Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Chương 127



“Vì không để ám vệ phát hiện giết chết, ta đề nghị chúng ta lập tức rời khỏi hoàng cung.”

Ta nghiêm túc lại nghiêm túc nói, Sẹo ca rất nghiêm túc gật đầu một cái, kéo tốt y phục sau đó ôm ngang lấy ta, đang muốn làm gì, Ngụy Vân đột nhiên xông vào.

Ta cùng Sẹo ca mặt không biểu tình nhìn hắn, Sẹo ca tiện thể còn che giấu Hoàng đế đã ngã xuống đất đá đá vào dưới giường, kết quả cố gắng kiểu gì, Hoàng đế cũng chỉ chui vào cái đầu, quả thực là hãm hại không nổi.

Cho dù đối mặt với tình huống đại nghịch bất đạo này, mặt Ngụy Vân cũng chỉ là rút một cái, ánh mắt cũng không nhìn loạn tựa như hoàn toàn không nhìn thấy Hoàng đế, cũng không nhìn thấy tình trạng mập mờ của ta cùng Sẹo ca, quả nhiên người như vậy không làm nhân vật phản diện cũng thua thiệt. Hắn lặng lẽ tiến lên một bước, thật bình tĩnh lại cẩn thận nói.

“Công chúa điện hạ, việc lớn không tốt rồi.” Hắn vô cùng bình tĩnh nói, nếu quả như thật xảy ra đại sự hắn vẫn bình tĩnh như thế, tâm tình cũng không đúng rồi.

Ta cẩn thận lại gần xem một chút xét, mới phát hiện nhân vật phản diện nhìn thấy tình hình chỗ này của chúng ta vẻ mặt phía sau cũng kinh sợ cứng ngắc rồi, thật đáng thương, bởi vì rèn luyện hàng ngày chuyên nghiệp, hắn vẫn một chút cũng không dám đi xem Hoàng đế đã hư hư thực thực biến thành thi thể.

Chúng ta làm bộ không phát hiện ra vẻ mặt cứng ngắc của nhân vật phản diện, duy trì bộ dạng chúng ta làm chuyện xấu, không hề để tâm đến Hoàng đế trên đất. Ta dừng một chút, mới dùng trạng thái hai chân bị ôm cách mặt đất bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Nghe ta hỏi, Ngụy Vân vội vàng mở miệng: “Giáo chủ bị băt lúc trước đã chạy thoát, đả thương không ít người, ngay cả Nam Cung Hàn cũng đã thoát!” Tựa hồ lúc này hắn mới biết sợ, hơn nữa lúc trước ta từng nói lời ngu xuẩn trêu chọc kẻ thù. Ngụy Vân không dám ngẩng đầu nhìn ta, ta cùng Sẹo ca cũng không nói chuyện, hắn liền thở cũng không dám thở mạnh.

Đột nhiên, ta từ trên người Sẹo ca nhảy xuống, nhẹ giọng cười nói: “A, không cần trông nom, xem ra chuyện càng ngày càng có ý tứ.”

Thầy ta tuyệt không gấp gáp, còn một bộ tâm tình không tệ, cũng không có dấu hiệu tức giận Ngụy Vân tựa như rất tin tưởng ta, dường như cũng thở dài một hơi.

Ta khoát tay áo, Ngụy Vân rất nhanh sẽ rời đi.

Sau khi những người dư thừa rời đi, ta liền thuốc giải từ trong ngực ra, kéo đầu Hoàng đế bị nhét dưới giường ra, nhét thuốc giải vào trong miệng hắn. Bây giờ đã đến thời điểm nên kết thúc mọi chuyện rồi, ta chỉ là muốn cho Hoàng đế chịu khổ, hơn nữa thể nghiệm cái gì gọi là sống không bằng chết, cũng không phải thật sự muốn tính mạng của hắn.

Hơn nữa, Sẹo ca cũng không phải thật sự muốn làm Hoàng đế, chúng ta dĩ nhiên sẽ không đùa giỡn chuyện đăng cơ.

Sau khi nhét hết thuốc giải, khí huyết của Hoàng đế từ từ tốt lên, bất quá vẫn phải suy yếu một đoạn thời gian rất dài nữa.

