Khi Cừu Gặp Sói

Chương 1: Lần gặp mặt đầu tiên



***

Ở một quán bar tại một thành phố lớn và vô cùng nổi tiếng, nơi có rất nhiều người nhiều người đến, có người thì đến đây đơn giản chỉ muốn thưởng thức vài ly rượu, nghe những bản nhạc nhẹ nhàng để giải toả căng thẳng, hay có những người lại đến đây để tìm những thú vui khác trong quán bar này.

Thực ra, đây là một quán bar khá là đặc biệt, khác so với những quán bar có tại thành phố này, vị trí thì nằm tại trung tâm thành phố, cách trang trí quán lại mang âm hưởng cổ điển kết hợp hiện đại nên đươc rất nhiều người ở mọi lứa tuổi yêu thích, có một điều đặc biệt chính là: không hiểu tại sao những người đến quán bar này đa số là những người thuộc tầng lớp con nhà giàu, thượng lưu đến chơi. Điều này khiến cho nó thực sự vô cùng nổi tiếng và là điểm đến ưa thích của rất nhiều đối tượng.

Tống Quân mở điện thoại, lên mạng tra xem địa chỉ của quán, lướt xem những tấm ảnh được chụp trên mạng, lần đầu tiên nhìn thấy một quán bar nổi tiếng như thế này, Tống Quân rất lấy làm ngạc nhiên. Sự hào nhoáng, mĩ miều của nơi đây dù chỉ là qua những bức ảnh cũng đủ đã làm cậu ta có chút run sợ vì đây cũng chính là lần đầu tiên cậu ta đi làm phục vụ tại một quán bar. Thực ra cậu đã từng làm phục vụ khi còn đi học rồi, nhưng đó chỉ là việc bưng bê bình thường cho một quán cà phê ở quê cậu ấy mà thôi.

Tống Quân năm nay tròn 23 tuổi, vừa học xong đại học và có trong tay tấm bằng đại học chuyên ngành kinh tế. Nhưng thực ra, từ khi bước vào trường đại học thì cậu đã nhận ra đây không phải là ngành học mà mình mong muốn và biết chắc rằng nó sẽ không phù hợp với mình, vì lúc đầu cậu đã định hướng đi học ngành ngoại ngữ, nhưng mà cậu đã bị rớt trong kỳ thi đó, đó là lý do tại sao cậu ta phải học ngành này - ngành học trái ngược hoàn toàn với điểm mạnh của cậu, cậu ta chưa từng nghĩ tới rằng mình sẽ đậu nguyện vọng áp cuối này trong số 5 nguyện vọng mà cậu đã chọn. Nhưng rồi, cậu cũng đã đối đầu với thực tại và không bỏ cuộc, cuối cùng cũng có được tấm bằng ra trường, dù số điểm không cao lắm và tấm bằng chỉ ở mức trung bình - khá mà thôi, nhưng đó cũng chính là những gì cậu mong muốn: có được tấm bằng tốt nghiệp là được! Bên cạnh đó cậu đã giành thời gian và nổ lực học 2 ngoại ngữ cùng một lúc và lấy được tấm bằng IELTS và HSK với số điểm khá cao từ cuối năm 3, có thể tư tin đi dạy học.

Những kết quả này hầu như đã đi đúng như những định mà cậu đặt ra. Trong năm cuối đại học, cậu nhận ra rằng đã đến lúc tự lực cánh sinh và không dựa dẫm vào gia đình của mình ở quê nữa, cậu đã làm rất nhiều công việc khác nhau, từ việc làm trợ giảng tiếng Trung, làm gia sư tiếng Anh, hay những công việc part-time liên quan đến ngoại ngữ. Nhưng chẳng may thay, số tiền mà cậu làm ra vẫn chưa được như ý cậu muốn. Thực ra với số tiền cậu kiếm ra đã nhiều hơn các bạn cùng trang lứa rồi, chẳng qua vì sống tại một thành phố lớn quá đỗi nổi tiếng, số tiền đó vẫn đủ chi trả và dư ra một ít, nhưng cậu vẫn muốn nhiều hơn như thế nữa để báo đáp lại cho gia đình của mình. Từ một cậu bé từ dưới quê lên thành phố lớn tự lập cuộc sống của mình, nhưng vẫn luôn nhớ về gia đình và luôn nỗ lực hết mình.

Thực ra, không phải là cậu xin vào quán bar này để làm việc đâu, cậu đã từng nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ vào quán bar để quẩy nhạc, để uống rượu thôi chứ chưa bao giờ sẽ nghĩ rằng đến đây để làm việc cả. Lý do mà cậu phải đến quán này làm đó là vì một người bạn. Sống một mình tại một thành phố xa lạ, việc làm quen và kết bạn để có người sẻ chia và quan tâm không phải dễ, và Tống Quân đã vô tình gặp được cậu bạn dễ mến A Kỳ, cậu ấy vô cùng yêu thương Tống Quân, cả hai đều là GAY nên rất hiểu cho nhau và luôn chia sẻ với nhau.

Hôm nay lẽ ra là ca làm của A Kỳ - A Kỳ đã làm ở quán bar này kể từ lúc cậu học năm hai đại học đến tận bây giờ. Vì một lý do nào đó mà A Kỳ vẫn chưa bỏ công việc này mặc dù cậu đã làm nhân viên cho một công ty cũng được một thời gian rồi. Vì gánh cả hai công việc cùng một lúc với thời gian làm việc quá nhiều nên A Kỳ đã bị kiệt sức và bệnh. Không tìm được ai giúp đỡ nên đành phải nhờ Tống Quân đi làm thay - bấc đắc dĩ lắm cậu mới nhờ Tống Quân, vì cậu biết rõ những người trong đây đều đa số là dân ăn chơi, đểu cáng không phù hợp với một Tống Quân quá nhỏ bé và hiền hậu này, cậu sẽ rất dễ bị bắt nạt. Nhưng nhớ lại làm ở đây cũng ba bốn năm rồi, lâu lắm cậu mới gặp trường hợp bị biến thái xàm sỡ hay là dụ dỗ cậu thôi, đi làm thay một hôm chắc sẽ không xui xẻo đến thế đâu!

Lúc đầu, Tống Quân cũng thấy hơi sợ sợ, nhưng cậu vốn dĩ là một con người mê trải nghiệm cái gì muốn là quyết tâm tìm cơ hội để thực hiện, huống chi đi quẩy ở quán bar là nơi cậu rất muốn đến chơi từ lâu rồi - đối với một dân nghiện nhạc như Tống Quân thì đến quán bar chỉ nhảy nhót cho vui rồi về mà thôi chứ tửu lượng cậu thì khỏi phải bàn, kém vô cùng! Suy nghĩ một hồi thì cuối cùng cậu cũng đồng ý, vừa làm việc vừa quẩy nhạc không phải là một ý kiến quá hay sao.

[Quán Bar ABC]

Bác tài xế dừng xe lại. Cậu đã đến nơi làm việc, bước xuống khỏi xe đưa tiền cho bác tài xế.

"Con cảm ơn bác nhé!"

Thật ra, đây chính là một khuyết điểm mà Tống Quân không thích về mình, đó chính là không biết chạy xe. Nói không biết chạy xe thì hoàn toàn không đúng đối với trường hợp này của Tống Quân vì cậu còn có hẳn hỏi cái bằng lái xe máy cơ mà, chỉ là cậu cũng không biết sao mà mình có thể vượt qua được kỳ thi lúc đó nữa. Chỉ biết là sau khi có bằng lái xe, cậu đã lái được xe, nhưng khả năng lái xe thực tế lại rất yếu, nói chung là tệ đến mức cậu nhận ra là việc mình bỏ chạy xe sẽ tốt cho cả mình và những người xung quanh nữa. Thế là cậu bỏ quách chiếc xe và bỏ quên tay lái điệu nghệ của mình để đi xe taxi. Biết là sẽ tốn thêm một khoảng chi phí nhưng cậu vẫn chấp nhận.



Vừa bước đến cửa làm việc, đã có người ra đón cậu:

"Em là Tống Quân đúng không? Anh là A Minh bạn của A Kỳ đây!"

A Minh biết cậu là người làm thay ca cho A Kỳ - chính A Kỳ đã nhờ người sắp xếp chuyện này. Tống Quân theo sau anh bạn của A Kỳ, đi đến phòng thay đồ của nhân viên và thay đồ sau đó sẽ ra quầy để chỉ một vài bước để phục vụ tai quán bar. Vì Tống Quân đến khá sớm trước giờ làm nên cậu rất bình thản, chầm chậm mà cứ dòm trước ngó sau, xem quán bar nổi tiếng nhất thành phố này có gì thú vị mà ai ai cũng muốn đến đây chơi một lần vậy. Sau một hồi ngắm nghía, cậu cũng hiểu ra lý do tại sao, đó chính là vì nó quá khác so với những quán bar ở xung quanh, từ cách trang trí cho đến những loại món ăn đồ uống vô cùng đa dạng!

Sau hai tiếng đồng hồ được A Minh chỉ những kỹ năng cần thiết để bưng bê thì Tống Quân cũng đã nhớ rất nhanh, vì những việc này không mấy làm khó cậu nếu so với những việc mà cậu đã từng làm.

"Em học khá là nhanh đấy Tống Quân!" - A Minh cười vui vẻ và lấy tay nhẹ nhẹ xoa đầu Tống Quân.

A Minh có vẻ khá thích Tống Quân, anh ta cứ nhìn cậu và cười, và nhìn cậu rất nhiều lần. Trông A Minh có vẻ lớn hơn cậu vài tuổi, tướng tá cũng cao ráo, mặt có hai má lúm đồng tiền cười trông rất đẹp trai pha chút dễ thương nữa.

(...)

Đã đến mười giờ đêm, lúc này quán bar đã mở cửa và sẵn sàng phục vụ đến bốn giờ sáng. Đây là công việc phải làm vào lúc đêm, sẽ rất phù hợp cho những người thích cuộc sống về đêm, nhưng đối với Tống Quân thì e là không phải vậy. Cậu thực sự là một người "early bird" thực thụ, không thích ngủ quá trễ, thà là dậy thật sớm để làm những công việc còn dỡ dang hơn là thức thâu đêm để hoàn thành nó trừ khi công việc đó quá gấp thì cậu mới thức mà thôi.

Tống Quân mang trên mình bộ đồng phục của A Kỳ, trông cậu hơi nhỏ bé trong bộ đồng phục này dù A Kỳ cũng không phải là người cao to gì mấy, nhưng vóc dáng của Tống Quân thì lại nhỏ hơn 1 size so với A Kỳ, chiếc áo thì cũng cảm giác vừa mặc đấy, hơi rộng một tí cho thoải mái cũng không sao, nhưng vấn đề đó là chiếc quần sao mà khổ lớn quá, không vừa vòng eo 62 của cậu. Cũng may là cậu có mang theo nịt bụng nên nó vẫn ổn, điều này cậu đã lường trước cả rồi nên cũng không mấy làm ngạc nhiên vì có vài lần cậu sang căn hộ A Kỳ mượn vài bộ đồ đi chơi với bạn bè, thì chả có bộ nào mang vừa quần cả. Lúc này khách vào không phải là quá đông như những lúc mà cậu thấy A Kỳ đăng trên Instagram.

Cậu làm được đến mười hai giờ đêm, mọi việc vẫn vô cùng suôn sẻ, cậu cũng không thấy khó khăn mấy, cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến bất chợt, lúc này đây, cậu mới bắt đầu gặp rắc rối.

__________ To Be Continue ________

Truyện mới của mình mong mọi người đón nhận và góp ý kiến ạ. Lần đầu viết truyện luôn ạ.

Có sai sót gì mọi người cứ comment mình góp nhận ý kiến nhé. Yêu:3