Khinh Cuồng

Chương 48: Ta cũng chính là ngươi



Tạ Yến đã có một giấc mơ.

Trước mắt hắn chính là những bậc thang nối tiếp nhau, xuyên qua những đám sương mù trên núi vẫn tiếp tục lan tỏa từ cửa thành uy nghiêm cho đến thị trấn nhỏ ồn ào ở dưới núi.

Một cơn mưa mát lạnh nhẹ khẽ lướt qua mặt hắn, Tạ Yến vẫn còn nhớ rõ ngày hắn cùng với Lam Nguyệt Thời lần đầu tiên đi lên núi, trời cũng mưa lớn như thế này. Bỗng nhiên có hai bóng người mờ ảo chậm rãi leo lên núi, chính là thời trẻ ngông cuồng Tạ Yến và Lam Nguyệt Thời. Dựa vào chút tinh thần tuổi trẻ, bọn họ không hề dùng tới linh lực mà tự mình vận động dùng chân dẫm vào đất, từng bước đi lên các bậc thang của Đăng Thiên Khê. Theo sự rút ngắn khoảng cách với cổng sơn môn, bóng dáng của họ dần dần rõ ràng, nhưng bóng dáng hai người hỗ trợ nhau trên bậc thang đã biến thành một bóng người lẻ loi.

Bị mắc kẹt trong màn mưa khiến người ta có chút khó thở.

Tạ Yến đang băng bó miệng vết thương đột nhiên dừng bước chân lại, hắn chăm chú nhìn người đứng lặng yên trên đường lên ngọn núi dài bát ngát vô tận này.

Kẻ kia thật giống Tạ Yến, hắn ta khẽ mỉm cười, độ cong của khóe mắt hoàn toàn giống hệt, nhưng lại không giống hắn lắm, bởi vì đôi mắt của tên "Tạ Yến" kia có màu đỏ đậm, ở giữa hai chân mày của hắn ta còn xuất hiện ra một dấu ấn rồng đen cổ xưa.

Tên "Tạ Yến" kia chậm rãi bước chân về phía hắn, ánh mắt tràn đầy ý cười dừng trên người Tạ Yến, như là đang trêu chọc: Bộ dáng hiện tại của ngươi cũng thật chật vật.

Trên mặt đất ở phía sau Tạ Yến có mảng máu lớn loang lổ trông rợn người, do làn mưa phùn từ trên trời cứ xối xả trút xuống, khiến cho máu loãng chảy xuống dọc theo từng bậc thang Đăng Thiên Thê dành cho đệ tử nhập môn leo lên.

Khả năng là do mất máu quá nhiều, hắn bỗng dưng cảm thấy con đường ở trước mặt trở nên mờ mịt, Tạ Yến cảm thấy bản thân mình có lẽ đã gặp phải ảo giác, chắc là trong một lát nữa chân hắn sẽ mềm nhũn mà ngã lăn xuống chân núi.

Sự việc đến bây giờ đã không tốt rồi nên hắn không sợ sẽ có chuyện xấu hơn ở phía trước. Tạ Yến khó nhọc giơ tay lên, vung vẩy mấy lần, cố gắng xua đuổi ảo ảnh trước mặt. Nhưng khi đầu ngón tay sắp sửa chạm vào, hắn liền nhìn thấy một phiên bản khác của mình đang đứng ở trước mắt dang rộng vòng tay, giống như muốn ôm lấy chào hỏi, nhưng thân ảnh đó lại khẽ tan theo gió, dần dần biến mất trong chính cơ thể của hắn.

Ánh mắt của ảo ảnh nhìn hắn trước khi biến mất khiến cho Tạ Yến sững sờ hồi lâu, bởi vì hắn ta tựa như muốn nói: Ta chính là ngươi, ngươi cũng chính là ta.

"Tạ Yến, ta họ Lam nên không có tư cách trả thù, nhưng ngươi là người cuối cùng của Tạ gia. Nếu món nợ máu này của Tạ gia không thể rửa, cha mẹ ta chết sẽ không nhắm mắt." Lời nói của Lam Nguyệt Thời như vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn.

Trong khi Lam Nguyệt Thời khổ sở cắn răng nói những lời này, chiếc áo choàng màu xanh nước biển của nàng đã bị máu tươi của chính mình nhuộm thành màu thâm xanh. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tạ Yến của nàng dường như có ẩn chứa sự điên cuồng cố chấp cùng tràn đầy u ám, chứa đầy hai chữ... trả thù.

Nó nặng nề tới nỗi khiến Tạ Yến suýt chút nữa không thể giữ vững được hai chân, đôi chân của hắn đột nhiên yếu đi.

