Khinh Cuồng

Chương 67: Giao long trắng bốn đuôi



Nghĩ đến năm đó tại thành Nghiệp, Bách Hoa Lâu đã chịu một tràng kiếp nạn khiến cho người ta vẫn còn giật mình kinh sợ. Càng đáng sợ hơn chính là, sau khi xảy ra sự việc cũng không có tra ra được ai là đầu sỏ gây tội, chỉ có vài người tự xưng là ở gần đó lên tiếng nói vào đêm hôm đó có nhìn thấy một thân ảnh đeo kiếm rời đi.

"Một đời này Phùng Ương lại đã chết, ta chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm. Sau đó ta gặp được bồ đề tái thế Tịch Trần đại sư, hắn nói trên người ta sát nghiệt sâu nặng, liền mời ta tới chùa Thâm Vân nghe hắn niệm kinh đàm đạo, làm bạn với thanh đăng rời xa tâm ma." Ôn Vô không hay cười, nhưng khi chợt cười, lại có loại cảm giác như được đắm mình trong cơn gió nam ấm áp ôn hòa.

Tạ Yến trầm mặc một lát, đem một túi càn khôn túi ném cho hắn: "Phùng Ương phát giác ra chính mình bị thiếu hụt ký ức, nên tới nơi này để tìm Tịch Trần, các ngươi...chưa gặp nhau sao?"

"Thiếu hụt cũng sao có thể ngăn lại một đời này..." Tiện tay tiếp nhận, Ôn Vô vuốt ve vải vóc thô ráp của túi càn khôn, cảm giác rõ ràng được thần hồn suy yếu ở bên trong, nhẹ giọng nói, "Gặp rồi, khi đó ta đứng ở nơi xa lẳng lặng nhìn nàng một hồi lâu, chỉ là nàng không có nhận thấy được mà thôi."

"Ngươi nếu thích thì nên trực tiếp tiến lên." Tạ Yến giống như người từng trải, tùy tiện mà vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Ôn Vô. Nếu mà tiếp tục cất giấu, không biết còn phải bỏ lỡ bao lâu.

"Nếu như ngươi thật sự hiểu điều này..." Ôn Vô cảm nhận được ở cách đó không xa dường như có tầm mắt như có như không bay tới, khẽ cười một tiếng, "Ngươi nếu thật sự hiểu đạo lý này, vậy bên kia sao lại thế này?"

"Ta..." Tạ Yến một nghẹn, "Trước khác nay khác, hắn...hắn lại không thích ta!"

"Như vậy sao, vậy ánh mắt của hắn khi trừng ta như muốn đem ta đóng băng lại, là vì cái gì vậy?" Thấy Tạ Yến quẫn bách mà nói không nên lời, Ôn Vô cũng không trêu ghẹo, nghiêm nghị lại, "Tạ Yến, nếu tương lai gặp được phiền toái, tìm Quỷ Vương lấy lại long lân đi."

Long lân? Tạ Yến nhặt một đóa hoa hòe rơi trên vai hắn, mùi hương thơm ngát lan tỏa, nhớ tới thứ này hình như bị hắn đưa cho Bồ Tân Tửu. Đồ vật đã đưa ra, nào lại không biết xấu hổ mà lấy về? Vì thế hắn vẫy vẫy tay: "Ta cũng lại không thể lên trời càng không thể xuống đất, không phải thiên hạ vô địch, bất quá chỉ là một mảnh thần hồn mà thôi."

Giống như thật sự có thể...Ôn Vô thật sự là bị hắn làm cho bật cười: "Thiếu hụt ký ức thì làm sao có thể ngăn cản Phùng Ương? Nơi đó có rất nhiều năm ký ức cùng tu vi của ngươi." Mấy ngàn năm ký ức cùng tu vi, hắn nói không cần liền không cần cũng thật là giống trước kia...tùy hứng.

"Kiếp trước đúng không?" Người ta đến lời nói còn nói rõ ràng như vậy, Tạ Yến cũng không ngu ngốc. Cái người thần bí đối với tất cả mọi người đều có một bộ dáng lạnh như băng, duy chỉ đối chính mình cùng Phùng Ương không giống người thường. Nếu Phùng Ương là người trong lòng của hắn, vậy còn chính mình..."Chính là Ôn Vô, ta không phải người mà ngươi muốn tìm để trở thành bạn bè. Ở kiếp này ngươi nhìn thấy chỉ có ta...Tạ Yến. Nếu kiếp trước ta thật sự hy vọng khi ngươi tìm thấy ta sẽ nói như vậy, như vậy ngươi cũng sẽ không phải dây dưa cùng người mang long lân trong ảo cảnh Nghiệp Thành nhiều năm như vậy."

