Khi Trời Gặp Đất

Chương 9



Sự việc không hề phức tạp. Những ngày Gia Ưu bỏ nhà đichơi, hôm nào bà Dĩnh cũng đến nhà cô chờ đợi. Một hôm, vô tình nhìn thấy trongtủ có mấy thùng để đồ đề tên “Trì Gia Hảo”, chợt nảy sinh ý nghĩ mở xem sao.

Mở ra thấy ngay mấy cuốn nhật ký của Trì Gia Hảo.

Trì Gia Ưu biết em gái mình từ nhỏ đã có thói quenviết nhật ký. Lúc thu dọn đồ cũ cô nhìn thấy mấy cuốn bìa da cứng có khóa củaGia Hảo. Cũng vì tôn trọng người đã khuất nên cô không hề có ý nghĩ mở ra đọc,cứ để nguyên như vậy cất đi.

Không ngờ lại bị chính mẹ mình mở ra đọc và càng khôngngờ rằng, nội dung bên trong lại gây ra một trận động đất lớn.

Xuống máy bay việc đầu tiên cô làm là bật điện thoạilên. Qủa nhiên, tin nhắn của ba: “Ưu à, ba đã đón mẹ con về nhà. Ba mẹ chờ conở nhà mình”.

Lòng cô dấy lên sự hoài nghi. Trước khi lên máy baynói là mẹ cô đang ở trong bệnh viện, giờ lại về nhà rồi? Có phải họ cố tình làmthế để buộc cô về nhà không? Nghĩ tới đây, bất giác cô bước chậm lại. Cô ra lấyhành lý, đi ngang qua đám người đang ở phòng đón khách, chậm rãi vẫy xe đi về.Trên đường đi cô cân nhắc mãi về cách đối phó.

Bước vào nhà nhìn thấy ba mẹ cô biết ngay vấn đề nangiải rồi.

Bà Dĩnh ngồi dựa vào ghế sô pha với vẻ mặt xanh xao,võ vàng, tinh thần không tốt. Xem ra không phải là dối cô, Gia Ưu bỗng thấy mềmlòng lại lên tiếng hỏi: “Mẹ à, mẹ thấy khỏe hơn chưa?”.

Bà Dĩnh nhướn mắt lên nhìn cô một cái rồi nói yếu ớt:“Chết sao được mà lo”.

Ông Thu từ trong phòng đọc đi ra vội nói: “Ưu về rồiđấy à, mệt không con? Có cần đi tắm táp cho dễ chịu không? Đói không con? Banấu cho con bát mì nhé?”.

“Không cần đâu ba”, Gia Ưu đặt hành lý xuống, đi đếnchiếc ghế sô pha đơn ngồi xuống: “Ba mẹ có gì muốn nói cứ nói thẳng đi”.

Ông Thu và bà Dĩnh nhìn nhau như đang muốn gửi gắmthông tin gì đó. Hồi lâu, ông Thu mới đến ngồi bên cạnh vợ: “Mẹ con không đượckhỏe nên để ba nói”.

Gia Ưu nhìn ba mẹ, im lặng gật đầu.

“Là thế này, chúng ta đã hỏi Thiếu Hàng rồi, Hàng nóilà ngay từ đầu đã biết con là Trì Gia Ưu chứ không phải là Trì Gia Hảo. Ba mẹthấy nghi ngờ việc này quá. Trước hết là dã tâm của Thiếu Hàng là gì? Ba mẹ rútra mấy kết luận: Một là anh ta muốn biến con thành kẻ thay thế cho em gái con;hai là anh ta muốn đùa giỡn tình cảm của em con”.

Gia Ưu vẫn im lặng nhìn ba mẹ, ba cô nói lý lẽ rànhmạch, khẳng định chắc chắn anh ta đã lên sẵn kế hoạch trong đầu rồi.

Ông Thu thấy con gái không nói gì, cứ đẩy đẩy chiếckính trên sống mũi và tiếp tục nói: “Giờ ngẫm lại, những biểu hiện của ThiếuHàng lúc ấy thật khó hiểu. Con có nhớ trước khi vụ tai nạn xảy ra em con rấtvui vẻ không? Ba mẹ đã hỏi là có chuyện gì vui mà em con chỉ cười nói là vàingày nữa sẽ cho cả nhà biết hết. Nhưng rồi trước khi xảy ra tai nạn hai hôm,tinh thần em con bỗng suy sụp hẳn… Giờ thì mẹ con đã tìm được câu trả lời từcuốn nhật ký của em con”.

Nói đến đây ông dừng lại, như có điều gì rất khó nói.

“Ông không nói được để tôi nói”. Bà Dĩnh cầm cuốn nhậtký bìa da màu xanh đưa cho cô: “Mỗi bài viết đều chú thích thời gian cẩn thậncon tự đọc đi. Đúng vào ngày sinh nhật hai chị em con năm năm trước, Thiếu Hàngđã hẹn em gái con đến quán bar Happy Lucky và rồi hôm ấy hai đứa đã có quan hệtình dục… Em gái con nghĩ là Thiếu Hàng sẽ lấy mình làm vợ, ai ngờ nó lại phủihết mọi thứ, không những không thừa nhận, mà còn đòi chia tay. Em gái con làđứa kiêu ngạo, con nói xem nó làm sao nhịn được nỗi nhục này? Cứ nghĩ đến việccon gái mẹ bị bắt nạt, về đến nhà không dám cho ba mẹ biết… mẹ…”, bà Dĩnh nghẹnđi, nuốt nước bọt, nước mắt rơi lã chã. Ông Thu ngồi bên khẽ khàng an ủi.

Cô thấy rét run lên từ bên trong, không nói nổi câunào.

Ba cô ngoái đầu sang nhìn con gái nói thêm: “Nếu khôngphải đọc được cuốn nhật ký này, ba thực sự không tin Thiếu Hàng lại là ngườinhư vậy! Nghĩ sâu hơn, nó kịp thời xuất hiện lúc các con xảy ra chuyện cho thấyrõ ràng nó đã biết trước được vấn đề này. Nhưng tại sao nó không bao giờ chịunói một lời nào về việc ấy? Chỉ có một khả năng là nó đã làm gì có lỗi với emgái con và làm cho em con gặp bất trắc. Nó tự thấy có lỗi với lương tâm. Baonăm nay nhà chúng ta đã nhìn nhầm người rồi. Ưu à, nỗi lòng ba mẹ bây giờ rấtphức tạp. Ba mẹ đều giả thiết nếu nó hại Hảo nhà ta chết thì mấy năm nay nó cólỗi với con và nhà ta quá. Không hiểu nó có rắp tâm gì đây? Những việc này nhấtđịnh phải để con biết”.

Bà Dĩnh đau khổ nhắm nghiền mắt lại, đôi môi run rẩy,mồm mấp máy gọi tên Gia Hảo.

Gia Ưu thẫn thờ rút lại ánh mắt của mình.

“Ưu à, con nói gì đi chứ? Con nghĩ gì về việc này?”Ánh mắt ông Thu đổ dồn về phía cô.

Cô nhếch mép cười khẩy: “Ba à, ba đang trình bày báocáo khoa học đấy à? Một hai ba liệt kê rõ ràng, mạch lạc thế. Để con liệt kêthêm vài điều nữa cho ba nhé. Một là, nếu anh ấy coi con là người thay thế, conkhông trách anh ấy. Người gây ra vấn đề không phải là anh ấy mà là ba mẹ; thứhai, con vẫn thấy khó hiểu về vụ tai nạn hôm ấy, quá nhiều điểm nghi vấn. Vụtai nạn xảy ra như thế nào con không nhớ nổi. Anh ấy không chịu nói nên đó vẫnlà một bí mật. Chắc chắn con sẽ tìm mọi cách để có được lời giải. Lúc ấy con sẽnói cho ba mẹ biết, còn giờ đề nghị hãy chấm dứt ngay trí tưởng tượng phong phúcủa ba mẹ đi. Thứ ba, anh ấy là người như thế nào ư? Điều này ba mẹ phải suynghĩ cách đây năm năm khi đẩy con gái mình cho anh ấy chứ? Lúc ấy không nghĩgiờ cần gì phải nghĩ nữa. Con có não, não con hoạt động tốt lắm, biết phân biệtphải trái đúng sai. Dù con không có được chỉ số IQ thông minh như Gia Hảo, chíít con cũng không phải là đứa thiểu năng đần độn”.