Hắn cảm thấy cả người mình như muốn ngã từ bậc thang xuống chân núi, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt, có một mùi hương thảo mộc tươi mát lại mang theo chút vị đắng từ phía sau truyền đến, cùng lúc đó một chiếc ô lụa màu đen dừng ngay trên đầu Tạ Yến, nó vì hắn mà tại giữa trời đất mênh mông vẽ ra một vòng tròn làm nơi trú ngụ.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)

"Tạ Yến, ngươi sao rồi?" Giọng nói lo lắng của Nguyệt Hoàng Mẫn vang lên ở bên tai.

Tạ Yến giống như cạn hết sức lực mà dựa vào lòng y, hiếm khi hắn có lại cái cảm giác mệt mỏi vô tận như thế này sau nhiều năm. Hắn nhắm mắt lại, trấn tĩnh tinh thần, tuy sức lực yếu ớt nhưng hắn vẫn uy hiếp nói: "Không phải ta bảo ngươi đừng đi theo sau ta rồi sao? Ngươi là đại đệ tử của chưởng môn Các Minh Tâm, ngươi đi theo cái tên ma đầu như ta sẽ hủy hoại thanh danh của chính mình đấy."

Món nợ máu của người thân, không đội trời chung.

Hằn vừa mới ở trước mặt Thiên Nguyên Quân, trước mặt sư tôn của mình và trước mặt toàn bộ môn phái mà tự tay mình phá hủy đi nội đan tu luyện trong người nhiều năm... thể hiện cho việc hắn đoạn tuyệt với Phái Huyền Âm, hai bên không còn liên quan gì.

Cùng lúc đó Lam Nguyệt Thời cũng vì mất đi nội đan mà rơi vào hôn mê, nhưng nàng đã bị các trưởng lão Lam gia mang đi, chỉ còn một mình hắn... chỉ còn thừa đúng một người như hắn, dưới ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của các đồng môn ngày xưa, hắn lảo đảo bước từng bước một, rời khỏi sơn môn của Phái Huyền Âm.

Chỉ có Nguyệt Hoàng Mẫn bướng bỉnh cầm ô lặng lẽ đi theo hắn một đoạn đường.

"Ta vốn không phải người của Phái Huyền Âm, bọn họ không thể quản ta, hơn nữa ta muốn cứu ngươi, bọn họ có thể làm gì ta?" Nguyệt Hoàng Mẫn mím môi, sắc mặt của y so với Tạ Yến còn khó coi hơn nhiều, y lo lắng đảo ánh mắt qua bàn tay phải đang đầm đĩa chảy máu của Tạ Yến... Vốn dĩ nó là nội đan tu luyện nằm trong người Tạ Yến nhiều năm, hiện giờ nó đã bị hắn tách ra khỏi đan điền.

Nghe y nói vậy, Tạ Yến nở nụ cười trên môi: "Hoàng Mẫn, ngươi thật ngốc."

"Đúng vậy, ta thật sự ngu ngốc! Nhưng ngươi hãy nhìn xem cái bộ dạng ma quỷ hiện tại do chính mình tạo ra đi, ta có thể ngu ngốc như ngươi hả?" Nguyệt Hoàng Mẫn càng nói càng giận, không nhịn được liền ôm lấy hắn, y chần chừ duỗi tay chạm qua đôi mắt nặng nề của Tạ Yến, tính tình của y vốn dĩ luôn nóng nảy nhưng giờ lại không khỏi mềm lòng, "Ngươi nghỉ ngơi trước đi. Huyền Âm không giữ được ngươi thì ta sẽ mang ngươi tới U Hoàng, để ta xem có ai dám giương oai với Các Minh Tâm."

Vết thương của Tạ Yến không thể trì hoãn lâu thêm, trên đường đi để tránh gặp phiền phức, Nguyệt Hoàng Mẫn đã cõng Tạ Yến ngự kiếm phi hành, bọn họ cẩn thận ẩn giấu tung tích vội vàng đi về hướng Các Minh Tâm. Nhưng Tạ Yến vừa phải chịu đả kích tinh thần vừa bị mất đi nội đan, cơ thể hắn thật sự quá yếu, dọc đường đi hắn không ngừng sốt cao, hai người bọn họ thường phải dừng chân ven đường khi thì tại một ngôi đình có thể che mưa chắn gió, hoặc là một ngôi chùa đổ nát hay là những căn nhà hoang của thợ săn.

"Tạ Yến, ta không cho phép ngươi chết. Sắp tới U Hoàng rồi, ngươi cố gắng kiên trì một chút, ta lên núi hái một ít thảo dược cho ngươi." Nguyệt Hoàng Mẫn nôn nóng mím môi, sờ cái trái nóng như lửa đốt của hắn.

