Không Bằng Duyên Mỏng

Chương 15



Hả? Tiếu Hàm khôngdám tin đứng ngoáy ngoáy lỗ tai, trừng mắt nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh của tên nhóc đang đứng trước mặt, đàn áp dã man.

Xúc động sờ sờ ótcủa nó. Không phải là, khóc nhiều quá, vẫn đang ngái ngủ, đầu óc ngủnhiều quá nên hỏng rồi sao? Vậy thì ba nó cũng không thể lấy mạng của cô nha!

Tiếu Hàm cười gượng hai tiếng, rút mép áo trong tay Nãi Tích ra: “Nãi Tích, con nói cái gì cơ?” Cô nghe lầm phải không?

Nói về tình về nghĩa, cô và anh Triển Nguyên đều trong sạch giống như hànhlá mà trộn lẫn với đậu hủ vậy, thật là không biết trong đầu thằng bé suy nghĩ cái gì. Lúc nãy cô bế nó chỉ để dỗ dành nó thôi, chỉ có thể coi là kế hoạch tạm thời, cũng không nghĩ đến tâm tư của thằng bé lại xoaychuyển nhanh như vậy.

“Nãi Tích thích cô giáo Tiếu, Nãi Tích muốn cô giáo Tiếu làm mẹ của con!” Khí lực của Nãi Tích cũng không nhỏ,ngẩng đầu, giọng điệu cực kỳ kiên quyết, vẻ mặt trang trọng này, rấtgiống với ba nó.

Cô giáo Tiếu đầu đầy vạch đen, không biết giảithích như thế nào cho một đứa bé sáu tuổi vấn đề ‘tình yêu không phảinói đến là đến’ này, càng không biết nên chứng tỏ rõ ràng mối quan hệgiữa cô và ba nó là trong sáng như tình anh em vậy, đành phải giả vờ nói lảng sang chuyện khác: “Nãi Tích, chúng ta không nói đến vấn đề này nữa được không? Cô giáo Tiếu phải đi rửa chén bát, Nãi Tích ngồi đọc truyện tranh trước được không?”

Nãi Tích buông tay, nhưng cũng khôngnghe lời ngồi đọc truyện tranh, mà nhắm mắt đi lẻo đẽo phía sau cô,quyết chí phải làm ‘cái đuôi phía sau của cô giáo Tiếu’ thì sự nghiệpmới thành công.

“Nãi Tích, đi xem tivi trước được không? Trên bàn trà có khoai chiên, con ra chơi trước, được không?” Cô giáo Tiếu nhìncái đuôi phía sau cũng hết cách, đánh không được, mắng cũng không, dỗ nó thì nó chẳng thèm nghe.

Nãi Tích mím chặt môi không lên tiếng,đôi mắt nhỏ rất kiên định, rõ ràng nói với Tiếu Hàm, nếu cô không đồngý, nó sẽ dây dưa không chịu đi.

Tiếu Hàm đau đầu, vỗ trán nói:“Nãi Tích, chúng ta nói cho rõ vấn đề này đi.” Chén bát cũng không rửanữa, trước tiên phải làm cho rõ cái vấn đề này đã. Không nói rõ ràng, cô sẽ không ở yên được mà.

Động tác của Tiếu Hàm rất nhanh, lau sạch tay, xoay người, bế Nãi Tích, đi tới sô pha.

“Nãi Tích, vì sao con muốn cô giáo Tiếu làm mẹ của con?” Cô giáo Tiếu mỉmcười hỏi. Đầu tiên là phải biết được nguyên nhân, cô mới có thể bắt đúng bệnh để bốc thuốc.

Thằng nhóc kia cắn miệng, mắt chớp chớp, quamột lúc mới mở miệng nói: “Cô giáo Tiếu rất giống với mẹ, còn nói, thích Nãi Tích nhất.......” Câu cuối cùng, thanh âm thằng bé nói rất bé, rấtkhông tự nhiên, bi thương mở to mắt nhìn chằm chằm Tiếu Hàm, chỉ sợ cônói là không phải.

Tiếu Hàm dở khóc dở cười, cũng không biếtthằng bé này cũng nói với những người khác như vậy hay không. Bởi vìthời gian quen biết nó cũng chưa lâu, cho nên Tiếu Hàm đối với vấn đề‘mẹ’ này thì cho rằng do thằng bé nhất thời cảm động, trong lòng cũngkhông nghĩ đến loại cơ hội này đoán chừng mấy người có được chứ.

Nhưng mà, nên giải thích hay không cũng đều rất là khổ sở. “Nãi Tích, cô giáo Tiếu không phải là mẹ của con, Nãi Tích có thể kêu cô giáo Tiếu bằngdì.” Nhưng mà kêu cô giáo Tiếu vẫn là hay nhất. Cô gọi ba nó là anh, kêu cô một tiếng dì cũng không quá đáng. Anh trai nhà hàng xóm, không thểgiả được, tính cách tốt, mười mấy năm cũng không thay đổi.

