Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Chương 14



Khi tôi e dè thận trọng nói muốn hoãn thời gian đăngkí, Mạt Mạt tất nhiên là trở mặt, cảm thấy tôi lâm trận sợ chết. Nhưng chuyệnnày làm sao mà giải thích được? Bảo Mạt Mạt tôi phải giả làm bố một đứa trẻ nàođó mấy ngày á? Cô ấy có tin không? Dù cô ấy có tin thì lúc đó rắc rối mới thựcsự đến kìa, theo những gì tôi hiểu về Mạt Mạt, chắc chắn cô ấy sẽ trực tiếp đếnđàm phán với Tiểu Văn.

Có những chuyện cần phải giữ lại và giấu giếm, có mộtcâu nói thế nào nhỉ? À, nói dối có ý tốt.

Dù nói sao thì mấy ngày tới không thể để Mạt Mạtchuyển đến nhà tôi được, tôi chỉ là một thảo dân, không làm được những chuyệnnhư độc chiếm hậu cung gì gì đó, đừng nói là ba nghìn giai nhân hậu cung, bâygiờ có hai người tôi đã chết rồi.

May mà tôi thông minh đột xuất, nói bố mẹ mình sắp tớivà sẽ ở nhà tôi, Mạt Mạt cảnh giác nghi ngờ tôi nói dối. Tôi nói tôi là mộtchàng trai tốt thật thà đáng tin chỉ lấy rìu sắt không tham rìu vàng, đã lôi bốmẹ tôi vào tất nhiên Mạt Mạt phải chịu thua, cô ấy cũng đồng ý với quan điểm củatôi, nếu để bố mẹ biết chuyện kết hôn thì rắc rối to. Không ngờ từ lời nói dốivề bố mẹ tôi còn lôi ra chuyện nhiều năm trước khi tốt nghiệp trung học, MạtMạt từng tới nhà tìm tôi, cãi nhau với mẹ tôi, chuyện này tôi cũng có nghe nóinhưng chưa bao giờ biết cô nàng ghê gớm đã cãi nhau với mẹ tôi là ai, giờ thìchân tướng đã rõ ràng.

Rõ ràng Mạt Mạt càng nói càng tức, bắt đầu oán hận giởnợ cũ ra tính.

“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa đượckhông? Đã sắp kết hôn rồi, nói mấy chuyện này tổn hại đến tình cảm lắm.” Tôixin tha.

Mạt Mạt trợn mắt nhìn tôi rõ lâu vẻ mặt mới nhẹ nhõmtrở lại, cô ấy cụng nhẹ cốc bia vào cốc của tôi sau đó một hơi uống cạn.

“Bảo, anh yên tâm, khi chuyện này kết thúc em sẽ nhanhchóng li hôn với anh, sẽ không ảnh hưởng đến bất cứ việc gì của anh đâu.” MạtMạt nhìn thẳng vào mắt tôi chậm rãi nói.

Tôi hơi mơ hồ, tuy đã biết trước đây chỉ là một cuộchôn nhân diễn tập nhưng Mạt Mạt nói vậy vẫn làm tôi rất buồn.

“… Anh đâu có giục em,” Tôi cười khan, trầm giọng nói,“Mạt Mạt, em cũng nói rồi, anh có thể giúp em là vì tình cảm của anh dành choem không thay đổi, chúng ta…”

“Anh không thay đổi nhưng em đã thay đổi rồi.” Mạt Mạtbình tĩnh và nhanh chóng ngắt lời tôi, cầm chai bia lên rót đầy cốc mình, thấytôi đang ngẩn ra liền gượng cười nâng cốc, “Nào, dù thế nào em cũng phải cảm ơnanh. Bảo, anh là người tốt nhất định sẽ được báo đáp.”

Tôi sững sờ mất mấy giây mới điều chỉnh được tâmtrạng, tôi ghét nhất là trò tự mình đa tình, không ngờ mình lại như thế, tôithở dài cầm cốc bia lên, nở một nụ cười khó coi với Mạt Mạt: “Báo đáp á? Chắclà nhật báo.”

Uống hết gần mười chai bia tôi và Mạt Mạt mới về nhà.

Mạt Mạt uống không ít, hơn nữa hoàn toàn khác với lầngiả say đến nhà tôi, hai má, hai vành tai và cổ cô ấy đỏ lựng, ánh mắt hơi say,tôi biết khi tâm trạng người ta buồn bực uống rượu rất dễ say.

Tôi cũng uống không ít, nhưng chuyện này rất lạ, khicùng người khác uống rượu, chỉ cần bên cạnh bạn có một người say hơn bạn, chắcchắn trong vô thức bạn sẽ giữ tỉnh táo, dù bạn uống nhiều hơn người đó.

Khi tôi dìu Mạt Mạt ra khỏi thang máy đi về phía cửa,cô ấy gần như dựa toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người tôi. Nhưng khi mở cửa,tôi bật hết đèn phòng khách lên, Mạt Mạt lại tỉnh táo một cách thần kì, đẩy tôira không nhìn tôi, chỉ giơ tay vuốt má mình.

“Em uống say rồi, em đi tắm đây.”

Vứt lại một câu, Mạt Mạt bước nhanh về phía nhà tắm,tuy cơ thể còn hơi loạng choạng nhưng bước đi rất kiên định, như muốn tránhtôi, hoàn toàn độc lập tự chủ xông vào nhà tắm, đóng cửa lại.

Tôi quăng chìa khóa, thay giầy, mệt mỏi bước vào phòngkhách ngồi xuống sofa gác hai chân lên bàn.

