Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau

Chương 10



Diệp Tri Ngã đi đến phía Kiều Thận Ngôn đang đứng đợi,khi cách anh chỉ còn khoảng năm ba mét nữa thì cô dừng bước, cất giọng ra hiệuđã đến. Anh quay đầu lại nhìn, giơ tay lấy điếu thuốc đang hút dở bên miệngxuống, phả ra một làn khói thuốc bay dài trước mặt. Diệp Tri Ngã giả bộ lêntiếng cười vui vẻ: “Vụ kiện liên quan đến bệnh viện bên em thì…”

Kiều Thận Ngôn vứt điếu thuốc xuống đất rồi dùng chângiẫm lên cho nát, anh quay vào trong xe và nhấn nút mở cánh cửa chỗ vị trí ngồibên cạnh: “Tìm một nơi nào đó ngồi rồi nói tiếp”.

Diệp Tri Ngã đút hai bàn tay vào trong túi áo blousetrắng: “Không thể nói luôn tại đây hay sao ạ?”

“Anh có tin tốt lành dành cho em, em muốn làm sao thìcũng phải mời anh đi uống một chút gì đó chứ”.

Diệp Tri Ngã cười lộ rõ vẻ gượng gạo: “Em… em khôngcầm ví tiền…”

Kiều Thận Ngôn tủm tỉm cười và lắc đầu trả lời: “Thếthì chí ít, em đi uống cùng anh một ly chứ”.

Diệp Tri Ngã ngại ngùng không thể từ chối thêm lầnnữa, gật đầu đồng ý rồi ngồi vào trong xe của Kiều Thận Ngôn.

Trên con đường đã vào đêm khuya trong thành phố này,gió từ phía ngoài thổi vù vù vào trong xe. Mái tóc xõa xuống của Diệp Tri Ngãbị gió thổi làm cho hơi rối bời, cô lấy tay kẹp vào cho tóc khỏi bay, đầu nhìnvề phía ngoài cánh cửa. Kiều Thận Ngôn chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìnthấy chiếc cổ thon dài và đường cong mượt mà hấp dẫn của vầng trán. Thân hìnhcủa cô đúng là khiến cho bất cứ người đàn ông nào nhìn qua cũng đều có ấn tượngnhớ mãi không nguôi.

Cô bác sỹ tính cách yếu đuối, thân hình bé nhỏ mà mềmmại, uyển chuyển, tao nhã, thanh thoát này có lúc biểu hiện thật kiên cườngngoan cố. Nhưng những lúc cô tỏ ra mình kiên cường ngoan cố như vậy lại chínhlà khi thần thái trong hai đôi mắt ấy lộ đầy vẻ bất lực đau khổ không lốithoát. Phần lớn những người đàn ông đã từng nhìn vào đôi mắt cô khi ấy đềukhông cầm nổi lòng mình mà xúc động, mà lo lắng cho cô.

Kiều Thận Ngôn mím chặt môi lại, anh chăm chú nhìn vềphía trước và lái xe, cảm thấy vô cùng ngại ngùng về ý nghĩ đột nhiên lóe sángtrong đầu này, cảm giác đó cũng giống như anh đang cố gắng tìm lời lẽ để biệnminh thay cho Phí Văn Kiệt vậy.

Xe vẫn chạy liên tục, Diệp Tri Ngã vẫn trầm ngâm ngồilặng lẽ. Cô chẳng hỏi Kiều Thận Ngôn đang định đưa mình đi đâu, cũng chẳng quantâm cô đang đi trên những con đường nào rồi. Trong xe bật bài hát của cô ca sỹtên là Amy Winehouse. Đây cũng là gu âm nhạc của Kiều Thận Ngôn, anh luôn thíchnghe những bài hát vừa trầm lắng vừa nhẹ nhàng của cô ca sỹ này, cảm giác rấtmãnh liệt lại vô cùng gợi cảm. Khi một người đàn ông một mình lắng nghe âmthanh giai điệu bài hát này thật dễ khiến cho anh ta có thể cởi bỏ hết cái lốtmạnh mẽ kiên cường để trở về với con người thực tại của chính mình. Cô dựa vàoghế mải miết thưởng thức bài hát. Tên bài hát này là Rehab (cai nghiện), tronghoàn cảnh này mà nghe bài hát có nội dung như thế này dường như có vẻ khôngliên quan gì đến nhau cho lắm, có thể bởi vì chất xúc tác gây nghiện trong vôtri vô giác hoặc là khi bản thân không thể mắc nghiện được, thì bất cẩn lại làmcho chính mình mắc nghiện.

Một đĩa CD gồm mười một bài hát trong chốc lát đã nghexong, Diệp Tri Ngã tự động với tay lấy ra một chiếc CD khác, đột nhiên giọng casỹ nam vang lên khiến cho cô giật mình quay đầu lại nhìn vào đồng hồ hiển thịthời gian trong xe, rồi lại ngó sang phía Kiều Thận Ngôn: “Anh định đưa em điđâu thế ạ?”

“Đến nơi rồi đấy”.

“Đến nơi rồi sao?” Diệp Tri Ngã nhìn về phía trướcmặt, hai người đang tiến vào trong khu cây cối rậm rạp khu ngoại thành phíaĐông thành phố, một con đường nào đó cô không biết tên là gì và từ trước đếnnay cũng chưa từng một lần đi qua. Hai bên đường đều là những hàng cây tùngxanh mướt mập mạp to lớn phải hai ba người mới ôm xuể được, ngó nghiêng trướcsau đều không thấy bóng dáng bất cứ một ngôi nhà nào cả. “Đến đâu rồi cơ?”

Cô vừa dứt giọng, xe ô tô liền rẽ vào một ngã ba bêntrái, con đường này chật hẹp chỉ cho phép hai xe ngược chiều nhau đi lại được,hai bên đường được thay thế bằng hàng cây long não trải dài thẳng tắp. Xe đitrên con đường khúc khuỷu gập ghềnh được chừng một cây số thì dừng lại trướckhoảng sân một ngôi nhà cổ điển. Một đứa trẻ chạy ra chỉ hướng cho xe có thể đỗlại. Kiều Thận Ngôn bước vào trong sân như đã quen thuộc từ bao giờ, bên trongsân có một vị nữ sỹ trạc tuổi trung niên đi ra cười chào và mời đón: “Tổng giámđốc Kiều, ông đã đến rồi”.

