Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Chương 33: Nghi ngờ



Tăng Thành đột nhiên thông báo phương thức phát triển mới ở khu công nghiệp. Đầutiên ông đón nhận mọi cuộc phỏng vấn của các báo Kinh tế trong vùng, những bàibiết phải dài tới cả trang. Ngoài lĩnh vực thời trang, ông ta còn nói rất chitiết về ý tưởng phát triển khu công nghiệp. Tăng Thành vốn rất cẩn trọng, từtrước tới giờ, ông ta chưa bao giờ nhận lời phỏng vấn của giới báo chí, vì thếcách công bố này tạo phản hồi rất tích cực.

Đọc xong báo, Diệp Tri Thunghĩ, những điều Thẩm Gia Hưng muốn biết, Tăng Thành đều đã công bố rồi, nhưng erằng điều đó sẽ khiến ông ta trút giận lên đầu cô.

Cuối tháng trước, ThẩmGia Hưng lại gọi điện tới, cô trả lời lịch sự và cũng rất rõ ràng rằng, cô khôngbiết gì về kế hoạch của Tố Mỹ, đồng thời chủ động báo cáo đang tích cực chuẩn bịcho thị trường mùa thu, cố gắng đạt thành tích tốt.

Lời cô nói tuy làmThẩm Gia Hưng tức giận nhưng ông ta cũng không biết làm thế nào, để cân đối tìnhhình, ông ta vẫn tham gia vào việc công khai bán khu đất dự trù ở trung tâm, rồimua một miếng ở khu dự án phát triển. Ý của ông ta là muốn có một phần nằm ở khuthành cũ sau khi được cải tạo, rời công ty thời trang ra phía ngoài. Nhưng giờthấy kế hoạch mà Tăng Thành công bố, quy hoạch khu công nghiệp thời trang Tố Mỹcũng rất quy mô, thậm chí còn phân ra các khu sản xuất riêng biệt. Trong tìnhhình như vậy, Thẩm Gia Hưng lại tập trung đi vào thiết kế dự án thì e rằng đã bịtăng thêm nhiều áp lực.

Nhưng Diệp Tri Thu không lo lắng về điều đó, côgấp tờ báo lại, tiếp tục công việc.

Tố Mỹ tuyên bố đứng ra tổ chức Hộithảo phát triển ngành Công nghiệp Thời trang của khu vực. Khách mời là nhữngchuyên gia Kinh tế hàng đầu trong nước, các chuyên gia thời trang và chuyên gianghiên cứu dệt may trong nước cũng như những vị lãnh đạo tiền nhiệm cấp Bộ vềdệt may. Hội thảo được tiến hành vào chiều thứ Sáu tại Trung tâm Hội nghị Ủy banphát triển dự án. Thư mời các doanh nghiệp cùng ngành đến tham gia được gửi đitrước mười ngày.

Hứa Chí Hằng thấy thư mời mà Diệp Tri Thu để trên bànuống trà rồi cười nói: "Hội nghị này diễn ra ngay gần chỗ anh, Thu Thu, hôm đóem nhân tiện qua chỗ anh xem anh làm việc thế nào nhé!".

"Chỉ khi nào anhthay một cô thư ký xinh đẹp khác thì em sẽ đột xuất đi thăm dò xem thế nàothôi". Diệp Tri Thu đang xử lý hòm thư điện tử trong máy tính xách tay, trả lờimột cách tự nhiên.

"Bảo anh sa thải Lý Tình à?" Hứa Chí Hằng giả bộ sợhãi, "Anh không dám đâu, cô ấy ghê gớm lắm, nắm rõ Luật Lao Động hơn cả giám đốcnhân sự đấy. Anh mà làm thế, lơ mơ cô ấy sẽ kiện anh tội phân biệt đối xửý.

Diệp Tri Thu cũng cười, cô nói: "Em rất có ấn tượng với côấy".