Tôi cũng rất bực bội, tôi luôn cảm thấy giữa mình vàMạt Mạt có một mối giao ước ngầm, dù xa cách bao nhiêu năm mới gặp lại khi ởbên nhau hoàn toàn không có cảm giác xa lạ, hơn nữa nói thật, dù tôi đã tự anủi mình hết lần này đến lần khác rằng mình chỉ hoài niệm, nhưng không thể phủnhận rằng, đối với Mạt Mạt tôi không đơn thuần chỉ có cảm xúc tình đầu hay canhcánh trong lòng chuyện chúng tôi chưa làm được gì nhau nhiều năm trước.

Tôi thích người con gái này, thực sự rất thích.

Nhưng bây giờ sắp được kết hôn với cô ấy, tôi lạikhông thấy vui chút nào, nhìn cách Mạt Mạt hành xử thì kết hôn với tôi có thểchỉ là bia đỡ đạn của cô ấy mà thôi, vừa nãy lúc uống rượu cô ấy còn không quêncho tôi một lời hứa li hôn.

Kết hôn vì li hôn thì còn có cái chó gì là hạnh phúcnữa.

Được rồi, tôi biết tôi chỉ đang giúp Mạt Mạt, tôi tựnguyện, nhưng muốn tôi phải lí trí khách quan, tâm tĩnh như trước thì đúng làtrò hề.

Tôi nhắm mắt tựa người vào thành ghế, bên này thì đangrối như tơ vò, trong nhà tắm lại vang lên những tiếng động lạ.

Lúc đầu tôi tưởng Mạt Mạt đang khóc, khi tôi len lénlại gần mới nghe rõ cô ấy đang nôn.

Tiếng động này sao mà quen thuộc thế?

Tôi khẽ gọi hai tiếng, cô ấy không đáp, tôi đưa taythử đẩy, cửa nhà vệ sinh không khóa, tôi kéo cửa ra, cảnh tượng bên trong quảnhư tôi đoán.

Mạt Mạt ngồi trên sàn nhà, người dựa vào thành bồntắm, tóc tai rũ rượi, mặt mũi lem nhem nước mắt, đầu hơi cúi về phía trước nônọe.

Tôi nhăn mũi bước lên trước, giặt sạch khăn bông laumặt lau tay cho Mạt Mạt, sau đó ra nhà bếp rót một cốc nước chua, ngồi xổm cạnhMạt Mạt, một tay vén tóc một tay kề cốc nước vào miệng cô ấy.

“Uống chút nước đi, sẽ dễ chịu hơn đấy.”

Mắt Mạt Mạt đỏ hoe, cô ấy sịt mũi, ánh mắt mơ màngnhìn tôi rồi òa khóc, lao vào lòng tôi.

Tôi không đề phòng, Mạt Mạt bất ngờ lao tới khiến tôingồi phịch xuống sàn đá hoa, không đau, chỉ tê dại thôi.

Hai tay Mạt Mạt ôm cổ tôi, mái tóc ướt rối bời dínhbết trên má, đầu cô ấy chọc vào ngực tôi, nước mắt nước mũi tèm nhem, khóc nứcnở.

Tôi khẽ khàng an ủi, đặt cốc nước xuống đất, ôm cô ấyvào lòng, vuốt tóc, vỗ lưng cô ấy, dịu dàng an ủi: “Đừng khóc nữa, anh ở đây,có chuyện gì vậy, có thể nói cho anh biết được không?”

Mạt Mạt khóc rưng rức trong lòng tôi, nghe thấy tôinói vậy liền cong người lắc đầu nguầynguậy, mái tóc quất qua quất lại đập vàomặt tôi đau điếng.

“Không nói không nói, em không thể nói được, em khôngnói em không nói…” Mạt Mạt mơ hồ lặp đi lặp lại, đầu lắc càng lúc càng mạnh,nước mắt bắn lên mặt tôi nóng ấm nhưng chỉ trong khoảnh khắc liền lạnh băng.

“Được rồi, không nói không nói.” Tôi an ủi cô ấy, khẽấn đầu cô ấy vào ngực mình cho cố ấy dựa vào khóc tiếp.

Người ta nói khi say, tình cảm của người đó là chânthật nhất, nhìn Mạt Mạt khóc ra thế này tim tôi cũng bắt đầu đau đớn như bị bópnghẹt, cô ấy rốt cuộc đã trải qua những gì? Cô ấy đang giấu giếm tôi chuyện gì?

Mạt Mạt nắm áo tôi khóc run cả vai, cô ấy chầm chậmngẩng lên nhìn tôi, chau mày bĩu môi, sụt sịt khàn giọng hỏi: “Bảo, anh tốt vớiem, chỉ có anh tốt với em, tại sao anh lại tốt với em? Anh… sao anh phải tốtvới em…”

Hỏi hay lắm! Đúng thế, sao tôi phải tốt với Mạt Mạt?Trong phút chốc, tất cả trí tuệ của tôi bắt đầu kịch liệt suy nghĩ câu hỏi nàyđể tìm đáp án.

Rất tiếc, hành động của tôi đối với Mạt Mạt chắc chắnkhông thể nào nâng lên tầm cao từ bi bác ái, phổ độ chúng sinh, chỉ có một đápán.

“Anh thích em.” Tôi nhìn vào mắt Mạt Mạt, giọng nóirất nhẹ.

Tôi cũng uống rượu, tôi chẳng quan tâm đến chuyện rượusay thường nói thật, nhưng những lời này tôi nói rất chân thành.

Đầu Mạt Mạt dựa lên vai tôi, cô ấy ngước chiếc cằm nhỏxinh lên nhìn tôi, ánh mắt mơ màng, không biết là vì tình cảm hay vì say rượu.

Tôi cúi đầu nhìn cô ấy, có thể cảm thấy bàn tay ôm cổtôi đang ngập ngừng, nhẹ nhàng xiết chặt hơn.

Xem ra đúng là phụ nữ không uống say đàn ông chẳng cócơ hội thật, tôi có thể hiểu hành động đó của Mạt Mạt là một sự ám thị không?Hơn nữa bây giờ tôi ôm cô ấy, cúi đầu nhìn cô ấy, cô ấy ở trong lòng tôi, ngẩngđầu nhìn tôi, tư thế và tạo hình này nếu không hôn thì có lỗi với người đọcquá.

Thế là tôi nhẹ nhàng cúi xuống, chầm chậm ghé môi vào.

Quả nhiên, tôi không hiểu nhầm, Mạt Mạt khẽ nhắm mắtlại, tôi có thể cảm thấy hơi thở gấp gáp của cô ấy và cả hơi rượu nhè nhẹ trongtừng hơi thở ấy.

Miệng tôi dịu dàng áp lên miệng cô ấy, chỉ rất khẽthôi nhưng đổi lại là phản ứng gần như điên cuồng của Mạt Mạt, hai tay cô ấy ômxiết cổ tôi, hôn tôi rất mạnh, cái miệng đó thỏa sức chiếm đoạt xâm phạm miệngtôi, mặt tôi áp sát má cô ấy, nước mắt và nước mũi của cô ấy dính đầy mặt tôi,môi và lưỡi của tôi bị cô ấy cắn xé hết lần này đến lần khác, như thể Mạt Mạtđang dùng nụ hôn này để xả hết mọi nỗi ấm ức và đau khổ bao năm qua vậy.

Sau một khoảnh khắc kinh ngạc, tôi cũng không chịuthua kém, phản công quyết liệt, bắt đầu mở trận chiến đôi công với Mạt Mạt.

Môi chúng tôi đang không ngừng hôn bất kì mảnh da thịtnào có thể hôn được của đối phương, kèm theo đó là tiếng thở dốc và tiếng rênrỉ, như thể tất cả tình cảm và nhung nhớ chúng tôi tích tụ bao năm vào giâyphút này cùng bùng phát một cách điên cuồng như thế.

Tôi vừa hôn Mạt Mạt vừa vẫn suy nghĩ một cách lí trí,hơn nữa còn vô cùng cảm khái! Tại sao hồi xưa khi lần đầu hôn Mạt Mạt và lầnđầu hôn cô ấy sau bao nhiêu năm đều là khi cô ấy vừa nôn xong?

Ở trong nhà vệ sinh dù về hoàn cảnh địa lý hay trạngthái cá nhân đều không thích hợp cho tôi và Mạt Mạt tiếp tục triển khai côngtác hậu kì sau một nụ hôn nóng bỏng, nhưng đã hôn mãnh liệt như vậy là đã hoàntoàn có không khí lửa gần rơm rồi, tôi cảm thấy tối nay cuộc đời tôi không cònbuồn bã nữa.

Khi tách nhau ra, không ngờ Mạt Mạt lại trong sángngây thơ hệt các bé nữ sinh, mím môi lén nhìn tôi một cái, vẻ xấu hổ.

“Em tưởng em vẫn còn mười sáu sao?” Tôi cười kéo MạtMạt đứng lên.

Mạt Mạt trách móc nhìn tôi một cái, ngoan ngoãn đứnglên theo, cơ thể còn hơi loạng choạng, hôn nồng nhiệt cũng là một việc đòi hỏithể lực, lúc này hơi thở của hai chúng tôi vẫn còn chưa bình ổn.

Tôi đang định ôm cô ấy thì cô ấy cúi đầu, đẩy tôi rakhỏi nhà tắm như đang nũng nịu, nói cô ấy muốn tắm.

Dáng vẻ vừa xấu hổ vừa bướng bỉnh của cô ấy làm timtôi nhảy điên cuồng như chơi rock metal.

Nghe tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, trong cơn mêđắm tôi thử kéo cửa nhưng cửa đã bị khóa, có lẽ Mạt Mạt còn đang do dự chăng?

Nhưng vừa rồi như thế, bây giờ lại chỉ có hai chúngtôi ở nhà, không nghi ngờ gì đây sẽ là một đêm tuyệt đẹp. Dù cô ấy có chạythoát khỏi bàn tay tôi thì cũng đâu thể thoát khỏi nhà tôi, đúng không? Hê hê…

Thế là tôi đi chuẩn bị sẵn sang, đầu tiên tôi vàophòng ngủ nhanh nhẹn thu dọn một chút, sắp xếp lại chăn gối, lại lục ra một lọnước hoa không biết đã nhét vào tủ từ đời thuở nào xịt ra phòng một ít.

Tuy đều không còn thiện nam tín nữ gì nữa nhưng dù gìđây cũng là lần đầu của tôi và Mạt Mạt, hoặc có thể nói tối nay chúng tôi sẽgiải phóng tất cả, cùng hoàn thành một sự nghiệp lớn mà năm xưa còn dang dở!

Đáng lẽ tôi còn định xuống nhà mua ít hoa hồng haybách hợp, đổi đèn phòng ngủ thành màu tím, đốt mấy cây nến, tạo không khí lãngmạn gì đó, nhưng thời gian gấp rút, mọi việc quá gấp, tiếng nước chảy trong nhàvệ sinh đã dừng lại, tôi đành vội ra khỏi phòng ngủ, chạy ra phòng khách ngồilên sofa giả bộ đọc tạp chí.

Dù sao cũng không thể để Mạt Mạt nhận ra thái độ cuốngquýt của tôi được.

Cửa nhà vệ sinh mở ra, mái tóc dài của Mạt Mạt ướt đẫmđược thả xuống, trên người quấn một chiếc khăn tắm màu lam nhạt, đôi bờ vai vàđôi chân trần trắng nõn khiến tôi nhìn và khó thở, tay chân bải hoải.

