Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 16



Nhưng mà mặc kệ TiếuHàm cảm thấy còn sớm hay đã muộn, dù sao thằng bé cũng không thấy lúcnày không hợp, tắm rửa xong nó còn có rất nhiều kế hoạch, đợi cô giáoTiếu giúp nó tắm rửa xong, nó còn muốn cô giáo Tiếu kể chuyện cổ tíchcho nó nữa, ừ ừ, trước đây nó luôn muốn cùng mẹ ngồi dựa vào nhau cùngkể chuyện cổ tích cho nhau nghe.

Ngày hôm qua thằng nhóc kia cởitruồng trước mặt cô còn xấu hổ đỏ mặt, bây giờ cũng không cảm thấyngượng ngùng chút nào, thành thạo cởi sạch trơn, đi tới bồn tắm ở phíasau, liếm liếm khóe miệng nghiêm mặt đưa quả bóng cho Tiếu Hàm, congkhóe miệng cười tủm tỉm chờ cô tắm rửa cho nó.

Tiếu Hàm khôngbiết nên khóc hay nên cười, chỉ xoay người chỉ chỉ giữa trán nó, sau đóchấp nhận số phận của mình và bắt đầu phục vụ nó tắm rửa.

“Cô giáo Tiếu, cô nói xem vì sao vịt con lại kêu vậy?” Cô, không giỏi Vật lý....... Cô là giáo viên Ngữ văn mà.......

“Cô giáo Tiếu, tay của cô còn mềm mại hơn tay của ba ba đấy ~~” Cô giáoTiếu liếc một cái xem thường, điều này không phải vô nghĩa sao! Ngón tay đẹp đẽ của chị đây vừa dài vừa thon, nó lại lấy ba ba ra để so sánh rõràng là tay của một người đàn ông, đùa kiểu gì vậy?

“Cô giáoTiếu, lần sau cô cũng tắm rửa cho con tiếp được không? Ba ba luôn làmcon đau....” Cái này, có chút khó khăn, vẫn nên nói với ba nó sớm tìmcho nó một người mẹ kế vừa dịu dàng vừa động lòng người thôi.

“Cô giáo Tiếu, chúng ta tắm cùng nhau đi ~”

... .......Ách! Mí mắt cô giáo Tiếu khẽ đảo, quăng quả bóng ra, đem thằngbé trùm hết vào trong khăn tắm, bế lên, chạy lấy người!

“Ha ha,ha ha, ngứa ~~” Tiếu Hàm mặc quần áo cho nó, rút cuộc ai ngờ, tật xấu sợ ngứa của thằng nhóc này lại tái phát, quần áo còn chưa mặc được, cảngười đã nằm lăn trên giường cười.

Trải qua ngày hôm nay, thầnkinh của Tiếu Hàm đã rèn luyện đủ cứng rắn, bây giờ thằng bé có lăn lộntrên giường cô cũng sẽ không cảm thấy có gì kỳ lạ, ở lại nhắc nhở nó vài câu, thấy nó ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, Tiếu Hàm liền rửa mặt đi ra.

Sau đó, cô giáo Tiếu cảm giác như ngồi máy thời gian trở về thời đi nhàtrẻ, dưới sự hướng dẫn của thằng bé, cô nhớ lại khoảng thời gian hạnhphúc lúc sáu tuổi.

Nghe thằng nhóc kể câu chuyện cổ tích, cô giáo Tiếu rất là xấu hổ, cô thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng có lúc nàomà chịu khó như vậy, xấu hổ, xấu hổ.

Chớp miệng, thanh âm non nớt kể chuyện cổ tích, chỉ chốc lát sau, Nãi Tích mơ hồ nói, một lúc sau,tiếng hít thở của Nãi Tích dần dần vang lên.

Nghe tiếng hít thởnhẹ nhàng của thằng bé, trong lòng Tiếu Hàm cũng mềm nhũn thành mộtmảnh, thật cẩn thận cất tay của nó đang để trên cổ cô xuống, không khỏithở phào nhẹ nhõm, vẫn giữ nguyên một động tác, thắt lưng mỏi nhừ.