Đầu Tạ Yến nóng đến mức choáng váng, trong không gian mờ mịt hắn cảm giác được có thứ gì đó đang sột soạt đến gần mình, hắn chật vật mở mắt ra: "Ai?"

Có một vật thể tối đen như mực núp ở góc đông bắc của ngôi đền, lộ ra cặp mắt mang đầy sự mong đợi, khao khát như thể đang nhìn vào thức ăn của mình vậy.

Hóa ra là một con cô hồn dã quỷ không biết từ đâu đến. Trong các kịch bản thường nói sinh khí ở người chính là thứ ma quỷ thích nhất, nhưng thật ra hoàn toàn không đúng lắm, bởi vì thứ bọn chúng càng thích chính là máu thịt tràn ngập linh lực của các tu sĩ.

Chẳng lẽ ta sắp chết rồi sao? Tạ Yến cưỡng ép vận dụng hết linh lực còn sót lại trong cơ thể, hắn đau đớn như thể toàn bộ lục phủ ngũ tạng bị ai đó dùng móng tay cào rách. Hắn cười khổ một tiếng, bất lực chạm vào cái trán nóng như lửa đốt của mình, nghĩ tới chuyện hắn từng là một đệ tử danh môn chính phái thế mà có thể rơi vào cảnh sa sút như vậy. Nhưng hiện tại hắn không thể chết được; dù sao kinh mạch cũng đã tiêu tan, giữ lại kim châm phong ma đều vô dụng..

Tạ Yến cắn chặt răng, chưởng một cái vào phong ấn phía sau cổ mình, chịu đựng sự đau đớn của xương cột sống sắp gãy, hắn muốn đẩy kim châm phong ma ra khỏi cơ thể..

"Phốc..." Tạ Yến đau đến mức cắn vào môi dưới, sắc mặt tái nhợt, hắn đột nhiên lao về phía trước, nôn ra một vũng máu. Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng đỏ bỗng nhiên phát ra từ chỗ phong ấn sau gáy, Tạ Yến run rẩy cố gắng dùng sức nắm lấy. Bỗng chốc luồng ánh sáng đỏ biến thành một mảnh xương trắng mảnh khảnh pha lẫn tia máu nằm trong lòng bàn tay hắn... đó là kim châm phong ma lúc trước được cắm vào người hắn để trấn áp sự điên cuồng của long cốt, hiện tại nó đã sớm cùng long cốt trong người hắn nhập hai thành một.

Mùi máu tanh nồng nặc, bóng ma thu mình trong góc kia xúc động mà phát ra vài tiếng rít tỏ vẻ kích động.

Nhìn mảnh xương đẫm máu cùng với nội đan sớm đã khô cạn trong tay. Tạ Yến ngơ ngẩn hồi lâu. Sau khi khôi phục được một ít sức lực, Tạ Yến ném mấy thứ trên tay đến trước mặt dã quỷ, khàn giọng nói: 'Những thứ này có thể giúp dã quỷ nhà ngươi vĩnh viễn không bị tiêu tan. Chỉ cần luyện tập chăm chỉ, ngày nào đó ngươi có khả năng trở thành quỷ tiên."

Không khí trầm lặng trong một thời gian dài.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)

Tạ Yến không phải là Bồ Tân Tửu, hắn không biết giữa dã quỷ và người sống có sự khác biệt như thế nào trong lối suy nghĩ. Hắn chỉ có thể đánh cược một phen, hy vọng bản thân hắn có thể gặp được con quỷ có tầm nhìn xa, cho nên muốn dùng mấy thứ kia để đổi lấy một mạng cho mình.

"Vậy ta phải làm gì để tạ ơn ngươi?" Giọng nói nhỏ nhẹ, yếu ớt, rõ ràng là của một người phụ nữ, "Trên người ta không có đồ vật gì, cũng không có thứ gì để trao đổi."

"Ta nghĩ khụ khụ khụ...." Tạ Yến bị nàng chọc cười, "Trước kia ta ở trong sư môn làm bậy, ngông cuồng nửa đời, chẳng lẽ ta chưa từng gặp qua cái gọi là đồ cổ hiếm quý, sơn cầm hải trân sao? Không cần giao dịch..."

Nhưng cuối cùng dưới sự van xin mãi không thôi của nữ quỷ, Tạ Yến đành dùng chút linh lực còn lại, lấy đi một số kí ức nhỏ quanh quẩn trong đầu nàng. Tạ Yến không có sở thích tò mò chuyện riêng tư của người khác nên liền tiện tay ném nó vào thức hải.