Kiều Thận Ngôn gật đầu, chào nói vài câu xã giao, rồivị nữ sỹ đó đưa hai người đi vào bên trong. Diệp Tri Ngã bước đằng sau KiềuThận Ngôn, ngó nghiêng tứ phía. Khu nhà nơi đây được xây theo phong cách cổđiển, phải nói rằng dường như nó giống khu chuyên để phục vụ đóng các bộ phimtruyền hình thì đúng hơn. Cánh cổng trước sân không lớn lắm nhưng đi vào bêntrong thì sâu hun hút, đi mãi cho đến khoảng sân thứ tư thì vị nữ sỹ dẫn đườngđó mới dừng bước, lịch sự mời hai vị khách mới đến bước vào trong căn phòng đãđược chuẩn bị rất chu đáo cẩn thận từ trước.

Trong gian phòng này lại có một người phục vụ khác,bước chân trên tấm thảm trải sàn mềm mại mượt mà để tiếp tục đi đến một gianphòng khác nữa, cuối cùng lộ ra một mép cánh cửa của một căn phòng nhỏ nằm sátmặt nước, được trải dài trên mặt một hồ nước nhân tạo nhỏ, hướng tới hồ với bamặt kính hình vòng cung trong suốt tạo thành một nửa vòng tròn lớn. Tuy lúc nàythời gian đã về khuya, vừa khéo được chiếu sáng bởi ánh đèn điện ngoài đường,vừa không bị chói mắt lại tạo ánh sáng vừa đủ để khách có thể ngắm nhìn nhữngbúp sen hồng và những chiếc lá sen xanh mượt mà trôi lềnh bềnh trên mặt hồ. Mộtchiếc bàn tròn nhỏ nằm ở vị trí trung tâm giữa căn phòng với kiến trúc hình bánnguyệt lớn này. Cạnh đó hai chiếc ghế ngồi đã được bày biện sẵn, Kiều Thận Ngôntiến đến kéo một trong hai chiếc ghế đó ra và cười nói với Diệp Tri Ngã: “Mờiem ngồi”.

Diệp Tri Ngã cười khen ngợi: “Nơi này đẹp quá anh ạ”.

Trên mặt bàn đã bày sẵn vài món ăn vặt, rượu cũng đượcđặt gọn gàng trong một chiếc bình cao cổ hẹp miệng. Kiều Thận Ngôn rót rượu vàocốc phía trước mặt Diệp Tri Ngã, cô vội vàng ngăn cản lại: “Em không uống anhạ”.

“Đây là rượu mơ lấy từ nguồn nước trong tinh khiếtdưới suối và ủ với phương pháp gia truyền cho lên men, độ rượu không mạnh lắm,em uống thử xem sao”.

“Em thật sự không uống được!”. Cũng chính vì uống rượumà Diệp Tri Ngã đã hai lần say mềm, hai lần đều khiến cô vô cùng hối hận saumỗi lần tỉnh giấc. Kiều Thận Ngôn không miễn cưỡng cô nữa, tự tay rót cho mìnhmột ly rồi đưa lên miệng thưởng thức: “Người đâm đơn kiện bệnh viện bên em đó,ngày mai luật sư của ông ta sẽ đến tòa án rút đơn về”.

Diệp Tri Ngã bần thần một hồi rất lâu, rồi vui sướngthốt lên: “Thật thế sao anh? Nhưng mà… Sao ông ấy lại đồng ý rút đơn kiện cơchứ? Có phải đã gồm điều kiện ràng buộc gì trong đó rồi đúng không anh? Em cóthể bồi thường kinh tế cho ông ta, ông ta có nêu ra đòi bồi thường bao nhiêukhông?”

Kiều Thận Ngôn nhăn trán cau mày, cười tủm tỉm nhìnDiệp Tri Ngã: “Em có thể bồi thường cho ông ta bao nhiêu được cơ chứ?”

“Em?”, Diệp Tri Ngã thần người ra, “Em vừa mới bán nhàđi rồi… Ông ta rốt cuộc đòi bồi thường bao nhiêu ạ?”

Kiều Thận Ngôn uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly rồilại rót thêm một ly nữa: “Số tiền này không cần em phải chi ra đâu, phía bênbệnh viện sẽ chi trả”.

“Không, không, không. Đây là do sơ suất của em mà gâynên, hơn nữa đùi của người đó cũng đã… về tình hay về lý thì cũng đều do emphải chi trả số tiền bồi thường này, bán căn nhà ở đi đủ để trả phí phải khônganh?”, Diệp Tri Ngã cười khẽ, “Giá nhà bây giờ lên cao lắm, so với hồi em muathì giá đã lên rất nhiều rồi”.

Kiều Thận Ngôn cười nói: “Thế cơ à, thế còn anh thìsao hả, em dự định trả cho anh bao nhiêu phí tinh thần đấy nhỉ?”

Diệp Tri Ngã chớp chớp mắt một lúc rồi nói giọng vôcùng nhỏ nhẹ không thành câu: “Anh cần… bao nhiêu ạ…”

Kiều Thận Ngôn đặt ly rượu lên trên bàn, ngả người vềphía sau dựa lưng vào ghế, cười và lắc đầu nguây nguẩy: “Theo anh được biết thìđại học y rất khó thi vào, có thể được đại học này học thì đều là những họcsinh xuất sắc đấy”.

Diệp Tri Ngã không hiểu ý anh muốn nói gì: “Gì hảanh?”

“Điều này có thể nói lên được một vấn đề như thế nàykhông nhỉ, học giỏi và mưu trí chưa chắc đã song hành cùng nhau, người ngàyngày học hành chăm chỉ cần mẫn như con vẹt nhưng đi ra ngoài xã hội thì nănglực tự bảo vệ mình lại vô cùng kém cỏi đấy”.

Diệp Tri Ngã dù có ngốc nghếch đến thế nào cũng có thểnghe ra được hàm ý anh đang giễu cợt mình: “Kiều tiên sinh, anh…”

“Bây giờ có một loại thủ đoạn lừa dối gọi là chạm vàođồ sứ, bác sỹ Diệp đã nghe qua thủ đoạn này chưa vậy?”

