Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 97



” Thần y không có nơi này.” Vân Tả Ý thề hắn lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân ồn ào nhiều chuyện như vậy.

“Không, công tử, ngươi nói không đúng rồi, thần y rõ ràng ngụ ở nơi này.” Lý Thính Toàn lại khôi phục vẻ hào hoa phong nhã, thi lễ với Vân Tả Ý, nhưng trong lòng sớm âm thầm kỳ quái; vừa rồi vị công tử này nói chuyện hơi có điểm điên đảo a.

” Thần y không có.” Vân Tả Ý nhanh bị hết tính nhẫn nại.

” Ha ha…… Công tử a, ngươi sao liền khẳng định nơi này không có thần y chứ ? Có lẽ người ở cùng một chỗ với ngươi chính là thần y, nếu bởi vì những lời này mà bằng hữu của ta tán mệnh, ngươi nhẫn tâm sao ?” Lý Thính Toàn dùng cái tay còn lại rút ra cây quạt diêu diêu vài cái, hắn tính toán trước thử một chút xem.

” Ngươi, hừ, thần y ngay tại ngươi chỗ ấy.” Vân Tả Ý bị tức quá, lạnh lùng lỗ mãng nói một câu rồi quay vào nhà.

” Ách…… Aha ha ha…… Công tử thật sự rất thú vị…… Ha ha ha ha……”

Lý Thính Toàn nghe Vân Tả Ý nói, đầu tiên là ngẩn người, qua một hồi lâu mới hiểu ý tứ Vân Tả Ý, không khỏi cười to. Hắn chưa từng thấy qua ai nói chuyện lộn xộn như thế, tiểu công tử quả nhiên thú vị, hắn dù hiện tại không giúp Ám Sát tìm thần y cũng nhất định phải ở đây chơi.

Ở trong phòng, Vân Tả Ý cũng nghe Lý Thính Toàn cười to, nghĩ sơ qua liền hiểu được Lý Thính Toàn cười cái gì, lãnh khí tức giận tỏa tỏa ra ngoài.

Chờ Lý Thính Toàn cười đủ rồi, hắn lại bắt đầu công kích bằng ‘tạp âm công’ . Bất quá Vân Tả Ý đã hạ quyết tâm dù ngoài cửa nam nhân có hô hào phá cổ họng cũng sẽ không đi ra.

” Công tử, mở cửa…… Công tử…… Công tử……” Tạp âm giằng co thời gian rất lâu, sau lại thấy Vân Tả Ý không hề động tĩnh, biết Vân Tả Ý sẽ không bị tạp âm của mình dụ ra, Lý Thính Toàn sáng suốt ngậm miệng.

Lý Thính Toàn kêu thời gian dài ngoài cửa như vậy cũng biết thần y thực sự không ở nhà, bằng không khẳng định đã sớm đi ra. Hắn đánh giá một chút bốn phía, sau đó đem giáo chủ La Sát giáo nửa chết nửa sống đang tựa vào người bỏ xuống bên dưới gốc cây. Chính hắn cũng đi theo ngồi xuống, lưng thoải mái dựa vào cây, tư thái thần tình đều thong thả hưởng thụ, một chút cũng không có vẻ lo lắng mang theo mệnh người sắp chết đến cầu thần y.

Mặt trời lặn, Đại Ngưu trở về đầu tiên. Hắn kinh ngạc nhìn bạch y công tử tựa vào đại thụ trước sân nhà mình ngủ, người này ở đâu lại ngủ trước nhà mình?

” Tại hạ Lý Thính Toàn.”

Đại Ngưu bị đột nhiên bị âm thanh vang lên làm hoảng sợ, nguyên lai là vị bạch y công tử đã tỉnh, đang cười tủm tỉm nhìn hắn. Đại Ngưu vội vàng nói:” Ách, ta, ta gọi Đại Ngưu.”

” Ha ha……” Lý Thính Toàn khẽ cười một tiếng hỏi:” Lão ca ở nơi này sao?”

” Ha ha, đúng vậy, đây là nhà ta.” Đại Ngưu gãi đầu đáp.

“Thế nhà Đại Ngưu chỉ có một mình Đại Ngưu sao?”

