Khó Được Kẻ Có Tiền

Chương 7



Ngày đó Kỷ Linh say hôn mê ở góc phố gần quán bar, ngày hôm sau mới bị công nhân vệ sinh lay tỉnh, tuy rằng cả người eo đau lưng đau, dạ dày cũng rất không khỏe, nhưng tâm tình hắn khá tốt.




Nói có chút khoa trương thì, hắn hiện giờ có loại vui sướng như nhân dân bị áp bách lật đổ được giai cấp địa chủ, hắn thật sự không có bao nhiêu công phu đi ứng phó với việc cùng công tử ca chơi trò yêu đương.




Hơn nữa tuy rằng Nghiêm Nghĩa Tuyên cuối cùng nói hai chọn một, nhưng Kỷ Linh càng có khuynh hướng không phải hắn cút, mà là Nghiêm Nghĩa Tuyên cút ra khỏi sinh hoạt của hắn.




Người trong công ty đều là nhân tinh trong vòng quay cuồng mà ra, lập tức đã nhận ra Nghiêm Nghĩa Tuyên bên kia có biến hóa, thái độ đối với Kỷ Linh cũng khinh thường lên, nhưng Kỷ Linh còn chưa có chuyện gì, giám đốc công ty lại gặp chuyện khó xử lý.




Số tiền vi phạm hợp đồng Kỷ Linh đã ký thật sự không thấp, hơn nữa tính tính lão giám đốc càng ngày càng táo bạo, cả ngày giống như bị ai dẫm phải đuôi, không yên nổi một ngày.




Kỷ Linh mơ hồ nhận thấy được cái gì, có lẽ công ty xảy ra vấn đề, hoặc là giám đốc đắc tội người nào, nếu thật sự có nguy cơ ngược lại lại hay, Kỷ Linh có thể thừa dịp loạn thoát ly nơi này.




Hắn không khỏi có chút hối hận, sớm biết thế này nương nhờ cơn gió đông Nghiêm Nghĩa Tuyên đem bên này giải quyết, rốt cuộc vẫn là Diêm Vương quá dễ tiểu quỷ khó chơi.




Dần dần, thời gian giám đốc tới công ty càng ngày càng ít, tất cả mọi người ý thức được tình hình không thích hợp, đều đang phỏng đoán nguyên nhân.




Qua một đoạn thời gian, giám đốc cư nhiên mất tích.




Giám đốc không xuất hiện ở công ty nữa, kẻ ngốc đều có thể khẳng định là thiếu tiền không trả được nên chạy trốn rồi.




Nói như vậy kế tiếp chủ nợ sẽ mò tới cửa đòi, công ty có thể bị đem bán, sau đó công ty xóa sổ, mỗi người mỗi ngả mà đi.




Kỷ Linh nghĩ thầm, thật là trời giúp ta, chính mình có thể dọn dẹp một chút rồi chạy.




Thế nhưng đại khái là vận khí lão giám đốc quá kém, hoặc vận mệnh đã được chú định tốt, không bao lâu thì lão đã bị người ta bắt trở lại.




Trong công ty, những người mẫu cùng chủ bá có chút giá trị đều bay tán loạn đi ăn máng khác, trên trang web công ty cũng đã đình trệ, còn dư lại toàn người ăn không ngồi rồi, bắt đầu lo lắng tiền lương tháng này.




Người ở công ty càng ngày càng ít, Kỷ Linh không thích trở về quá sớm, bởi vì trong văn phòng có máy tính, hắn thời khắc đều chú ý tin tức, đồng thời làm mấy việc vặt trên mạng kiếm chút tiền, hắn vẫn luôn ở lại đến thật khuya mới trực tiếp đi ngủ.




Tuy rằng hiện tại đã có thể cơm áo không lo, thậm chí có thể thanh toán tiền vi phạm hợp đồng, nhưng Kỷ Linh vẫn không đi khỏi đây, giám đốc cũng chạy rồi, ít nhất là trước khi công ty phá sản còn có nơi ở.




Rồi một ngày kia khi trời sắp tối, đột nhiên một đám người túm lấy giám đốc xông vào cửa công ty.




Những người đó bộ dạng hung thần ác sát, nghênh ngang, hoàn toàn phù hợp để truy đòi nợ, chỉ là người dẫn đầu tuổi không lớn lắm, mặc tây trang đeo mắt kính, thoạt nhìn rất văn nhã, trên mặt còn treo nụ cười, chính là dưới tình huống như vậy, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta liên tưởng đến một nhân vật vai ác phim điện ảnh "Tiểu diện hổ".




Mà trang phục lão giám đốc không còn chỉnh tề, cả người chật vật, bị người đẩy ném vào giữa đại sảnh.