Khi Mạt Mạt ra khỏi nhà vệ sinh liền ngó xung quanh,rõ là đang tìm tôi, thấy tôi ngồi trên sofa trong phòng khách, gương mặt đỏhồng thoáng mỉm cười, ôm đống quần áo vừa thay ra loạng choạng chạy vào phòngngủ.

Tôi giả vờ đọc sách, lén lút nhìn trộm, quần áo lótthấp thoáng trong đống quần áo Mạt Mạt ôm khiến tai tôi đỏ lựng.

Vừa vào phòng ngủ, rõ ràng Mạt Mạt nhận ra sự thayđổi, cô ấy quay lại nhìn tôi, ánh mắt mơ hồ không rõ là đang do dự hay đangtrông chờ?

Tôi mặc kệ ba bảy hai mốt, đáp tờ tạp chí qua một bênbước về phía cô ấy. Mạt Mạt giật mình lùi lại, tôi đưa tay ôm eo cô ấy, mặt ápsát lại.

“Anh làm gì thế?” Ánh mắt Mạt Mạt thoáng vẻ hoảngloạn.

Điều đó làm tôi ngớ người, em hỏi anh làm gì á? Khônglên giường chẳng lẽ chơi trò mát xa của người mù chắc?

Thấy tôi đờ ra Mạt Mạt khẽ cau mày, liếc xéo tôi mộtcái ra hiệu, sau đó dịu dàng nhẹ nhàng, mờ ám nói: “Đi tắm.”

Cổ vũ! Một sự cổ vũ lớn lao! Mẹ ơi, con có được nàngrồi!

Tôi mỉm cười ý bảo “Đợi chút” rồi bắn vào nhà vệ sinhnhư một tia chớp, từ cửa phòng ngủ đến nhà vệ sinh dài khoảng ba mét, khi đếncửa nhà vệ sinh tôi đã cởi hết quần áo, với tốc độ này mà tham gia diễn tậpphòng cháy chữa cháy toàn quốc, đảm bảo sẽ đứng thứ nhất.

Dòng nước ấm xối lên người, tôi sung sướng chìm đắmtrong sự ve vuốt của nước. Từ dầu gội đầu, dầu tắm, tôi dùng tất! Nhất địnhphải thơm nức mũi, nếu không làm sao mà xứng với mối tình đầu sẽ triệt để hoànthiện tối nay được?

Hai phút sau tôi tắt nước, lau người, miệng ngân ngamột điệu nhạc quấn khăn tắm đi ra.

Cửa phòng ngủ kín mít, chiếc khăn tắm vừa rồi Mạt Mạtquấn nằm ở cửa! Khắp nơi đều là mùi hương quyến rũ của sữa tắm, tôi bình tĩnhcố giấu vẻ dâm tà trên mặt, bước lại gần nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra.

Trong phòng ngủ là ánh đèn mờ ảo, hương nước hoa mờám, còn trên giường chẳng có cái gì cả!

Hả? Mạt Mạt đâu?

Tôi chậm rãi bước vào, mặt đầy trông đợi, miệng dịudàng gọi tên cô ấy như gọi thú cưng, đồng thời đề phòng bốn phía xung quanh, sợMạt Mạt nghịch ngợm nhảy ra từ góc nào cưỡi lên lưng tôi…

Không tìm thấy. Trong tủ quần áo, dưới gầm giường,trong chăn, sau rèm cửa sổ, trong ngăn kéo tủ đầu giường… tôi tìm hết rồi,không thấy!

Hay là cô ấy ở phòng làm việc hay phòng khách? Lẽ nàolà nhà bếp? Hi hi, nghịch quá! Không ngờ lại chọn một nơi độc đáo như vậy!

… Đáng tiếc là sau khi tìm khắp cả nhà trong sự hyvọng lớn lao và ngọn lửa thiêu đốt toàn thân, tôi vẫn không thấy Mạt Mạt.

Sao cô ấy lại đi? Đã cùng nhau luyện bộ kiếm pháp đầumày cuối mắt mà nói đi là đi luôn, chiêu này độc quá! Chẳng lẽ cô ấy tắm tỉnhrượu rồi? Nhưng rõ ràng khi ra khỏi nhà vệ sinh cô ấy vẫn còn đi loạng choạngcơ mà!

Vấn đề quan trọng là Mạt Mạt uống nhiều rượu như thế,say như thế, cô ấy có thể đi đâu? Cô ấy chạy ra ngoài như vậy rất nguy hiểm!Đêm tối muộn thế này, không biết thằng khốn nào lại được lợi đây, hơn nữa cònkhông phải lợi bình thường, có khi đối phương là ai, trông thế nào cũng khôngbiết ấy chứ.

…Tôi vừa nghĩ những chuyện đó vừa vội vàng mặc quần áođi giày, cuống quýt chạy ra ngoài đuổi theo. Tôi chỉ tắm trong thời gian rấtngắn, theo lí thì không lãng phí quá nhiều thời gian, Thiên Bồng nguyên soáiphù hộ, Mạt Mạt chưa đi xa!

Tôi ra khỏi thang máy, vừa chạy ra cổng khu vừa nhìnxung quanh, gặp anh bảo vệ tôi vội hỏi, anh bảo vệ cho biết có thấy một cô gáira khỏi cổng được một lúc rồi.

Shit! Cô ấy cuống cái nỗi gì! Tôi rút di động ta điêncuồng bấm số.

Bên đó đổ chuông hai tiếng rồi nghe máy.

“Em đang ở đâu?” Tôi gào lên, không hoàn toàn là vì bịcho leo cây mà vì lo lắng nhiều hơn.

