Khế Ước Hôn Nhân Cưới Một Tặng Một

Chương 90: Anh rất không thú vị sao ?



Tống Khinh Ca kinh ngạc: Thế Sâm? Sao anh lại tới đây? 

“ Tới với em. La Thế Sâm dương mi tự đắc, hôm nay đặc biệt đẹp trai. Dứt lời, hắn đưa bó hoa hồng cho cô.

Nhìn bó hoa hồng hắn đưa, Tống Khinh Ca có chút lúng túng.

Thấy cô bất động, La Thế Sâm liền ấn bó hoa vào tay cô.

Bất đắc dĩ, Tống Khinh Ca khó xử cầm lấy: Cảm ơn. 

“ 99 đóa hồng, dụ ý dài lâu, bên nhau mãi mãi. La Thế Sâm nhìn cô nói. Hôm nay không biết ăn nhầm cái gì, nói toàn lời thoại ngôn tình: Khinh Ca, em là hạnh phúc lớn nhất của đời anh. 

Sau khi nghe xong, Tống Khinh Ca toát mồ hôi. Bó hoa hắn đưa không thể trả lại cho hắn mà cũng không tiện ném đi: Thế Sâm, chúng ta đã.. 

Có thể cho anh vào trong ngồi một lát không? La Thế Sâm kịp thời cắt đứt lời nói của cô, nhìn vào bên trong phòng: Ngồi máy bay, sau đó lại đi thẳng tới khách sạn, anh mệt chết đi được. 

Không tiện lắm. Tống Khinh Ca cau mày: Quá muộn rồi, tôi cần nghỉ ngơi. Bây giờ là buổi tối, còn có Đại Boss đang ở trong phòng, nếu gặp nhau sẽ rất khó xử.

La Thế Sâm quan sát cô, thừa dịp cô không chú ý liền đẩy cửa bước vào.

Thế Sâm! Tống Khinh Ca không đề phòng, đến lúc phục hồi lại tinh thần thì hắn đã đi qua phòng khách, vào đến phòng ngủ. Cô hốt hoảng, đi theo hắn: Tôi cần nghỉ ngơi, mau đi về đi. 

La Thế Sâm quét mắt khắp căn phòng, không thấy ai. Nhìn cửa phòng tắm đóng, hắn nhướn mày bước tới mở ra, nhưng trong phòng tắm trống rỗng.

Anh làm gì thế hả? Tống Khinh Ca bực bội, hành động của La Thế Sâm rõ ràng là đang kiểm tra các phòng. Nhưng hắn không có quyền kiểm tra, cô không vui đứng trước mặt hắn ngăn lại: Đi ra ngoài! 

La Thế Sâm hừ một tiếng: Khinh Ca, anh chỉ muốn vào ngồi nghỉ ngơi một chút, sao em cứ đề phòng anh, có phải đang chột dạ gì không. Dứt lời, tùy tiện ngồi trên ghế salon, mắt không ngừng đảo qua khắp các góc, như muốn tìm kiếm dấu vết.

Tống Khinh Ca nhìn hắn: Tôi rất mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, anh mau đi đi! 

Trong phòng rất ngăn nắp, không có bất cứ dấu vết nào của đàn ông. La Thế Sâm đứng lên đi lại, khi đi ngang qua tủ quần áo thì dừng chân, hắn nhíu mày, đưa tay muốn mở.

Dừng lại! Tống Khinh Ca nhanh chóng đi tới, dang hai tay ngăn trước tủ, cực kỳ bực bội: La Thế Sâm, anh làm cái trò gì thế? 

La Thế Sâm hừ lạnh một tiếng: Khinh Ca, em khẩn trương cái gì, anh chỉ thuận tay muốn mở ra thôi. 

Nơi này không hoan nghênh anh, mời anh đi ra ngoài! Khinh Ca lạnh nhạt nói.

La Thế Sâm chắc là nghe không hiểu lời cô nói, hắn gạt cô qua một bên, hai tay kéo mạnh, mở toang tủ quần áo ra. Khinh Ca được một trận thót tim.

Nhưng trong tủ chỉ có mấy bộ quần áo của Khinh Ca.

Mặt La Thế Sâm đen ngòm, vô cùng thất vọng.

Tống Khinh Ca thở phào nhẹ nhõm, nhìn hắn không kiềm chế được, khẽ gắt: La Thế Sâm, anh dở trò đủ chưa, nếu anh không đi ra ngoài, tôi gọi bảo an của khách sạn đến. 