Ta vốn không có ý định cho hắn thuốc giải, ai biết những người này đều đụng vào nhau, hơn nữa thời gian cũng sắp đến rồi, ta sợ đến lúc đó hắn không cẩn thận thật sự chết mất, một bước cuối cùng làm sao tiến hành tiếp? May mà ta liền sớm đã chuẩn bị tốt thuốc giải.

Cho hắn uống thuốc giải xong, chúng ta cũng không dừng lại không chuển Hoàng đế về giường, để cho hắn nằm trên mặt đất, ta cùng Sẹo ca liền sửa sang lại y phục, rất nghiêm chỉnh đi ra ngoài. Ven đường đi, Sẹo ca còn một bộ nằm mơ, nhẹ giọng nói bên tai ta: “Đều kết thúc rồi sao?”

“Nhanh đi, gọi Lục Trúc cùng A Tam tới.”

Sẹo ca gật đầu một cái, vào lúc cuối cùng, ta còn để cho hai bọn họ đi làm một chuyện không nhỏ. Hoàng đế không thể chết được, nhưng bởi vì ta hại người hại quá thành công, dẫn đến bây giờ còn chưa có người tới cứu Hoàng đế, ta không thể làm gì khác hơn là để Lục Trúc cùng A Tam len lén tiết lộ một ít chuyện ra ngoài.

Sau khi trở lại chỗ ở, ta lấy quạ đen bị khóa hoàn toàn không có biện pháp nhúc nhích từ trong ngăn tủ ra, cười híp mắt, trên mặt cơ hồ có lẽ đã viết năm chữ “ngươi nhất định phải chết”, sau đó mang theo nó đi vào bí đạo, chúng ta muốn rời đi từ bí đạo trong phòng ta. Trong Hoàng cung cái gì cũng nhiều, bí đạo cũng nhiều, trước đây tại sao ta lại ngu xuẩn mà chết đi một lần chứ? Quả thật không thể lý giải.

Đôi mắt đáng thương của quạ đen hồng hồng, đã sớm ở trạng thái nửa điên. Cho dù ngay sau khi ta rời đi nàng liền thay thế thân phận của ta cũng không cách nào làm gì, chỉ có ngoan ngoãn bị ngược mà thôi.

Sẹo ca ở sau thân ta kéo một cây sáo hắn tự chế, rất nhanh cũng theo kịp phía sau ta.

Bí đạo rất dài, chúng ta đi bốn canh giờ mới ra khỏi hoàng cung. Sau khi tiến vào bí đạo chúng ta đã ở bên trong dịch dung, đổi lại y phục bình thường. Cửa ra vào bí đạo là phía sau Tượng Phật của mộtngôi miếu đổ nát, lúc chúng ta đi ra trời đã tối rồi. Lúc này A Tam cùng Lục Trúc đã sớm chờ ở nơi này, cầm đuốc trong tay.

Vừa thấy được chúng ta ra ngoài, Lục Trúc lập tức kích động đánh tới: “Tiểu thư, làm sao đột nhiên gấp gáp như vậy, ta còn tưởng rằng ít nhất một thời gian nữa mới có thể rời đi đấy.”

“Hoàng đế đã sắp bị ngược tàn, hiện tại không đi thì đợi đến bao giờ? Hơn nữa, ta không muốn chết thêm một lần nữa.” Ta xách ống quần đi qua bụi cỏ, vừa đi vừa mở miệng, Sẹo ca đi theo sau thân ta một mực yên lặng cảnh giác, trước khi đến cuối cùng càng không thể ung dung.

Đại khái ai cũng không ngờ sau khi ta ở trong hoàng cung chế tạo biểu hiện giả dối lớn như vậy, đột nhiên liền phủi mông một cái sạch sẽ rời đi.

Đột nhiên không có người tâm phúc ta đây, Hoàng đế lại trở thành bộ dạng kia, Ngụy Vân sẽ lợi dụng cơ hội này làm mưa làm gió, bọn họ sẽ không có thời gian tới bắt chúng ta. Mặc dù chúng ta rời đi gấp, nhưng cũng đã sớm có chuẩn bị, chính là Giáo chủ gì đó, cũng rất khó tìm được chúng ta.