"Cô ấy cũng rất ấn tượng với em, hôm nào anh phải dọa cô nàng mộttrận, nói cho cô ta biết em là bạn gái của anh".

"Chí Hằng, bảo cô ấy tìmcho anh một căn hộ khác đi", Diệp Tri Thu một lần nữa đề nghị, cô nói tiếp: "Emđịnh bán căn hộ ở khu Tân Giang Hoa Viên".

Hứa Chí Hằng ngạc nhiên nói:"Em thiếu tiền sao? Cần bao nhiêu? Không cần bán nhà đâu."

Diệp Tri Thungập ngừng một lát rồi nói: "Em thấy nhà cửa ven sông đã tăng giá rất cao, giờbán đi là hợp lý, để Lý Tình tìm nhà khác cho anh".

Hứa Chí Hằng nhìn côchăm chú, anh hỏi: "Thu Thu, có phải em không muốn chúng ta liên quan đến chuyệntiền nong không?"

"Cũng có thể nói là như vậy, em thấy quan hệ đơn giảnmột chút sẽ hay hơn. Như bây giờ thì anh vẫn thuê nhà của em, thực ra không tiệnlắm".

Hứa Chí Hằng muốn đề nghị cô bán lại nhà cho mình, nhưng nghĩ đinghĩ lại, tiền nong giao dịch kiểu này chắc chắn cô sẽ không chấp thuận. Anhnghĩ, nhất định cô vẫn kiên quyết không dọn về đó ở vì có những hồi ức không mấyvui vẻ. Hình như cô đang muốn né tránh điều đó. Hơn thế, cô luôn tỏ ra thấu tìnhđạt lý trong mọi tình huống, nhưng thỉnh thoảng nếu đã tỏ ra cố chấp thì sẽkhông có cách nào thương lượng nổi. Tuy vậy, đối với cái cố chấp nhỏ nhặt củacô, anh vẵn cảm thấy vui hơn, anh nói: "Được, nếu em đă kiên quyết như vậy thìmai anh sẽ nói Lý Tình đi tìm luôn".

Thực ra, đây không phải là lần đầu tiên Diệp Tri Thucó suy nghĩ bán nhà. Thời gian làm việc của cô ở Tín Hòa đã đến lúc tính ngượckim đồng hồ, mà cô cũng chẳng có hứng với những doanh nghiệp thời trang khác. Từkhi tốt nghiệp, cô chỉ theo đuổi nghề này, nghĩ đến tương lai mà cảm thấy hoangmang mờ mịt. Cô muốn tìm một thương hiệu nhỏ, mới ở ngưỡng thấp nhưng có tiềmnăng rồi làm đại lý cho họ.

Nhưng dù thấp đến đâu thì tiền đầu tư cũng làmột con số lớn, vì thế cô chỉ có thể trông vào căn hộ ấy. Khi rời khỏi Tố Mỹ,mục đích duy nhất của cô là giữ lại căn hộ mà mình đã tốn bao tâm sức, nhưng suyđi tính lại thì cuối cùng cũng phải bán đi. Cô nhìn máy tính, nghĩ đến những xótxa cay đắng ở nơi đó mà bật cười đau khổ. Bây giờ, điều duy nhất có thể an ủicô, chính là giá nhà của căn hộ đó đã tăng lên đến con số khiến cô vừa kinh ngạcvừa hài lòng.

Cô nghiêng đầu nhìn Hứa Chí Hằng đang ngồi trên sofa xemtrận bóng rổ NBA** chiếu trên ti vi, miệng anh mỉm cười, hai chân gác lên bànuống trà, tư thế ngồi thỏa mái và tâm trạng rất vui vẻ.