Mạt Mạt im lặng một lúc rồi khẽ nói: “Bảo, em xin lỗi,em không thể, anh… anh đừng ép em…”

“Shit! Anh ép em á? Anh đã bao giờ ép em chưa? Đây đâuphải lần đầu em ở nhà anh, em không đồng ý chúng ta ai ngủ người nấy!” Tôi cầmdi động đứng ở cổng khu gào lên, thu hút ánh mắt của mấy người đi qua, “Em vềngay cho anh! Em điên rồi à! Em muốn đi đâu?”

“Không, không phải, nhưng thực sự không được, Bảo, anhkhông hiểu đâu…” Mạt Mạt lại như đang khóc, tôi đoán chắc cô nàng này vẫn chưatỉnh rượu!

“Anh không cần hiểu! Em về đây mau lên! Em say nhưthế, không biết rất nguy hiểm sao!” Lần này tôi cuống thật, vịt đã luộc chíncòn mọc cánh bay mất, không tìm lại được, thế là sao!

“Không, Bảo, em không say, bây giờ em rất tỉnh, rấttỉnh.” Giọng Mạt Mạt trầm thấp, sụt sịt một tiếng rõ to, “Anh không cần lo choem, lúc nào đến chỗ Tiểu Hy em sẽ báo cho anh.”

Tôi đang định nói thì bên kia lại nhanh chóng ngắtlời: “Bảo, xin lỗi anh, em sẽ giải thích với anh, thật sự xin lỗi, em thực sự…”

Rõ ràng là Mạt Mạt còn chưa nói hết đã nhấn nút ngắtcuộc gọi.

Tôi cầm điện thoại sững sờ giây lát rồi lại gọi lại,bên kia tắt nguồn rồi. Chuyện này tóm lại là sao?

Tôi thở dài, không còn cách nào khác, tôi quay vàonhà, vừa vặn nhìn thấy nụ cười cổ quái của anh bảo vệ: “Hê hê, bị cho leo câyhả? Tôi còn thấy lạ, người đẹp nhà ai mà đi vội thế…”

Anh ta còn chưa nói xong đã bị ánh mắt sắp cắn ngườicủa tôi bịt miệng.

Tôi lượn hai vòng quanh nhà, đóng gói bất cứ thứ gìcủa con gái từ quần áo, đồ trang sức, đồ trang điểm, thậm chí một chiếc dâybuộc tóc mà Mạt Mạt, Tiểu Khiết, Tiểu Hy, cũng có thể là Yến Tử để lại vào mộttúi cất đi. Sắp phải đón Tiểu Văn đến rồi, dù nói thế nào, tôi cũng không muốnđể lại một hình tượng “tay xách nách mang”. Dù thời gian vừa rồi quả thực nhàtôi chả khác gì trại tập trung của dân tị nạn, nhưng chẳng có một niềm vui thựctế nào, vì thế mà bị hiểu nhầm thì thật không đáng.

Sắp xếp mọi thứ ổn thỏa xong, cục lửa lúc nãy bị nhénlên vẫn chưa tắt, cô nàng Mạt Mạt này đúng là hại chết người mà! Không nói nữa,bật máy tính mở file ra, hôm nay lâm hạnh em nào đây?... Em này đi!

Đúng lúc này chiếc di động đặt trên bàn máy tính độtngột réo ầm lên. Có tin nhắn. Tôi mở ra đọc, là Mạt Mạt.

“Bảo, em đến rồi, anh không cần lo lắng.”

Đến rồi thật chứ? Đến rồi thì tốt, tôi thật sự lo sángmai cảnh sát đến tìm tôi hỏi chuyện đây. Không đợi tôi trả lời, tiếng chuônglại vang lên, thế là không thèm bận tâm đến cái máy tính, tôi tiếp tục nhấn nútđọc, nghe tiếng kêu nũng nịu trong loa phát ra.

“Bảo, em hy vọng anh có thể hiểu em, em không phảikhông tin anh, em chỉ sợ thôi. Em không biết mình có thể thực sự đối diện vớianh được không. Chắc chắn anh rất giận em đúng không?”

Trong máy tính đang kêu hự hự.

“Có lẽ em say thật, em gần như đã quyết tâm rồi, nhưngem vẫn chạy trốn, vì em không biết làm vậy là đang làm tổn thương chính mìnhhay làm tổn thương anh, Bảo, em không thể làm anh tổn thương.”

Trong máy tính đang rên rỉ kêu.

“Em từng nghĩ đến chuyện nói tất cả với anh, Bảo, anhdùng một cuộc hôn nhân giúp em, em biết điều đó có ý nghĩa gì, em cũng biết…anh thích em, đúng không? Nhưng Bảo ạ, anh thích em trước kia hay là em bâygiờ? Anh sẽ nói đều thích phải không? Nhưng anh chẳng hiểu gì về em bây giờcả.”

Trong máy tính giờ đang gào lên.

“Em chỉ có thể nói, dù thế nào chúng ta kết hôn cũngchỉ là đóng kịch, thật đấy, hơn nữa sẽ kết thúc rất nhanh, em sẽ không tiếp tụcảnh hưởng đến cuộc sống của anh nữa, chắc chắn đấy! Có lẽ khi chúng ta li hôn,em sẽ nói cho anh nghe tất cả, nhưng bây giờ không được, em không biết nếu anhkhông giúp em, em sẽ làm thế nào.”

Trong máy tính đang kêu khóc.

“Bảo, đừng giận em, nói thực bây giờ em thấy hơi hốihận, nhưng em không thể về chỗ anh, em không thể đối diện với anh được, nhưngem nghĩ em bằng lòng, khi tất cả kết thúc, em sẽ trao mình cho anh, em sẽ báođáp anh bằng chính mình.”