” Ngươi hỏi cái này làm gì?” Đại Ngưu dâng lên cảnh giác, hắn tuy rằng đơn thuần nhưng tuyệt đối không ngu ngốc, tự nhiên cũng nghe ra Lý Thính Toàn dụng tâm kín đáo.

” Ha ha, đừng khẩn trương, tại hạ không có ác ý. Chính là mang theo bằng hữu trúng độc đến, nghĩ muốn cầu kiến thần y.” Lý Thính Toàn lúc này lại vô sỉ lợi dụng Ám Sát, người đã sớm bị hắn quăng sang một bên bỏ quên thật lâu.

” A, thần y? Nơi này không có thần y a.” Đại Ngưu hoang mang nhìn Lý Thính Toàn.

” Ha ha……”

Lý Thính Toàn đang định nói chuyện, một giọng nói lạnh băng đột nhiên vang lên :” Ngươi là ai?”

Lý Thính Toàn tươi cười cứng đờ, có người đến gần như thế mà hắn không phát hiện. Hắn biết chánh chủ đã xuất hiện, xoay người lại, khôi phục khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ, chắp tay thi lễ:” Ha ha…… Ta mang bằng hữu đến cầu kiến thần y ngài a.”

Thần y? Tiểu ca? Tiểu ca là thần y? Đại Ngưu cảm thấy đầu óc mình trống rỗng khó nghĩ.

” Đại Ngưu, ngươi đi vô trước.” Ảnh nói.

” A, Tiểu ca ngươi cũng nhanh lên trở về nhé.” Đại Ngưu nghe lời Ảnh Nhất liền gánh đòn củi đi vào trong sân. Hắn luôn luôn rất nghe lời Ảnh Nhất, hơn nữa hắn kiến thức qua công phu của Ảnh Nhất nên cũng không lo lắng.

Nhìn Đại Ngưu đi xa, Ảnh quay lại đối mặt Lý Thính Toàn, lạnh lùng nói:” thần y gì? ”

Lý Thính Toàn ngạc nhiên, không nghĩ tới Ảnh Nhất câu đầu tiên nói ra cư nhiên là lời này, lập tức cười giải thích:” Ngươi không biết sao, chuyện ngươi giúp Thượng Quan thiếu gia trị quái tật, hiện tại đã truyền khắp giang hồ, hiện tại ngươi chính là thầy thuốc cấp thần y.”

“Uhm.” Tuy rằng Ảnh vừa nghe đến Lý Thính Toàn nói lúc đầu trong lòng có điểm kinh ngạc, nhưng hắn rất nhanh liền bình tĩnh. Dù sao y thuật của hắn ở liên minh đều không tệ, hiện tại nơi đây y thuật lạc hậu trở thành thần y cũng là chuyện thực bình thường.

Lý Thính Toàn không nghĩ tới Ảnh chỉ ‘uhm’ một tiếng liền xong việc.

Ảnh thoáng nhìn người nằm trên mặt đất, thuận miệng hỏi:” Lấy cái gì đổi?”

” Ha ha……” Lý Thính Toàn sưu tập tư liệu như thế nào không biết vị thần y đại nhân này đang tìm các loại trân quý dược liệu đâu, lập tức cười ha ha lấy trong ngực ra một hộp gỗ tinh xảo, mở cho Ảnh xem.

Ảnh vừa thấy vật trong hộp gỗ, lập tức :” Không được.” để lại hai chữ sau liền quay lưng vào nhà. Thuốc trong hòm tuy rằng dược tính rất quý, nhưng không có trợ giúp gì cho thân thể Vân Tả Ý.

Lý Thính Toàn hoàn toàn bị một câu của Ảnh Nhất chết cứng, chờ Ảnh Nhất không thấy bóng dáng hắn mới hồi phục tinh thần. ‘Không được’, Khuy Chu quả này vô số lần khiến mọi người võ lâm tranh lấy cư nhiên bị người xem chướng mắt, Lý Thính Toàn quả thật chịu đả kích nặng. Cuối cùng hắn đành mang theo Ám Sát xám xịt ly khai.

……

Bất quá hắn không hổ có nghị lực siêu nhân, ngày hôm sau, ngày thứ ba..v.v…. đều thấy hắn mang đến bất đồng hòm lớn nhỏ, ngay cả Đại Ngưu cũng hết khí lực cùng hắn chào hỏi.

Rốt cục, ngày thứ chín, Ảnh Nhất dưới ánh mắt kích động của Lý Thính Toàn cầm đi thuốc trên tay hắn.

” Đi theo.”

Nghe Ảnh Nhất đồng ý, Lý Thính Toàn vội vàng kéo Ám Sát đi vào cánh cửa hàng rào mà hắn liên tiếp chín ngày không được cho vào. Kỳ thật lúc này Ám Sát bị hắn kéo đã muốn chỉ còn một hơi tàn, nhưng Lý Thính Toàn một chút dáng vẻ khẩn trương đều không có, thật không biết Ám Sát như thế nào kéo dài mạng tới hôm nay.

Ảnh đem hai người vào gian nhà cỏ trước kia của Đại Ngưu, sau khi giúp Ám Sát chẩn đoán bệnh , hắn nói với Lý Thính Toàn :” Ở chỗ này chờ ta, ta đi pha dược, đêm nay hắn phải lưu lại, về phần ngươi muốn đi hay ở là tự tiện.”

” Ha ha….. Tại hạ đương nhiên lưu lại bồi Sát huynh.”

” Tùy ngươi, nhưng ngươi không được phép đi loạn, nhất là đến cạnh gian nhà gỗ kia, nghe được không, nếu không đừng trách ta không khách khí.” Ảnh Nhất ý bảo chỗ ở của Vân Tả Ý, khi hắn nói xong lời cuối cùng trên người trực tiếp tản mát ra sát khí.

” Vô Ảnh huynh xin yên tâm, tại hạ nhất định sẽ không qua.” Âm thầm đem mồ hôi lạnh lau, sát khí thật mạnh a. Một tia mong muốn cuối cùng đi xem mỹ nhân của hắn cũng tiêu tán.

“Tốt” Ảnh Nhất xác định Lý Thính Toàn đã ghi nhớ lời hắn cảnh cáo, chậm rãi bỏ đi sát khí, cuối cùng nhìn Ám Sát đang hôn mê một cái, xoay người rời đi.

……

Bên ngoài Mê Lưu, trên một đại phi thuyền.

Nam tử to cao đang báo cáo :” Gia chủ, 148 tinh cầu không có nhân loại đã điều tra xong, không phát hiện người nào, có thể khẳng định đại thiếu gia không ở trên 148 tinh cầu này.”

Vân Hàm Phong nghe thủ hạ nói, ánh mắt tối sầm một chút, nhưng động tác nho nhỏ này không có bất luận kẻ nào nhận thấy được, ở trong mắt bọn họ Vân Hàm Phong vẫn như cũ là vị gia chủ uy nghiêm lãnh khốc.

” Tát Phi, tiếp tục điều tra mười bảy tinh cầu còn lại, không buông tha góc nhỏ nào.”

Tuy rằng Vân Hàm Phong ngữ khí thản nhiên, nhưng nam tử lại cảm thấy vô cùng uy áp, lập tức cúi đầu nhận lệnh, thấy Vân Hàm Phong không tiếp tục nói chuyện, hắn thi lễ rất nhanh rời đi. Chuyện gia chủ phân phó hắn không dám có chút trì hoãn.

……

Tát phi đi rồi, không lâu sau Diệp Đàn xuất hiện.

” Lão gia, phi thuyền đã kiểm tra xong, có thể xuất phát.” Diệp Đàn cung kính báo cáo tình huống.

Vân Hàm Phong gật đầu, trầm giọng nói:” Xuất phát.”

” Vâng.” Diệp Đàn lĩnh mệnh lui ra ngoài, dùng nhanh nhất tốc độ đem mệnh lệnh truyền khắp toàn bộ phi thuyền. Lúc phi thuyền khởi động chuẩn bị bay, máy liên lạc trên người Diệp Đàn vang lên. Diệp Đàn không biết nghe được tin tức gì, đứng tại chỗ suy nghĩ kỹ một chút mới tiến về văn phòng của Vân Hàm Phong.

” Chuyện gì?” Vân Hàm Phong kỳ quái nhìn Diệp Đàn .

Diệp Đàn do dự một hồi cúi đầu đáp:” Hồi bẩm lão gia, vừa rồi truyền đến tin tức, Phương Tuyết tiểu thư sắp sinh, hiện tại đang ở bệnh viện.” Ấn quy củ nói, hắn hẳn nên xưng hô ‘Phương Tuyết tiểu thư’ thành ‘Thiếu phu nhân’. Bất quá hắn chú ý tới mỗi lần hắn xưng hô ‘Thiếu phu nhân’, lão gia đều nhíu mày, cho nên dần dần hắn không tái xưng hô ‘Thiếu phu nhân’ nữa.

“Hừ ” Vân Hàm Phong chỉ liếc mắt nhìn Diệp Đàn , nhẹ hừ một tiếng. Diệp Đàn không biết lão gia đây là ý tứ gì.

” Nhanh xuất phát đi.”

” Ách…… Vâng.” Diệp Đàn không nghĩ tới hắn đợi nửa ngày chỉ chờ đến một câu khinh miêu đạm tả như vậy. Chẳng lẽ lão gia tuyệt không để ý đến tiểu thiếu gia sắp sinh sao ? Ngay cả truyền về tin tức an ủi đều không có, càng miễn bàn trở về nhìn xem. Bất quá trươc giờ lão gia luôn luôn không thèm để ý mọi người ngoại trừ đại thiếu gia, nhưng mà…… Chẳng lẽ ngay cả cốt nhục của đại thiếu gia cũng không một chút để ý sao?

Chờ Diệp Đàn lui ra ngoài, bên trong chỉ còn một mình Vân Hàm Phong.

Đứa nhỏ…… sinh ra sao…..

……

Không biết có phải ảo giác hay không, lúc này trong phòng giống như quanh quẩn tràn đầy tịch liêu.

……



….

..

phiên ngoại 1 Phương Tuyết

p/s: tiểu hài tử = thằng nhóc nhỏ

Ta gọi là Cao Phương Tuyết.

Số của ta sinh ra nhất định phải chói mắt, tuy rằng ta không phải công chúa, nhưng ta so với những công chúa chân chính kia còn kiêu ngạo hơn, bởi vì ta là trưởng nữ của Cao gia.

Ta từ nhỏ vốn không có bằng hữu, bởi vì ta chướng mắt bọn họ, những tiểu hài tử ngu ngốc xấu xí chỉ biết đi theo sau lưng ta làm sao xứng làm bằng hữu của ta.

Ta kiêu ngạo đứng ở chỗ cao quan sát bọn họ, nhìn bọn họ cùng một chỗ đùa vui vẻ, không có gì hâm mộ, chỉ có khinh thường.

Bởi vì ta là tối kiêu ngạo tối chói mắt công chúa.

……

Ngày đó, một quý phu nhân rất cao sang rất đắc tiền đến nhà ta. Mẫu thân nói nàng là dì của ta, nàng giống như ta cùng là Cao gia trưởng nữ. (ghi chú của tác giả : đã quên nói, Cao gia rất coi trọng con gái)

Có lẽ là bởi vì thân phận giống nhau, có lẽ là bởi vì dì và ta giống nhau thiên tính cao quý cùng kiêu ngạo…… Tóm lại chúng ta rất hợp nhau.

……

Lúc dì đi, dì mời ta đến nhà nàng chơi, ta lo lắng một chút rồi đồng ý, ta cũng rất tò mò muốn xem nhà dì như thế nào.

Nghe nói dượng là người rất lạnh khốc……

Nghe nói nhà dì có một tiểu ca ca……

Nghe nói dì vì dượng mà buông tha cho quyền thừa kế của mình.

……

Thật sự rất tò mò a.

……

Tới rồi nhà dì, ta gặp dượng. Thật lạnh lùng đáng sợ, chỉ bị dượng nhìn thoáng qua ta đã cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, vội vàng ngay sau khi gặp mặt dượng, ta năn nỉ dì mang ta đi xem tiểu ca ca……

……

Oa! Thật xinh đẹp a!

Ngũ quan hoàn mỹ xinh xắn cho dù lạnh lùng cũng tản mát ra lực hấp dẫn trí mạng. Trường bào khéo léo tinh mỹ bao vây lấy bé, so với búp bê nàng thích nhất còn xinh đẹp hơn. Còn có, ánh mắt cùng tóc của hắn cư nhiên là màu đen, thật sự cho tới bây giờ chưa gặp qua, nhưng thật đẹp, giống như hắc bảo thạch…… Hắn chính là tiểu ca ca sao?

” Đến, Phương Tuyết, đây là tiểu ca ca của ngươi, hắn tên Vân Tả Ý, ngươi phải gọi hắn Tả Ý ca ca.” Dì cúi người nói với nàng.

” Tả Ý ca ca” Tiếng trẻ con giòn giòn ngọt ngào tràn đầy khoái hoạt, một tiếng ‘ca ca’ kêu rõ ràng thân thiết vô cùng, hoàn toàn không như trước kia ngàn hống vạn hống cũng không chịu mở miệng.

Oa, Tả Ý ca ca quay đầu xem ta, ta rất vui. A, Tả Ý ca ca còn gật đầu với ta kìa~…… Đối diện nhìn Tả Ý ca ca quả nhiên hấp dẫn hơn…… Ý, đó là cái gì?

Phía sau tay áo rộng của Vân Tả Ý đột nhiên nhất động nhất động, giống như có cái gì đang hoạt động. Ách, ló ra, một cái đầu màu lam…… Đầu?

Tuy rằng đang trong tình trạng ngốc lăng nhưng sức quan sát vĩ đại của ta vẫn phát huy tác dụng, ta mẫn cảm nhận ra Tả Ý ca ca tại thời điểm cái đầu kia toát ra, khóe miệng hướng lên trên cả thước, mày liễu của dì đồng thời cũng nhếch lên một thước.

Sao lại thế này, vì sao Tả Ý ca ca ôm trong lòng một tiểu hài tử ? Đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái . Tả Ý ca ca là của ta, tiểu tử kìa sao dám cường chiếm vị trí của ta……

Hoa viên đẹp như hoàng cung, một tiểu cô nương tinh xảo chói mắt đang tức giận trừng mắt nhìn vật nhỏ trong lòng bé trai tuyệt sắc, tại khoảng khắc chớp mắt kia giống như thành vĩnh hằng……

……

Năm đó Vân Tả Ý 8 tuổi, Phương Tuyết 7 tuổi, Vân Vũ Chí 6 tuổi.

……

Hình ảnh chuyển đổi: ba ngày sau.

” Tả Ý ca ca~~, huynh tới ăn cái này đi, ngon lắm.” Ta cầm một dĩa điểm tâm ngon chạy đến bên cạnh Tả Ý.

“Ừ.” Tả Ý ca ca nhìn thoáng qua tinh mỹ điểm tâm, gật gật đầu xem như đã nhận thức. Thấy tiểu quỷ trong lòng mình nhìn chăm chăm, huynh ấy mới tự tay cầm lấy một khối, nhẹ giọng cám ơn ta.

Lòng mới vừa vì câu cám ơn mà nhảy nhót vui sướng, liền thấy được một màn khiến ta không thể cao hứng nổi. Khối điểm tâm ta cố gắng vô số lần nấu nướng, trải qua vô số lần thất bại mới thành công cư nhiên rơi vào miệng tiểu quỷ đáng ghét đang ngồi trong lòng Tả Ý ca ca.

Ta tức ngây người, nhất thời nói không nên lời……

” Đại thiếu gia, lão gia gọi ngài đến gặp.” Diệp Đàn đi tới.

” Ừ.” Vân Tả Ý cầm điểm tâm đặt vào tay Vân Vũ Chí, để hắn tự ăn, đứng dậy do dự một chút, suy nghĩ vẫn nên để Vân Vũ Chí lưu tại nơi này, nói với Vân Vũ Chí:

” Tiểu Vũ ngoan ngoãn ở đây, ta một hồi sẽ trở lại.”