Tiếu Hàm lặng lẽ ra khỏi phòng, nhìn đồng hồ, mới chín giờ, nghĩ, vẫn nêngọi cho anh Triển Nguyên báo cáo tình hình bên này. Mồ côi mẹ ba ba đốivới con trai luôn tham muốn giữ lấy, hẳn không phải là cố chấp bìnhthường chứ?

Bấm dãy số phía sau, Tiếu Hàm mới có chút hối hận, phải nói cái gì đây?

Đang do dự, bên kia đã truyền đến âm thanh trong trẻo của Chu Triển Nguyên:“Tiếu Hàm, có chuyện gì sao? Có phải Nãi Tích không ngoan không? Vất vảcho em, thật là xấu hổ.....”

Tiếu Hàm còn chưa nói gì, Chu TriểnNguyên đã đổ ập xuống một tràng xin lỗi, khiến cho Tiếu Hàm cũng khôngnhớ là mình đang xấu hổ, vội vàng ngăn anh: “Không có chuyện gì, chỉ làmuốn nói báo cho anh một tiếng, Nãi Tích đã ngủ, sợ anh lo lắng, nên gọi điện thoại nói với anh một tiếng.”

“Vậy thì tốt rồi, tính tình Nãi Tích không tốt, nếu không ngoan em cứ giáo huấn nó thật tốt, không sao đâu.”

Tiếu Hàm giật giật khóe miệng, thầm nghĩ, nó cũng không phải con của cô, sao có thể tùy tiện giáo huấn nó chứ, nhưng mà ngoài miệng vẫn đồng ý: “Nãi Tích rất ngoan.” Hôm nay cô mới phát hiện thằng nhóc này toàn là nóinhảm, vậy mà sao trước kia lại thấy nó là một đứa trẻ lạnh nhạt chứ?Thật sự là bị cận rồi mà.

Có lẽ nói đến con trai, Chu TriểnNguyên cũng cười, thanh âm xuyên qua dây điện thoại, có vẻ có chút nhưcó như không, cũng rất, từ tính. Tiếu Hàm bỗng nhiên nhớ đến thời giantrước kia, chiều nào cô tan học sau đó sẽ đến chỗ anh Triển Nguyên gặpmặt, cậu con trai gầy mảnh khảnh, đẹp trai luôn kiên nhẫn đứng chờ nhưvậy, nói đến vấn đề này thì khóe miệng cô hơi hơi nhếch lên, liền pháchọa lại bóng dáng của anh đứng một mình rất đẹp trai dịu dàng. Trong trí nhớ xa xôi, cậu con trai có âm thanh dễ nghe cứ mãi không nhanh khôngchậm như vậy, nhưng mà làm cho cô an tâm.

Thời tiết tháng năm, trong phòng cũng không mở điều hòa, Tiếu Hàm bỗng cảm thấy có chút nóng, trên mặt cũng dần dần nóng lên.

Chu Triển Nguyên không biết tình huống ở bên này, tiếng cười như trước nói: “Tối mai có thể anh sẽ về, hai ngày này vẫn cứ họp liên tục, anh sẽ nói thư ký mua quà cho em và Nãi Tích.”

Anh vừa nói như vậy, TiếuHàm cũng có chút ngượng ngùng, túm tóc nói quanh co một hồi, cuối cùngsuy nghĩ, vẫn nói: “Anh Triển Nguyên, ngày mai có muốn bọn em đi đón anh không?” Nhưng mà giống như hỏi có chút thừa, người ta có xe riêng đónđưa.

Chu Triển Nguyên không muốn cô mang theo con trai đi lại khổ sở, nhưng mà nghe tâm tình cũng không tồi, có người ngóng trông anh trở về, cảm giác này thật sự rất tuyệt, khóe miệng nhếch lên, sung sướngnói: “Thế thì không cần, nhưng mà chờ anh trở về, nếu các em mà chưa ăncơm, anh sẽ đưa các em ra ngoài ăn.” Công việc ngày mai không nhiều,buổi sáng có cuộc họp, buổi chiều chỉ là một cuộc gặp mặt lịch sự, vềnhà chắc cũng chưa muộn.

Tiếu Hàm nghĩ người ta trở về chuyện đầu tiên là gặp con trai, cũng đúng, nhưng mà đi ra ngoài ăn cơm vẫn nênquên đi, liền thuận miệng trả lời: “Anh đưa Nãi Tích đi đi, em sẽ khôngđi.”

Chu Triển Nguyên nhíu nhíu mày, nhờ người ta chăm sóc contrai, anh cũng có chút ngượng ngùng, muốn mời ăn bữa cơm thay lời cảmtạ, nhưng thấy ý tứ của Tiếu Hàm, không muốn cho anh cơ hội này.

“Tiếu Hàm, như thế sẽ làm anh xấu hổ.” Chu Triển Nguyên nửa trêu đùa nói.

Tiếu Hàm nghe giọng điệu kể khổ của anh không khỏi cười khẽ, vui mừng nói:“Anh không phải đã mua quà cho em rồi sao? Đó không phải là quà cảm ơnsao.” Hơn nữa cô dám khẳng định món quà này sẽ không rẻ đâu, anh TriểnNguyên chưa bao giờ là người nhỏ nhen, trước kia tiền tiêu vặt của cô có hạn, hơn phân nửa kem của cô ăn đều là anh Triển Nguyên bỏ tiền ra muacho. Từ khi bác Chu chuyển nhà về sau, cô cũng rất ít khi ăn kem, nguyên nhân chủ yếu cũng chỉ vì thẻ ATM có nguy cơ hết mất.

Nghĩ nhưvậy, Tiếu Hàm nghĩ mình có chút chưa có công mà đã đòi thưởng, tronglòng có chút giả tạo, tâm tư vừa chuyển, hỏi: “Anh Triển Nguyên, nếukhông ngày mai đến nhà em ăn cũng được, đừng đi ra ngoài ăn, phiền phức. Đến nhà của em ăn cơm, sau đó anh thuận đường đón Nãi Tích về luôn.”

Chu Triển Nguyên nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể được, liền cười đồng ý, miệngcòn nói: “Anh sẽ chờ trở về nếm thứ tay nghề của Tiếu Hàm, cũng khôngbiết hai ngày nay Nãi Tích có béo lên chút nào hay không.”

TiếuHàm nhịn không được lườm anh một cái, nhưng nghĩ anh cũng không thấy,đành phải cười nhạo trong lòng chính mình một phen, nói tiếp: “Anh chorằng em đây là xử lý chú cừu non sao, hai ngày thì có thể nhìn ra đượccái gì chứ?”

Chu Triển Nguyên cũng cười ra tiếng, nhìn lão Triệugiống như muốn rớt con mắt đang đứng một bên, có chút mất tự nhiên xoaytròn người, nói: “Vậy em cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai đạikhái là bảy giờ tối sẽ về đến nơi.”

Tiếu Hàm gật gật đầu, nóichúc ngủ ngon liền cúp điện thoại, nghĩ cũng không còn việc gì để làm,liền trở về phòng, nằm ở trên giường bắt đầu đếm số lông mi của thằngnhóc kia, thật là dài mà dày nha, rất giống ba của nó.

Mà bênkia, trong phòng Chu Triển Nguyên, lão Triệu cùng đi công tác với anhgiống như đã phát hiện ra một châu lục mới, vây quanh tổng giám đốc ríurít, dù là bình tĩnh như Chu Triển Nguyên cũng có chút không chịu được,tức giận nói: “Lão Triệu, anh nhìn cái gì?” Cả buổi tối không ngủ được,nhìn anh như con khỉ vậy!

“Tôi nói lão Chu à, nói thật, có phảitìm mẹ kế cho Nãi Tích hay không vậy? Chậc chậc, tặng quà, đồ thủ công,nói đến tôi đều đỏ mắt.” Nói xong, hai mắt lão còn rất ghét bỏ, ánh mắtkia thực rõ ràng, ý tứ rất nhất định, còn nói chờ Nãi Tích lớn sẽ tìmnữa chứ, chớp mắt liền tìm ngay!

Chu Triển Nguyên dở khóc dởcười, ánh mắt lão Triệu như nào lại nhìn ra như thế chứ? Thật không biết tại sao anh ta lại có thể liên tưởng được như thế chứ. “Không phải mẹkế! Đó là em gái của tôi, nhờ cô ấy chăm sóc Nãi Tích, có chút xấu hổ,mua chút đồ làm quà cảm ơn, có chuyện gì sao?”

Nếu tin lời nàycủa anh lão Triệu sẽ không là lão Triệu nữa, Chu Triển Nguyên người nàylão còn không biết sao, quen biết nhiều năm như thế, trừ con trai củalão ra, sẽ không có ai làm anh ta để tâm như vậy, lúc nãy trong điệnthoại còn nói cái gì mà nhờ thư kí đi mua, khinh dễ người ta là ‘em gái’ không biết gì, rõ ràng là hôm nay tổng giám đốc Chu thừa dịp thời giannghỉ ngơi giữa trưa tự mình đi chọn!

“Tôi cũng nhớ rõ anh không có em gái, đừng nói với tôi là em họ, lời nói này ai có thể tin chứ.”

Chu Triển Nguyên cũng không có gì để giấu diếm nữa, liền lập tức thành thật khai báo: “Là con gái của bạn tốt của ba ba tôi, trước kia là hàng xóm, bây giờ vừa vặn ở cùng một khu chung cư, Nãi Tích khôn có ai chăm sóc,liền nhờ cô ấy chăm sóc hai ngày, làm sao vậy? Không được sao!” Tổnggiám đốc Chu rất vô lại trừng mắt liếc phó giám đốc Triệu một cái, thẳng thắn bày tỏ mà ra vẻ mình trong sạch cỡ nào, mà lão Triệu xấu xa cỡnào.

Lão Triệu vừa nghe, chính là cô gái lần trước đã nói qua, sờ sờ cái mũi, cảm thấy có chút không thú vị, nhưng mà ngoài miệng cũngkhông tha, than thở nói: “Tôi thấy rất tốt, thanh mai trúc mã, thật tốtnha.....”

Chu Triển Nguyên cầm một quyển tap chí ném qua, cườimắng: “Ngựa tre hơn chín tuổi sao?” Nói đến thực tại, anh nghĩ như thếnào cũng không tới phiên Tiếu Hàm, lúc anh trong thời kỳ trưởng thành,Tiếu Hàm còn đang mặc tã đấy.

“Tôi mặc kệ! Tôi phải gọi điện chobà vợ cái đã, nói cho cô tới đón tôi!” Lão Triệu bưng mông lập tức rờikhỏi, đi đến cửa vẫn không quên khiêu khích liến anh một cái. Lời nàycủa lão Triệu cũng chỉ là thuận miệng nói, lần này đi công tác mới haingày, ngay tại Lâm Thành, cần gì phải đón khách từ xa, nhưng mà lãochính là muốn nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc không quen của Chu TriểnNguyên khi ‘ở nhà có người chờ’, thể nào cũng phải cho anh thêm chútbuồn phiền.

“Đi đi!” Chu Triển Nguyên cười nói, nhưng mà tronglòng lại chân thực, ai không hi vọng về nhà là có thức ăn nóng hổi lòsởi đặt đầu giường chờ chứ. Nhiều năm như vậy, ở trên thương trường tổng giám đốc Chu hô mưa gọi gió, mỗi lần về nhà, nhìn giường lạnh nhưbăng,vừa tủi thân vừa vui vẻ với con trai, trong lòng đều không có cảmgiác gì. Tuy rằng lò sởi đặt ấm đầu giường có chút xa vời, nhưng mà cóđồ ăn nóng nếu có cũng không tồi.

Ngày mai trở về thôi, Chu Triển Nguyên nằm ở trên giường, trên mặt lộ nét cười nhợt nhạt, phải về nhàthôi. Khó mới có được một lần không vì lo lắng cho con trai mà vội vàngngóng trông về nhà.