Trong máy tính đang rú lên.

“Bảo, ngày mai em sẽ gọi điện cho anh, chúng ta điđăng kí được không? Anh sẽ không vì chuyện tối nay mà từ chối em đúng không? Emxin anh, hãy để em cầm được giấy đăng kí kết hôn đã, thực sự không được em sẽđi tìm anh, nếu không em sẽ chỉ gặp lại anh vào ngày chúng ta li hôn, lúc đó emsẽ ở bên anh, không trốn chạy nữa, em sẽ nói hết cho anh nghe, cũng sẽ trao hếtcho anh, được không anh?”

Tôi đạp mạnh vào cái CPU. Đầu tôi sắp nổ tung rồi.

“Bảo, xin lỗi anh, thật sự xin lỗi anh, em muốn yêntĩnh một chút, ngày mai em sẽ gọi cho anh.”



Không còn tin nhắn nào được gửi đến nữa, loa máy tínhcũng im lặng. Màn hình đen ngòm.

Tôi không gọi cho Mạt Mạt, tôi biết cô ấy nói muốn yêntĩnh một chút thì chắc chắn sẽ tắt máy. Đọc lại từng tin nhắn lần nữa, lòng tôirất bức bối.

Nói thực, nếu khi đọc tin nhắn bên tai bật bài Ngày đócủa Dương Khôn có lẽ tôi sẽ bật khóc, nhưng đọc những dòng tin nhắn buồn thươngnhư vậy mà lại nghe tiếng rên rỉ trong phim AV (adult video) thì đúng là khiếntoàn thân tôi hết sức khó xử!

Tôi đứng dậy, đằng nào cũng hơi say, tôi lấy bia trongtủ lạnh ra, một hơi là một lon, mở tiếp! Uống tiếp! Tôi biết không uống say thìtôi không thể nào ngủ được.

Tôi lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơmàng màng mở mắt ra, hôm qua uống nhiều quá, thái dương của tôi giật lên từnghồi một cách hết sức quy luật như nhạc Jazz.

Tôi cầm điện thoại lên a lô một tiếng, giọng nói lànhlạnh của Tiểu Văn vọng tới: “Anh vẫn chưa dậy à?”

Hỏi thăm nghe ấm lòng quá, cảm giác như chúng tôi làngười yêu đã rất quen thuộc của nhau, tôi vật vã nghiêng người, đè điện thoạixuống dưới, mơ mơ hồ hồ trêu: “Có chuyện à? Mẹ nó?”

Đầu bên kia im lặng, tiếp đó Tiểu Văn nói: “Anh lạiđùa em rồi…” Xem ra cô nàng này vẫn chưa quen.

“Có chuyện gì thế?” Tôi nghiêm túc hỏi.

“Hôm nay anh đến đón em à?” Nghe giọng Tiểu Văn nhưvừa thở phào nhẹ nhõm, vẫn dịu dàng như thế, “Tối nay em đi hát ở “ThôngThiên”, anh đến được không? Sau đó cùng về nhà em lấy đồ.”

Thông Thiên? À, tôi biết rồi, tuy tôi chưa đến nhiềunhưng cũng biết vì mỗi lần lão Đường thất tình đều đến đó uống rượu, có một lầntrong một tuần đi tám lần.

“Được.” Tôi đồng ý.

Tiểu Văn ngập ngừng mãi không cúp máy, cứ ậm ừ mất mộtlúc, cuối cùng mới hỏi: “Vậy… phòng em anh đã chuẩn bị chưa ạ?”

Ha ha! Tôi biết cô nàng này đang lo lắng chuyện gì mà.“Sắp xếp xong rồi! Khóa cửa thay cho em một chiếc khóa đồng nặng hơn bốn cân,có chòi canh, có lan can, xung quanh còn có hàng rào điện, quanh cửa chôn đầyđịa lôi, còn mượn hai con chó Ngao Tây Tạng của anh Nhục em canh cửa nữa, emyên tâm chưa.”

Tiểu Văn bật cười: “Em không có ý đó, tóm lại là cảmơn anh, Lại Bảo.”

Bên đó vừa cúp máy, tôi liền vứt điện thoại sang mộtbên ngủ tiếp, không ngủ được cũng không muốn dậy, tối qua uống rượu, lại bựcmình, cả người tôi từ trong ra ngoài đều khó chịu chết đi được.

Vừa nhắm mắt chưa được hai phút, cơn đau đầu bắt đầuthuyên giảm thì điện thoại lại kêu. Tôi sôi máu!

“Ai đấy? Ai?” Tôi tức giận gào lên.

Không ngờ bên đó giọng nói còn lớn hơn giọng tôi:“Shit! Vẫn còn ngái ngủ à! Anh chưa dậy à?”

Tôi rùng cả mình, là Mạt Mạt! Đầu óc tôi vẫn hơi rốiloạn, tôi buột miệng hỏi: “Em làm gì vậy?”

“Gọi anh dậy chứ làm gì! Đi đăng kí! Em mời!” GiọngMạt Mạt nghe rất vui vẻ rạng rỡ.

Tôi thấy hơi váng đầu, đây là Mạt Mạt thật sao? Tất cảmọi chuyện tối qua… đều là giả sao? Tôi nhớ cô ấy trách móc oán hận tôi mộthồi, mấy tin nhắn đó vẫn còn trong điện thoại, tôi còn chưa tỉnh rượu, mọi thứcòn sờ sờ trước mắt, làm tôi đến giờ tâm trạng vẫn còn buồn bã hụt hẫng đây,sao cô ấy lại như không có chuyện gì xảy ra được? Bỏ qua những cái khác, chí ítcô ấy cũng phải cho tôi thời gian thích ứng chứ, lòng tôi vẫn còn đang Đông tàTây độc, Mạt Mạt bên đó đã nhí nhố như Chu Bá Thông rồi!