Cuối cùng Tạ Yến nhếch môi, khẽ cười: "Ta kêu Tạ Yến, không phải người khác, chỉ là Tạ Yến."

Tạ Yến nói không sai, năm đó thời điểm người nọ bị trói lại ép hạ phàm, vẫn luôn thoải mái không chút để ý nào mà cười: "Cùng lắm là luân hồi mấy đời, ngao du nhân gian thôi, Ôn Vô ngươi đừng tới quấy rầy nhã hứng của ta."

Ôn Vô trong nháy mắt có chút hoảng hốt.


Đỉnh núi càng có linh khí sung túc, càng có nhiều mây trôi lượn lờ. Dù đã qua giữa trưa, xung quan ngoài chùa vẫn như cũ, mây trắng trắng như tuyết, tiếng thông reo vang.

Trên đầu mấy vị sư tiểu mới xuất gia có vết sẹo, trong tay cầm cái chổi, một lần một lần mà quét bậc thang đầy lá khô, bỗng nhiên trên mặt đất in một cái bóng mờ bên trong là một góc quần áo màu xanh lá.

Hắn gục đầu xuống, niệm một câu Phật ngữ, sau đó quay sang một bên tiếp tục công việc. Nhưng mà đợi hồi lâu, vị này thí chủ này vẫn lẳng lặng đứng im ở một bên, chưa từng nói chuyện cũng chưa từng hoạt động.

Tiểu sư phó nắm chặt cái chổi trong tay, nhịn không được ở trong lòng nói thầm một câu, người cắt đứt tục niệm chưa xong mà tìm tới cửa thật đúng là không ít... . Bạn đang đọc truyện tại -- TrùmTruy ện.OR G --

Lúc này người nọ vươn một bàn tay trắng nõn thon dài, lẳng lặng mà đặt ở trên vai hắn, hơi thở lạnh băng đến mức khiến người ta không thở nổi.

"Thí chủ?" Đệ tử Phật môn trẻ tuổi nhịn không được ngẩng đầu lên, đập vào mi mắt chính là một khuôn mặt nam tử thập phần u ám. Màu da trắng đến độ có thể nhìn thấy mạch máu ngang dọc đan xen ẩn phía dưới, thứ duy nhất không được hoàn mỹ chính là đôi mắt của hắn tựa hồ nhiễm bệnh gì nặng, mặt trên che một tầng xám trắng mỏng.

Hắn đánh bạo lại hỏi một lần: "Xin hỏi thí chủ..."

Trả lời hắn chính là cánh tay lạnh như băng trên đỉnh đầu, chỉ cảm thấy toàn thân trong nháy mắt đau nhức vô cùng, phảng phất có thứ gì từ trong thân thể bị rút ra ra ngoài. Ngay sau đó da đầu tê rần, hắn mất đi ý thức nặng nề mà ngã xuống bậc thang, kinh động tới chim sơn ca ở trong rừng cây gần đó bay loạn đầy trời.

Nếu hắn có thể có chút cẩn thận, thì sẽ phát hiện người này kỳ thật không có hô hấp.

"Này! Ta tốt xấu cũng là sơn linh của cái ngọn núi này, ngươi trói ta như vậy khiến ta mất mặt." Sơn quỷ bị trói tiên tác bó đến vô cùng chắc chắn bất mãn mà ồn ào, "Ta cũng sẽ không chạy!"

Bên người hắn trải dài những vị tăng nhân trong chùa miếu, xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông, mùi tanh tận trời. Tình cảnh giết chóc máu chảy khắp nơi tựa như màu đỏ diễm lệ của quần áo, hắn lại không thèm để ý, chỉ sợ Ngô Đồng thấy lại không vui, cho nên vẫn luôn kêu gào phải rời khỏi đây.