Càng ngày Hứa ChíHằng càng dành nhiều thời gian ở lại căn hộ nhỏ mà cô thuê hơn. Trong phong tắmxinh xắn đã có thêm một số đồ dùng của anh, như khăn mặt, bàn chải đánh răng,dao cạo râu, sữa tắm, dầu gội. Quần áo anh ngày càng chiếm nhiều diện tích trongchiếc tủ gỗ, vì thế cô mua thêm một chiếc tủ vải đặt ngay cạnh bộ sofa. Căn hộđã trở nên chật chội hơn rất nhiều.

Diệp Tri Thu cũng cảm thấy, tình hìnhnày không thể nói là ở chung, mà cô cũng chưa có gan để tiến tới bước tiếp theo.Những lúc về nhà, bố mẹ lại giục cô chuyện đi gặp mặt, cô đành nói đại là độ nàyđang hẹn hò với một anh chàng và thử tìm hiểu một thời gian xem thế nào. Bố nhìncô hoài nghi, mẹ thì bắt đầu hỏi cặn kẽ, cô đành nói qua tình hình cho các cụyên tâm. Bố mẹ vội dặn con gái cẩn trọng, dĩ nhiên cô phải gật đầu đồng tình.Nghĩ đến việc này, cô thấy thật mệt mỏi, nhưng đang trong quá trình dự tính vềkế hoạch công việc trong tương lai thì những điều này đâu thấm thápgì.

Cô đến ngồi cạnh anh, anh vẫn nhìn vào màn hình, nắm tay cô và nói:"Em xem, Howard sắp tính điểm rồi".

Trên màn hình, một anh chàng da đenđang nhảy lên tung bóng về phía rổ. Hứa Chí Hằng hô to cổ vũ. Nhìn khuôn mặt hàohứng của anh, cô cũng cười, lòng thầm nghĩ: Thôi được, đây là sự lựa chọn củamình, cứ thế đã. Cô cũng từng có kế hoạch, nhưng kế hoạch ấy cuối cùng lại thayđổi, giờ chỉ có thể để mọi chuyện đến đâu hay đến đó thôi.

Các doanhnghiệp thời trang ở khu vực này tuy nhiều nhưng quy mô không lớn, hiếm có doanhnghiệp nào táo bạo tổ chức hoạt động công khai mà không liên quan đến việc tiêuthụ sản phẩm. Lần này, hội nghị do Tố Mỹ tổ chức có mời các chuyên gia đã khiếnmọi người ngưỡng mộ và chú tâm tới, thêm vào đó là những tin đồn xung quanh việccải tạo khu thành cũ, nên rất nhiều doanh nghiệp đang phải đối đầu với nguy cơtìm địa điểm sản xuất mới. Hoạt động của Tố Mỹ đã gây chú ý rất lớn trong giới,đến kỳ hội nghị, hầu hết các đơn vị được mời đều không chỉ đi một người. LúcDiệp Tri Thu đến khu dự án thì bãi đỗ xe đã chật cứng, cô đành xuống ven đườngrồi đi bộ vào.

Chương trình của hội nghị được bố trí rất chu toàn, đầutiên là những hình ảnh quảng bá khu công nghiệp Tố Mỹ, hình chiếu khoảng mườilăm phút, chất lượng hình ảnh tốt, một phần đã được Tăng Thành công bố trêntruyền hình và một phần là khung cảnh hiện trạng xây dựng, những hình ảnh đó đềucó sức ảnh hưởng lớn. Ông Thẩm Gia Hưng ngồi cách Diệp Tri Thu không xa, sắc mặtngày càng khó coi, rõ ràng ông ta đang chịu áp lực rất lớn, thỉnh thoảng cònquay sang thì thầm gì đó với Lưu Ngọc Bình.

Sau đó các vị lãnh đạo vàchuyên gia lần lượt lên phát biểu. Các vị lãnh đạo phát biểu rất hàm súc và đặcbiệt nhấn mạnh ưu thế phát triển của những tập đoàn thời trang. Các chuyên giaphân tích viễn cảnh phát triển của Tố Mỹ trong việc kết hợp phát triển côngnghiệp và thương nghiệp. Nhưng điều Tăng Thành mong muốn không chỉ dừng ở việcnhận được sự ủng hộ của họ, vì vậy ông tiếp tục phát biểu về sự phát triển củangành công nghiệp thời trang trong nước và các hình thức kinh doanh mới. Mọi vấnđề ông nêu ra đều rất rõ ràng và có ý nghĩa.

** NBA: là chữ viết tắt củaNational Basketball Association, là giải bóng rổ nhà nghề dành cho nam tại BắcMỹSau hội nghị là đến chương trình đưa quan khách đitham quan khu công nghiệp. Những nhân vật khách mời có xe riêng thì tự đi theođoàn, còn những vị khác thì lên xe chuyên phục vụ tham quan. Diệp Tri Thu khôngcó ý đi xem đất đai, cô đứng trước cửa Trung tâm Hội nghị, đợi mọi người đi bớtrồi bắt taxi. Khi vừa đi ra ngoài thì nhận được tin nhắn của Hứa Chí Hằng: "ThuThu, hội nghị xong chưa? Anh gọi cho em mãi mà không được".

Cô gọi điệnlại cho anh và nói: "Chí Hằng, em vừa trong hội nghị ra, bên trong không có tínhiệu".

"Em đợi ở đó, anh cũng vừa tan ca. Giờ anh đến đón em ngay, tí nữasẽ đưa em đi một nơi."

Diệp tri Thu mỉm cười, tắt di động, vừa quay lạiđã thấy Tổng giám đốc Uông bên Địch Á đi tới, hai người ở khoảng cách gần tớimức cô không thể nào tránh đi được.

Tổng giám đốc Uông cười nói: "TiểuDiệp,trùng hợp quá! Mấy lần gọi điện mà cô đều nói là không có thời gian, chẳngbằng hôm nay ngẫu nhiên gặp mặt nhỉ!".

"Tổng giám đốc Uông khách sáoquá!".

"Tiểu Diệp, mọi người ai cũng vậy, người tốt không nói lời xấu, côlàm việc ở Tín Hòa giờ cũng không vui vẻ gì, nếu có hứng thì chuyển sang nơikhác làm xem sao? Với khả năng của cô, chỉ cần môi trường làm việc thích hợp thìsẽ có thành tích đáng nể."

Diệp Tri Thu không ngờ, giữa thanh thiên bạchnhật mà ông ta lại nói trực tiếp như thế. Cô mỉm cười và nói: "Tổng giám đốcUông, bây giờ nói việc này e là không tiện".

"Đó là đương nhiên, có điềuhẹn cô thì cô nhất định không chịu gặp, nên tôi đành dùng hạ sách này", ông tacười nói.

Diệp Tri Thu hiểu rất rõ, hạ sách của ông ta không chỉ có thế,những tin đồn cô muốn nhảy việc cũng từ miệng ông ta mà ra để gây hiểu lầm trongmối quan hệ giữa cô và Tín Hòa. Có điều, cô cũng không muốn đem việc đó ra tínhtoán, nên nói: "Tổng giám đốc Uông, xin thứ lỗi, tôi vẫn còn hợp đồng với TínHòa... ".

"Tiểu Diệp, tôi là người thô lỗ, thôi thì lần này nói thẳngnhé! Nếu cô muốn tới Địch Á thì hợp đồng của cô với Tín Hòa để tôi xử lỳ, đảmbảo sẽ không gây khó dễ cho cô. Ngay cả về chế độ đãi ngộ... ".

Diệp TriThu vội ngắt lời: "Tổng giám đốc Uông nói nhanh mà làm cũng nhanh, có điều ở đâythực sự không tiện để nói những điều này."

Nghe Diệp Tri Thu nói thế, ôngta mới chịu chuyển chủ đề: "Tiểu Diệp, việc kinh doanh thời trang hè của công tybên cô rất tốt, các đại lý có phản ảnh khiến chúng tôi thực sự bị áplực".

"Tổng giám đốc Uông, đó chỉ là vấn đề định vị có chính xác haykhông thôi. Thực ra Tín Hòa và Địch Á đều như nhau, mục tiêu đều hướng tới phụcvụ khách hàng từ hai mươi đến bốn mươi tuổi, điều này gây khó khăn lớn cho việcthiết kế và kinh doanh". Cô cười rồi nói tiếp: "Hiện giờ chúng tôi chỉ mới thửkinh doanh theo phương thức phân rõ từng loại khách hàng theo độ tuổi. Xem ra,phản ứng của thị trường rất tốt".

Tổng giám đốc Uông ngạc nhiên vì rõràng cô vừa tỏ ý muốn né tránh mà bây giờ lại chịu thảo luận kỹ hơn. Nhưng ôngta không thể lợi dụng cơ hội này, hơn nữa, cô lại nói đến những vấn đề mà ông takhông cân nhắc đến trong nửa năm trở lại đây, vì thế ông ta nói: "Cái này tôi đãnghĩ rất lâu, nói thật là đã mời chuyên gia đến phân tích khá kỹ, nhưng họ nóimơ hồ quá, tôi còn không hiểu hết được chứ đừng nói là các quản lý kinh doanhdưới quyền. Hơn nữa, mạng lưới tiêu thụ của Địch Á giờ đã thành hệ thống, nếugiờ mà bỏ qua một thị trường có lợi nhuận phân chia khách hàng chi tiết hơn thìtôi chưa hạ được quyết tâm".

Diệp Tri Thu gật đầu, muốn nói tiếp điều gìđó nhưng đột nhiên dừng lại. Tổng giám đốc Uông nhìn theo ánh mắt cô thì thấy vợchồng Lưu Ngọc Bình, Thẩm gia Hưng đang đi tới. Cô nói: "Xin lỗi Tổng Giám đốcUông, tôi thất lễ nhé!".

"Tiểu Diệp, đợi một lát, nếu cô và ông bà chủkhông có sự tin tưởng cơ bản thì với năng lực của cô, tôi tin là đi làm ở đâucũng được tín nhiệm. Tôi tự nhận mình có nhiều mặt còn hạn chế, nhưng rất trọngdụng nhân tài."

Tổng giám đốc Uông nói rất thành tâm nhưng Diệp Tri Thulại không biểu lộ gì, cô chỉ cười nói: "Lòng chân thành của Tổng giám đốc Uôngtôi xin nhận, chúng ta liên lạc lại sau nhé!".

Thấy Tổng giám đốc Uôngquay gót đi, Lưu Ngọc Bình nghi ngờ nhìn Diệp Tri Thu. Bà ta đang định mở miệngthì Thẩm Gia Hưng hỏi: "Tiểu Diệp, cô nói chuyện với ông Uông có vẻ hợpnhỉ?"

Diệp Tri Thu cười và thẳng thắn nói: "Chỉ là chào hỏi thôimà!"

"Hy vọng những bí mật của Tín Hòa cũng được cô giữ kín."

ThẩmGia Hưng buông lửng câu nói, mặt không biến sắc. Nhìn theo bóng hai người đangđi xuống, Diệp Tri Thu cười không thành tiếng. Cô nghĩ, thôi được, cái gì đếnthì trước sau cũng sẽ đến. Bỗng cô nghe tiếng Tăng Thành từ phía sau: "Tri Thu,em đừng chơi với lửa, đó không phải là tính cách của em".

Cô sững sờ quayđầu lại. Tăng Thành nhìn thẳng cô và hỏi: "Em đã hạ quyết tâm chưa?"

Côbiết, mình không có chuyện gì dấu được ông ta nên cúi xuống đáp: "Cũng hết cáchrồi, đành phải vậy thôi".