“Gì cơ ạ? Ý anh nói người kia cũng là…”

“Anh ta là một con cáo già lọc lõi, căn cứ vào lờikhai của anh ta, sau khi em khám bệnh cho anh ta xong thì hắn lại bị đâm xeliên tiếp ít nhất cũng không dưới mười mấy lần nữa. Trong đó có năm lần cảnhsát giao thông đưa anh ta đi bệnh viện khám sức khỏe cũng đều không phát hiệnra vấn đề gì cả. Do đó mà hắn không được tiền bồi thường là bao, cùng lắm cũngchỉ hơn hai ngàn tệ gọi là phí bồi thường rót vào túi tiền. Lần cuối cùng đóanh ta không khống chế được sự tình để bị xe đâm thật vào người, người láichiếc xe đó cũng không phanh kịp lại được. Sau khi bị xe đâm vào người, anh tacũng không để ý lắm đến những vết thương đó, để mãi cho đến hơn nửa tháng saumới bắt đầu đến bệnh viện kiểm tra và khi ấy mới biết rằng chỗ gãy xương đókhông thể chữa trị hay phục hồi được nữa rồi, đã vĩnh viễn tàn phế, và cũng cónghĩa anh ta không bao giờ có thể tiếp tục công việc này nữa. Cho nên anh tanghĩ ra thủ đoạn cuối cùng là đến bệnh viện em đâm đơn kiện cáo. Sự việc nóichung là như vậy. Ngày mai sau khi luật sư của nguyên cáo đến tòa án rút đơnkiện sẽ báo cáo tường tận lại quá trình và nội dung của vấn đề này với bệnhviện bên em”.

Diệp Tri Ngã nghe Kiều Thận Ngôn tường thuật lại vấnđề giống như đang nghe một câu chuyện tiểu thuyết vậy. Cô không dám tin vào taimình và thở một hơi thật dài: “Tại sao lại có thể như thế này cơ chứ…”

“Những sự việc như thế này ngày ngày đều không ngừngxảy ra trong cuộc sống, có vẻ như bác sỹ Diệp không quan tâm cho lắm đến tintức thời sự thì phải”.

“Em cũng không phải là không quan tâm”… Tâm trạng bấtổn bồn chồn không biết phải làm sao giải quyết nổi của Diệp Tri Ngã đã dồn lắngbao nhiêu ngày nay giờ như được trút gánh nặng ra khỏi vai. Cô vừa phấn khíchvừa kích động lại có chút buồn bã, hít một hơi thật dài rồi lắc đầu im lặngkhông nói thêm một lời nào nữa. Kiều Thận Ngôn nhìn hai hàng mi dài cúp xuốngcủa Diệp Tri Ngã liền cầm bình rượu lên rót cho cô một ly đầy rượu: “Ly rượunày coi như là vì nước chảy đá mòn vậy”.

Diệp Tri Ngã mỉm cười nhấc ly rượu lên: “Ly rượu nàybất luận là như thế nào thì em cũng phải cạn mới được!”

Hai ly rượu chạm vào nhau. Diệp Tri Ngã một hơi uốngcạn ly rồi thành thật nói với Kiều Thận Ngôn: “Em không biết nên cảm ơn anh nhưthế nào đây! Nếu không phải là anh, cả đời này em sẽ sống trong cảnh hành hạ tựtrách bản thân mình đến chết mất!”

“Kỳ thực thì anh cũng không làm được gì cả, chỉ là gọivài cú điện thoại mà thôi. Nếu cần cảm ơn thì nên đánh tiếng cảm ơn Tiểu Mẫn.Nó ngày ngày ép anh phải nghĩ ra bằng được cách để giúp đỡ em trong chuyện này.Nếu như nó không thúc ép anh hối hả như thế thì câu chuyện chưa chắc đã đượcgiải quyết nhanh như thế này đâu”.

“Kiều tiểu thư sao? Em nhất định sẽ phải cảm ơn cô ấymới được!”

Kiều Thận Ngôn vừa uống rượu vừa không ngừng để mắtquan sát thăm dò sắc mặt của Diệp Tri Ngã: “Em gái của anh được chiều chuộngchăm sóc quá nên đâm ra hư lắm, tính khí thì như tiểu thư. Bình thường nó rấtít khi chủ động bắt chuyện với người lạ. Nhưng anh thấy nó có vẻ thích nói chuyệnvà gần gũi với em. Hai người dường như có duyên với nhau”.

“Đúng là có duyên đấy ạ, thế nhưng em lại không cảmthấy Kiều tiểu thư có chút gì gọi là tính khí tiểu thư cả. Tính em ấy thật vuimà cũng thật chân thành anh ạ”.

“Tiểu Mẫn không học hành đến nơi đến chốn, từ trướcđến nay đều là có giáo viên đến dạy kèm trong nhà. Về lĩnh vực này thì mọingười trong gia đình anh không hề có bất cứ yêu cầu gì với em ấy cả. Chỉ mongsao em ấy luôn khỏe mạnh, thành thực, tự tin, lương thiện và tất nhiên cũng cầnphải có cả chân thành nữa là được. Thế nhưng cũng có những lúc anh cảm thấy rấtmâu thuẫn. Thường những người hội tụ được những ưu điểm như thế này đều rấtthuần khiết, nhưng mà những người thuần khiết như thế lại chính là những ngườidễ bị tổn thương nhất. Bởi vì họ không có khái niệm phòng vệ cho bản thân mình.Họ luôn nghĩ rằng tất cả những người sống xung quanh họ cũng đều thuần khiếtgiản dị giống như họ vậy. Rốt cuộc phải xé vỏ bọc non nớt đó ra để nhồi nhéttính tự vệ và tăng cường năng lực bảo hộ phòng ngừa cho bản thân, hay là lạitiếp tục duy trì hiện trạng tồn tại này, bao bọc cho họ để họ có thể mãi mãisống trong sự bảo vệ của người khác, phải như thế nào mới gọi là đúng?”

Bóng dáng bên ngoài hồ từ trong khung cửa nhìn rathoáng động đậy. Một người phụ nữ trẻ trung mặc sườn xám đứng dưới gốc cây liễuđối diện với hồ, trầm ngâm thổi một khúc nhạc bằng chiếc sáo làm từ gỗ thân câytùng, âm thanh trầm lắng, từphía mặt hồ vang lên giai điệu say mê. Diệp Tri Ngãsuy ngẫm, trầm giọng nói khẽ: “Hoặc là hai cách này của anh đều không đúng, vừakhông nên vội vã ngay phút chốc phủ định toàn bộ những quan niện giá trị tưtưởng mà người ta đã cất công bao lâu xây dựng nên, vừa không nên để mặc chongười ta sống dựa dẫm hoàn toàn trong vỏ bọc bảo hộ do mình tạo ra. Nếu là em,em sẽ thử tự mình bỏ tay ra, chọn một con đường bằng phẳng một chút dễ đi mộtchút, để tạo điều kiện cho họ tự bước đi trên đôi chân của chính mình, thựctiễn bên ngoài cuộc sống sẽ có ích hơn nhiều so với những lời giảng dạy sáo rỗng.Để cho họ tự thân vận động mới học hỏi được mới trưởng thành lên được, đó mớilà biện pháp thực tế nhất có tác dụng nhất anh ạ”.