Cô là hôn thê của tôi, hiện tại tôi muốn ngủ ở đây. La Thế Sâm cũng chẳng thèm vòng vo, vô sỉ nói: Hợp tình hợp lý, đứa nào dám quản tôi. 

Hắn thay đổi thái độ khiến cho Tống Khinh Ca có chút căng thẳng. Dù sao, cũng có Đại Boss ở đây nên cô không quá sợ, vì vậy quyết định nói lý lẽ với hắn: La Thế Sâm, tôi và anh đã giải trừ hôn ước, không có bất cứ quan hệ gì. Mời anh lập tức đi khỏi đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát. 

Tống Khinh Ca, cô còn định giả bộ đến khi nào nữa? La Thế Sâm hừ một tiếng, hắn bước từng bước về phía cô, giọng điệu khiêu khích, bịa chuyện: Cũng không phải chưa từng ngủ với tôi.. Có cần phải làm màu như thế không? 

Anh nói láo! Tống Khinh Ca nổi giận, thấy hắn từng bước tiến tới, cô lùi về phía sau, cầm điện thoại di động lên định gọi nhưng chưa kịp gọi, La Thế Sâm đã lao đến đoạt lấy điện thoại ném sang một bên. Sau đó, ép sát cô vào ghế salon.

Anh buông ra! Khinh Ca giãy giụa, liều mạng đá hắn.

Bị đá trúng chỗ hiểm, La Thế Sâm nhăn nhó, rên rỉ: Dám đá à, hừ, xem tôi xử lý cô thế nào. Dứt lời, đưa tay định xé quần áo cô.

Dừng tay! Tiếng quát vang lên từ cửa, sau đó mấy người cảnh sát xông tới, không nói câu nào lập tức lôi La Thế Sâm ra khỏi người Khinh Ca. Sau đó còng tay hắn lại.

Các người có quyền gì mà bắt tôi? La Thế Sâm là công tử hào môn, luôn luôn phách lối thành phố Z. Nhưng hắn đã quên, đây không phải là thành phố Z mà là thủ đô.

Chúng tôi nhận được tin báo, có người tự tiện xông vào phòng của người khác, ăn cắp đồ. Người cảnh sát lạnh nhạt nói: Theo như hiện trường chúng tôi thấy, thì anh còn dính líu đến hành vi cưỡng dâm. Một màn vừa rồi, mấy người cảnh sát đều thấy hết.

Là ai vu khống tôi? La Thế Sâm đen mặt: Tôi cùng vị hôn thê của mình thân thiết, các anh mò vào làm cái khỉ gì? 

Tống Khinh Ca ở trên ghế salon ngồi dậy, trừ tóc có hơi rối, còn lại trên người đều ổn, nhưng vì sợ nên hơi run rẩy.

Cảnh sát nghi ngờ nhìn họ: Tiểu thư, anh ta là vị hôn phu của cô sao? 

Đối với La Thế Sâm, Tống Khinh Ca cực kỳ chán ghét, vừa rồi hắn lại còn dở trò như vậy khiến cô sợ hãi run rẩy, không cần nghĩ liền nói: Đồng chí cảnh sát, anh ta không phải là vị hôn phu của tôi. 

Tống Khinh Ca, cô uống nhầm thuốc rồi. La Thế Sâm gào lên: Cô rõ ràng cùng tôi đính hôn.. Nếu cô không dám thừa nhận, để xem tôi xử lý cô thế nào. 

Tôi có biết anh ta, nhưng không có hôn ước. Tống Khinh Ca không vì lời đe dọa của hắn mà đắn đo, cô thản nhiên hướng về phía cảnh sát nói rõ: Vừa rồi, anh ta vô lễ với tôi, tôi nghĩ các anh cũng nhìn thấy. La Thế Sâm bây giờ đã không còn là công tử đẹp trai, đào hoa mà cô từng biết nữa rồi, hắn càng ngày càng trở lên xấu xa, đê tiện. 

La Thế Sâm bị giải đi.

Tống Khinh Ca ngồi thụp xuống salon, tay giữ trên ngực. Một hồi vừa qua khiến cho cô vô cùng sợ hãi. Đột nhiên, cô nhớ đến Đại Boss, anh đi đâu rồi.

Cô vội vàng chạy đi tìm anh. Phòng khách không có, phòng tắm không có, phòng ngủ cũng không, chỉ thấy cửa sổ mở ra. Đây là lầu 33, cô kinh hoàng thốt lên: Phong Thành! 

Không có ai trả lời, đáy mắt cô ứa lên đau xót: Phong Thành! 

Anh ở đây. 