Loại trường hợp này quả thực không có gì mới cả, chủ nợ bắt người trở về đòi tiền thôi.




Trong công ty còn dư lại vài người thấy tư thế này, sợ tới mức không dám ra tới, chỉ có Kỷ Linh lá gan mập, cau mày đi đến.




Người dẫn đầu thấy Kỷ Linh, hỏi hắn: "Tiểu huynh đệ, cậu ở phòng tài vụ à?"




Người này nói chuyện chậm rì rì, khẩu khí cơ hồ coi như ôn tồn, nếu xem nhẹ một đám hùng hổ sau lưng như hổ rình mồi, có thể đã cho rằng gã vô hại.




Kỷ Linh trả lời: "Kế toán mà đến công ty sẽ bị mọi người đuổi theo đòi tiền lương, không thể nào ở đây được."




Người kia gật gật đầu, quay đầu hỏi lão giám đốc đang bị bắt cóc: "Cho nên mày nói xem nơi này còn có cái gì có thể gán nợ?"




Lão ta sợ tới mức mồ hôi đầy đầu, nơm nớp lo sợ mà nói: "Còn có xe, còn có máy tính..."




Người kia ngắt lời nói: "Không đáng mấy tiền."




Tay chân của hắn nghe xong chân chó mà nói: "Thấy là phiền, Khiên ca, chúng ta đem hắn ném xuống biển đi, thuận tiện đập nát chỗ này luôn."




Cái người được gọi là "Khiên ca" kia từ sau mắt kính liếc nhìn người vừa nói một cái, nói: "Đã nói phải giục nợ văn minh, người ta mà cho rằng chúng ta là xã hội đen thì làm sao bây giờ. Lại nói đồ vật của công ty trong tòa nhà này đã gán nợ cho chúng ta, các cậu nếu đập hết, chẳng phải là tự hại mình sao?"




Khiên ca đánh giá khắp nơi công ty một chút, nói: "Thoạt nhìn ngược lại cũng ra dáng ra hình."




Lão giám đốc lập tức nói: "Khiên ca, anh lại cho tôi một khoảng thời gian nữa, cái công ty này của tôi vẫn đang kiếm được tiền, tôi có thể làm một chút là lập tức có tiền."




Khiên ca nhìn lão một cái: "Tiền lương trả không nổi, còn nói chuyện kiếm tiền?"




Giám đốc nghe xong nóng nảy: "Đó là tạm thời! Công ty này vận hành tuyệt đối không thành vấn đề!" Lão đột nhiên tạm dừng một chút, nói: "Tôi đem công ty bán! Công ty này còn có lợi nhuận, tuyệt đối bán được ra ngoài, chờ tôi bán xong là có tiền!"




Trước mắt công ty này hoạt động coi như chưa hoàn toàn đình trệ, nếu tiếp tục đi xuống như vậy, tiền lương khất nợ, tài sản co lại, bán cũng không bán được, chỉ có thể phá sản bỏ đi.




Cho nên nếu muốn thay đổi thì chỉ có thể là hiện tại, phương pháp tốt nhất là tìm người tiếp quản, bỏ tiền bổ sung vốn, để công ty chạy tiếp.




Khiên ca thở dài nói: "Tao xem vẫn chỉ có thể là mời mày đi bơi thôi, một chốc một lát đi đâu tìm được loại người coi tiền như rác? Ai lại đi nguyện ý kiếm tiền ở công ty này dưới tình huống như vậy. Mày tốt nhất là ngẫm lại biện pháp khác đi." Lời nói của hắn rơi xuống, đám tay đấm phía sau bắt đầu túm lấy giám đốc, động tác thô lỗ, vừa thấy đã biết không phải dễ chọc.




Lão giám đốc đều phải khóc ra tới: "Khiên ca! Anh lại cho tôi thêm mấy ngày đi!"




"Để tôi nhận làm người coi tiền như rác đi."




Tất cả mọi người quay đầu lại, cùng đồng thời nhìn về phía Kỷ Linh.




Kỷ Linh lại lần nữa nói chuyện, mọi người mới nhớ tới nơi này còn một người đang đứng, người thanh niên này gầy gầy nhược nhược, tuy rằng khuôn mặt lớn lên thật xinh đẹp, nhưng cảm giác tồn tại không cao.




Khiên ca rất có hứng thú đánh giá Kỷ Linh, hỏi: "Là thế nào?"




Lão giám đốc lập tức giống như gặp được chúa cứu thế, hận không thể bổ nhào vào bên chân Kỷ Linh ôm lấy đùi hắn, nói: "Bán cho cậu, bán cho cậu, về sau cậu là ông chủ."