Nói một mạch xong cô thấy ba mẹ mình mặt trắng bệchra. Cô cứng rắn đứng lên: “Chính ba mẹ đã hủy hoại mọi lý tưởng của đời con.Con biết mình chẳng ra gì trong mắt ba mẹ. Con tin rằng việc ba mẹ biến conthành Gia Hảo có 10% là để tốt cho con. Giờ xin ba mẹ hãy ngừng ngay những suyđoán này nọ, cho con thêm thời gian, con không muốn võ đoán và cũng không muốnđịnh tội một người chỉ dựa vào một cuốn nhật ký. Để con điều tra rõ ràng sựthật vụ tai nạn năm xưa có được không, cũng như ba mẹ nói là còn có điều bí ẩnkhác ấy?”.

“Ưu à…”, ông Thu dường như vẫn muốn nói điều gì.

“Hãy để nó tự điều tra”.

Bà Dĩnh ngắt ngang lời chồng, nhìn chằm chằm vào mặtcon gái: “Con lúc nào cũng gào lên là muốn điều tra rõ chân tướng sự việc. Giờchúng ta cho con điều tra đấy, chúng ta không nghĩ oan cho người tốt đâu, nhưngtuyệt đối không để em gái con chết không nhắm mắt! Ta đợi kết quả của con. Chocon đúng hai háng để tìm hiểu đấy. Chúng ta sẽ chờ. Nếu chứng minh được nhữnggì chúng ta đoán là sai thì từ nay không bao giờ can thiệp vào việc của hai đứanữa. Nhưng nếu điều tra ra Thiếu Hàng chính là hung thủ giết em gái con, ta sẽkhông tiếc cái mạng già này bắt nó phải đền mạng”.

Cô xốc hành lý nặng nề cho lên vai rồi ra khỏi nhà.

Trên trời mây đen vần vũ, đen kịt lại như sắp có trậnmưa rào.

Lòng cô rối bời, có mấy ngày trời mà xảy ra bao nhiêuchuyện, áp lực quá khiến cô thở không ra hơi.

Về đến nhà, cô thay dép lê ở ngay cửa. Cơ thể như mấthết mọi năng lượng, thẫn thờ ngồi thừ ngay trên sàn nhà.

Mới xa nhà có vài ngày mà chẳng khác gì mấy thế kỷ.

Nhìn quanh nhà, từ thiết kế đến bài trí và mua sắm đồdùng đều một tay Thiếu Hàng làm hết. Cô không có ý kiến gì. Hôm chuyển đến ở,khách đến đầy nhà, cô cũng khoanh tay đứng nhìn, lặng lẽ nhìn anh đi ra đi vàobận rộn.

Khi ấy cô vừa trải qua một trận ốm nặng, nhìn cuộc đờivới ánh mắt tăm tối, chán ghét mọi người và mọi việc. Tính tình tồi tệ đến mứcchẳng ai chịu nổi, cũng may là Thiếu Hàng không bị chọc tức đến độ phải bỏ đi.Cô lạnh nhạt, anh lại càng nhiệt tình. Cô cố ý nói những lời khó nghe, làmkhông khí giữa hai người trở nên khó xử, bế tắc. Còn anh lại cố tìm mọi cách đểquan hệ được ấm lại. Cô gây họa, anh là người đi theo giải quyết hậu quả, nhấtnhất việc gì cũng chiều theo ý cô. Ngay cả ba mẹ hai bên cũng không chấp nhậnnổi sự nuông chiều cô của anh.

Vết xăm ấy cô cùng với mấy cô bạn thân rủ nhau đi xămhồi học lớp 10. Đó là hình xăm biểu tượng của chòm sao Thiên xứng. Lúc về khôngdám nói cho ba mẹ biết, vị trí xăm cũng kín đáo nên vài năm trôi qua cô quênmất hình xăm này. Mãi đến trước khi lấy chồng mẹ cô đột nhiên hỏi: “Đã xóa hìnhxăm chưa hả?”, cô mới chợt nhớ ra. Xóa hình xăm còn đau đớn hơn lúc xăm rấtnhiều. Cô nằm bò ra mồ hôi cứ đổ ròng ròng, bạt khóc nức nở chẳng khác gì đangbị đày đọa.

Còn nhớ cuốn sách nào đó nói rằng, muốn rèn luyện mộtthói quen tốt cần ít nhất khoảng thời gian liên tục là hai mốt ngày. Năm nămqua, cô không biết mình đã bỏ được bao nhiêu thói quen cũ và rồi rèn được baonhiêu thói quen mới.

Và cái thói quen lớn nhất chính là cô đã quen với cuộcsống có anh bên mình. Thói quen này được cô liên tục rèn trong năm đầu 365ngày. Thiếu Hàng đối với cô chẳng khác gì ngọn đuốc trong đêm đen mịt mùng, côchẳng khác gì con thiêu thân lao vào lửa, tự dưng bị cuốn vào và cuối cùng thìkhông thoát ra nổi.

Cô ngâm mình trong bồn tắm cho thoải mái tinh thần.Sau đó nằm lên chiếc giường êm ái, trong lòng thấy xúc động muôn phần. Lần cuốicùng ôm ấp anh ở trên chiếc giường này cô vẫn là Trì Gia Hảo, đeo chiếc mặt nạcủa người khác. Giờ cô đã là chính mình.

Bỗng nhiên cô nhớ đến vòng tay của anh.

Cô cầm điện thoại định bụng gọi điện cho anh. Tronglúc bấm số cô chợt nhớ tới lời ba mình nên không gọi nữa.

Cô vẫn chưa muốn buông xuôi từ lúc ban đầu bị động đếnbây giờ, hình bóng của em gái cô vẫn cứ bao trùm lên cô.

Là người may mắn sống sót sau vụ tai nạn, Gia Ưu khôngtài nào nhớ nổi nguyên nhân cũng như những gì xảy ra hôm ấy. Cô tỉnh lại saucơn mê, đầu trống rỗng trong vài hôm liền.

Khi cơ thể dần hồi phục lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn,nhưng thật khó hiểu là cô hoàn toàn bị trống về khoảng thời gian xảy ra vụ tainạn. Cố gắng nghĩ thế nào cô cũng không nhớ nổi bất cứ điều gì.

Tìm ra sự thật chính là việc quan trọng nhất. Nhưngbắt tay từ đâu đây, cô chẳng hề có manh mối nào.

Mở máy tính xách tay ra, cô gõ tư liệu tra trêngoogle. MSN của cô cài đặt đăng nhập tự động khi mở máy. Tiểu Đóa nhanh chóngnhận ra sự có mặt của cô và hỏi: “Đang ở đâu thế?”.

“Ở nhà, tớ về rồi”.

“Đoán ra rồi. Sáng sớm tớ gặp Thiếu Hàng. Này, sao cậukhông giữ chàng ở lại hả? Tớ cũng muốn được nghỉ thêm ngày nữa đấy”.

Gia Ưu gửi Đóa thông tin mình vào mạng tìm kiếm.

Lát sau Đóa nhắn lại: “Đang nghiên cứu cái này à?”.

“Tớ đang thử xem có nhớ nổi gì về vụ tai nạn ấy haykhông”. Gia Ưu nghĩ ngợi và dặn thêm một câu: “Đừng để anh Hàng biết nhé!”.

