Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 2)

Chương 303: Trêu đùa cả đàn ông



Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Hàn Thiên Vũ quả thật đã kinh hãi, đây là lần đầu tiên anh ấy thấy cao thủ tình trường Kiều Khả Hâm đỏ mặt!

Dù sao cũng là người mà mình mang tới, Hàn Thiên Vũ sợ Diệp Bạch chơi tới lật trời, vội vàng đỡ người rời khỏi tiệc.

Hàn Thiên Vũ lái xe chở cô về, Diệp Oản Oản thì ngồi bên ghế phụ, đoán chừng là say hoàn toàn rồi, ánh mắt của cô không có tiêu cự, chỉ có thể mơ màng nhìn anh ấy.

Hàn Thiên Vũ cho rằng cô uống say nên khó chịu, vừa lái vừa thoáng nghiêng đầu sang: "Có phải cậu muốn ói hay không? Có giỏ rác ở bên cạnh đấy."

Chỗ ghế phụ, ánh mắt của Diệp Oản Oản dần dần khôi phục tiêu cự, cô tiếp tục nhìn Hàn Thiên Vũ, chậm rãi cười nhẹ, ý cười tràn ngập trong ánh mắt, giống như ngàn đóa hoa trắng nở rộ trong đêm tối vậy: "A? Người trước mặt đẹp như vậy sao có thể ói được?"

"Két --" một tiếng, xe của Hàn Thiên Vũ ma sát trên mặt đường tạo thành hình chữ S.

Dưới tình huống nguy hiểm đó, cuối cùng xe cũng tới chung cư.

Hàn Thiên Vũ vội đỡ người vào chung cư.

Cái tên này... Tửu lượng thật sự quá kém!

Uống say tán gái thì xem như xong đi, ngay cả đàn ông cũng không thả!

Trong đầu anh ấy không kiềm được mà nhớ đến nụ cười trên xe kia của Diệp Bạch, trái tim đột nhiên đập nhanh mấy nhịp.

"Cái đồ tai họa này..."

Vốn đang cảm thấy bạn gái Diệp Bạch quản quá nghiêm, hiện tại anh ấy vô cùng đồng cảm với người bạn gái này.

Hàn Thiên Vũ vừa than thở vừa đỡ Diệp Oản Oản ra khỏi thang máy, đang đi về phía trước, đột nhiên thấy một người đang đứng trước cửa.

Người đó là... Tư Cửu?

Bạn của Diệp Bạch...

Anh ấy thấy Tư Cửu đang mặc một bộ vest màu đen được cắt may tinh xảo, sóng mũi cao, đỉnh lông mày như nhuộm sự lạnh lẽo của băng tuyết vạn năm, con ngươi đen như mực, đôi môi mỏng lạnh nhạt tập hợp thành một khuôn mặt đẹp đến hoàn mĩ.

Bởi vì khí tràng áp bức trên người, toàn bộ không gian đều trở nên chật hẹp.

Ánh mắt người đàn ông kia rơi trên người mình không khỏi để anh ấy có cảm giác vô cùng quỷ dị.

Hàn Thiên Vũ sửng sốt một giây mới phản ứng lại được: "Khụ, Tư tiên sinh, anh tới tìm Diệp Bạch sao? Tiểu tử này uống say..."

Chưa kịp dứt lời, con ngươi của thanh niên anh ấy đang đỡ đột nhiên sáng rực, đẩy anh ấy ra chạy về phía người đàn ông đối diện: "Mĩ nhân..."

Hàn Thiên Vũ: "..."

Mĩ... mĩ nhân?

Cậu gọi một người đàn ông là mĩ nhân, không sợ anh ta gϊếŧ cậu sao!

Hàn Thiên Vũ muốn ngăn cản, nhưng thanh niên như ngựa hoang mất cương vậy, ánh mắt thèm thuồng chăm chú lên người người đàn ông đẹp trai như thiên tiên có khí tràng cường đại kia: "Mĩ nhân, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?"

Khóe miệng của Hàn Thiên Vũ hơi co giật, câu bắt chuyện quen thuộc này...

Trên thực tế, người có khí tràng cực đại kia sau bị bạn thân trêu đùa vẫn không hề thay đổi sắc mặt, chẳng qua là hơi thở càng ngày càng kinh người.

Mà thanh niên dường như vẫn không cảm nhận được nguy hiểm ở trước mắt, vẫn tiếp tục vui sướng "tán gái": "Tiểu ca ca, chúng ta thật có duyên, chi bằng tôi coi cho anh một quẻ có được không?"

Hàn Thiên Vũ lại xạm mặt: "..."

Lại nữa à?

Thanh niên nói xong, dưới ánh mắt khó tin của Hàn Thiên Vũ, không chờ đối phương trả lời đã cầm tay anh lên.