Khi Vật Hi Sinh Trở Thành Nữ Chính

Quyển 2 - Chương 46: Quyết Định Của Mạnh Lão Gia (4)



Edit: Khuynh Khuynh
__________________________________

Mạnh lão gia ho một tiếng, lực chú ý của mọi người lần nữa quay lại trên người ông.

Lúc này, quản gia dẫn một người đàn ông mặc tây trang hơn bốn mươi tuổi đi vào. Sau khi người nọ đến, không khí hiện trường phát sinh biến hoá cực lớn.

“Luật sư Trương, sao ông lại tới đây?” Mạnh Thiên Hoa đứng dậy tiếp ông.

“Là ta gọi cậu ấy tới.” Mạnh lão gia thản nhiên nói: “Tất cả ngồi xuống, kế tiếp ta có chuyện muốn tuyên bố, có chuyện gì chờ ta nói xong hãy hỏi lại, nếu không cút khỏi nhà này cho ta!”

Chu Ngọc Mộng trơ mặt cười nói: “Ba ba, có chuyện gì ba cứ căn dặn, đừng nóng giận, ba cần điều dưỡng.”

Mạnh lão gia chỉ ừ một tiếng, nhìn mọi người chung quanh, đột nhiên cầm cánh tay Phượng Khuynh Ca, nói với cô: “Nháy mắt Tiểu Ca đã trở thành thiếu nữ. Ông có nhiều cháu trai như vậy, Tiểu Ca có vừa ý ai hay không?”

Phượng Khuynh Ca mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Phượng Tử Thịnh. Sắc mặt anh lúc này so với đáy nồi còn đen hơn, anh khẩn trương trừng mắt Mạnh lão gia.

Mạnh lão gia phát hiện anh em hai người trao đổi ánh mắt, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Con không cần phải nói, ta đã biết đáp án, ta muốn đem một nửa cổ phần của Mạnh thị giao cho Khuynh Ca, còn một phần mười còn lại đem làm từ thiện. Từ giờ trở đi, Khuynh Ca chính là cổ đông lớn nhất của Mạnh thị.”

Lời vừa nói ra, toàn trường kinh hãi.

Mạnh lão gia không phải mắc bệnh si ngốc tuổi già chứ? Vô duyên vô cớ lại đi đem cổ phần công ty giao cho người ngoài?

Tất cả con cháu Mạnh gia đương nhiên mất hứng. Cho dù bình thường bọn họ có tranh đấu mạnh mẽ đến như thế nào, tốt xấu gì bọn họ cũng là con cháu họ Mạnh. Nay quyền lực Mạnh gia lại bị một người ngoài cướp đi, bọn họ sẽ trở thành trò cười của cả giới thượng lưu.

“Ông nội, ông có phải lại phát bệnh hay không?” Một thiếu niên sắc mặt tái nhợt bất mãn nói: “Cô ta dựa vào cái gì mà lấy một nửa cổ phần công ty?”

Mạnh lão gia hừ lạnh, cặp mắt sắc nén lợi hại nhìn về phía thiếu niên. Ông mạnh mẽ vỗ sofa một cái, cười lạnh nói: “Dựa vào cái gì? Dựa vào ta cao hứng! Dựa vào con bé đã cứu mạng ta! Dựa vào cả Mạnh gia to lớn như vậy chỉ toàn là phế vật.
Các ngươi sau này cũng đừng hòng xen vào nội bộ tập đoàn Mạnh thị, cho dù cái gì cũng không làm, để cho Tử Thịnh cùng Tiểu Ca cho các ngươi một chén cơm, còn phải xem bọn nó có nguyện ý nể mặt lão già là ta hay không?”

Phượng Tử Thịnh cùng Phượng Khuynh Ca thật không ngờ Mạnh lão gia lại đưa ra quyết định như vậy!

Kỳ thực Mạnh Lâm Phong cũng không tệ lắm. Hắn quản lý kinh doanh so về phương diện nào cũng không kém Phượng Tử Thịnh, dù sao hắn cũng từng ôm một lý tưởng to lớn mà xuất ngoại đào tạo chuyên sâu.
Nhưng mà một mình Mạnh Lâm Phong cũng không thể cứu vãn Mạnh thị, Mạnh thị đã xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng, phải có một cuộc thay máu lớn mới có thể trị tận gốc căn bệnh này.

“Ông nội Mạnh, cám ơn ông đã quan tâm tới Phượng gia chúng cháu, nhưng anh em chũng cháu không thể nhận.” Phượng Khuynh Ca ôn hoà nói.

“Con đang khinh thường Mạnh thị là công ty nhỏ sao?” Mạnh lão gia mất mát nói.

Phượng Khuynh Ca vẻ mặt khó xử, Phượng Tử Thịnh thấy thế, thản nhiên nói: “Tiểu Ca, cảm ơn ông nội Mạnh đi.”

Phượng Khuynh Ca kinh ngạc nhìn anh. Phượng Tử Thịnh gật đầu, ý bảo cô làm theo.

Tuy rằng không biết Phượng Tử Thịnh muốn làm cái gì, nhưng Phượng Khuynh Ca vẫn làm theo ý của anh.

“Thật tốt quá, vậy sau này ta không cần lo lắng con cháu Mạnh gia đi xin ăn rồi.” Mạnh lão gia bất đắc dĩ nói.