Kiều Thận Ngôn lắng nghe một cách chăm chú: “Nghe cóvẻ rất có lý đấy, không nghĩ ra được rằng tư tưởng của em lại sâu sắc đến vậy”.

Diệp Tri Ngã cười khúc khích: “Em làm gì có tư tưởnggì cơ chứ, những điều này đều là đi một ngày đàng học một sàng khôn mà thôi anhạ”.

“Thay đổi?”. Ly rượu nhấc đến môi Kiều Thận Ngôn liềndừng ngay lại, rồi anh lại chầm chậm nhấp một ngụm rượu vào miệng, “Nói như thếcó nghĩa là bác sỹ Diệp ngày xưa cũng đã từng là người thuần khiết đơn giản nhưthế phải không?”

“Em sao? Ha ha, em còn không biết mình là người nhưthế nào nữa”. Diệp Tri Ngã nghe không rõ hai từ “ngày xưa” và “đã từng” trongcâu nói chứa đầy ẩn ý khác nữa của Kiều Thận Ngôn khi hỏi cô, cô chỉ mỉm cườiđáp lại. Chỉ cho đến khi cô cảm giác được Kiều Thận Ngôn như đang có hàm ý gìđó khác lạ trong cuộc nói chuyện tưởng như rất bình thường này, nhưng lại khôngnghĩ ra được chủ đề khác để chuyển hướng nên ngay lập tức giơ ly rượu rỗng lêntay: “Loại rượu mơ này hương vị đúng là không đến nỗi lắm, anh rót thêm cho emmột ly nữa nhé”.

Khi đã bắt đầu thì tiếp theo sau đó sẽ không thể dừnglại được. Ngồi trong gian phòng cạnh không gian trên mặt nước nho nhã và đẹp đẽthế này, nghe tiếng sáo du dương ở phía ngoài kia rồi nhìn xuống một hồ đầyngập những hoa sen. Một chiếc bàn tròn với hai ly rượu mơ nhỏ. Diệp Tri Ngãngậm hớp rượu trong miệng, từ từ thưởng thức hương vị của loại rượu mơ vừathanh vừa thơm trong cổ họng, hai gò má bắt đầu đỏ hồng lên. Cô hai tay chắplên má và nghiêng đầu sang nhìn phía Kiều Thận Ngôn. Nụ cười nhẹ hiện lên khuônmặt cô giống như cơn gió vừa từ trên trời rất cao kia chầm chậm giữa khôngtrung bao la rồi rơi xuống, vẫn chưa hoàn toàn rơi hẳn xuống nền đất, vẫn chưabị bụi cát trần gian làm ô nhiễm, làm cho phai màu.

Kiều Thận Ngôn nói ba câu với cô thì hai câu rưỡi đềuchứa đầy hàm ý sâu xa. Anh uống hết ly này rồi lại rót ly khác, nhìn ánh mắtcủa Diệp Tri Ngã càng lúc càng trong suốt. Người con gái này hoặc là động cơmưu mô thâm độc nham hiểm khôn lường hoặc là thật sự thuần khiết trong trắngnhư không bị chút vẩn đục xã hội nhuốm màu lên, nếu không bị hiện thực cuộcsống vồ vập đánh ngã khiến cho sứt đầu mẻ trán thì dường như cô vẫn dùng đôimắt trong veo của đứa trẻ con nhìn ra thế giới rộng lớn vô ngần này.

Rốt cuộc con người thực sự của cô là như thế nào? KiềuThận Ngôn nhăn mày với tốc độ vô cùng nhanh, mục tiêu ngắm vào khóe mắt đangcười rất tươi của Diệp Tri Ngã rồi lại chuyển nhanh sang khóe môi đang cười củacô. Tâm lý muốn đi tìm lời giải đáp cho câu hỏi này ngày một thôi thúc giục giãanh hơn.

Chiếc bàn tròn không lớn lắm. Anh giơ cánh tay dài ra,thật nhẹ nhàng là có thể chạm được đến bàn tay phải vừa đang cầm ly rượu rỗngvừa đùa nghịch của Diệp Tri Ngã. Lòng bàn tay ấm áp của anh chạm vào mu bàn taycủa cô. Thứ cảm giác lạ lẫm chạm vào khiến cho bàn tay của Diệp Tri Ngã thoángchút bất ngờ, hoang mang rụt lại ngay lập tức, khiến cho ly rượu trắng đang cầmtrong tay rơi bịch xuống mặt bàn, lắc lư xoay vài vòng không thôi.

Nhưng bàn tay vừa nắm hụt ấy dường như không tỏ ra mộtchút gì ngại ngùng do dự cả, vẫn lại giơ ra phía trước, nắm thật chắc để giữkhông cho bàn tay Diệp Tri Ngã đang tìm cách trốn tránh. Năm ngón tay khép chặtvào nhau biểu lộ thái độ cương quyết, Diệp Tri Ngã cố thử đến hai lần đều khôngtài nào rút tay ra được, cô thốt lên trong sự do dự ngại ngùng bất đắc dĩ:“Kiều, Kiều tiên sinh…”

Kiều Thận Ngôn nheo mắt nhìn Diệp Tri Ngã, giọng nói của anh vốn đã trầm, lúcnày đây khi nói với cô càng trở nên trầm nhỏ hơn bao giờ hết: “Trong thang máyngày hôm đó, anh ta gọi em là em, Em Em…”

Sắc mặt Diệp Tri Ngã trong cái nhìn chằm chằm xuyênthẳng của Kiều Thận Ngôn dần chuyển sang trắng bệch, men rượu nồng say vớikhuôn mặt ửng hồng chếch choáng men say đã biến mất, đôi môi cô thâm tím vì đãbị chính mình cắn chặt vào. Âm thanh cảnh báo trong phút khắc văng vẳng bên taicô, lúc được lúc mất. Ánh mắt Kiều Thận Ngôn nhìn chằm chằm xuyên thẳng vào mắtDiệp Tri Ngã khiến cho cô không còn biết trốn đi đâu được nữa, buộc cô phải trởnên cứng rắn đối mặt với điều thật khó xử như thế này: “Bây giờ đã muộn quá rồiKiều tiên sinh ạ, em phải về nhà rồi!”

Kiều Thận Ngôn cảm giác được bàn tay cô bắt đầu lạnhlên, nếu như đây không phải là biểu hiện của sự buồn chán như lạc trong cõi hưvô của con tim thì nhất định sẽ là sợ hãi, nỗi sợ hãi thật sự. Anh nhìn vào cácđầu ngón tay trên bàn tay cô đều được cắt tỉa sạch sẽ gọn gàng. Bởi vì côngviệc của cô là bác sỹ, cô không giống như những cô gái móng tay được sơn xanhđỏ màu sắc rực rỡ khác. Anh đã nhìn quá nhiều những người con gái như vậy rồi,còn cô, đôi bàn tay chất phác giản dị này cũng giống như chính chủ nhân của nóvậy, vừa cô đơn lạc lõng vừa trắng ngần thuần túy, khiến cho người đàn ông tiếpxúc đều không cưỡng nổi ham muốn hấp tấp ôm chặt cô vào trong lòng để ôm ấp, đểche chở cho cô.

Buổi tối hôm đó.

Suốt một buổi tối ngày hôm đó.

Có phải cô cũng đã vừa cô đơn lạc lõng vừa trắng ngầnthuần túy như vậy nằm e ấp trong lòng của Phí Văn Kiệt, để anh ta che chở chocô, cho cô cảm giác ấm áp nóng hổi… Giây phút này trong đôi mắt cô hiện rõ vẻhoảng loạn, trong cái đêm hôm đó và trong vòng tay yêu thương che chở của ngườiđàn ông đó có thể lóe lên một tia sáng như thế nào?

“Tay em rất lạnh đấy”, Kiều Thận Ngôn càng nắm chặttay cô hơn, hai bờ môi mím chặt vào nhau trong vô thức, hằn lên vết nhăn có thểnhìn thấy rõ. Bàn tay gầy yếu mỏng manh của Diệp Tri Ngã nằm gọn trong lòng bàntay của anh, cô không thể nào chống chọi lại nổi sức mạnh của đôi bàn tay ấyđược, “Lạnh rồi phải không em?”

Diệp Tri Ngã mím chặt môi dùng hết sức mình túm mạnhbàn tay lại: “Kiều tiên sinh! Anh… anh bỏ tay ra! Anh làm em đau rồi đấy!”

Kiều Thận Ngôn không còn vẻ mặt chế giễu nhạo báng nhưlúc nãy nữa, mà trở nên cẩn thận hơn, thái độ tôn trọng hơn. Anh hơi nhăn màylên, nói với giọng khẽ khàng dường như còn khẽ khàng hơn hẳn so với mức có thểtưởng tượng của anh: “Em là bác sỹ, bệnh tình của của Tiểu Mẫn thì chắc em hiểurõ hơn anh, hơn Phí Văn Kiệt rồi. Bệnh tim của nó nhất định không thể bị táiphát thêm bất cứ một lần nào nữa đâu”.

Diệp Tri Ngã nhăn vầng trán lên biểu lộ thái độ bựcbội khó chịu với anh: “Bỏ tay ra! Anh mà không bỏ tay em sẽ hét lên gọi ngườiđấy! Anh bỏ tay em ra mau!”

“Cả anh và em đều hiểu rất rõ, bệnh tình của Tiểu Mẫnkhông thể nào chữa trị được. Nó bây giờ giống như là đang sống theo vận maythôi, trời cho sống thêm ngày nào thì may mắn được sống thêm ngày đó. Diệp TriNgã, em nghe cho rõ đây, chỉ cần Tiểu Mẫn vẫn còn sống thì anh sẽ không tiếc hysinh tất cả để có thể bảo vệ được cho nó, để cho nó tận hưởng một cuộc sốnghạnh phúc vui vẻ, bất cứ một điều gì gây nguy hại hoặc có thể làm tổn thương nóthì anh tuyệt đối không cho phép xảy ra”.

Diệp Tri Ngã cắn răng chặt vào môi: “Anh nói nhữngđiều này với em để làm gì? Em từ trước đến nay không bây giờ có ý nghĩ muốn làmhại em gái của anh cả”.

Kiều Thận Ngôn cười đầy vẻ lạnh nhạt: “Diệp Tri Ngã,em rất xinh đẹp, mà cũng còn rất trẻ trung. Em có đợi thêm vài năm nữa thì tráitim của tên Phí Văn Kiệt đó cũng vẫn là một trái tim chết dành cho em mà thôi.Tiểu Mẫn không có được may mắn như em. Thời gian sống của nó chẳng còn bao lâunữa, nó đã thích Phí Văn Kiệt như thế rồi thì con người của Phí Văn Kiệt nhấtđịnh cũng phải thuộc về nó, có thể gọi là lừa gạt cũng được mà là diễn kịchcũng được tất, chỉ cần làm cho nó cảm thấy vui sống là tốt rồi. Sau này đến mộtngày nào đó Tiểu Mẫn không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, em và hắn sẽ cótha hồ thời gian để ở bên nhau hàn huyên những kỷ niệm cũ của hai người. Nhưngmà bây giờ giờ thì không thể được! Anh không muốn dùng biện pháp cương quyết đểđối phó với em. Tốt nhất em nên có chút nhẫn nại, một chút tự giác, và hãy rờixa Phí Văn Kiệt đi”.

Diệp Tri Ngã tức giận đến mức toàn thân run lẩy bẩy.Khắp người cô lúc này ngoại trừ hơi thở gấp gáp đập dồn dập vào nhau thì chỉcòn dư một chút sức lực để trợn trừng mắt phẫn nộ, lấy hết thái độ khó chịunhìn vào người đàn ông đầy nham hiểm này. Chỉ cách đây có vài phút thôi, anh tavẫn ngồi đây vui vẻ vừa uống rượu vừa nói chuyện thật ôn hòa nhã nhặn với cô,thế nhưng ngay sau đó có thể thay đổi một mạch một trăm tám mươi độ biến thànhcon người khốc liệt như thế này! Khốc liệt khiến cho cô cảm thấy vô cùng sợhãi.

