một lúc mới nói ra tên của hai loại tài liệu.

Nhìn từ kỹ xảo rèn mà nói thì vòng tay này quả thật sống động như thật, thậm chí nhìn vào còn có thể thấy con rắn nhỏ như có như không chuyển động, chẳng qua hai loại tài liệu này kết hợp với nhau thì có thể làm ra loại ám khí nào?

“Trên tờ giấy này ghi còn có dùng Băng Tơ.” Trương trưởng lão xem xong tờ giấy rồi nói, “Sơ Thu, ngươi hãy thử rót linh lực vào phần đầu rắn.”

Dung Sơ Thu nhẹ gật đầu, ngay sau đó một tay giơ lên vòng tay nhắm vào thí luyện thạch, một tay rót linh lực vào phần đầu rắn.

Ngay khoảng khắc linh lực được rót vào, trong mắt mọi người chỉ còn lại một bầu trời sương đen, vẻ đẹp ma mị khiến mọi người không thốt nên lời.

Nhưng mà cảm giác như lạc vào rừng sương mù trong nháy mắt liền tan biến, làn sương mĩ miều ngay lập tức bộc lộ bộ mặt hung ác, vô số tia sương kéo dài, hình thành xà ảnh, táp tới thí luyện thạch.

“Cẩn thận!”

Phạm vi của đám sương quá rộng, thậm chí có một số ít khuếch tán đến các nội môn đệ tử đang đứng ở xa.

Khi Dung Sơ Thu phát hiện chuyện không đúng thì đã có chút chậm.

Tất cả thí luyện thạch trong sân gặp phải xà ảnh đều nổ tung vỡ nát, các nội môn đệ tử vốn đứng ngoài Thí Luyện Trường cũng chỉ còn cách trơ mắt nhìn xà ảnh cắn về phía mình, theo bản năng giơ tay ngăn cản, ngay khi xà ảnh táp đến thì một đạo ánh sáng lóe lên đối thượng chính diện cùng xà ảnh, ngay sau đó xà ảnh cùng đạo ánh sáng đều biến mất.

“Có sao hay không?” Trương trưởng lão nhíu mày chạy nhanh đến xem các đệ tử.

Một đệ tử vẫn chưa hết sợ hãi lắc đầu: “Con không có việc gì, nhưng mà…… Kim Quy Phù nát.”

Các vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, trên người đệ tử của bọn họ có các loại pháp bảo phòng thân, Kim Quy Phù là một loại bùa hộ mệnh thường thấy nhất, do Ngũ Hành Tông chế tạo, có thể ngăn cản được một kích của Kim Đan trung kì, vậy mà vừa rồi chỉ có một chút tàn ảnh khuếch tán lại có thể khiến Kim Quy Phù nát.

Ngay cả thần sắc của Dung Sơ Thu cũng phai nhạt đi, nếu trước kia bà ôm một thái độ thưởng thức thì hiện tại bà bắt đầu đã chuyển sang cảnh giác.

Trình độ luyện khí của người ngày chỉ sợ……

Dung Sơ Thu nhìn vòng tay thật lâu, sau đó quay sang nói với Toàn Gia Anh đứng bên cạnh:  “Lần này có khả năng con đã gặp được đối thủ rồi.”

……

Bốn kiện pháp khí này, đặc biệt là Vụ Sát Hoa đã gây ra gợn sóng thật lớn ở Phá Nguyên Môn, cách tỷ thí chính thức còn 2 tháng thời gian, các đệ tử của Phá Nguyên Môn mỗi người như gặp phải đại địch, ngày ngày khổ luyện.

Bất quá các đương sự hoàn toàn không biết được chuyện này bởi vì bọn họ sớm đã không còn trong Định Hải thành.

Ngày ấy sau khi nộp pháp khi sơ tuyển xong, nhóm Diệp Tố lại tiếp tục luyện tập chế tạo pháp khi, khi đi mua tài liệu lại vô tình nghe chưởng quầy nói ở vùng phụ cận ngoài Định Hải thành có một bí cảnh đang chuẩn bị mở ra.

“Không phải bí cảnh lớn gì, ở Phù Thế đại lục này còn không lên được mặt bàn. Bất quá được cái không có giới hạn cảnh giới, ngay cả tu sĩ Luyện Khí kỳ cũng có thể vào.” Chưởng quầy thuận miệng nói, “Mỗi một lần như vậy lúc bí cảnh đóng lại Văn Đông tài liệu hành chúng ta đều sẽ qua đó để thu mua tài liệu.”

Các bí cảnh đa phần đều nguy hiểm trùng trùng, phải là nhân tài có thực lực mới có thể đi vào, loại bí cảnh không có giới hạn cảnh giới thì bên trong tự nhiên cũng sẽ chẳng có thiên tài địa bảo gì, nhưng Luyện Khí kỳ đều có thể vào nên Diệp Tố cũng muốn dẫn sư đệ sư muội trải nghiệm một lần.

“Chưởng quầy, ta nghe nói bí cảnh thường sẽ có linh khí dư thừa?” Diệp Tố đột nhiên hỏi, “Trong bí cảnh ngoài thành có linh khí hay không?”

Chưởng quầy ngẩn người, một lát sau hoàn hồn cười nói: “Phàm là bí cảnh bên trong nhất định đều sẽ có linh khí sung túc.”

Vì thế ngay đêm đó nhóm Diệp Tố liền chạy tới bí cạnh ngoài Định Hải thành.