"Xuỵt, đã đánh cuộc thì phải chịu thua." Một đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào cánh môi hắn, bên tai truyền đến tiếng cười thanh thúy như chuông bạc của nữ tử.

Một lát sau, Sơn Quỷ vẫn luôn lải nhải bỗng nhiên an tĩnh lại, trên mặt hắn cũng biến hóa thành một bộ dáng ấm áp, sắc mặt trầm: "Các ngươi là yêu vật nơi nào? Dám phạm tới vùng núi này của ta?"

"Sơn Thần đại nhân, nếu Tịch Trần còn ở đây, ta có lẽ sẽ kiêng kị vài phần. Nhưng là hiện tại, người thắng làm vua, người thua..." ngay sau đó nữ tử hóa thành nguyên thân, sau đó thấy một con giao long màu trắng thật lớn bay lên trời, đầu lưỡi mở to phun ra một chút máu, đem hết những sinh linh ở gần đó cắn nuốt không còn thứ gì.

Các loại hoa cỏ thảo dược phụ cận sâu trong chùa đều gặp nạn, nhanh chóng khô héo lụi tàn, mà sơn quỷ vốn nằm ở bên trong địa phương mà giờ chỉ còn lại hồng y cùng thanh kiếm dính đầy máu, phía trên dùng dị pháp khiến hoa mai đang nở rộ đều phải suy sụp thất sắc. Cùng lúc đó, giữa sườn núi phía sau Sơn Thần miếu kia cây xanh đang um tươi tốt bỗng nhiên như bị người ta rút đi sinh mệnh, liền có thể nhìn thấy được tốc độ lụi tàn, cánh hoa héo tàn rụng xuống dưới những tàng cây.

Bạch giao long mở to tròng mắt nâu nhạt, thỏa mãn mà hà một hơi, thoáng chốc đỉnh núi trở nên u ám, hình như có giọt mưa rơi xuống. Mà nam tử áo xanh ở bên cạnh vẫn không nhúc nhích mà cầm ô đứng lặng, thân hình cao dài, giống một gốc cây thanh tùng đĩnh đạc.

"Ha, ra là ngươi hắt hơi sẽ kéo mây mưa đến, ta lại quên mất." Nữ tử xoay người một cái biến trở về nguyên hình, ngay sau đó như quen thuộc mà chui vào dưới dù nam tử, "Tịch Trần viên tịch, hứng lấy bồ đề chi lực Phú Tuyết Y thì hài cốt cũng không còn, chúng ta đã đi một chuyến uổng công."

"Đúng vậy." nam tử thấp thấp mà đáp một câu, mặt vô biểu tình mà đưa tay lên đỡ lấy tay của nữ tử đang vươn ra.

" Nếu ngươi còn có thể tự hỏi thì tốt rồi, như vậy cũng có thể bồi ta trò chuyện."

"Đúng vậy." vẫn là câu trả lời như cũ, vạn năm không thay đổi.

Nữ tử bỗng nhiên cười, thân mật mà kề sát vào chút: "Ta lại cùng cái tên tẩu thi so bì cái gì đây cơ chứ? Đi thôi, Hoàng Mẫn."

Dưới chân núi, Tạ Yến bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn một mảng núi non trùng điệp, cây rừng xanh mướt ẩn quanh chùa miếu.

Giản Tố Ngu nhận thấy được hắn gắt gao nhăn lại mày, hỏi một câu: "Làm sao vậy?"

"Không có gì... Bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó." Tạ Yến lắc lắc đầu.


"Cũng không tính đi...oái, trời mưa?" Liễu Minh Hồng sờ soạng vài giọt mưa rơi ở trên mặt, mở cây dù đem bên người, nhẹ nhàng kéo đồ đệ lại đây, "Phùng Cửu, lại đây."

Cũng không biết Bồ Tân Tửu cùng Liễu Minh Hồng nói cái gì, lúc sau Liễu Minh Hồng thái độ tốt lên rất nhiều, đối mặt với Giản Tố Ngu cho hắn sắc mặt đẹp tốt không ít, giống như là bọn họ của nhiều năm trước, mới quen biết nhau.

Giản Tố Ngu lẳng lặng mà từ túi Càn Khôn lấy ra một cây dù, không im lặng mà bước tới gần hai bước, đem cây dù che phủ ở trên người Tạ Yến.