Và còn những lời anh nói với cô nữa chứ! Diệp Tri Ngãkhông dám tin nổi vào tai mình nữa lắc đầu nguây nguẩy, tức giận bốc lên đỉnhđầu rồi cười thành tiếng: “Anh lấy quyền gì mà nói với tôi những lời như thếnày hả? Tôi gần ai hơn tôi xa ai hơn là quyền tự do của bản thân tôi, anh lấytư cách gì mà can thiệp vào cuộc sống của tôi như thế?”

Tiếng cười của Kiều Thận Ngôn trở nên lạnh lẽo hơn baogiờ hết: “Lấy vụ cáo trạng bệnh viện bên em làm tư cách. Diệp Tri Ngã, em cótin hay không, anh đã có biện pháp điều tra ra chân tướng sự việc buộc bênnguyên cáo phải rút đơn kiện về, thì cũng có nghĩa là anh sẽ có cách để có thểtiếp tục vụ kiện này, cho đến khi em thân tàn danh liệt không bao giờ còn đượclàm bác sỹ nữa cũng như không còn cách nào để tồn tại trong thành phố Nam Kinhnày nữa thì anh mới chịu thôi”.

Diệp Tri Ngã lấy hơi trút ra từ hai kẽ hàm răng đangrít mạnh vào nhau tức giận nói: “Anh là đồ bỉ ổi!”

“Giống nhau cả thôi!”. Ngón tay Kiều Thận Ngôn nhấnchặt lên làn da của cô, dưới làn da ấy dường như không có gì ngoài những xươnglà xương. Cô cũng gầy gò một cách đáng thương không khác gì Tiểu Mẫn cả. “Biệnpháp mà anh dùng để đối phó với người hèn hạ từ trước đến nay là hèn hạ hơn cảhắn ta”.

Nước mắt Diệp Tri Ngã lăn dài xuống gò má, cô giươngto đôi mắt lên nhìn cũng với mục đích là không để cho nước mắt lăn xuống hai gòmà được. Thế nhưng đôi mắt ấy có mở to đến cỡ nào đi chăng nữa cũng chẳng thểngăn nổi những giọt nước mắt đọng trũng lại trong khóe mắt chỉ chờ chực lănxuống. Những giọt nước mắt như mưa xuân những ngày tháng ba vậy, rơi lướt quangười Kiều Thận Ngôn. Một làn khói trắng của sức sống bừng cháy rồi lại bị dậptắt ngay sau đó, có những điều không nghĩ ra lại vụt sáng lên mạnh mẽ dữ dộitrong tư tưởng, bay đến ngực rồi lướt qua đỉnh đầu xuống dưới cổ họng, rồi lạiluồn vào trong đôi mắt, cố gắng làm tan biến những điều phẫn nộ khó chịu củaanh.

Kiều Thận Ngôn hít một hơi thật dài, mạnh mẽ rút ngaytay ra. Bàn tay Diệp Tri Ngã bị sức mạnh của anh ghì chặt rồi nhấc ra khiến taycô cũng bị nghiêng hẳn về một phía, chiếc ghế ngồi nặng nề đến thế chắc nịchđến thế cũng bị nghiêng đảo lung lay. Đùi cô chạm vào những điêu khắc chạm trổhoa văn màu sắc trên chân chiếc bàn gỗ đỏ, bị những vết sắc cạnh của những điêukhắc hoa văn này khía vào làn da mỏng manh khiến cô cảm thấy đau nhói, cô cắnrăng cố sức chịu đựng, đứng bật dậy bước chân chạy ra ngoài, mở toang cánh cửađang được đóng rất chặt, gắng hết sức mình chạy khỏi ngôi nhà được thiết kế đầyvẻ tinh hoa tao nhã đó.

Lúc lái xe bon bon đến nơi đây thì chẳng có cảm giácgì cả, nhưng đến khi thật sự dùng đôi chân trần đi trên con đường rợp đầy câyxanh trải dài tít tắp hai bên đường, hơn nữa lúc này lại là sáng sớm, khiến chocô có cảm giác nơm nớp lo sợ như đang lạc vào chốn rừng hoang vắng vẻ với nhữngthứ âm thanh ma quái ghê rợn. Nước mắt của Diệp Tri Ngã bị tiếng ồn ma quái kỳdị này làm cho giật mình khiếp sợ. Cô đứng lặng lại, quay đầu nhìn vào ánh điệnấm áp trong sân vườn kia rồi lại tiếp tục sải những bước dài ra khỏi khu sânvườn đó.

Đây là một khu ngoại thành phía Đông thành phố, cụ thểlà khu nào thì Diệp Tri Ngã không rõ cho lắm, nói chung là cách căn nhà cô ởrất xa. Đi được một đoạn cách sân vườn đó chừng một km đến một ngã ba, conđường có vẻ như rộng rãi hơn hẳn. Diệp Tri Ngã muốn gọi điện thoại yêu cầu taxiđến đón nhưng lại không mang ví tiền, taxi chở về nhà rồi có thể nhờ bác lái xeđợi dưới cổng một lúc cũng được. Nhưng mà lục khắp các túi quần áo cũng đềukhông sờ thấy di động nằm ở đâu. Là cô quên không đem theo hay là lúc nãy chạyvội vàng quá để bị rơi mất điện thoại chốn nào đó rồi? Cô bất lực thở một hơidài, ấm ức khó chịu rồi bực tức dâng lên cả đỉnh đầu, ngó nghiêng xung quanhđều không rõ đây là đâu, phương hướng như thế nào. Mỗi hướng đi ra đều có vẻrất giống nhau, không biết lúc cô đến đây là từ phương nào nữa.

Sau lưng có tiếng xe ô tô bấm còi. Diệp Tri Ngã quayđầu nhìn lại. Thời gian này và ở đây thì đương nhiên là chỉ có thể là xe củaKiều Thận Ngôn mà thôi. Anh lái xe tiến đến rồi dừng lại bên cạnh cô, nhấn nútkéo cánh cửa hạ xuống: “Vào trong xe, anh đưa em về nhà”.

Diệp Tri Ngã không ngừng bước những bước dài về phíatrước. Kiều Thận Ngôn vẫn kiên trì lái xe đi sát phía bên cạnh cô: “Từ đây đivào trong nội thành còn xa lắm đấy”.