Cái gì gọi là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, vì vậy lúc này ta cũng không tính trực tiếp rời đi, mà là dịch dung ở bên ngoài xem xét tình hình.

Mấy ngày nay ta an bài Lục Trúc cùng A Tam thường thường đi lại trong bí đạo, một là lặng lẽ truyền lại cho người có lòng một chút tin tức, hai là thấy tình trạng tốt tùy thời chạy đi. Ngoài mặt thoạt nhìn Lục Trúc vẫn là đi theo bên cạnh hầu hạ ta, chỉ có khi ta ở cùng với Sẹo ca mới cho nàng đi, vì vậy cũng không có người phát hiện dấu vết hoạt động mấy ngày nay của nàng.

Bốn người chúng ta đi một hồi, đã đến một gian nhà. Đây là nơi đã sớm đặt mua, trong nhà ở là hai nam hai nữ, là hai đôi vợ chồng, hai nam nhân là huynh đệ, hai nữ nhân là thê tử của bọn họ.

Thời điểm Sẹo ca phát ra tín hiệu Lục Trúc A Tam liền đuổi nguyên chủ đi, đổi thành bốn người chúng ta dịch dung thành bộ dáng của bọn họ ở lại, người khác căn bản không phát hiện được nhà này đổi người. Bởi vì bọn họ cũng mới vừa tới nơi này chưa được một tháng, là người ngoại địa, bán đậu hũ kiếm sống.

Ta cẩn thận bố trí tất cả chi tiết, tính toán chu toàn kế hoạch, mất không ít sức lực.

Rất nhanh, chúng ta liền sửa sang xong để ở, sáng ngày thứ hai A Tam liền đi hỏi thăm sau khi chúng ta biến mất hoàng cung có tin tức gì. Chúng ta an tĩnh ngây người hai ngày, hoàng cung vẫn yên tĩnh, tựa như cái gì cũng không phát sinh, ta cho rằng Ngụy Vân nhất định đã làm gì đó.

Cho đến ngày thứ ba, từ trong cung mới truyền ra một tin tức khiến người trong thiên hạ đều khiếp sợ.

Thì ra công chúa mà Hoàng đế thương đến tận xương tủy căn bản không phải nữ nhân lương thiện gì, ngược lại ác độc vô tình, nữ nhi còn muốn lật đổ địa vị của Hoàng đế mà hạ độc Hoàng đế. Nhờ có đại thái giám cơ trí bên cạnh nhìn thấy quỷ kế của công chúa, cứu được Hoàng đế một mạng. Nhưng bây giờ Hoàng đế đã mạng treo lơ lửng, trong cung treo giải thưởng danh y Hoàng bảng, thuận tiện dán hình truy nã công chúa cùng Đại hoàng tử.

Hai người kia một giả nhân giả nghĩa, một giả ngu, thì ra đã sớm quen biết nhau, bọn họ là tội nhân, hợp lại hãm hại Hoàng đế muốn đoạt được ngôi vị hoàng đế!

Tin tức như thế vừa ra, kinh động cả quốc gia!

Bởi vì Đại Thái Giám Ngụy Vân là người thân cận nhất bên cạnh Hoàng đế, cũng là hắn cứu Hoàng đế một mạng, hắn hiện tại thật không đơn giản rồi. Dưới tình huống này, hắn không tìm công chúa ta đây cùng Đại hoàng tử Sẹo ca, mà bắt đầu loại bỏ đối lập, xem ra hắn cho rằng Hoàng đế không khỏe được, nhưng không biết ta sớm đã cho Hoàng đế uống thuốc giải.

Hoàng đế không phải ngu ngốc, mấy ngày trước mắt hắn không nhúc nhích được, nhưng rất nhanh Ngụy Vân sẽ gặp xui xẻo thôi.

Cũng thật thua thiệt nhân vật phản diện này gấp gáp lung lạc thế lực cùng giao thiệp như vậy, muốn giết sạch người phản đối hắn, dẫn đến mặc dù chuyện của ta trong hoàng cung khiến dân gian xôn xao lại không ra tay tới bắt chúng ta, điều này làm cho áp lực của chúng ta ít đi rất nhiều.

Lúc này, Hồng Y Giáo Chủ đứng bên bờ sông thanh u, mặt đen châm chọc: “Hoạn quan làm chuyện xấu, ánh mắt thiển cận, ngu không ai bằng!”