Thấy tôi mãi không nói gì, Mạt Mạt cuống lên: “Bảo,không phải anh định nuốt lời chứ? Anh dám à! Vĩ nhân đã nói rồi, đàn ông nóilời không giữ lời thì không xứng hai lạng thịt đó đâu!”

“Mạt Mạt, anh không nuốt lời, anh muốn hỏi em, rốtcuộc em muốn làm gì?” Tôi buồn nên những lời hỏi ra nghe cũng buồn buồn.

Giọng Mạt Mạt hơi ngập ngừng: “Cái gì mà làm cái gì?”

“Bây giờ đột nhiên em chơi trò kết hôn với anh, trướckhi kết hôn lại giao hẹn trước chuyện li hôn, tối qua còn nhắn tin nói nhữnglời làm anh đau lòng gì mà dùng thân thể báo đáp! Em muốn làm gì? Anh giúp emvì điều đó sao? Em dụ anh tỏ tình với em mấy lần rồi, sau đó vừa ám thị vừa nóikhông được, em coi anh là trò đùa của em à?”

“Bảo, anh nghe em nói…” Hình như Mạt Mạt hơi sợ rồi.

Tôi hoàn toàn không cho cô ấy cơ hội mở miệng: “Tốiqua em chạy cái gì? Anh sẽ ép em sao? Hại anh nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài,anh lo cho em em biết không hả? Được! Anh không trách em, nhưng em đã chạy rồicòn nói với anh đến lúc đó sẽ trao cho anh, em nghĩ anh là loại người gì? Saoem có thể nói như vậy được? Thế nào gọi là dùng thân thể báo đáp anh!... Tronghợp đồng của em không có điều khoản này, nếu nói lời không giữ lời thì làm thếnào?”

… Bên đầu kia điện thoại im lặng một lúc lâu, tôi nhưcó thể nhìn thấy vẻ sững sờ của Mạt Mạt. Mấy giây sau, một tiếng sư tử hốngvang lên: “Anh là đồ con lợn!”

Tôi cười nhăn nhó, thực ra tôi thực sự định bùng nổ,nhưng hét đến cuối bản thân tôi cũng không biết có nên nói rõ ra tất cả không,có thể tôi rất sợ tôi và Mạt Mạt ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa, chuyệnkết hôn li hôn chẳng qua chỉ là hoàn thành một tâm nguyện của tôi mà thôi, đúngvậy, tôi thích Mạt Mạt, nên đợi đến khi li hôn, đợi đến khi Mạt Mạt biến mấttrong biển phụ nữ mênh mông, chí ít tôi và cô ấy đã từng là vợ chồng…

Tôi dậy đánh răng rửa mặt cạo râu thay quần áo, MạtMạt đã nói phải thay bộ đồ bảnh một chút, đăng kí phải chụp ảnh. Tôi thầm quyếtđịnh, khi nào cầm được giấy đăng kí kết hôn, tôi sẽ coi nó là một cuốn albumảnh để làm kỉ niệm, cũng coi như lưu giữ được một bức ảnh chụp chung với MạtMạt, thú thực quen nhau bao năm như vậy, ngoài ảnh tốt nghiệp trung học tôi vàMạt Mạt chưa bao giờ chụp chung với nhau.

Ở chỗ hẹn, tôi uống một bình trà xanh cho tỉnh rượu,hút thuốc liên tục, lại còn thấy buồn nôn, bia uống tối qua chắc không quá hạnchứ?

Từ xa tôi đã thấy Mạt Mạt xách một chiếc túi màu xanhhoa trắng rất to bước tới, mái tóc dài chấm vai buộc hai bên để xuôi trướcngực, cô ấy đeo một chiếc kính râm che hết gần nửa khuôn mặt, nhìn thấy tôikhóe miệng nhếch lên, tung tăng đi tới, cũng không sợ trong quá trình tung tăngchiếc váy chỉ ngắn đến đùi đó bị tốc lên theo, thấp thoáng bóng xuân quang.

Tới trước mặt tôi, Mạt Mạt nhảy bộp một cái lại gầntôi, hớn hở lúc lắc đầu: “Hi!”

Nhìn Mạt Mạt một lượt từ đầu tới chân, tôi không thểkhông công nhận cô ấy như vậy rất đáng yêu, hơn nữa tinh thần đã hoàn toàn trởlại bình thường, bộ dạng nhìn tôi cười cợt tươi rói đó khiến tôi hơi mơ hồ,chuyện tối qua đã thực sự xảy ra ư, hay là tôi uống say tưởng tượng ra?

“Được đấy, rất đẹp trai! Anh diện đồ lên trông cũngkhông tệ!” Mạt Mạt chép miệng gật đầu, lại còn giơ tay xoa đầu tôi.

“Em đã nhìn thấy anh nude mấy lần rồi?” Tôi phản pháo.

“Anh chết đi!”

Tôi mỉm cười, liếc mắt ngắm nghía cô ấy, miệng hỏi:“Em đi dự party à, hay là đến đăng kí?”

“Dù gì cũng là lần đầu kết hôn mà, trang trọng mộtchút mới tốt. Không thể quá tùy tiện được.” Mạt Mạt phóng khoáng vỗ vai tôi,“Đi nào, chúng ta kết hôn đi! Em mời!”

Ở cục Dân chính.

Người đi đăng kí rất đông, hết đôi này đến đôi khác,không quen biết gì nhưng cũng mỉm cười chào nhau, trên gương mặt những cô gáiđó đều ngời vẻ đắc ý vì tìm được phiếu cơm cả đời, trên mặt các chàng trai đềucó vẻ thản nhiên sống thì có gì vui, chết thì có gì khổ.