Không thèm quan tâm, không thèm quan tâm, không thèmquan tâm!

Kiều Thận Ngôn nhìn dáng Diệp Tri Ngã đi bộ trên đườngngẩng cao đầu kiêu ngạo không thèm để ý gì xung quanh, anh trút một hơi dài đầyvẻ rảnh rỗi nhàn hạ: “Đừng quên là anh đã cảnh cáo cho em biết rồi đó, khu nàyan ninh trật tự không tốt cho lắm đâu đấy”.

Cô dừng ngay lại. Xe cũng dừng ngay lại.

Kiều Thận Ngôn ngồi trên chiếc ghế lái xe, phía ngoàicửa xe của chiếc ghế bên cạnh anh là Diệp Tri Ngã với mái tóc đen dài xõa nganglưng, những lọn tóc thẳng bồng bềnh che đi một phần khuôn mặt của cô. Cô nhìnbóng tối đen mờ trải dài bị ánh đèn phía trước xe chiếu sáng, thứ ánh sáng vừadữ dội vừa chói lóa, thứ ánh sáng có thể chiếu sáng đến tận đến vài chục méttrong màn đêm đen mờ ảo như thế này.

Kỳ thực còn có điều gì có thể thật sự dài hơn xa hơnđược nữa chứ?Những giấc mơ đã thoáng qua thì cũng đều bị dập tắt hết cả rồi.Những khát vọng cháy bỏng thì cũng mất tăm cả rồi. Giống như hai hàng đèn điệntrên chiếc xe này, bất luận từ phía nguồn xe hay là lúc chuẩn bị bắt đầu đềuchiếu sáng nồng nhiệt như thế này, mãnh liệt như thế nhưng cũng chẳng thể chiếusáng được hết con đường này.

Diệp Tri Ngã thốt lên cười với chính mình, nhè nhẹ lắcđầu: “Kiều tiên sinh, anh đã hiểu lầm tôi rồi, quan hệ giữa tôi và anh Phí VănKiệt không giống với những gì anh đã nghĩ như thế đâu, mãi mãi về sau cũngkhông bao giờ có thể như thế được đâu… Người anh ấy hận nhất, ghét bỏ nhấtchính là tôi. Anh ấy còn muốn tôi rời xa anh ấy càng xa càng tốt, muốn hơn cảanh nữa. Anh không nhất thiết phải dùng đến bất cứ thủ đoạn nào để đối phó vớitôi cả. Tôi biết tôi nên làm như thế nào cho đúng…”

Cô nói xong liền thở một hơi dài, nghiêng đầu lộ ramột nụ cười thản nhiên vô hồn. Sau đó không chút do dự suy ngẫm gì nữa mà bướcthẳng. Kiều Thận Ngôn ngậm điếu thuốc vào trong miệng, ngậm rất lâu cũng chẳngđể tâm tiếp tục hút nữa, mặc cho điếu thuốc cứ thế lặng lẽ cháy tàn. Những lànkhói trắng của tàn thuốc như vết bút vẽ thẳng lên không trung. Diệp Tri Ngãtừng bước từng bước đi trên con đường đó, bóng dáng gầy gò, đôi chân nặng trĩumệt mỏi. Cô cảm giác được Kiều Thận Ngôn vẫn chăm chú nhìn từ phía sau cô. Nhìnthì cứ nhìn đi. Cô xưa nay chẳng phải người kiên cường ý chí, cũng không hề cótham vọng biến mình thành người kiên cường ý chí.

Tiếng chuông điện thoại vang lên giục giã khiến choTôn Gia Linh đang say sưa trong giấc ngủ chợt tỉnh dậy. Đại tiểu thư Tôn còntrở người ôm chiếc gối thêm một lúc nữa, mãi cho đến khi tiếng chuông reo lênlần thứ ba thì mới bắt đầu cắn răng nghiến lợi tụt xuống khỏi giường chạy ranhấc điện thoại lên nghe: “Mấy giờ rồi hả người anh em? Nếu có việc gấp thìcũng nên gọi vào di động cho tôi chứ? Nửa đêm nửa hôm gọi điện làm phiền ngườikhác thì chỉ có ma quỷ mới bày được ra trò này thôi”.

Kiều Thận Ngôn nói cho Tôn Gia Linh biết vị trí DiệpTri Ngã đang đứng tại đây: “Cô ấy đang đi một mình trên đường, em mau đến đâyđưa cô ấy về nhà đi”.

Tôn Gia Linh nạt anh: “Có thể như thế được hay sao hảngài đại gia, anh cãi vã với người yêu hiện tại của anh rồi lại bắt vị hôn thêngày trước của anh là tôi đi giải quyết cho hai người là sao chứ! Anh khôngnghĩ tình cảnh này thật nực cười hay sao hả?”

“Ai bảo nhà em gần chỗ này chứ”, Kiều Thận Ngôn thúcgiục cô tiếp, “Trong vòng ba phút nữa mà em vẫn chưa bước chân ra khỏi phòng,hậu quả thế nào em tự chịu lấy”.

Tôn Gia Linh giẫn dỗi trút một câu “Nửa đêm gà cụctác!”, sau đó khoác áo qua loa, lấy di động và chìa khóa bước nhanh xuống tòanhà.

Mười lăm phút sau Tôn Gia Linh nhìn thấy bóng dángDiệp Tri Ngã lững thững trên con đường rợp đầy cây xanh. Khi nhìn thấy khuônmặt đáng yêu trong cửa kính xe, Diệp Tri Ngã vô cùng bất ngờ. Tôn Gia Linh đưatay lên mở cánh cửa xe ra, cười và ra hiệu cho cô: “Lên đi chị”.

Diệp Tri Ngã ngồi vào trong xe của Tôn Gia Linh vàgặng hỏi: “Em, sao em lại ở khu này thế hả?”

Tôn Gia Linh khởi động xe, nhấc di động lên lắc lắc vềphía cô, rồi nhấn vào nút nghe, chuông vừa reo thì đầu dây bên kia đã lên tiếngluôn: “Tìm thấy cô bé lọ lem mà anh đã đánh rơi rồi đấy nhé, tốc độ rất nhanhphải không nào!”