Kỷ Linh đối với lão ta nói: "Chu trình bán công ty quá dài quá phiền toái, tôi giúp ông trả nợ, ông coi như tôi nhập cổ phần, sau đó công ty chuyển nhượng cho tôi, về sau công ty này tôi toàn quyền phụ trách."




Giám đốc lập tức đáp ứng: "Không thành vấn đề không thành vấn đề! Ngày mai đi làm ngay!"




Khiên ca cười, nhìn vị thần binh trời giáng này, nói: "Hay lắm, tiểu huynh đệ. Cậu biết chi tiết sao? Cẩn thận phải gánh thêm khoản nợ nần khác nha."




Giám đốc nóng nảy: "Tôi ngay cả xe công ty còn chưa kịp mang đi kìa!" Lão lôi kéo tay áo Kỷ Linh, nói: "Cậu ở chỗ này cậu biết, người mẫu của chúng ta thực hồng, phí giới thiệu nhiều chỗ kiếm thực tốt đâu."




Kỷ Linh nghĩ thầm người cũng đã chạy hết vẫn còn muốn dẫn mối gì nữa.




Kỷ Linh không cùng lão ta dây dưa, trực tiếp đối với Khiên ca nói: "Hẳn là không còn vấn đề gì lớn." Hắn cũng quan sát công ty cùng khu nhà này đã lâu, "Tôi cần có thời gian để trả tiền."




Khiên ca nói: "Tôi làm sao biết các cậu không phải đã thông đồng tốt, kéo dài thời gian để chạy trốn?"




Kỷ Linh đáp: "Không cần thiết, nếu anh không muốn kể cả đem lão ném xuống biển, tôi cũng không tổn thất gì."




Khiên ca gật gật đầu: "Cũng phải, tôi chỉ cần tiền về đúng chỗ là được. Như vậy đi, tôi cho cậu thời gian bảy ngày, đến lúc đó thì bắt đầu làm thủ tục." Hắn cười tủm tỉm mà nhìn giám đốc, "Người này vẫn là lưu ở chỗ chúng tôi, tiền đến đủ chúng tôi mới có thể thả người."




Kỷ Linh làm cái thủ thế xin cứ tự nhiên.




Nói chuyện ổn thỏa xong, Khiên ca mang theo đám tay đấm cùng giám đốc rời đi, trong công ty còn dư lại vài người sau khi đám truy nợ đi mới dám mò ra, nhìn Kỷ Linh với ánh mắt vừa kinh vừa quái.




Kỷ Linh căn bản là không để ý tới người khác, chỉ ngồi vào ghế dựa, một lòng suy nghĩ chuyện của mình.




Với hắn mà nói đây là một cơ hội.




Lấy tình huống trước mắt của hắn, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một năm sau hắn có thể có sản nghiệp yên ổn, giải quyết vấn đề cá nhân ăn, mặc, ở, đi lại; Năm năm sau, hắn có thể đầu tư tốt hơn, mở rộng lĩnh vực lớn hơn nữa; Mười năm sau, hắn có thể mở công ty con, phát triển toàn quốc, biến thành xí nghiệp gia chân chính; Ba mươi năm sau, hắn có thể có được quyền khống chế tập đoàn số một số hai cả nước, trở thành khách quen trên bảng tài phú, phú giáp thiên hạ.




Ba mươi năm sau, hắn có thể giống như Tống Bá Lân một tháng trước.




Quá lâu dài.




Cha hắn là người dựng nghiệp chân chính, ở những năm kia mất hơn hai mươi năm tạo dựng Tống thị, sau đó Tống thị ở trên tay hắn lại phát triển thêm nhiều năm nữa mới có thành tựu hôm nay.




Hiện giờ chỉ vì một chuyện ngoài ý muốn, hắn mất đi cây gậy tiếp sức cha cho hắn, hắn cần một cơ hội để trở về đường băng.




Hiện tại chỉ có một cơ hội này, đỡ cho hắn những bước đi dài dòng, nhân viên, nơi làm việc cùng với hết thảy đều là có sẵn, đối với hắn mà nói có thể tiết kiệm thời gian không ngắn.




Thời gian với hắn bây giờ quá sức trân quý.




Hắn thậm chí không biết em trai hắn có thể mang theo gia nghiệp chống đỡ được bao lâu.




Cho nên Kỷ Linh lựa chọn được ăn cả ngã về không, đứng ra bắt lấy cơ hội này.




Đối với hắn đem voi bỏ vào tủ lạnh chỉ cần ba bước.




Hiện tại cửa tủ lạnh đã mở ra, hắn chỉ cần tìm được một con voi bỏ vào, chuyện này liền thành công.