Lĩnh tờ bảng biểu xong, tôi và Mạt Mạt ngồi sang mộtbên bắt đầu cùng điền.

Cả hai đều là lần đầu kết hôn, không có kinh nghiệm gìnên lúc điền cả hai phải dừng lại hỏi nhau liên tục.

Đang viết thì Mạt Mạt ngồi đối diện bỗng ngẩng đầulên, khẽ hỏi: “Bảo, anh… đã nghĩ kĩ chưa?”

Tôi ngẩng lên hơi sững người, lúc này sợ nhất là bịnghi ngờ, Mạt Mạt hỏi vậy cứ như chúng tôi sắp kết hôn thật vậy, trong lòngcũng hơi do dự.

Nhưng đã đến nước này rồi, vịt cũng lên xiên rồi còncó đất mà nuốt lời sao?

Thế là tôi cười khan: “Nghĩ kĩ rồi, em đừng kích thíchanh thêm nữa.”

Mạt Mạt cảm kích gật đầu, giọng nói trở nên rất dịudàng: “Bảo, thiệt cho anh rồi.”

“Thiệt gì mà thiệt? Có phân tài sản của anh đâu, lạichẳng có nỗi lo về sau, cứ coi như là diễn tập thực chiến đi,” Tôi cười, “Cướiđi, dù gì cũng chỉ có mấy chục tệ, lại còn do em trả.”

Mạt Mạt cười, cắn bút nói: “Bảo, anh đừng tốt với emnhư vậy, đến lúc đó em không muốn đi nữa thì sao?”

Tôi ngẩng phắt đầu lên, nhìn Mạt Mạt chằm chằm.

Mạt Mạt thấy ánh sáng lóe lên trong mắt tôi vội vànglắc đầu: “Em đùa thôi.”

Tôi cúi đầu, không nói gì nữa, tốt nhất là đùa, vì tôikhông còn ôm hy vọng nữa thì chỉ coi là giúp Mạt Mạt, hơn nữa trong lòng cũngdự định li hôn rồi, lúc này không thể làm dao động lòng quân của tôi được.

Trưa hôm đó, trong một nhà hàng nào đó, chúng tôi gọimột bàn thức ăn bắt đầu buổi lễ kết hôn nhỏ của mình.

Mạt Mạt nhìn tôi, nâng cốc một cách duyên dáng, khẽcười: “Em kính anh, ông xã.”

Giây phút tôi lịch sự nâng cốc lên, nghe thấy tiếnggọi đó của Mạt Mạt, tôi thực sự có cảm giác hồn bay phách lạc, tí nữa thì làmđổ rượu.

Ông xã, tiếng gọi đã bao lâu rồi tôi mới lại đượcnghe, hồi trung học yêu Mạt Mạt cô ấy cũng chưa bao giờ gọi tôi như vậy, lúcnào cũng A Bảo, A Bảo, gọi như gọi con ấy. Sau đó, hồi đại học có hai mối tìnhkhông chín chắn, nhưng nữ sinh viên hễ xác định quan hệ yêu đương thì sẽ gọiông xã. Tốt nghiệp đại học, tình yêu lần lượt chết non, trai thì đi theo đuổitiền bạc có thể khiến mình có vô số người phụ nữ, gái thì đi tìm kiếm người đànông có thể khiến mình có vô số tiền bạc. Tiếng ông xã cũng từ đó mà biến mấtbên tai tôi, thỉnh thoảng nghe thấy thì chắc chắn sẽ vội vàng hỏi lại: “Em đangnói chuyện với anh đấy à? Nhận nhầm người rồi nhé!”

Phút này tiếng gọi dịu dàng của Mạt Mạt làm tôi hếtkinh ngạc lại thấy đắm say.

Tôi thế này là thành chồng người ta rồi?

Trưa hôm nay thực ra tôi và Mạt Mạt đều không uốngnhiều rượu, nhưng vẫn trò chuyện rất linh tinh, lộn xộn. Cô ấy thì rượu khôngsay người, người tự say, còn tôi thì sắc không mê người, người tự mê.

Mạt Mạt nói: “Người yêu nhau chưa chắc được ở bênnhau, người ở bên nhau chưa chắc đã yêu nhau.”

Tôi nói: “Anh hiểu ý em là gì, chúng ta kết hôn thìchỉ kết hôn thôi, sẽ không có chuyện gì không vui xảy ra đâu.”

Mạt Mạt nói: “Thế thì tốt, thế thì tốt, thực ra embiết rất thiệt thòi cho anh, nhưng anh sẽ không trách em, có những chuyện tạmthời không thể nói được, em không thể làm anh tổn thương, em không thể ở bênanh, chúng ta chỉ kết hôn mà thôi.”

Tôi nói: “Anh hiểu thật mà, em không cần thấy có lỗi,là bạn bè anh cũng nên giúp em, anh thừa nhận anh thích em, nhưng anh sẽ khôngtheo đuổi làm khó em, ép buộc em, bây giờ anh chỉ là chồng em thôi.”

Mạt Mạt nói: “Cảm ơn anh Lại Bảo, anh là người cả đờinày em phải cảm ơn, em cũng có tình cảm với anh, nhưng hãy tha thứ cho em khôngthể đón nhận tình yêu của anh, em thực sự xin lỗi, bây giờ em chỉ là vợ anh.”

… Tổ sư, thế là thế nào!



Đànông ngốc nghếch đều giả vờ thông minh trước mặt phụ nữ. Phụ nữ thông minh biếtcách giả vờ ngốc nghếch trước mặt đàn ông.

Ngày 1 tháng 9.

Mây nhiều trở nên âmu.