Cô quay đầu lại, thấy Đại Boss đang đứng gần rèm cửa nhìn mình.

Tống Khinh Ca đi tới, nhào vào ngực anh. Tủi thân khóc: Dọa chết em rồi. Cô tưởng anh nhảy xuống.

Đại Boss nhíu mày nói: Anh không sao! Anh vỗ lưng an ủi: Còn em, bị dọa chắc sợ lắm. 

Khi cô ra mở cửa, anh đứng sau rèm cửa sổ sát đất. Vì tấm rèm khá dày nên người ngoài hoàn toàn không nhìn thấy.

Đại Boss ôm lấy cô, ngồi xuống ghế salon lấy khăn giúp cô lau nước mắt.

Khi tâm trạng ổn định lại, cô nói: Em không sao. Bị La Thế Sâm dọa cho một trận, cô rất sợ. Nhưng cô khóc là bởi vì nhìn thấy cửa sổ mở, nghĩ đến anh nấp ngoài đó, cao như vậy khiến cho cô cực kỳ lo lắng.

Cảnh sát là do anh gọi đến? Tống Khinh Ca nhìn anh hỏi. Cô chưa kịp báo cảnh sát mà cảnh sát lại tới nhanh như vậy, chắc là do anh gọi tới.

Đại Boss khẽ gật đầu, khi La Thế Sâm vừa đi vào, anh đoán rằng có thể xảy ra chuyện không hay cho nên lập tức gửi tin nhắn cho Vương Trữ nhờ anh ấy giúp một tay.

Vương Trữ hay còn gọi là anh bảy, làm cảnh sát ở thủ đô, ngoài ra còn mở văn phòng thám tử tư. 

Khi La Thế Sâm dở trò bì ổi với Khinh Ca, Đại Boss cố gắng kiềm chế không bước ra ngăn. Bởi vì, anh đoán được La Thế Sâm tối nay đến là có mục đích. Nếu anh ra cứu Khinh Ca, như vậy chắc chắn Khinh Ca sẽ bị La Thế Sâm dùng lời lẽ làm nhục. Mà La Thế Sâm vô cùng có khả năng lôi chuyện hợp tác giữa hai nhà ra để đe dọa, khiến cho Khinh Ca lâm vào cục diện lúng túng. 

Đối phó với loại đàn ông bỉ ổi này, không thể theo lẽ thường được, cùng hắn nói đạo lý, e rằng quá hài hước. Cho nên, phải mượn đến cảnh sát.

Đại Boss và Vương Trữ vẫn thường xuyên liên lạc, vì vậy cảnh sát đến đúng lúc là chuyện đương nhiên, có chứng cứ xác thực như vậy, lại được Vương Trữ giúp một tay, đoán chừng La Thế Sâm sẽ được ở trong nhà giam nghỉ ngơi một thời gian dài.

Anh biết không, vừa rồi em rất sợ. Khinh Ca ôm lấy anh: Em thấy cửa sổ mở ra.. 

Anh đâu có ngốc, sao có thể nhảy xuống? Đại Boss dở khóc dở cười nói.

Thật xin lỗi! Tống Khinh Ca nhìn anh, nước mắt lưng tròng. Anh vì cô mà phải trở thành secret lover, thật không công bằng với anh.

Ngốc này, em nói gì vậy? Đại Boss nắm lấy tay cô, người xin lỗi phải là anh. Anh đã không bảo vệ tốt cô. Là anh ích kỷ muốn trừng trị La Thế Sâm, cho nên để cô bị tổn thương.

Em sẽ mau chóng giải quyết chuyện của Thế Sâm. Tống Khinh Ca cam kết: Sẽ không để anh bị tổn thương nữa. 

Lời của cô, khiến cho Đại Boss không biết nên khóc hay nên cười: Là anh không bảo vệ tốt em. Tối hôm qua, điện thoại gọi đến máy cô, anh biết là La Thế Sâm cho nên đã sớm phòng bị, kịp thời đem đồ cá nhân của mình cất đi chỗ khác.

Chậm nhất là năm sau. Tống Khinh Ca cam kết: Em nhất định sẽ giải ấn cho anh, không làm secret lover nữa. 

Đại Boss xoa xoa tóc cô, cô nghĩ như vậy khiến anh rất vui: Thu dọn đồ đạc, chúng ta chuyển đến nơi khác. Mặc dù Vương Trữ làm việc gì anh cũng rất yên tâm nhưng phòng vẫn hơn chống, anh đã có kế hoạch. Phải chuyển đến một nơi an tĩnh thì Khinh Ca mới không suy nghĩ nhiều.