Lúc này mọi người đã tản đi hết, chỉ còn haingười họ. Ánh mặt trời rực rỡ, Tăng Thành mặc áo sơ mi trắng, thắt ca vát, chứngtỏ cái nóng không ảnh hưởng tới phong cách ăn mặc của ông. Ông nói tiếp: "Khôngnhất thiết phải ra hạ sách như vậy, làm như thế là em đang mạo hiểm với tươnglai nghề nghiệp của mình đó".

"Ngay từ lúc rời Tố Mỹ thì tôi đã mạo hiểmrồi, mà sự mạo hiểm đó lại thất bại, tương lai nghề nghiệp của tôi cũng chẳngcòn gì mà mất nữa, tình hình còn có thể xấu hơn được nừa không? Diệp Tri Thucười mỉa mai, cô tiếp: "Tổng giám đốc Tăng, không cần lo cho tôiđâu.Lần đầu tiên cô tỏ ra thân tình với ông như vậy, khuôn mặt thanh tú không hềche dấu sự mỏi mệt. Tăng Thành im lặng một lát rồi cười nói: "Thôi được rồi, emđang cố gắng tạo khoảng cách thì tôi cũng không gây khó khăn thêm cho em nữa. Emphải tự bảo vệ mình. Vẫn là những lời đó, nếu cần tôi lộ diện cứ gọi điện thoạicho tôi. Nhớ rằng, lời nói của con người rất kỳ quặc, em càng để ý thì nó càngdễ làm em tổn thương, nhưng em càng thẳng thắn thì nó lại càng trở nên vôhiệu."

Lúc này, một chiếc Cayenne đi vào khu công nghiệp, đỗ trước bậcthang của Trung tâm Hội nghị, Hứa Chí Hằng mở cửa xe đi ra. Thấy anh đứng dướimình ba bậc thang, cô quay lại khẽ nói với Tăng Thành: "Tôi đi trước nhé! Tạmbiệt Tổng giám đốc Tăng".

Cô đi xuống và lên xe, ngồi dựa vào thành ghế,không nén được tiếng thở dài. Hứa Chí Hằng thắt dây an toàn rồi khởi động xe,sau đó quay sang hỏi: "Thu Thu, em mệt lắm à?"

"Vâng!" cô nhìn chăm chămvề phía trước, qua tấm kính, cô thấy ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống mặt đườngnhựa có vẻ đã dịu hơn nhưng vẫn cảm nhận được cái nóng ghê gớm hắt lên từ mặtđường, cái nóng làm cảnh vật như biến dạng. Lòng cô bộn bề suy nghĩ, cảm giácnhư đột nhiên mất hết dũng khí khi đối diện với ngày mai, nhưng làm sao có thểtrốn tránh nó được.

Sau Hội chợ đặt hàng mùa hè, cô rảnh rỗi hơn, đã mộtthời gian anh không thấy cô mệt mỏi đến thế. Hứa Chí Hằng cũng không nói gì màlái xe thẳng đến nhà hàng mà họ vẫn thường đến. Hai người đi vào, tìm một bànnhỏ ngồi xuống, anh gọi món, đột nhiên cô sực nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "ChíHằng, chẳng phải anh nói là sẽ đưa em đi đâu đó sao?"

Hứa Chí Hằng lạnhtanh đáp lại: "Thấy em mệt quá nên hôm nay thôi vậy, lát nữa anh đưa em về nghỉngơi sớm".

Diệp Tri Thu ngỡ ngàng "ơ" một tiếng. Quả thực, cô cũng khôngcó hứng đi đâu vào lúc này. Buổi tối đó, không khí lặng lẽ khác thường. Ăn cơmxong, Hứa Chí Hằng đưa cô về, cô mở điều hòa rồi đi về phía bàn cạnh cửa sổ.Theo thói quen, cô bật máy tính xách tay. Anh ngồi xuống ghế sofa rồi nói: "ThuThu, chúng mình nói chuyện đã".