Mãi không thấy Tiểu Đóa nhắn gì, cô quay sang tìm tàiliệu. Lôi sổ để danh thiếp ra tìm vì nhớ hồi làm phóng viên cô đã từng phóngvấn một bác sĩ tâm lý.

Lật đến trang thứ ba cô đã tìm ra danh thiếp ấy. Côrút danh thiếp ra cắm cúi ghi vào sổ tay.

Ngồi trước mặt là một người đàn ông mặc comple vớikhuôn mặt hiền lành, cười nhẹ nhàng. Bác sĩ giữ nguyên khuôn mặt tươi cười rấtchuyên nghiệp, không hề để lộ nét kinh ngạc hay đồng cảm khi lắng nghe cô tâmsự.

“Bác sĩ Lã à, tình trạng của tôi có phải là do tâm lýkhông?” Gia Ưu hỏi.

“Không giống”. Bác sĩ Lã đẩy chiếc kính gọng vàng ởtrên sống mũi, nói khẽ: “Nghe cô kể, tôi nghĩ vấn đề của cô không nghiêm trọnglắm, chỉ mất một đoạn kí ức. Có lẽ là thử thôi miên và uống thêm một vài loạithuốc hỗ trợ là ổn. Tuy nhiên trong quá trình điều trị có thể cô sẽ cảm thấyđau khổ về tinh thần, mệt mỏi về thể xác, nên cô cần chuẩn bị sẵn tâm lý”.

Gia Ưu tò mò: “Có phải giống như ở trên phim không?”.

“Tất nhiên là không phóng đại như thế rồi. Thực rathôi miên không hề huyền bí như chúng ta nghĩ. Chỉ là vận dụng liệu pháp tâm lýđể dẫn dắt con người quay trở về những chuyện họ đã quên trong quá khứ”.

“Đoạn ký ức ấy rất quan trọng với tôi. Xin bác sĩ thứlỗi cho hành vi bất lịch sự của tôi, tôi muốn hỏi xem liệu tôi sẽ có bao nhiêuphần trăm tìm lại được trí nhớ ấy? Vì một số nguyên nhân khách quan nên tôi cầnphải nhanh chóng hồi phục lại trí nhớ”.

Bác sĩ Lã bật cười: “Cô Ưu à, thứ lỗi cho tôi phải nóithẳng nhé. Ở thành phố này không có bác sĩ tâm lý nào giỏi hơn tôi đâu. Cô phảitin tôi, thậm chí là phải dựa vào tôi, chắc chắn tôi sẽ giúp được cô”.

Từ đáy lòng mình Gia Ưu thốt lên: “Bác sĩ Lã, anh thậttự tin”.

“Tôi luôn như vậy mà”.

Gia Ưu nhướn nhướn mày rồi giơ tay ra nói: “Vậy thìlàm phiền anh điều trị cho tôi”.

“Việc gì phải nói như vậy, đây đâu phải là lao độngcông ích”.

Gia Ưu nghĩ ngay đến khoản chi phí điều trị cao ngất,gật gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng phối hợp”.

Hôm nay là tết Trung thu, sau khi rời khỏi chỗ bác sĩLã cô lái xe về nhà luôn. Hôm nay Thiếu Hàng về, vừa xuống máy bay đã gọi điệncho cô, tính giờ thì lúc này cũng đã về đến nhà rồi.

Cô bước vào nhà, đứng thay dép ở ngay gần giá để giày.Hôm nay chị giúp việc đã về quê ăn tết Trung thu, phòng khách không bóng ngườinhưng đèn bật sáng choang, thoang thoảng trong không khí mùi thức ăn thơm lừng.Cô đi vào trong bếp. Ái chà, trên bàn bốn món một canh vẫn còn bốc hơi nghingút, mùi vị thơm ngon. Lại còn có cả bánh chưng và trứng vịt muối nữa. Khiếncho cô thèm thuồng muốn chấm mút.

Quan Thiếu Hàng ngồi trước máy tính để bàn trong phòngđọc. Anh mặc bộ quần áo ở nhà màu xám, sắc mặt trông vẫn còn vương nét mệt mỏi.Nhìn biết ngay đang gắng gượng tinh thần.

Nghe thấy tiếng động anh ngẩng đầu lên ngay: “Em vềrồi đấy à?”.

“Anh xem gì mà chăm chú thế? Bản thiết kế à?”. Cô bướclại gần.

“Ừ”. Anh kéo tay cô: “Thủ tục xin thôi việc đến đâurồi?”.

Cô theo đà sà vào lòng anh: “Xong xuôi rồi, à em nóivới anh một việc”.

“Gì thế?”. Thiếu Hàng mỉm cười nhìn cô.

“Anh biết ông Đường Quân Niên chứ? Đạo diễn Di nói choem biết ông Niên gần đây có nhã hứng cho ra một tờ tạp chí. Đạo diễn Di đã đưakế hoạch của em cho ông ấy xem và ông ấy muốn kéo em về làm”.

“Ông Niên muốn phát hành tạp chí á?” Quan Thiếu Hàngthấy hơi bất ngờ: “Em đã gặp ông ấy chưa?”.

“Chưa, mới hẹn ngày mai thôi”. Cô thật thà nói.

“Dự án anh đang làm cũng có phần của ông ấy đấy. Chà,dạo này ông ấy với dài tay nhỉ”. Thiếu Hàng nghĩ ngợi: “Nếu thấy hợp em cứ mạnhdạn làm đi. Ông Niên sống thoáng lắm, biết đối nhân xử thế. Chắc thấy em làmđược nên ông ấy mới mời em về làm đấy”.

Cô mỉm cười hiểu ý: “Thế thì em hiểu rồi”.

Bà Hợp gọi điện đến, Gia Ưu nghe hai mẹ con nói chuyệnthì thụp, thấy khó chịu nên không buồn để ý nữa. Bỗng dưng cô thấy Thiếu Hàngđưa máy áp vào tai mình, cô giật mình và vội nói: “Mẹ ạ, chúc mẹ tết Trung thuvui vẻ!”.

“Ừ, các con cũng thế nhé. Muộn thế này mà chưa ăn à?”.

“Lát nữa chúng con ăn ạ”.

Thẳng thắn mà nói bà Hợp là bà mẹ chồng đạt tiêuchuẩn, rất nghiêm khắc nhưng lúc cần sẵn sàng xuống nước vì con cái. Nếu làtrước đây thì cô đã nói nhiều hơn với bà, nhưng giờ tư tưởng cô không tập trungđược.

Ngắt điện thoại xong cô thở dài lặng lẽ.

“Thôi đi mà”, Thiếu Hàng ôm lấy cô: “Đừng nghĩ ngợilung tung nữa. Hôm nay là tết Trung thu chúng ta phải vui vẻ lên chứ!”.

Gia Ưu nhìn anh, hóa ra anh ấy cũng biết tâm sự củamình. Cô bật cười miễn cưỡng: “Nếu biết em không phải là Gia Hảo, mẹ sẽ nghĩthế nào nhỉ?”.

“Kệ, sau này mẹ biết cũng có gì ghê gớm đâu. Mấy nămnay mẹ rất yêu quý em đấy thôi”.

“Mẹ quý Gia Hảo chứ không phải em. Anh còn nhớ chúngmình hồi nhỏ không? Mẹ anh luôn thấy khó chịu khi em và anh ở bên nhau, sợ emlàm ảnh hưởng đến việc học tập của anh”.

“Đấy là trước kia mẹ không hiểu em”. Thiếu Hàng ngậpngừng: “Ưu à, chỉ cần có thời gian thì chẳng có gì chúng ta không vượt quađược”.

“Em luôn phải gò bó trước mặt ba mẹ anh. Dù những nămqua ba mẹ quý em thì đó cũng không phải là con người em thực sự. Còn anh…, việcnày anh phải biết chứ”.

