Khi Vật Hi Sinh Trở Thành Nữ Chính

Quyển 2 - Chương 30: Phượng Tử Thịnh Rơi Vào Hang Sói (3)



Edit: Khuynh Khuynh
_____________________________

Mạnh Lâm Phong lúc này đang họp ban giám đốc, thư ký ở bên tai nói có điện thoại của Phượng Tử Thịnh, hắn lập tác hoãn lại cuộc họp, ra ngoài nghe máy.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh nam nữ quen thuộc, trong hỗn loạn đó còn có thể nghe được âm thanh của Phượng Tử Thịnh.

Mạnh Lâm Phong thần sắc ngưng trọng, nắm chặt điện thoại, trong đầu không ngừng suy tư phải xử lý chuyện này như thế nào.

Từ lúc hắn lần nữa khôi phục trí nhớ, Tư Mã Xuyến lúc này cũng trở lại bên cạnh hắn, hắn phát hiện rất nhiều vấn đề.

Ví dụ như nói Tư Mã Xuyến tuỳ thời đều biết hắn suy nghĩ cái gì, cô ta hiểu được ý nghĩ của mỗi người Mạnh gia, dễ dàng lấy được tin tưởng của bọn họ.

Ông nội trước kia khinh thường cô ta nhất nay lại xem như mạng, quả thực đem cô ta như cháu gái ruột mà đối đãi. Mỗi người đều giống như ma nhập mà thích cô ta, thúc giục hắn cưới cô ta vào cửa.

Mạnh Lâm Phong cảm thấy không thích hợp. Tuy rằng vẫn dễ dàng bị Tư Mã Xuyến đả động, nhưng rất nhanh hắn có thể khôi phục lý trí.

Vì thế hắn tìm kiếm rất nhiều chuyên gia, hỏi bọn họ có loại ảo thuật mê hoặc tâm trí người khác hay không, kết quả thực là có ví dụ như vậy.

Vì điều tra chuyện này, hắn cố ý giả bộ như trước, chính là hy vọng cô ta lộ ra dấu vết.

Lúc này cô ta cư nhiên bắt Phượng Tử Thịnh đi, người phụ nữ này đúng là ngày càng vô pháp vô thiên. Trong mắt cô ta, toàn bộ Mạnh gia bây giờ đã trở thành tù nhân của mình, nên không có sợ hãi đi?

Còn có cái tên A Nhiên kia, đừng tưởng rằng hắn không biết cô ta làm chuyện tốt gì. Cô ta mỗi ngày giống như kỹ nữ bị tên kia làm đã sớm bị camera quay lại truyền vào máy tính hắn, nói không chừng ngày nào đó sẽ trở thành vũ khí lợi hại phá huỷ cô ta.

Một cái phụ nữ bình dân nho nhỏ cư nhiên vọng tưởng thu phục Mạnh đại thiếu gia, thật không biết phải nói là ngây thơ hay ngu xuẩn?

“Vương thư ký, báo cho ban giám đốc biết, dự án đặc biệt này cứ theo tôi nói mà làm, hiện tại tôi có việc cần xử lý, tan họp.” Mạnh Lâm Phong đạm nói.

Biêt thự tiểu khu Khang Nguyên.
Tư Mã Xuyến bảo A Nhiên về phòng nghỉ ngơi, A Nhiên lại không muốn.

Sắc mặt Tư Mã Xuyến trầm xuống, nặn ra vài giọt nước mắt, nói: “Anh trước kia đã hứa với em cái gì? Anh đã nói vĩnh viễn sẽ nghe lời em. Bây giờ lại không nghe, anh đi đi! Anh đi mau, em không muốn nhìn thấy anh.”

A Nhiên khổ sở nhìn Tư Mã Xuyến. Hắn dùng ánh mắt bén nhọn nhìn Phượng Tử Thịnh, giống như đang cảnh cáo anh, nói tiếp: “Anh đi.”

A Nhiên đem Phượng Tử Thịnh trói chặt liền thật sự rời đi, Tư Mã Xuyến hé miệng mỉm cười. Cô ta ngồi trên ghế sofa, ngón tay dừng lại trên bờ môi anh.

Cô ta nhìn chằm chằm đôi mắt Phượng Tử Thịnh, đôi mắt ướt át lập tức biến thành màu đen, giống như màn đêm u tối.

“Tử Thịnh, từ giờ trở đi, em mới là người phụ nữ mà anh yêu nhất. Anh chán ghét Phượng Khuynh Ca, anh phải rời khỏi cô ta. Tử Thịnh, người anh yêu là em, hiểu chưa?”

Âm thanh Tư Mã Xuyến khàn khàn, có tác dụng ám chỉ.