Diệp Tri Ngã cúi đầu lặng lẽ, hai tay đan vào nhau,lặng thinh ngồi nghe Tôn Gia Linh nói đùa vài câu với Kiều Thận Ngôn trong điệnthoại rồi tắt máy luôn ngay sau đó. Tôn Gia Linh cho xe đi thẳng trên con đườngrợp đầy cây xanh, trong chớp mắt đã vào con đường hướng ra phía nội thành. Côđưa tay che miệng đang ngáp ngắn ngáp dài và nói với Diệp Tri Ngã: “Bác sỹDiệp, đã có chuyện gì thế vậy? Anh Kiều không phải là loại người không biếtnâng trứng hứng hoa, nửa đêm nửa hôm lại vứt bỏ con gái người ta ra khu ngoại ôhẻo lánh thế này, việc làm thất đức như thế không giống với phong cách của anhấy một chút nào cả à”.

Diệp Tri Ngã mỉm cười trả lời: “Không có đâu… là dochị tự ý muốn xuống xe đi bộ thôi mà…”

“Chị tự ý xuống xe đi bộ, để anh ấy nửa đêm bắt emđang ngon giấc trên chiếc giường ấm áp của mình phải đi tới đây à”. Tôn GiaLinh mỉm cười đưa di động cho Diệp Tri Ngã cầm, “Có cần gọi điện cho anh ấykhông chị?Mắng anh ấy vài câu cho em hả giận một chút đi chị ạ”.

Diệp Tri Ngã khoát tay ra hiệu từ chối: “Ngại quá, đãlàm phiền đến em rồi Tôn tiểu thư, nhà chị ở đường Ninh Hải”.

“Chị đừng khách sáo như vậy!”. Tôn Gia Linh ngó quagương chiếu hậu nhìn vào bóng chiếc xe ô tô đang chạy bám sát phía sau xe cô,cảm thấy thật buồn cười, “Chúng ta đã là bạn của nhau rồi mà chị, từ sau đừngcó xưng hô bác sỹ Diệp hay Tôn tiểu thư nữa đi chị, em gọi chị là chị Diệp nhé,anh Kiều và Tiểu Mẫn thì lúc gọi em là Gia Gia, lúc thì gọi em là Tiểu Tôn, chịgọi em thế nào cũng được chị ạ”.

“Ừ”, Diệp Tri Ngã nói chuyện với Tôn Gia Linh, một côgái rất vui vẻ hòa đồng, cô để ý rằng tất cả câu chuyện khi nói với cô, Tôn GiaLinh đều cố ý đưa đẩy câu chuyện về chủ đề liên quan đến Kiều Thận Ngôn, thếnhưng cô thật sự không còn tâm trạng hay cảm xúc gì khi nhắc tới ba chữ KiềuThận Ngôn này nữa. Cô luôn giấu mình trong bộ dạng giả vờ nói để qua chuyện choxong. Thật may vì lúc này trên đường còn vô cùng vắng vẻ nên xe chạy với tốc độrất nhanh, chẳng bao lâu đã về tới căn hộ khu chung cư của cô.

Sau khi chào tạm biệt Tôn Gia Linh, Diệp Tri Ngã trởvề nhà. Cô lúc này đã thấm mệt, đặt mình lên giường luôn, ôm chiếc gối ôm vànhắm nghiền hai mắt lại, thế nhưng sao cô không thể nào thiếp đi được. Cô vùiđầu vào trong gối tự cười đầy bất lực và vô cảm, đã từ khi nào cô bị biến thànhcon người khiến cho người khác phải ghét bỏ như thế chứ, đến mức không còn muốnnhìn thấy cô thêm một lần nào nữa, đến mức chỉ mong sao cô tránh khỏi cuộc sốngcủa họ càng xa càng tốt. Cho nên là cô hãy rời khỏi chốn này càng xa càng tốt,đi đi và đừng quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa.

Sau khi tỉnh giấc, Diệp Tri Ngã ngồi thu dọn lại đốnghành lý đã được sắp xếp gần như xong hết thêm một lần nữa, những đồ đạc có thểvứt đi thì đều đã vứt đi hết rồi, tất cả đồ đạc cần mang đi đã được xếp gọngàng trong hai chiếc va li làm bằng da, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo đi làxong.

Mười giờ sáng, bệnh viện gọi điện vào máy bàn trongnhà Diệp Tri Ngã, quả thật đúng hệt như lời nói của Kiều Thận Ngôn, bên nguyêncáo đã rút đơn kiện về rồi, luật sư bảo hộ cho nguyên cáo cũng đã đến bệnh việncủa cô giải thích về toàn bộ quá trình vụ việc, vụ kiện này được coi như đãchấm dứt hoàn toàn. Lãnh đạo của bệnh viện đã nói với Diệp Tri Ngã rằng họ đangsuy ngẫm về vấn đề có nên đâm đơn kiện lại bên nguyên cáo hay không. Diệp TriNgã trả lời qua loa vài câu cho có lệ, đặt điện thoại xuống bàn trút một hơithật dài, đứng giữa phòng khách nhìn thật lâu tất cả mọi thứ trong căn phòngnày, căn phòng đã sống cùng với cô suốt hai năm qua, cô cương quyết kéo haichiếc va li bằng da này rồi đi ra khỏi phòng.

Cô lái xe đến trạm đổ xăng trước, sau đó đi ra khỏithành phố Nam Kinh theo phía Nam, hướng về đường cao tốc rẽ vào Hải Thành. Côbỏ lại tất cả những cảm giác gọi là ấm ức, không cam chịu, không khuất phục,những giọt nước mắt và những buồn đau, trong đó có cả cảm giác tội lỗi khổ sở…Tất cả cảm giác về những chuyện đã xảy ra trong thành phố này. Bắt đầu từ giâyphút này đây cô sẽ không bao giờ hỏi gì thêm hay nghĩ ngợi về nó nữa. Bắt đầutừ khoảnh khắc này đây cô sẽ cố gắng vì cuộc sống hạnh phúc vui vẻ cho chínhbản thân mình.

Cảnh vật bên ngoài xe như đang bay lượn giữa khôngtrung và lùi dần về phía sau. Lúc này vừa đúng là giữa trưa, ánh mặt trời vàothời kỳ đầu đông chiếu sáng ấm áp. Một người con gái lái xe chạy trên con đườngcao tốc bằng phẳng không chút gồ ghề hay khúc khuỷu, quanh co. Diệp Tri Ngã vừalái vừa cất lời hát vang theo giai điệu trong bài hát bật trong xe.

“Khi anh hôn nhẹ vào vầng trán của em, em bỗng nhiênòa lên khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ…”