Diệp Tri Thu giờ đang biết bao suy nghĩhỗn độn, nên khi nghe anh nói vậy cô ngây ra một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn vàhỏi: "Nói gì ạ?". Nhìn ánh mắt anh, lập tức hiểu ra không khí giữa hai người cógì đó không bình thường, cô nói: "Xin lỗi anh, hôm nay em không được tập trunglắm".

"Là bởi Tăng Thành, ông chủ cũ của em à?" Hứa Chí Hằng bình tĩnhhỏi.

Diệp Tri Thu ngạc nhiên mở to mắt, cô bật cười chua xót, rồi hỏi:"Chí Hằng, anh muốn nói gì?"

Hứa Chí Hằng nhíu mày, nói: "Thu Thu, anhnghĩ, chúng mình có thể thẳng thắn vói nhau. Không cần chuyện gì em cũng nói rõvới anh, anh tôn trọng những bí mật riêng tư của em, nhưng thực sự, anh cảm thấytrong chuyện tình cảm, em đã quá kín đáo với anh".

Diệp Tri Thu nhất thờiim lặng, sau đó cô hỏi một cách khó hiểu: "Nhưng Chí Hằng, anh đã chuẩn bị tâmlý cho những chuyện em kín đáo với anh chưa?"

"Nếu anh không nhầm thì ýem muốn nói đến việc kết hôn, đúng không? Em cho rằng đó mới là điều kiện đầutiên của việc không giữ những chuyện kín đáo trong tình cảm sao?"

"Kếthôn cũng có thể coi là một cách và một con đường để hai bên tuyệt đối tin tưởngnhau." Đột nhiên bị ép nói về đề tài này làm Diệp Tri Thu cảm thấy vô cùng mệtmỏi, cô nói tiếp: "Nếu cứ tiếp tục nói về đề tài này thì cứ như em đang ép anhkết hôn vậy. Chúng ta nhất định phải nói về điều này sao?"

"Thế thì giữachúng ta có quá nhiều cấm kỵ rồi Thu Thu ạ. Chuyện về Tăng Thành không được nóitới, vì đó là việc riêng của em, có chút bí mật tình cảm riêng cho mình là bìnhthường, bởi anh chưa cầu hôn em..."

"Chí Hằng!", Diệp Tri Thu hơi caogiọng chặn lời anh. Cả hai bỗng im lặng, lúc sau cô mới khẽ nói: "Em hai mươichín tuổi rồi, lúc nào về nhà, bố mẹ cũng hỏi em định bao giờ lấy chồng, em đãthành mối lo của các cụ. Mà nói thẳng là, nếu như không có áp lực đó, em cũngkhông có ý định sống độc thân, em cần một cuộc sống hôn nhân, cần một gia đình.Có điều, em cần một cuộc hôn nhân có thể mang đến cảm giác an toàn, em cũngkhông bắt buộc ai cả. Hôm nay em thực sự rất mệt, chúng ta đừng nói về vấn đềnày nữa".

Hứa Chí Hằng bỗng đứng dậy, anh nói: "Xin lỗi em, anh nghĩ cảhai nên bình tĩnh lại. Em nghỉ sớm, anh về đây".

Nhìn cánh cửa đóng lại,Diệp Tri Thu mới nghĩ, có thể Hứa Chí Hằng đã biết được việc Tăng Thành cầu hôn.Cô mệt mỏi nhìn vào khung hình máy tính, trong lòng vô cùng trống rỗng. Đây làlần đầu tiên cô và Hứa Chí Hằng xảy ra tranh cãi, mà cũng không thể coi đây làtranh cãi được, bởi không có những câu nói khó nghe, cũng không ầm ỹ, nhưng quảthực là mỗi người đi một ngã trong tâm trạng không vui vẻ gì