"Sư tôn, này không phải là cây dù ngươi nhất quý nhất sao? Ngoài mặt ngụy trang, trong mặt phòng ngự, ta đã cầu ngươi rất lâu..." Lam Ẩn tò mò lên tiếng, vừa định tiến tới để nhìn xem cho rõ ràng, đã bị Bồ Tân Tửu một tay bắt được, che miệng nhét vào dưới dù của chính mình.

Thế nhưng là dù của hắn...Tạ Yến kinh ngạc nhìn đôi tai ửng đỏ của người nọ, đem mặt xoay quay qua hướng khác.

"Cũng không phải là vậy sao?" Bồ Tân Tửu tiếp nhận lời nói, "Ngươi không phải giúp đỡ Phùng Ương tìm được Ôn Vô sao? Vậy mà còn tìm được giải dược."

Ôn Vô cũng không nói là muốn đi địa phủ, mà liền mang theo thần hồn của Phùng Ương rời đi. Trước khi đi, hắn còn để lại một bình sứ Thanh Hoa nói có thể giải bách độc, Tạ Yến liền không chút do dự đưa cho Giản Tố Ngu, hơn nữa cường ngạnh mà nhìn chằm chằm hắn nuốt xuống. Giải được độc dược là cởi bỏ cơn nguy hiểm, nhưng mà cái đầu bạc của Giản Tố Ngu lại không thể biến trở về như trước.

Lam Ẩn còn lẩm bẩm một câu: "Tóc trắng của sư tôn tiên khí phiêu phiêu nhìn cũng không tồi nha."

"Lại nói Minh Hồng, tại sao các ngươi lại ở sâu trong chùa?" Bỗng nhiên nhớ tới oan gia ngõ hẹp gặp lại, Tạ Yến thuận miệng hỏi một câu.

"Gần nhất là mấy ngày này, luôn có không ít người sống sờ sờ mà bị rút hồn phách. Mọi người đều đồn đãi là...khụ khụ..." Liễu Minh Hồng xấu hổ mà nhìn Bồ Tân Tửu liếc mắt một cái, sắc mặt có chút quẫn bách, "Cho nên ta liền mang theo Phùng Cửu tới thỉnh giáo, xin tiến vào Phong Đô của Quỷ Vực."

Bồ Tân Tửu: "???"

Khó trách thời điểm ở Lâm An, Giản Tố Ngu đối với chính mình cứ đòi đánh đòi giết, Bồ Tân Tửu thầm than một câu "Người ở Phong Đô từ bốn phương tám hướng tới, giống như đủ loại củ cải cho chung vào một nồi". Hắn vẻ mặt phẫn hận: "Ta ngược lại có nghe nói, kẻ làm điều ác chính là một con bạch xà."

"Rắn?" Tạ Yến nhịn không được rùng mình cái, nhích tới gần Giản Tố Ngu đang cầm ô bên cạnh. Hắn sợ nhất chính là xà, lúc còn trẻ vào ban đêm khi tối lửa tắt đèn, Tạ Yến từng nhìn lầm đem bạch xà trên mặt đất nhìn thành rơi Bạch Hồng, về sau hắn liền lưu lại bóng ma không nhỏ.

"Nhưng là nghe nói con rắn trắng kia có bốn cái đuôi."

"Bốn đuôi thì vẫn là rắn!"

Lam Ẩn nghe vậy, lật qua ống tay áo lên, để cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy hoa văn trên cổ tay áo chính mình: "Sư tôn, các ngươi nói chính là cái này sao?"

"Một đuôi thì là rắn, bốn đuôi thì là giao long, hẳn là sẽ không sai." Đông Hải lam gia tiêu chí đó là bốn đuôi giao long, Giản Tố Ngu gật gật đầu.

"Nói như vậy, ta suy đoán bạch giao này là một con cái. Bởi vì lão bản của khách điếm ở Lâm An có nói qua người bị hại trong thành Lâm An đều là nam tử..." Tạ Yến như là suy tư cái gì đó mà chớp chớp mắt, "Tân Tửu, ngươi cuối cùng nghe nói nàng xuất hiện ở nơi nào?"

"Ở một thị trấn ngay cạnh Nghiệp Thành."

Nghiệp Thành...hiện giờ nghe hai chữ này thế nhưng có cảm giác giống như đã cách một thế hệ.