……

Ta nhìn theo bóng dáng Tả Ý ca ca rời đi, đợi cho rốt cuộc nhìn không thấy mới xoay người ngó tên quỷ đáng ghét đang không hề phòng bị ăn điểm tâm trong tay.

Hừ, ngươi dựa vào cái gì ăn điểm tâm ta làm, ăn thơm ngon như vậy, không phải làm cho ngươi ăn. Thật là tiểu quỷ đáng ghét mà, ta rất ghét khi nhìn Tả Ý ca ca gọi hắn là ‘tiểu Vũ’. Thật sự càng xem càng chán ghét.

” Ê, chán ghét quỷ.”

Còn đang ngoan ngoãn ăn điểm tâm, Vân Vũ Chí nhận thấy không khí đột nhiên không bình thường, hơn nữa ca ca không ở bên cạnh, không khỏi đề phòng ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

” Hừ, chán ghét quỷ, điểm tâm này không phải làm cho ngươi ăn.” Ta càng xem tiểu quỷ càng cảm thấy chán ghét, một phen đoạt lại điểm tâm trong tay hắn quăng xuống đất, sau đó còn ngoan ngoan đạp mất đạp dưới ánh mắt ngốc lăng của hắn.

Nhìn bộ dáng ngốc lăng của tiểu quỷ ta rốt cục cảm thấy dễ chịu trong lòng. Hừ, ai cho ngươi thưởng Tả Ý ca ca với ta chứ. Chính là kế tiếp tiểu quỷ làm chuyện khiến cho ta hoàn toàn bất ngờ, hắn, hắn cư nhiên miệng méo xệ lớn tiếng khóc thét lên, thật đúng là…… khó ưa lại nhát gan.

Sau lại Tả Ý ca ca trở về, thấy tiểu quỷ thượng khóc hạ khóc không nín, ta vốn đang hơi lo lắng, hoàn hảo Tả Ý ca ca tưởng tiểu quỷ làm rớt điểm tâm nên mới khóc lên, hoàn toàn không có hoài nghi ta.

Ta cũng nhu thuận đứng ở một bên bưng lên dĩa điểm tâm nói với Tả Ý ca ca:” Tả Ý ca ca, nơi này còn nè .”

Tả Ý ca ca tiếp nhận, lộ ra nụ cười thứ nhất với ta, tuy rằng tươi cười rất ngắn nhưng ta rất vui a.

……

Đó là lần đầu tiên ta sử dụng tâm cơ.

……

Từ đó về sau ta liền thăm dò tính tình tiểu quỷ, biết tiểu quỷ rất nhát gan, bị khi dễ cũng chỉ biết khóc, cũng sẽ không đi cáo trạng. Xem chuẩn điểm này, ta mà bắt đầu thừa dịp Tả Ý ca ca không ở khi dễ tiểu quỷ. Không phải đẩy ngã hắn thì ném tất cả đồ vật trên tay hắn xuống đất, mà tiểu quỷ cũng làm cho ta rất vừa lòng. Cho dù mỗi lần đều bị khi dễ thảm hề hề hắn cũng chỉ biết khóc, không dám tố cáo với Tả Ý ca ca, đương nhiên trong đó cũng có hiệu quả uy hiếp của ta. Tả Ý ca ca vẫn không phát hiện, có điều thái độ với ta vẫn không có gì thay đổi. Ở trong mắt Tả Ý ca ca, tiểu quỷ kia luôn quan trọng nhất, ta lại càng thêm bắt nạt tiểu quỷ.

Bất quá sau này cơ hội khi dễ tiểu quỷ càng ngày càng ít, bởi vì mỗi lần tiểu quỷ nhìn đến ta, hắn sẽ lập tức túm chặt Tả Ý ca ca chết cũng không cùng Tả Ý ca ca tách ra, làm cho ta không có cơ hội xuống tay.

Loại tình huống này vẫn duy trì đến khi ta rời đi Vân gia.

Bất quá, Tả Ý ca ca, lần tới gặp lại ta sẽ không khinh địch buông tay như vậy đâu, huynh nhất định sẽ là của ta.