Nãi Tích lắc đầu, kiên định nói: “Ba ba không có em gái.”

Khóe miệng Tiếu Hàm giật giật, đối với cách nghĩ này của thằng bé cũng đànhhết cách: “Nãi Tích, cô giáo Tiếu thật sự không phải là mẹ của con.”

Thằng bé nghe xong lời này, cũng không giống như Tiếu Hàm dự đoán sẽ khóc,chẳng qua là có chút mất mát cúi đầu, nhẹ giọng: “À.” Một tiếng. Ba bacó hỏi nó, có muốn có một người mẹ mới không, lúc đó nó lắc đầu nóikhông cần, bây giờ nó đã đổi ý rồi, đợi ba ba trở về, nó sẽ nói với baba, nó muốn cô giáo Tiếu làm mẹ mới của mình. Nhưng mà phải làm như thếnào đây? Nãi Tích rất mơ màng.

Tiếu Hàm xem thường một cái, nghẹn họng không nói được gì, may mà anh Triển Nguyên không ở đây, nếu khôngsẽ rất xấu hổ, cô không dám tưởng tượng đến cảnh tượng kia.

Xoaxoa đầu thằng bé, cô giáo Tiếu quyết định vì sức khỏe tâm lý của đứa trẻ đặt lên hàng đầu sẽ bắt đầu đi theo chú Bổn Sơn mà học tập. “Nãi Tích,cô giáo Tiếu thật sự rất thích Nãi Tích của chúng ta, sau này nếu NãiTích có việc gì cứ nói với cô giáo Tiếu nhé. Được không?” Sau này ‘làmmẹ’ vẫn không nên nói thì hơn, rất dễ khiến cho nó hiểu nhầm, cô và anhTriển Nguyên đã không còn là đứa con nít nữa rồi.

Nãi Tích buồnrầu nhíu mày, bàn tay nhỏ bé níu chặt áo, ngay lúc Tiếu Hàm nghĩ nó đãhiểu được cách nói này, thằng bé lại ngẩng đầu, cười rạng rỡ nói vớiTiếu Hàm: “Cô giáo Tiếu, buổi tối cô làm mẹ của con có được không?”

“Khụ khụ, khụ khụ....” May không uống nước, nếu không thể nào cũng làm ướtquần áo cho xem. Cô giáo Tiếu đáng thương suýt chút nữa sặc nước miếngmà chết, cực kỳ oán giận nhìn đứa trẻ vô tội. Nếu không có như vậy, thìtuổi còn nhỏ như thế, lực sát thương mạnh như vậy làm gì. Buổi tối làmmẹ cho nó, không phải cô có tư tưởng không trong sáng, chỉ là lời nàynhư thế nào cũng có chút sâu xa, suy nghĩ kỹ sẽ thấy nghĩa của nó khácbiệt rất lớn.

“Nãi Tích à.....” Cô giáo Tiếu quả thật là dở khócdở cười, đành phải nhẫn nhịn dỗ dành: “Rất nhanh Ba ba sẽ tìm cho NãiTích một người mẹ, Nãi Tích cũng không cần gấp gáp như vậy, được không?Cô giáo Tiếu cũng rất thích Nãi Tích của chúng ta, Nãi Tích cũng có thêm nhiều dì mà.” Dù sao thằng bé cũng chỉ là nhất thời cao hứng, vài ngàynữa, nó sẽ quên liền. Cô giáo Tiếu rất bình tĩnh, tự tin cho rằng đốiphó với Nãi Tích không thành vấn đề.

Thằng bé kia xoay tròn mắtvài vòng, có lẽ đang nghĩ sao lại thành ra thế này, khoảng hơn mườigiây, Nãi Tích mới chậm rãi gật đầu, nhưng lại đòi hỏi nói: “Cô giáoTiếu, con có thể gọi cô là mẹ được không?”

Tiếu Hàm giật mình, nhìn thằng bé ánh mắt trong sáng hồn nhiên, nhẹ nhàng gật đầu.

Thằng bé nhếch miệng, vươn tay, ôm cổ cô thật chặt.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ.”

Bình thường, một câu rất bình thường, lại làm cho bầu không khí trong phòng yên lặng hẳn.

Tiếu Hàm không biết bây giờ Nãi Tích ôm cổ cô là đang biểu đạt tình cảm gìnữa, tóm lại, đáy lòng cô cũng không bình tĩnh, vừa không phải như trước kia thương hại, đau lòng, cũng không phải kiểu ngọt ngào bình thường,mà có chút mềm mại, có chút gợn sóng, có chút không dám đặt tay lộn xộn.

Một buổi chiều, dù sao bọn họ cũng không làm gì, ở trong nhà đợi, tên nhóckia ngồi trong lòng Tiếu Hàm, một tay ôm cổ cô, một tay cầm sách, haingười liền ngồi tư thế như vậy cả một buổi chiều, Nãi Tích đọc truyệntranh, Tiếu Hàm xem tivi.

“Nãi Tích, bữa tối muốn ăn gì? Ăn cơmhay là vẫn ăn cháo?” Cơm cũng đang còn, cháo đậu xanh cũng chưa hết, chỉ cần hâm nóng là có thể ăn.

Có lẽ tâm tình của Nãi Tích đang tốt, bập môi, trả lời: “Con muốn ăn thịt bò hương tỏi.” Tuy cháo đậu xanhcũng tốt, nhưng hiện tại nó lại muốn ăn thịt.

Nháy mắt, cô giáo Tiếu tuân mệnh rời khỏi!

Nãi Tích cũng ném cuốn truyện tranh trong tay xuống, chạy nhanh theo sau Tiếu Hàm, quyết tâm phải làm bằng hai tay cho tốt.

“Cô giáo Tiếu, có muốn con giúp cô bưng chén đĩa lên không?” Mẹ, có muốn con giúp mẹ bưng chén đĩa lên không?

“Cô giáo Tiếu, có muốn con giúp cô rửa rau không?” Mẹ, có muốn con giúp mẹ rửa rau không?

“Cô giáo Tiếu, có muốn con giúp cô lấy đũa không?” Mẹ, có muốn con giúp mẹ lấy đũa không?

Cô giáo Tiếu rất là đau đầu nhìn đứa nhỏ còn chưa cao bằng cái bồn rửa màlại có lòng nhiệt tình như vậy, khóe miệng run rẩy,cúi người, mở miệngnói: “Nãi Tích, đi ra ngoài kia xem tivi được không? Cô giáo Tiếu sẽ lập tức làm cơm cho con, rất nhanh sẽ có cơm ăn.”

Chắc là thằng béđang xem xét vấn đề thấy bản thân không làm được, tuy có chút không camlòng, nhưng mà vẫn không cần cho cô giáo Tiếu tự rước lấy phiền phức, tự nói thầm trong lòng, rốt cuộc mới ngoan ngoãn ra ngoài chơi một mình.

“Ăn cơm ~~” Tiếu Hàm bưng món cuối cùng lên bàn ăn, hướng ra ngoài hô tomột tiếng, sau đó liền thấy Nãi Tích đang trượt từ sô pha xuống, chạyđến chỗ cô, ‘vù’ một cái, ôm chặt lấy đùi cô, vui tươi hớn hở giương cao khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêng đầu làm nũng: “Cô giáo Tiếu, cô đút cho con ăn ~~”

Tiếu Hàm cúi người, không hài lòng chấm vào mũi nó mộtcái, bế nó ngồi lên ghế dựa, lúc này mới giơ giơ cái muỗng nhỏ trong tay lên, lại cười nói: “Đã chuẩn bị trước rồi ~~” Tên nhóc này, hôm nay lại có ý định bóc lột tình thương của mẹ trên người cô triệt để, dùng ánhmắt như vậy nhìn cô, cô có thể nói không sao?

Thằng bé ăn một miếng, lại ngây ngô nhìn chằm chằm cô cười, đem bữa cơm được ăn gọi là ngọt ngào.

“Cô giáo Tiếu, giúp con tắm rửa được không?” Thằng nhóc đi sát phía sau cô hỏi.

Tiếu hàm rửa bát, cũng không dám làm gì mạnh tay, chỉ sợ không cẩn thận mộtcái lại giẫm phải đứa nhỏ, ai bảo nó dính cô như dính kéo vậy.

Cô giáo Tiếu có chút không vui, cô cũng sẽ không chạy đi đâu được, gấp như vậy làm gì? “Nãi Tích à, cô giáo Tiếu cũng sẽ không biến thành bươmbướm bay đi mất, con đi ra ngoài trước được không? Cô rửa bát xong sẽtắm rửa cho con, được không?” Cô thuê nhà này ở, phòng bếp thật sự rấtnhỏ, ngay cả xoay người cũng có chút khó khăn.

“Được, con đi ra ngoài trước nha.” Nãi Tích dứt lời, ngoan ngoãn xoay người đi ra ngoài.

Đợi Tiếu Hàm dọn dẹp xong, lúc xoay người ra khỏi phòng bếp, mới biết được vì sao thằng bé lại thoải mái đồng ý nhanh như vậy.

Nhìn con vịt con, áo ngủ con nít, quần nhỏ, khăn tắm nhỏ hình Mickey Mouse,đã được chuẩn bị đầy đủ hết, chỉ chờ cô làm việc nữa thôi.

Vừathấy Tiếu Hàm đi ra, Nãi Tích đã cười tít mắt, ôm một đống này nọ trongtay, vui vẻ chạy tới, lôi kéo cô đi vào phòng tắm: “Cô giáo Tiếu, giúpcon tắm rửa ~~” Cô giáo Tiếu tay mềm mại như vậy, nhất định so với lúcba ba giúp nó tắm rửa sẽ càng thoải mái hơn.

Tiếu Hàm khóe miệng vừa nhếch lên, quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, mới hơn bảy giờ, bây giờ tắm rửa, có sớm quá hay không?