“Ngốc ạ, với anh em chưa bao giờ thay đổi cả. Có thểgò bó hành vi, nhưng không thể thay đổi được bản tính”.

“Thế những năm qua em là gì hả? Mèo chẳng giống mèocáo chẳng giống cáo?” Cô chế giễu bản thân.

“Không nên để ý đến những chuyện vớ vẩn ấy?” Anh gí gítay vào đầu cô.

Gia Ưu im lặng ngoài người lên vai anh, ngập ngừngkhông biết có nên hỏi về chuyện năm xưa không? Cô không muốn phá hỏng không khívui vẻ này. Hơn nữa cô hiểu người đàn ông này, nếu muốn nói anh đã nói từ lâurồi, chứ chẳng cần đợi cô truy hỏi, chất vấn, cô muốn biết sự thật, chứ khôngphải nghe những lời bịa đặt.

Thà anh đừng nói còn hơn là anh dối cô.

Thiếu Hàng cảm nhận được tinh thần cô đang suy sụpliền hỏi: “Có chuyện gì hả em?”.

Cô nhếch nhếch môi: “Vâng, nhiều lắm”.

“Liên quan tới anh à?”.

“Vâng”.

Thiếu Hàng quay người lại nhìn thẳng vào mắt cô: “Emmuốn biết điều gì?”.

Gia Ưu lắc đầu.

Trong giây phút ấy, ánh mắt anh lóe lên những tình cảmphức tạp: “Nếu vậy xin em hãy tin anh được không?”.

Gia Ưu cười cười: “Được, em tin anh”.

Em rất muốn tin anh, nhưng em cần phải biết sự thật,em cần phải có gì đó giải tỏa nghi vấn của ba mẹ em chứ.

Có lẽ nụ cười của cô quá hấp dẫn nên anh hưng phấn ômghì lấy cô. Hai người hôn nhau thắm thiết.

“Anh nói thật đi, anh thích em từ bao giờ hả? Tại saoem không cảm thấy gì nhỉ?”.

Không nói còn được, chứ nói cái anh cắn môi cô thậtđau: “Anh làm sao biết được là em không cảm nhận được chứ? Em chính là bóng đêmduy nhất trên con đường sáng chói của anh, mọi thất bại của anh đều dành cho emhết”.

Cô há hốc mồm: “Không thể thế được! Em đâu có đần độnnhư thế. Trước kia cũng có mấy cậu bạn cùng lớp theo đuổi, em đều biết đấy chứ?Như cậu… hình như cậu Trương gì gì ấy, em quên tên rồi. Lại còn Trần Minh Huy…,à còn cả Lục Minh Huy nữa chứ!”.

Thiếu Hàng nhìn cô nói: “Ái chà, vẫn còn nữa đấy!”.

Gia Ưu cười: “Hết rồi, đúng là trí nhớ của em tồithật. Giờ em chẳng nhớ nổi mặt của họ nữa”.

Không khí rất vui vẻ,, hai người trông thật hạnh phúc.Ăn xong cơm anh ngồi bổ bưởi cho cô ăn, cô thích thú cầm từng múi lên ăn.

“Anh bổ không kịp được tốc độ nhai cuả em”. Ai đó lênán.

“Thế thì em ăn chậm vậy”.

“Đến lượt em bổ cho anh ăn rồi chứ nhỉ?!”.

“Đừng mà, em không biết bổ”.

“Trời ạ, em hơi xấu tính đấy”.

Ăn uống no say xong hai vợ chồng tay nắm tay đi dạotrong khu. Trăng hắt ánh sáng dìu dịu lên mặt đường, thời gian như ngừng trôi.

“Trăng hôm nay tròn quá…”, cô ngẩng đầu lên nói.

Anh cũng gật gật đầu và nói khẽ: “Ưu à, trông em thếnày thật ngốc”.

“Xì… anh lại nói thế rồi đấy!”.

Thiếu Hàng ngẩng đầu chăm chú nhìn trăng tròn xoe nhưquả bóng, mãi sau mới thốt ra một câu: “Đúng là… rất tròn”.

“Ái…” Cô thở sâu bỗng thấy đau thắt bên hông, liền ngảngười vào anh.

Cô ngập chìm trong hạnh phúc, hơn lúc nào hết giờ cômới hiểu được câu: “Chỉ mong được sống với nhau lâu dài để chia sẻ hạnh phúc”.

Những thứ như nhật ký của Gia Hảo, sự thật về vụ tainạn… hoàn toàn biến mất trong lúc này.

Hôm sau cô đến gặp ông Niên như đã hẹn và rồi đi làm…mọi thứ thuận lợi chẳng khác gì nước chảy vào ruộng.

Ông Niên là người nhẹ nhàng, tác phong làm việc chậmchắc. Bình thường chẳng mấy khi ông đến công ty. Mấy lần hẹn gặp cô đều ở quántrà, nhưng mùi thơm nồng nàn của trà không làm mụ mị đầu ông. Hiệu quả làm việccực cao, ra quyết định rất nhanh. Ông quyết định giao việc quản lý tạp chí chocô.

Mấy hôm nay cô thấy mình may mắn đã gặp được ông sếptốt, nhưng rồi suy nghĩ của cô nhanh chóng tiêu tan. Hôm đi làm đầu tiên cô gặpngay Đàm Áo ở công ty.

“Sao anh lại ở đây?”.

Đàm Áo trả lời thẳng thắn: “Tôi đến làm việc, lần nàycô làm sếp tôi đấy”.

Cô giật mình: “Anh xin thôi việc rồi à?”.

Anh hờ hững gật đầu: “Cô đi đâu tôi theo đó”.

Cô đã ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Cô đành gọi anh vào trong văn phòng, kéo rèm xuống rồinghiêm mặt nói với anh: “Đàm Áo, anh có biết anh đang làm gì không?”.

“Tất nhiên là biết chứ”.

“Anh theo đuổi như thế này có ý nghĩa gì không?”.

“Anh thấy có là có”. Đàm Áo nói thẳng.

“Anh đang gây áp lực cho tôi đấy”.

Đàm Áo cười đắc ý: “Nếu em không để ý thì anh có gây nhiềuáp lực cũng có tác dụng gì đâu”.

Cô tức phát điên lên, chẳng biết phải làm gì với conngười này nữa. Cô thấy mình thật vô dụng, giờ thì cô hiểu tại sao Thiếu Hànglại giữ thái độ mặc kệ với Trương Quần.

Đều quen nhau cả, nên cô nghĩ ra một cách. Cô nói choThiếu Hàng biết suy nghĩ của mình, anh không có ý kiến gì chỉ nói: “Tùy em, emmuốn làm gì thì làm”.

Gia Ưu thấy anh không nhiệt tình liền hỏi: “Anh thấykhông được à?”.

Anh ngước mắt nhìn cô: “Đàm Áo là người dễ dàng thayđổi tình cảm thì đâu phải đợi đến ngày hôm nay để cho em giới thiệu”.

Cô nghĩ nhiều thành quẫn rồi: “Biết đâu được đấy. Khoahọc đã chứng minh rằng, nhốt một người đàn ông và một người đàn bà vào chungmột phòng, dù không biết nhau, không có tình cảm thì sau một thời gian họ cũngsẽ nảy sinh tình cảm”.

Anh nhếch môi: “Làm gì có gian phòng đó”.

“Chúng ta có thể tạo cho họ”.

“Em phúc hậu quá đấy”.

“Điều này…”, cô nhấm nhẳng nói: “Vâng, em thừa nhận làem đang cố. Nhưng nếu họ đến với nhau được thì tốt quá còn gì. Không nói gì ĐàmÁo, chỉ nói Trương Quần thôi, cô ấy đã bị nhỡ nhàng nhiều vì anh. Mẹ cô ấy giờnhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống đấy, chỉ mong chém chết anh thành trăm mảnhthôi”.

Anh gượng cười: “Vậy thì cứ thử đi, làm được gì anh sẽcố gắng”.

Thế là cuối tuần cô đứng ra tổ chức đi lao động côngích. Cô rủ cả hai người ấy đến trung tâm của Đóa phụ giúp một tay.

Thực ra Trương Quần chẳng có hứng thú gì, nhưng nghenói Thiếu Hàng đến liền đến sớm hơn giờ hẹn mười mấy phút. Đàm Áo bị tắc xe nênđến muộn nhất. Hai người trước đó đã quen biết nhau, hôm ở quán bar nói chuyệnvới nhau vui vẻ nên lần này gặp cười nói tưng bừng.

Gia Ưu đang tắm cho một con chó. Cô thấy cặp đôi ấyquá xứng: “Trương Quần là người thông minh, nhanh nhẹn chỉ có điều không chịuthể hiện tính cách của mình, Đàm Áo cũng vậy!”.

“Cậu nói xem, tại sao hai người ấy lại cứ khăng khăngnhư vậy nhỉ?”.

Đóa như đang nghĩ gì đó bật cười nhìn cô: “Ưu à, tớthấy trong tình cảm cậu không ngốc chút nào!”.

Gia Ưu đỏ bừng mặt: “Ngay cả cậu cũng nói tớ như thếà”.

“Tớ có gì nói đấy…, cậu chưa bao giờ trải qua cái cảmgiác chờ đợi, yêu đơn phương nên không cảm nhận được đâu. Giờ muốn gì được đấy,thật mừng cho cậu”.

Đóa xúc động nói, sau đó quay về chủ đề cũ: “Tớ nghĩcả hai người ấy đều hiểu rõ rằng tình cảm này chỉ là vô vọng, nhưng muốn họdừng chắc chắn không thể. Họ không đành lòng, không chịu đâu”.

Gia Ưu thấy xao xuyến trong lòng, đang ngẫm nghĩ thìnghe thấy Đóa nói thêm: “Họ kiên trì như vậy cũng là chung thủy với trái timmình”.

Bỗng Gia Ưu thấy mình tội lỗi quá: “Vậy tớ định gánghép họ… thì…”.

“Thôi thì cứ thử xem sao, chưa chắc đã thành đâu”. Đóanói khẳng định.

Gia Ưu im lặng, nước mắt trào ra. Cô chẳng buồn vunvén gì nữa, thôi thì để mặc sợi dây tơ hồng tới đâu thì tới.

Xây dựng được ê kíp mới cũng có mấy trợ thủ đắc lực,công việc chuẩn bị cho ra tạp chí dần đi vào quỹ đạo. Dù nhiều việc vặt, nhưngvẫn được tiến hành rất quy củ.

Cô mải mê bận rộn vì công việc, cả tuần ít nhất phảicó ba buổi chiều đến báo cáo tình hình công việc cho ông Niên.

Đây là lần thứ tư nên cô thả lỏng cơ thể, ngả lưng dựavào chiếc ghế mềm mại, bên tai văng vẳng giọng nói cuốn hút của bác sĩ Lã. Ôngnói chậm rãi, cực hấp dẫn, lôi tuột cô từ thế giới thực tỉnh táo vào trong viễncảnh mông lung, huyền ảo.

Bác sĩ Lã là người rất chú trọng đến chất lượng cuộcsống. Từ dàn âm thanh Hi-fi đến bộ ấm trà cổ nhìn biết ngay đáng giá cả đốngtiền. Dịch vụ khám của ông cũng tỉ mẩn và kỹ càng như những gì ông trau chuốtcho cuộc sống.

Bố trí một gian phòng đầm ầm tràn ngập âm thanh nhẹnhàng, cốc trà trắng tinh khiết đi kèm thêm món bánh ngọt là những gì ông dànhcho bệnh nhân.

Những thứ thoải mái bên ngoài ấy chẳng liên quan gìđến sự giãy giụa trong hồi ức của con người. Kết thúc liệu trình cô nằm ngủthiếp đi.

Nửa tiếng sau, cô bừng tỉnh dậy, hiện ngay trước mắtlà bác sĩ đang cài cổ áo. Cô bật dậy ngạc nhiên hỏi: “Đã xong rồi hả bác sĩ?”.

Bác sĩ Lã gật đầu: “Qua mấy lần cô kể thì tôi đưa rakết luận thế này”. “Trước hết, cô có một tuổi thơ vui vẻ, không có áp lực,không bị gò bó. Học hành rất thoải mái, chẳng hao tâm tổn sức. Cô toàn dànhthời gian cho việc chơi thôi. Hồi ấy cô có rất nhiều bạn, bạn cùng lớp, cùngtrường và cả cùng ở khu ở nữa. Cô luôn cầm đầu lũ bạn, tính tình thoải mái. Cònem gái cô thì hoàn toàn ngược lại”. Gia Ưu gật đầu đồng ý.

Bác sĩ Lã nói tiếp: “Hồi thi vào cấp hai cô chỉ thiếumột điểm vào trường trung học cơ sở trọng điểm của thành phố. Chính cô đã cốtình bỏ trống một câu vì không muốn học ở đấy. Cô sợ bị bố mẹ đòi hỏi giống emgái. Nhưng cũng chính từ lúc ấy bố mẹ cô không còn nhắc đến tên cô trước mặtngười ngoài nữa, rất ít đưa cô đi chơi cùng. Tuy cô không nói ra nhưng tronglòng thấy ấm ức lắm. Cô không hề thua kém em mình nhưng ba mẹ vẫn cứ thiên vịvới em gái, không quan tâm đến cô”.

Gia Ưu nhướn mày kinh ngạc.

“Đừng ngạc nhiên thế. Toàn bộ thông tin này tôi lấy từcuộc nói chuyện với cô cộng thêm ít suy luận mà thôi. Chúng ta nói tiếp nhé. Côđã từng có suy nghĩ làm sao thi đạt được điểm cao nhất để ba mẹ thay đổi suynghĩ về mình, nhưng rồi cân nhắc thiệt hơn cô cho rằng được không bằng mất nêntự điều chỉnh tâm trạng mình. Thời gian này ba mẹ nhờ Thiếu Hàng kèm cô học,không ngờ anh ta lại biết thừa tật ham chơi của cô. Hết mềm mỏng đến cứng rắncô dọa anh ta phải giữ bí mật cho mình và rồi anh ta nhận lời. Lúc ấy cô cũngbắt đầu có tình cảm với anh ta, nhưng sau rồi cô lại quyết định tránh xa anh tara”.

Gia Ưu im lặng trong giây lát: “Đúng là hồi ấy tôi cócảm tình với anh ấy, nhưng cũng chỉ là một chút thôi”.

“Lên cấp ba cô chơi thân nhất với Đàm Áo. Hai ngườithường xuyên đi với nhau, từ lên lớp, đi thư viện đến ra sân bóng đều đi cùngnhau. Lúc này quan hệ giữa cô và Thiếu Hàng rất sơ sơ, gặp nhau chào hỏi dăm bacâu cho xong. Nguyên nhân là vì hai người ít tiếp xúc với nhau, không có tiếngnói chung; mặt khác anh ta thường xuyên ở bên em gái cô, đã thành đôi thành lứanên cô không muốn phiền hà”.

“Bác sĩ Lã này, những chuyện này có liên quan đến việcmất trí nhớ của tôi không?”.

Bác sĩ Lã quay người cầm cốc trà uống một ngụm: “Đươngnhiên là có chứ. Tôi cần phải hiểu quá khứ của cô thì mới có được những chuẩnđoán chính xác”.

“Vâng”.

Bác sĩ Lã đặt chiếc điện thoại đang có ai gọi đến lêntrên bàn. Cô tốt bụng nhắc nhở: “Bác sĩ có điện thoại kìa!”.

“Cứ kệ đi”.

Nhưng vài phút sau trợ lý của ông gọi mạng nội bộ lên,không biết nói gì mà sắc mặt ông thay đổi. Gác điện thoại xong quay sang nói:“Xin lỗi cô, chúng tôi sẽ bố trí hôm khác nói chuyện tiếp. Giờ tôi phải rangoài có việc”.

Gia Ưu không lấy làm ngạc nhiên vì nhìn đồng hồ thấythời gian không còn sớm. Cô ra bãi đỗ xe cùng bác sĩ. Cô thắt dây an toàn xong,xe chuẩn bị lăn bánh thì bác sĩ Lã gọi giật lại và chạy đến nói: “Cô Ưu à, côcho tôi đi nhờ xe một đoạn được không? Xe của tôi đang đi bảo dưỡng không kịpđi lấy, bây giờ bắt tắc xi khó lắm”.

“Được chứ ạ, mời bác sĩ lên xe”.

Tối nay cô hẹn Thiếu Hàng ăn ở ngoài, vừa hay chỗ ănđấy lại cùng dãy phố mà bác sĩ Lã có hẹn, cách nhau mười mấy mét thôi.

Bác sĩ Lã xuống xe tại ngay đầu con phố đông đúc. Ôngđi nhanh lắm, như là đang có việc cháy nhà chết người gì đấy.

Bỗng dưng trí tò mò trỗi dậy, cô đỗ xe vào lề đườngrồi ra khỏi xe. Băng qua dòng người đông đúc, cô thấy bác sĩ Lã đang đứng cạnhmột chiếc xe hơi Lavida của Volkswagen màu bạc khá đẹp nói chuyện với haingười, một nam một nữ.

Đằng sau đuôi xe Lavida có một chiếc xe thể thao màuxanh ngọc đắt tiền. Nhìn vào trong xe, người ngồi ở ghế lái là một phự nữ mặcváy đen, đeo kính râm che nửa mặt. Tuy không nhìn rõ được khuôn mặt, nhưng nhìnnghiêng nghiêng đủ thấy đó là một phụ nữ xinh đẹp.

Nhìn khung cảnh, cộng thêm với những lời bàn tán củamọi người đứng xung quanh, cô dễ dàng đoán được câu chuyện. Chiếc xe đi trướcdừng đột ngột khiến cho xe đi sau không kịp phanh nên đã húc vào đít. Thực rakhông có gì nghiêm trọng.

Về lý mà nói không có gì phải cãi vã cả, hai bên đềusai, mỗi người nhường nhau một tí để công ty bảo hiểm bồi thường là xong. Lạlà, từ lúc xảy ra đến giờ người phụ nữ ngồi trong chiếc xe màu xanh ngọc khôngchịu ra khỏi xe, cũng không lên tiếng, cửa kính ô tô luôn khép chặt. Mặc kệ chohai người, một nam một nữ đứng bên ngoài chửi đổng.

Cô đứng lại một lúc, suy xét không biết có nên giúpbác sĩ Lã hay không. Nhưng đây đâu phải là việc khó giải quyết, hai là họ lấyhai chọi một, dù chỉ chửi nhau thôi người phụ nữ trong xe cũng thua chắc chứđừng nói gì là đánh nhau. Hơn nữa giờ đã xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân rồi,với lại cô chẳng quen biết gì người ta, giờ tự xông vào biết đâu lại bị mangtiếng lắm chuyện.

Nghĩ vậy, cô rời khỏi đám đông đi đến chỗ hẹn ThiếuHàng.

Ăn được một nửa, đang nói chuyện với Thiếu Hàng, côliếc nhìn thấy bác sĩ Lã sánh vai cùng người phụ nữ ấy bước vào. Cô ngước lênnhìn.

“Em quen à?” Thiếu Hàng hỏi.

“Không. Em không quen”. Cô cúi đầu nói.

Quan Thiếu Hàng nhìn rồi nói: “Hà Hổ Phách”.

“Hả, anh quen à?”.

“Mấy năm trước cô ấy là người mẫu quảng cáo cho mộtkhu chung cư cao cấp của ông Niên. Hồi ấy anh phụ trách thiết kế nên cũng códịp gặp nhau vài bận. Sau đó không lâu cô ấy rút chân ra khỏi làng giải trí”.

“Hóa ra là người nổi tiếng, thảo nào trông rất chảnh”.

Ăn xong cô ra toa lét thì gặp hai người ở ngay cửa nhàhàng. Bác sĩ Lã hình như đang tranh luận gì đó với Hà Hổ Phách, sắc mặt haingười hằm hằm khó chịu. Có lẽ bác sĩ Lã muốn giảng hòa nên giơ tay ra kéo côPhách. Không ngờ cô ấy giơ tay hất phăng ra, không thèm nói câu nào đi ra khỏinhà hàng.

Bác sĩ Lã mặt xám ngoét đứng chôn chân một chỗ,nghiêng nghiêng đầu vô tình nhìn tháy ánh mắt thăm dò của Gia Ưu. Bác sĩ Lãlúng túng và tảng lờ như không nhìn thấy gì đi thẳng.

“Chào anh”. Thấy bác sĩ Lã lại gần cô cất tiếng chào.

Bác sĩ Lã cười cười: “Vừa rồi vội quá nên chưa kịp nóilời cảm ơn cô”.

“Bác sĩ khách sáo quá, dù gì tôi cũng một công đôiviệc mà”.

Nói vài câu không đâu vào đâu, bác sĩ xin phép vềtrước, còn cô quay lại chỗ ngồi. Thấy Thiếu Hàng nhìn mình như đang nghĩ gì đóliền hỏi: “Anh làm sao thế?”.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cô cảmthấy ánh mắt của anh như có lửa muốn đốt cháy toàn thân mình.

Cô chột dạ, vội cầm dĩa lên chọc một miếng để khỏa lấpsự lúng túng.

Thiếu Hàng thờ ơ nhìn những hành động thiếu tự nhiêncủa cô, mãi sau anh mới chậm rãi nói: “Em với bác sĩ Lã quen nhau từ bao giờthế?”.

Quả nhiên đã bị nhìn thấy.

Gia Ưu ngẫm nghĩ: “Em phỏng vấn anh ta thôi… em đangtìm tư liệu viết bài”.

“Em hãy nói thật đi”.

Gia Ưu mím môi: “Em gặp bác sĩ để điều trị tâm lý”.

“Tại sao?”.

“Thôi miên, giúp em hồi phục được trí nhớ, nhớ lại vụtai nạn ngày ấy”.

Thiếu Hàng nhìn cô chằm chằm, mãi sau anh mới nhếchmôi nói: “Quen lâu thế rồi cơ à? Bắt đầu từ bao giờ thế?”.

“Sau khi em đi du lịch về?”.

“Tối hôm Trung thu em muốn hỏi anh việc này đúngkhông?”.

“Vâng”.

Mặt anh lộ vẻ không vui, giọng nói khó chịu: “Anh bảoem hỏi thì em không chịu hỏi. Lại đi điều tra sau lưng anh là sao?”.

“Em hỏi anh có chịu nói không?”. Cô bật cười chuachát, bỏ toẹt chiếc dĩa xuống bàn nói: “Chẳng đâu vào đâu cả”.

“Như vậy hôm ấy em nói tin anh chẳng qua là muốn qualoa xong chuyện đúng không?”.

Gia Ưu nhìn thẳng vào mắt anh: “Nếu việc này chỉ liênquan tới em hoặc anh thì em sẽ nghe theo anh hết. Những việc anh không muốn emhỏi em cũng sẽ không hỏi, những việc anh không muốn em biết em cũng sẽ khôngbiết. Nhưng liệu có đơn giản như vậy không?”.

“Chuyện này thực chất chỉ là chuyện giữa anh và emthôi mà”.

Lòng cô như có mồi lửa châm lên bùng cháy dữ dội, côcười nhạt: “Vâng, chúng ta là trời sinh voi trời sinh cỏ, sinh ra từ lỗ nẻ”.

Thiếu Hàng trầm ngâm trong giây lát: “Ba mẹ gây áp lựcvới em à?”.

“Thưa anh, liệu ba mẹ nào không đau khổ khi con gáiyêu quý nhất chết không rõ ràng?” Gia Ưu nói rồi thấy sống mũi mình cay cay:“Ba mẹ gây áp lực với em là chuyện cũ rồi. Anh không chịu nói em cũng đoán đượcrồi, lẽ nào giờ đây bản thân em cũng không có quyền đi tìm sự thật hay sao?”.

Thiếu Hàng nghĩ ngợi rồi đặt tay lên tay cô, dịu dàngnói: “Anh nói không có ý như vậy. Anh xin lỗi, anh sẽ nói chuyện với ba mẹ”.

“Đi nói sự thật à?” Cô cười khẩy.

Quan Thiếu Hàng sửng sốt: “Sự thật nào hả em?”.

“Em gái em chết như thế nào”, Gia Ưu nhìn chằm chằmvào mặt anh.

Khuôn mặt Thiếu Hàng đờ ra: “Em nói thế là có ý gì?Năm năm trước cô ấy chết vì vụ tai nạn xe hơi. Thế mà còn phải hỏi à?”.

“Trước khi cô ấy chết có phải hai người đã cãi nhau ầmĩ đúng không? Tại sao lại thế?”.

“Em giấu câu hỏi này trong lòng lâu lắm rồi phảikhông?”.

Khóe môi anh nhếch lên: “Hôm cô ấy xảy ra chuyện bọnanh có gặp nhau và đúng là có cãi vã. Nhưng sau đó cô ấy không kiềm chế đượcbản thân đã lấy xe lái đi và rồi không may mắn bị tai nạn”.

“Tại sao em lại ở trên xe?”.

Quan Thiếu Hàng bặm môi xong rồi nói: “Anh khôngbiết”.

“Thế tại sao hai người lại cãi nhau?”.

Bị Gia Ưu hỏi dồn dập quá anh không kiềm chế nổi bựcmình nói: “Chẳng có gì để nói cả. Nếu em cũng như ba mẹ mình thì chắc chắn sẽcho rằng anh hại chết Gia Hảo, vậy thì chúng ta cần gì phải nói chuyện nữahả?”.

“Em không nghĩ như vậy nên em mới muốn anh giải thích,muốn rõ ràng phải có chứng cứ chứ”.

Thiếu Hàng nhìn cô chăm chú, mãi sau mới lên tiếng:“Cái anh cần đó là tin nhau vô điều kiện, chứ không phải là những câu truy hỏirồi sau đó nói nhẹ như lông hồng anh ấy vô tội. Về việc này anh giải thích đãquá đủ rồi”.

Không thể nói tiếp được nữa, cô thở dài não ruột.

Mấy đêm tiếp theo cô toàn đến ngủ cùng với Tiểu Đóa.

Chỗ Đóa không được rộng rãi, đồ đạc lỉnh kỉnh, bừabộn, may là có chiếc giường rất êm ái, dễ chịu. Từ nệm giường cho đến chăn gối…đều được quan tâm đặc biệt.

Tiểu Đóa luôn nói là: “Cuộc đời có quá nhiều chuyệnbất hạnh, nếu ngay cả trong giấc ngủ chúng ta cũng không được thoải mái thìcuộc sống này còn ý nghĩa gì?”.

Gia Ưu tẩy trang xong, tắm nước ấm và thay chiếc váyngủ Đóa đã chuẩn bị sẵn rồi lên giường. Cô ôm chiếc gối bằng lụa ngồi thừ ngườira.

Tiểu Đóa ngồi dịch trên máy tính, chốc chốc liếc sangcô: “Sao im lặng thế?”.

“Cậu nói xem, có phải quan hệ giữa tớ và anh ấy đã đếnlúc chấm hết rồi chăng?”.

“Nói vớ vẩn, vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường”.

“Nhưng chúng tớ hiếm khi cãi nhau lắm. Thời gian gầnđây chúng tớ cãi nhau còn hơn cả số lần cãi nhau trong năm năm chung sống”. GiaƯu với tay lấy sữa dưỡng thể để ở đầu giường bóp ra thoa đều lên chân.

“Trước khi chung sống với Thiếu Hàng, cậu chưa yêuđúng không?”.

“Ừ, chưa”. Gia Ưu nói thật.

Tiểu Đóa gượng cười: “Tốt số thật đấy…”.

“Đóa này, cậu nói xem rốt cuộc là anh ấy muốn che giấuđiều gì?”.

“Thực sự tớ cũng không nghĩ ra, nhưng…”, Tiểu Đóa dừnglại xoa xoa cằm và nói tiếp: “Chuyện tình một đêm gì gì đó. Đó cũng chẳng phải làchuyện hãn hữu. Đàn ông thích được phụ nữ say mê, một bàn tay làm sao vỗ thànhtiếng được. Tớ nói câu hơi khó nghe nhé, suy nghĩ của ba mẹ cậu bây giờ quálệch lạc, làm như Thiếu Hàng cưỡng ép em gái cậu lên giường nên em cậu mới treocổ tự vẫn hay sao ấy”.

“Thiếu Hàng không phải là hạng người ấy”. Gia Ưu khẳngđịnh.

“Tớ cũng thấy anh ấy không phải, thế nên cậu đừng có umê như ba mẹ mình nữa. Theo tớ, cậu nhớ lại được là chuyện tốt, mà không nhớđược cũng chẳng sao. Năm năm qua vẫn sống như vậy, giờ cậu cũng đã cởi được nútthắt trong nỗi lòng mình rồi thì phải sống cho vui vẻ chứ. Việc gì phải bới mócnhững gì liên quan đến em gái cậu? Người chết cũng đã chết rồi…”.

Những lời nói của Đóa tuy khó nghe và có phần nào đólạnh lùng tàn nhẫn, nhưng không phải là không có lý. Nghe xong lòng cô cũngthấy dao động, không ngờ sáng hôm sau lại bị mẹ ép vào bước đường cùng.

Đang ở văn phòng thì nhận được điện thoại của bà Dĩnhyêu cầu ly dị Quan Thiếu Hàng ngay.

Gia Ưu khó chịu nói: “Không phải ba mẹ bảo cho haitháng sao?”.

“Còn tìm cái gì nữa?”. Bà Dĩnh cười khẩy nghe chátchúa: “Mẹ nói cho con biết chính Quan Thiếu Hàng đã hại chết em gái con. Chínhmiệng bà mẹ chồng con nói đấy. Như thế còn giả à? Con sống phải có lương tâmchứ? Phải cắt đứt quan hệ ngay với nó”.

Gia Ưu nhíu mày: “Mẹ, mẹ đang nói gì thế?”.

“Ưu à, con ghé qua nhà một lát đi. Tẹo nữa nó cũng đếnđấy”.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng vỡ loảng xoảng, rồinghe thấy tiếng nói nặng nề của ba: “Hôm nay mẹ con đã ngửa bài với bà mẹ chồngcủa con rồi”.

Gia Ưu giật mình, chiếc bút chì suýt nữa thì đâm vàotay, cô lờ mờ cảm nhận sắp có bão lớn xảy ra. Cô bỏ mặc công việc đang dang dởlái xe một mạch về nhà.

Suốt đời này cô sẽ không bao giờ quên nổi cảnh tượngngày hôm ấy.

Từ nhỏ cô đã biết mẹ mình ăn nói sắc sảo. Chính vì nóisắc sảo quá mà luôn làm tổn thương đến người nghe, vết thương vô hình. Cô nghequen rồi, không còn cảm giác rồi. Nhưng mẹ chồng cô thì khác, bình thường bàluôn ăn nói nhã nhặn, nhưng lúc nào tức lên thì còn nguy hiểm hơn cả bom nguyêntử. Hồi bé cô đã biết đến “cô Hợp” ghê gớm này mà, càng tránh xa càng tốt.

Với bà Hợp, Gia Ưu thực sự là một con bé hư hỏng.Chính bà đã tận mắt chứng kiến cô lớn lên từ nhỏ. Chẳng biết là bà mụ nặn nhầmtừ trong bụng hay sao ấy, chứ trên đời này làm gì có đứa con gái nào lại tinhnghịch đến thế. Cũng không biết vì sao con trai mình lại thích chơi với con béấy đến vậy. Không bị bắt gặp thì thôi chứ bắt được kiểu gì cũng giáo huấn chocon trai một thôi một hồi, nào là gần mực thì đen. Con trai bà xuất sắc, ngoanngoãn không thể để con bé kia làm hư hỏng được. Nhưng rồi có nằm mơ bà cũngkhông nghĩ được rằng, cô con dâu bà không ngớt lời khen ngợi ấy chính là TrìGia Ưu! Bà không thể chấp nhận được sự thực này. Nếu không phải chính miệng bàthông gia nói thì bà không đời nào tin.

Đợi đến khi gặp được Trì Gia Ưu, nghe cô chần chừ chào“mẹ ạ”, bà mới thấy tình cảm của mình bị đùa bỡn quá mức, đau xót vô cùng. Nămnăm nay bà đã đối xử với đứa con gái này như là con gái mình dứt ruột đẻ ra.Nhưng rồi thì sao, cũng chỉ là thứ hàng giả. Suy cho cùng người bà ghét nhấtvẫn là Trì Gia Ưu!

Lúc ấy bà lạnh lùng đáp: “Không dám, chào chị Ưu, chịgiỏi thật đấy!”.

Nghe mẹ chồng nói vậy Gia Ưu cứng cả họng chẳng nóiđược lời nào. Bà Dĩnh đứng bên liền nói: “Gia Ưu nhà chúng tôi có giỏi đi nữacũng chẳng giỏi bằng Quan Thiếu Hàng nhà bà. Lừa con gái út nhà tôi, giờ lừa cảchị nó nữa”.

Bà Hợp cười khẩy: “Bà Dĩnh, bà có nhầm không đấy.Chính hai cô con gái quý hóa của bà cứ bám lấy Thiếu Hàng nhà tôi, chứ liênquan gì đến con trai tôi hả?”.

Bà Dĩnh tức tím tái mặt mày: “Ly dị, ly dị ngay”.

“Tôi đồng ý, ly dị nhanh lên!”. Bà Hợp cũng chẳng chịulép vế.

Gia Ưu không thể chịu đựng thêm được nữa, cô quayngười đi thẳng. Ra tới cửa gặp Thiếu Hàng bước vào, hai người nhìn nhau chưakịp nói câu nào thì đã nghe tiếng ba mẹ hai bên ầm ĩ cả lên.

“Đến đúng lúc lắm. Thiếu Hàng này, mấy năm nay nhà tađã bị nhà họ lừa cho một vố rồi. Hôm nay con phải ly dị với Gia Ưu ngay lậptức”.

Sắc mặt anh biến đổi: “Mẹ, mẹ đang nói gì đấy?”.

“Con không biết nhà họ nói con như thế nào à? Nếu mẹsớm biết con lấy Gia Ưu thì mẹ không đời nào cho nó bước chân vào cửa nhà mìnhchứ đừng nói làm dâu…”.

“Quan Thiếu Hàng, giờ cậu phải nói rõ ràng cho chúngtôi biết. Gia Hảo nhà chúng tôi có điều gì không xứng với cậu mà cậu lại đối xửvới nó như thế hả? Lương tâm của cậu bị chó gặm mất rồi à? Cậu hại chết con gáitôi giờ đền mạng cho nó đi”.

“Này bà Dĩnh, bà nói thế mà nghe được à. Con gái bànghĩ quẩn mới tự tìm đến cái chết chứ liên quan gì đến Thiếu Hàng nhà tôi hả?”.

“Đừng nói nữa!”. Thiếu Hàng mặt xanh lét hét toánglên, Gia Ưu định chạy khỏi nhà, mu bàn tay anh lạnh ngắt.

“Gia Ưu à…” Anh đuổi theo cô.

Tiếng bước chân đuổi gấp gáp trong hành lang chật hẹp.

Anh tóm lấy cánh tay cô, cô đành phải dừng lại, haichân giẫm lên bậc tam cấp liền nhau: “Anh buông em ra!”.

“Em bình tĩnh lại đi!”. Anh xông lên chắn đường cô:“Gia Ưu à, đừng mụ mị vì những lời nói của các cụ”.

“Em đóng kịch lâu quá rồi, lâu đến độ chẳng còn nănglượng nữa, lâu đến độ mất hết cả sĩ diện rồi”. Cô ấm ức nói rồi mím môi như sắpbật khóc đến nơi. Và rồi cô vùi mặt vào vai anh.

Thoáng cái anh đã thấy bờ vai mình ướt sũng. Anh thởdài giơ tay vuốt ve mái tóc cô: “Kệ các cụ em ạ, muốn nói gì thì nói. Trước emkhông để ý giờ em để ý làm gì?”.

“Từ khi yêu anh em đã không còn là em nữa rồi!”. Côgiận dỗi đấm thùm thụp vào ngực anh.

Anh nâng khuôn mặt cô lên mỉm cười: “Gia Ưu à, em biếtkhông, từ nhỏ đến lớn anh luôn ngưỡng mộ cách sống, cá tính của em. Yêu và ghéttách bạch rõ ràng, không bao giờ dài dòng, dây dưa, không giả dối, không lươnlẹo. Người như vậy không dễ gì có được”.

“Em có gì tốt nhỉ?” Cô bĩu môi: “Em không lên nữa đâu.Các cụ đang bực tức thế em không chịu nổi đâu. Anh lên đi, đừng để các cụ cãinhau đến độ không nhìn mặt nhau nữa nhé”.

“Em đi đâu?”.

Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Em qua nhà Đóa ở vài hôm, cáccụ hai bên giờ cần có thêm thời gian chấp nhận sự việc”.

Thiếu Hàng nhìn cô chăm chú: “Em vẫn tiếp tục điều trịtâm lý chứ?”.

“Vâng”.

“Gia Ưu này, vụ tai nạn ấy đúng là một tai nạn bấtngờ. Tại sao em cứ nhất quyết phải tìm hiểu điều bất ngờ ấy nhỉ?” Mắt anh lộ rõvẻ chán nản, buồn bã.

Cô nhìn phản ứng của anh: “Em tin là bất ngờ, nhưngthực sự là em bị hổng khoảng ký ức ấy. Nếu không đối diện được với nó thì vếtthương vẫn cứ âm ỉ trong trái tim em. Ba mẹ em sẽ không đời nào chịu buông thacho chúng ta”.

Thiếu Hàng im lặng và nới lỏng vòng tay: “Đã thế chúngta cho nhau một khoảng thời gian nhé, chứ anh làm sao sống nổi thế này suốt đờihả?”.

Gia Ưu không thể ngờ rằng anh lại nói câu này, cô cắnchặt môi rồi nói: “Nửa năm”.

“Lâu quá”, anh thẳng thừng từ chối, ngập ngừng nói:“Hai tháng nhé”.

Cô không nén được lòng hỏi luôn: “Nếu sau hai tháng emvẫn chưa nhớ ra được anh sẽ làm gì?”.

Anh nhếch khóe môi lên nói: “Câu này để anh hỏi em mớiphải chứ”.

Cô im lặng, anh quay người đi lên trên tầng. Cô đămđăm nhìn theo bóng anh, ánh mắt như muốn dán chặt vào người anh, mãi mới chịurời đi.