Sắc trời thủ đô rất đẹp, mây ngũ sắc rực rỡ. Xe đi tới một tiểu khu, cuối cùng dừng lại trước cổng một biệt thự.

Đại Boss một tay kéo vali, một tay dắt cô đi tới. Để vali qua một bên, nhấn chuông cửa.

Ai vậy? Một người trung niên bước tới.

Chú Mạch, là tôi. 

Chú Mạch nghe tiếng quen, nhanh chóng ra mở cửa. Sau đó, giúp họ kéo vali vào.

Trong phòng khách, ánh đèn rực rỡ. Cả biệt thự bài trí theo phong cách đơn giản. Nhìn qua, chắc là đã xây dựng rất lâu rồi, nhưng rất sạch sẽ.

Đây là chú Mạch. Đại Boss giới thiệu: Đây là Tống Khinh Ca, bạn gái của tôi. 

Chú Mạch khoảng chừng 50 tuổi, nhưng vẫn rất nhanh nhẹn, tháo vát: Tống tiểu thư, chào cô. 

Chào chú. Khinh Ca khẽ gật đầu.

Cố thiếu, phòng của cậu đã dọn dẹp xong rồi. Chú Mạch nói xong, liền mang hành lý của họ lên lầu.

Đây là đâu vậy? Tống Khinh Ca hỏi.

Nhà anh. Đại Boss dương mi nói.

Tống Khinh Ca hơi giật mình: Em còn tưởng anh là người của thành phố Z. Bởi vì, tập đoàn ZK trụ sở chính ở thành phố Z.

Anh sinh ra ở đây,đến năm 10 tuổi mới rời đi. Đại Boss nói: Nơi này, cất giữ tất cả tuổi thơ của anh, thỉnh thoảng anh cũng rẽ về đây. 

Tống Khinh Ca quan sát, biệt thự này phòng ốc rất lớn. Cô nhớ rằng anh từng nói mẹ anh ở Úc, còn anh lại ở thành phố Z: Thường ngày, chỉ có chú Mạch ở đây thôi sao? 

Đại Boss gật đầu, dắt tay cô nói: Đi lên xem phòng của anh. 

Phòng của anh không lớn, cả gian phòng đều chỉ có hai màu đen trắng, đơn giản có phần hơi nghiêm túc.

Anh rất lười! Cô nhìn quanh phòng một lượt, đột nhiên nói.

Là sao? Đại Boss không hiểu.

Đồ trang trí, giường, tủ quần áo, vách tường, rèm cửa sổ màu sắc đều giống với phòng ngủ của anh ở thành phố Z. Tống Khinh Ca nói: Anh chẳng lẽ không có một chút sáng tạo nào sao, bố trí phòng ngủ đa dạng một chút? Như vậy, mới có cảm giác mới mẻ. 

Tống Khinh Ca khẽ cười: Bây giờ em mới phát hiện, con người anh cũng có điểm không thú vị! 

Ách! Đại Boss nhíu mày hỏi: Em thích trang trí phòng ngủ theo nhiều phong cách? 

Tống Khinh Ca gật đầu: Em không thích dập khuôn, em thích cảm giác mới mẻ. 

Em đã thích. Đại Boss suy tư sau đó gật đầu, chỉ chỉ khắp nơi trong căn phòng: Vậy em suy nghĩ một chút, muốn sửa lại chỗ nào? Đổi màu tường? Đổi rèm cửa? Em thích thế nào, liền đổi thành thế đó. 

Đáy mắt Tống Khinh Ca lấp lánh tia vui vẻ, cô hiểu ý của anh nhưng lại không chắc chắn lắm, vì vậy nhẹ nhàng nói: Đây là phòng ngủ của anh. 

Đại Boss nhìn cô: Không sai. 

Em tới bố trí. Cô nhìn anh, có chút chờ mong: Hình như.. không được hay lắm. 

Em không muốn ở đây sao? Dĩ nhiên, anh luôn hoan nghênh em tới. Đại Boss ôm eo cô, dịu dàng nói: Anh mong rằng, cuộc sống của anh sẽ có bàn tay em tô điểm. Tống Khinh Ca, hoan nghênh em gia nhập vào cuộc sống của anh. 

Tâm tình Tống Khinh Ca tung bay, lời anh nói khiến cho cô vui mừng, hạnh phúc, để cô quên chuyện không vui vừa rồi.

Đại Boss hôn trán cô, suy nghĩ một chút sau đó không nhịn được liền hỏi: Em cảm thấy.. anh rất không thú vị sao?