Mà bên cạnh Hồng Y Giáo Chủ, còn đứng một nam tử áo xanh tuấn mỹ, hắn không phải ai khác mà chính là Nam Cung Hàn.

Vẻ mặt của hắn vô cùng không tốt, phức tạp đến quả thật muốn rách ra.

Hồng Y Giáo Chủ thấy bộ dạng này của Nam Cung Hàn, giễu cợt nói: “Nữ nhân kia là muốn ngươi chết, đến bây giờ ngươi còn không nguyện ý tin tưởng sự thật này? Chính miệng lục y nha hoàn kia đã nói, ngươi bị nhốt vào Thiên Lao, đều do một tay nữ nhân kia an bài, thật là ngây thơ, ngươi lại vẫn ôm ảo tưởng với nàng. . . . . .”

“Nữ nhân kia. . . . . .” Trừ hai người bọn họ, còn có một nam tử áo đen thoạt nhìn rất là uy phong đứng ở bên cạnh: “Lại dám lừa gạt Bổn vương như thế.”

Không sai, vị này chính là kẻ tự tìm đường chết chạy vào hoàng cung kết quả bị Hoàng đế ném ra kia. Xem ra ba bọn họ ba liên hợp với nhau rồi, đây coi như là vật hy sinh nam thuận lợi hợp lực sao?

Khi bọn họ ngây ngô thì ở cách đó không xa, chúng ta một nhà vui vẻ bán đậu hũ. Bọn họ tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chúng ta đang ở gần bọn họ như vậy, nhìn bề ngoài bình thường không có gì lạ, hơn nữa mỗi ngày đều xác định địa điểm ở chỗ này bán đậu hũ. Bọn họ tuyệt đối không ngờ chúng ta sẽ can đảm dám nghe lén bọn họ nói chuyện như vậy, ai bảo bọn họ đi đâu không đi, cố tình thích hoàn cảnh nơi này mà chạy tới.

Trừ nghe bọn họ nói chuyện, chúng ta vẫn còn đang nghe gian hàng bên cạnh đàm luận các loại đồn đại về ta, có tốt có xấu , còn có rất nhiều người không tin ta là nữ nhân xấu, cho rằng ta nhất định là bị vu hãm. Hiện tại Hoàng đế bệnh nặng đến chỉ có thể nằm ở trên giường lời đều không nói ra được, công chúa và Đại hoàng tử vốn chủ quản mọi việc đột nhiên biến mất, một thái giám đột nhiên nắm giữ triều chính, cho dù hắn truyền ra lời đồn đại gây bất lợi cho ta, mọi người cũng sẽ không tin tưởng.

Cho dù nghĩ về âm mưu, cũng chỉ sẽ nghĩ là gã thái giám tự mình muốn làm hoàng đế, công chúa và hoàng tử làm không tốt đã bị hắn hại chết, ngay cả Hoàng đế có lẽ đều do hắn hạ độc. Dân chúng không ngừng suy đoán như vậy, ngay cả quần thần cũng thế. Hơn nữa Ngụy Vân còn nhân cơ hội hại nhiều quan viên, càng thêm chứng thực tội danh của mình.

Thật là, ta vốn đã chuẩn bị xong muốn đảm đương những tội danh này.

Thế nhưng thời gian trước ta thật sự biểu hiện thật tốt quá.

Lại nói chuyện xưa này, là nhân vật phản diện làm chuyện xấu, người khác đều sống chết không tin chuyện xấu này là ta làm, thực sự muốn không có cảm giác thành tựu cũng không được.

Nghe những người kia nói chuyện một hồi, đậu hũ của chúng ta cũng bán xong, dọn dẹp một chút muốn lên đường trở về. Khi đi được một nửa, không ngờ gặp được tài tử đã lâu không thấy đang đeo bọc hành trang xông tới mặt. Hắn hiện tại gầy như bộ xương, chính là một tiểu nha đầu mới mười tuổi cũng có thể đánh thắng được hắn.

Nhìn hắn thảm như vậy, ta cũng không chọc hắn, giả bộ chưa từng thấy qua tiếp tục cùng người một nhà thân thiết về nhà.