Nguyệt Hoàng Mẫn chậm chạp chưa thấy trở về, Tạ Yến vẫn luôn mê man, không biết đã trôi qua mấy canh giờ. Lúc ý thức mơ hồn, hắn bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, hắn chịu không được khí lạnh liền co rúm người lại, ho khan vài tiếng:" Khụ khụ khụ, ngươi là người của phái Huyền Âm... đừng chạm vào ta."

Người nọ vỗ tay vào phía sau ót của hắn nhẹ nhàng truyền linh lực, cố ý chữa trị những kinh mạch bị đứt gãy trong đan điền, hắn nghe vậy không khỏi giật mình.

Tạ Yến khó khăn dịch người tới cây cột bên cạnh, có chỗ dựa vào hắn cảm thấy an toàn hơn chút. Phổi hắn co rút đau đớn, hơi thở hỗn loạn, hắn nói chậm từng câu từng chữ, "Hoàng Mẫn đã rất cẩn thận, làm sao ngươi tìm ra ta?"

"Bên trong nội đan của đệ vẫn còn linh lực bổn môn dao động?" Đôi mắt Giản Tố Ngu rũ xuống, bàn tay đặt trên vai Tạ Yến bất giác siết chặt, giọng nói mờ mịt, "Sau khi xuất quan, sư bá đã nói cho ta biết nguyên nhân và hậu quả...Chuyện như thế nào sẽ biến thành như vậy..."

"Như thế nào là sẽ biến thành như vậy? Giản Tố Ngu, tại sao huynh không đi hỏi Thiên Nguyên Quân?" Lục phủ ngũ tạng đều đau đớn kịch liệt, Tạ Yến dựa người vào cột, điên cuồng gào thét, "Hỏi người tại sao muốn diệt Tạ phủ của ta, Cữu cữu và mợ của ta đã chết...Tất cả đều chết, khụ khụ khụ..."

Tạ Yến đang kích động đột nhiên ôm bụng ho khan dữ dội, có một vài sợi tơ máu từ khóe miệng trào ra, Giản Tố Ngu nhìn thấy cả kinh.

"Tạ Yến, đệ đừng kích động." Giản Tố Ngu duỗi tay ra muốn an ủi cảm xúc của hắn, nhưng lại bị Tạ Yến hất tay không thương tiếc.

"Đừng có giả mù sa mưa!" Tạ Yến muốn cười, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt không đáng kể, nó giống như hắn đang tự giễu mình, "Không phải Thiên Nguyên Quân hạ lệnh giết ta đó sao? Huynh truy đuổi tới đây còn không phải muốn lấy cái đầu trên cổ của ta sao? Làm đi, dù sao hiện tại ta cũng chỉ là một phế nhân trói gà không chặt."

"Ta.." Giản Tố Ngu nhìn Tiêu luyện trên mặt đất muốn phủ nhận, nhưng nghĩ tới lời dặn dò của sư phụ, hắn chỉ đành ấp úng không nói.

"Các người không sợ ta thành quỷ sao?" Tạ Yến cười lạnh, ngay sau đó xoay cái cổ... chỉ vào chỗ mất phong ấn vẫn còn máu tươi bao quanh, giống như khiêu khích mà hét to, "Ta liền thành quỷ cho các người xem! Tới đi! Diệt ma! Chẳng phải thái thượng cao quý của Phái Huyền Âm rất tàn nhẫn đó sao, ngày thường chẳng ngại chém giết ác ma?"

"Tạ Yến!" Sắc mặt Giản Tố Ngu biến đổi, vội vàng đưa tay ra ngăn hắn lại.

Nhưng cảm xúc của Tạ Yến bị kích động, cố ý kéo miệng vết thương ra, hơi thở kỳ quái chạy tán loạn trong huyết mạch, thẳng cho đến khi kinh mạch nguyên bản của Tạ Yến bị đứt đoạn chảy máu.

Lập tức giống như bị vô số con muỗi vo ve vây quanh, một âm thanh dày đặc nổ vang trong thức hải của Tạ Yến. Có tiếng sóng vỗ bờ, có tiếng dã thú cổ xưa, có tiếng người khe khẽ nói nhỏ, có tiếng người cao giọng hí, có tiếng người dịu dàng gọi tên hắn.

Trong không gian mờ mịt, Tạ Yến tựa như nhìn thấy được một khuôn mặt.... không ai khác, chính là gương mặt của hắn. Điểm khác biệt duy nhất ở đây là đôi mắt của Tạ Yến kia đỏ hoe, giữa hai mày có một ấn kí hình rồng đen nhánh, hắn chưa kịp mở miệng hỏi cái kẻ ảo ảnh kia liền đau tới bất tỉnh. Bên tai mơ hồ vang lên một lời nỉ non xa lạ: "Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi.