Khoá Tơ Ngỗng

Chương 122: Phiên ngoại 11



Sau khi biết cô ghen tuông, anh nảy sinh ý định chiếm hữu lệch lạc. Rất kỳ lạ, cô rõ ràng là đang ghen, hẳn là anh tuyên bố mình thuộc về cô mới đúng, lồng ngực lại nổi lên du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu.

“Ưm…!” Tiếng rêи ɾỉ của Anh Hiền còn chưa hoàn toàn thoát ra đã bị phá vỡ bởi những cú đâm nhanh sau đó.

Cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh, bụng nhỏ siết chặt từng chút một, anh không ngừng đóng mở hành lang co rút, dùng sức đâm vào thịt mềm ở chỗ sâu nhất.

Cô cảm thấy Phó Thành hôm nay rất cứng rắn, có vẻ như anh rất hứng thú khi được làʍ ŧìиɦ ở chỗ của mình.
Anh Hiền thở hổn hển, ánh mắt mê ly hỗn loạn, hai chân cô tê dại từng đợt, run rẩy như điện giật.

Phó Thành nâng một chân của cô lên, ngón tay chạm vào làn da mịn màng. Sự đụng chạm mềm mại khiến anh ham muốn đến phát điên.

Mấy tháng trước khi Tưởng Chấn vừa qua đời, cô gầy đi rất nhiều, khi ôm có thể sờ đến xương. Nếu không phải cô muốn, anh cũng không nỡ giày vò cô, chứ đừng nói đến dùng sức. Bây giờ cô đã có da có thịt trở lại, làn da mịn màng bao bọc xương, mềm mại như nước dưới bàn tay của anh. Không đúng, không giống như nước, là nước thật, nước xuân tràn ngập làm ướt quần anh.

Du͙ƈ vọиɠ chạy loạn trong mạch máu, cánh tay Phó Thành dần dần căng thẳng, kẹp chặt mông, đâm càng lúc càng sâu.

Rất nhanh, Anh Hiền nghe thấy trong cổ họng anh tràn ra tiếng vang vừa dễ chịu vừa ngột ngạt. Cô chật vật gượng dậy, hai tay chống lấy bụng anh làm nước bắn ra tung toé, khàn giọng nói: “Thầy Phó, anh đã đồng ý không bắn.”
Huyệt nhỏ siết chặt, từng lớp thịt mút chặt lấy vật nam tính của anh không chịu thả ra. Tuy nhiên, Anh Hiền đã hạ quyết tâm, gạt tay Phó Thành và kéo mông anh ra.

Gậy thịt lắc lư trên không trung vài cái rồi phun ra vài giọt chất lỏng. Trong phòng kín, nồng nặc hương vị tìиɦ ɖu͙ƈ.

Phó Thành hít thở vài hơi trước khi thả lỏng cơ bắp, nhét vật cứng rắn vẫn đầy sức sống vào qυầи ɭóŧ, kéo khóa kéo, nhẹ nhàng đè lên hôn cô.

Lời nói là mình nói, có thể làm sao bây giờ.

Anh Hiền cảm nhận được bộ ngực đang phập phồng của anh, vô tình trượt đến giữa đũng quần, sờ vào có cảm giác cứng rắn, dịu dàng nói: “Bây giờ anh nên tránh xa em một chút. “

Phó Thành không buông tay, cúi người mút cổ cô.

Anh Hiền ngửa cổ lên phối hợp, thở ra thoải mái, xoa chỗ đó của anh một lát, giả mù nói: “Em là vì muốn tốt cho anh. “
Nói xong, cô chậm rãi dời tay ra.

Phó Thành nắm chặt cổ tay cô, ấn lại trở về.

Anh Hiền theo bản năng cong môi.

Cô thừa nhận, cô rất thích Phó Thành chủ động như vậy.

Không thể thực hiện được bước cuối cùng nhưng những cái hôn và vuốt ve cứ thế kéo dài.

Quần áo Anh Hiền vương vãi, toàn thân bị Phó Thành sờ soạng. Cô nhón chân lên hôn vào tai anh, chờ anh sảng khoái đến hít thở, xấu xa đề nghị: “Nếu không, chi bằng anh lôi ra đi, nhịn lâu quá đối với cơ thể không tốt.”

Phó Thành đưa đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng Anh Hiền, tùy ý liếm một hồi, buông cô ra, nói: “Chờ anh về nhà, tối nay đừng nghĩ ngủ. “

Anh Hiền lập tức ngạc nhiên nhìn anh.

Sắc mặt Phó Thành có chút đỏ, tầm mắt rủ xuống làm như không có chuyện gì xảy ra.

*

Bữa tiệc Tiểu Hương Viên sắp kết thúc, cuối cùng Phó Thành cũng xuất hiện. Vài người la hét nói Phó Thành không tử tế, có chuyện gì mà đến muộn như vậy, bắt buộc phải tự phạt mình ba chén.
Phó Thành không giải thích, uống rượu một cách sảng khoái, nhóm đàn ông đang hưng phấn theo đó ồn ào, sự bất mãn bị cuốn đi.

Anh thay quần áo, tóc ngắn mang theo hơi ẩm ướt, hình như vừa tắm xong.

Ánh mắt Lưu Nhiễm dừng lại trên đôi môi mỏng đỏ tươi của Phó Thành một lát, cô ta trở nên lơ đễnh trước suy nghĩ không thể giải thích được về ánh đèn trong văn phòng.

Bữa tiệc kết thúc, trở lại ký túc xá, Lưu Nhiễm dường như vô tình mở miệng: “Lão Hứa, hỏi cậu một chuyện.”

Hứa Giai Lý bí mật gọi cô ta là lão Từ, cô ta cũng gọi Hứa Giai Lý lão Hứa, biệt danh bạn bè.

“Chuyện gì?”

“Cậu nói xem, một người đàn ông kết hôn mà không đeo nhẫn cưới, là vì sao?”

Trên bàn không ai nhắc tới Anh Hiền, Lưu Nhiễm không muốn nói, bởi vậy Hứa Giai Lý vẫn chưa biết chuyện của Phó Thành, cười nhạo nói: “Cắt, cái này còn cần phải hỏi? Người đàn ông đó khẳng định là tà tâm chưa dứt, muốn ở bên ngoài lừa gạt gái nhà lành, gái gú.”
Phải không?

Không, anh ấy không phải là người như vậy. Lưu Nhiễm phủ nhận như đinh đóng cột.

“Là vậy hả?” Cô ta nhẹ giọng phụ họa, dừng lại nửa phút, lại hỏi, “Cũng có thể là không phải cái đó, có thể có nguyên nhân nào khác không?”

Hứa Giai Lý là người thần kinh thô(*), chỉ coi đây là một cuộc nói chuyện bình thường, suy nghĩ một chút, nói: “Nếu phải nói thì cũng có thể tình cảm vợ chồng bất hòa? Đã sẵn sàng để chuẩn bị cho việc ly hôn? Dù sao thì đó cũng là lý do. Oh, cũng có thể là do bất tiện, giống như một số công việc không được phép đeo đồ trang sức hoặc bất cứ điều gì.”

(*)Thần kinh thô có nghĩa là người không tinh tế, nhạy cảm.

Lưu Nhiễm căn bản không nghe nửa câu sau của Hứa Giai Lý, toàn bộ tâm tư bị “tình cảm bất hòa” chiếm lấy.
Chờ cô ta ý thức được mình nghĩ cái gì, trái tim loạn nhịp, mí mắt cũng nhảy theo.