Khế Khoát

Chương 7: Vào nhà



Mua đầy cả xe, chị gái thu ngân một bên quét mã một bên hỏi có cần đổi mua sản phẩm không, hiện tại bọn họ đang làm hoạt động tiêu phí đủ con số thì hai đôi dép lê chỉ còn 9.9 tệ. Mạnh Diễm đem một cái đệm lót mới cho chó cùng đưa qua, không cho người khác cơ hội mở miệng: "Mua!"

Nhóc con đặc biệt tỉnh trong chuyện tiền bạc, liên lục ngửa đầu kêu: "Con vừa mới cầm dép lê hình con hổ!"

"Sặc, con thì biết cái gì, về sau khách đến chơi nhà thì không có dép để đi hả?

Đầu nhỏ gật gật: "Cũng đúng, lần tới anh Chu Minh tới chơi, con sẽ đem đôi hồng nhạt này cho anh ấy xỏ."

Mạnh Diễm: "...."

Trì Miểu nghẹn cười không nói chuyện, thời điểm trả tiền, mã QR trên di động vừa mở ra, bên kia liền cướp rồi đóng app. Anh nhíu mày chuẩn bị chuyển tiền lại cho Mạnh Diễm, đối phương cầm theo ví tiền đi đến bên cạnh anh: "Đừng, đừng, đừng, chỗ này có là bao đâu."

"Ở đây còn có một bạn nhỏ, chẳng lẽ tôi lại dạy nhóc rằng được tùy tiện lấy đồ của người khác cho?"

"Sao lại gọi là người khác? Ai với ai là người khác vậy!"

Đứa nhỏ nắm tay baba, có lòng tốt giải đáp: "Chú ạ."

Mạnh Diễm: "....."

Trì Miểu không tranh với hắn, mở WeChat ra chuyển tiền trả lại. Hành động khách khí này khiến nam nhân chua xót ở trong lòng, biểu tình ngay lập tức lạnh đi.

Từ khi nghe nói Tam Thủy nhân nuôi một đứa nhỏ, trong lòng hắn đã bắt đầu luôn thấy bất an, sợ tương lai có con trai làm bạn, chính mình sẽ không còn là người duy nhất. Một người lớn cùng một đứa trẻ tranh giành tình cảm thì thật sự mất mặt, hắn đúng thật là không nói nên lời, nhưng nghĩ đến cảnh buổi tối về tới nhà, Tam Thủy còn trải giường chiếu cho đứa nhỏ, tắm rửa, dỗ nhóc đi ngủ thì toàn thân đều khó chịu.

Biệt biệt nữu nữu hai người cùng đi tới sân của Tím Uyển rồi cũng không nói gì, Trì Miểu quá hiểu tính cách Mạnh Diễm, biết rằng đối phương đang hờn dỗi. Chuyện tình cảm không thể nói rõ trong hai ba cậu, hai người bọn họ đều vẫn chưa quên, đều đang thử, chuyện kia chính mình cũng không thể không biết tiến biết lùi.

Vì thế thừa dịp đứa nhỏ chạy vào ấn thang máy, Trì Miểu nhẹ giọng mở miệng nói: "Cảm ơn anh đã giúp em đem đồ vật về, thời gian không còn sớm nữa, anh mau trở về đi."

Hông gồng nổi nữa rồi nên tui đổi xưng hô anh - em cho tình củm nha =)))

Mạnh Diễm cúi đầu ủ rũ đem cái đệm lót cho chó tự mình mua lấy ra khỏi túi, đôi tay xoa bóp vải nhung mềm như bông nhưng không vui. Ai ngờ câu nói sau đó của Trì Miểu liền đem cả người hắn kéo lại.

"Buổi chiều mai em được nghỉ, buổi tối mời anh ăn cơm xem như là đáp lễ được chưa?"

Người cao lớn hai mắt sáng ngời, cái đuổi phía sau như ẩn như hiện, liền kêu lên: "Ở... ở... ở nhà em?"

Dáng vẻ nói lắp trông ngốc đến nỗi bác sĩ phải bật cười, Trì Miểu gật gật đầu: "Ừm, ngày mai em sẽ đưa Phương Vệ đi nhà trẻ xem thử, cho nên... anh đừng tới sớm quá, khoảng năm, sáu giờ đi."

Đưa nhỏ ở hành lang gọi baba, nói thang máy đã tới rồi. Trì Miểu vẫy vẫy tay bảo hắn mau về nhà. Mạnh Diễm quá vui mừng, nhịn không được ở trong đêm tối duỗi mở hai tay ôm chặt bảo bối trong lòng của hắn, nhỏ giọng nói: "Ngày mai chờ anh."

Sau đó còn không đợi thanh niên phản ứng lại đã vội vàng buông ra, nhảy lên chiếc Land Rover vội vàng chạy đi.

Nhà trẻ Mặt Trời, cô giáo Tiểu Trịnh chạy vào văn phòng liền không khống chế được chính mình bát quái cùng đồng nghiệp, bạn nhỏ mới đến có người lớn trong nhà lớn lên đặc biệt đẹp trai, bộ dáng nho nhã lễ độ cũng làm người ta sinh ra hảo cảm. Trì Miểu cố ý cùng thong thả chừng đến một giờ rưỡi, thời gian này các bạn nhỏ đều đang ngủ trưa, bọn họ đi tham quan khuân viên cũng sẽ không quấy rầy đến việc dạy học của các thầy cô.

Đứa nhỏ căn bản không nhớ rõ sinh nhật của mình, chỉ biết là người trong thôn nói là mùa hè, vì thế lúc đăng kí hộ khẩu Trì Miểu chọn một ngày của tháng tám, như vậy đến tháng chín khai giảng nhóc cũng đủ tuổi để nhập học.

Nhà trẻ này trung quy trung củ, năng lực kinh tế của bác sĩ Trì không đủ để chi trả học phí hơn hai vạn (~70 triệu) của nhà trẻ tự lập, chọn nhà trẻ này cũng là do chủ nhiệm Trần giới thiệu, khá gần với Tím Uyển, thầy cô giáo cũng tương đối có trách nhiệm, dù sao cũng chỉ đợi ba, bốn tháng, đơn giản mà nói nếu tốt thì sau đó liền nộp tiền.

Trên đường trở về lại đưa Phương Vệ đi mua thêm mấy bộ quần áo, đứa trẻ trong miệng vẫn luôn nhắc mãi "đủ rồi, đủ rồi ạ", mấy ngay nay đã chi rất nhiều lên người nhóc, nhìn đến trong mắt bạn nhỏ toàn là sự sốt ruột, sợ baba đem tiền tiết kiệm tiêu hết sạch.



Sau khi về đến nhà, Trì Miểu mở TV cho đứa nhỏ học ghép vần qua CD, nhưng vừa lấy nguyên liệu nấu ăn ra khỏi tủ lạnh, trời bên ngoài liền bắt đầu mưa.

Mạnh Diễm nhận được điện thoại của Hướng Đông, nói xe chở hàng ở trên đường núi bị trượt bánh lật nghiêng, tài xế chỉ bị thương nhẹ, nhưng tình huống khối ngọc thạch thế nào thì tạm thời khó nói. Đùi phải lại bắt đầu đau đớn, hắn không nói hai lời liền cầm chìa khóa cùng Hướng Đông một đường chạy tới, lái xe hơn hai giờ mới đến được bệnh viện địa phương, trước tiên đi hỏi thăm thương thế của chiến hữu như thế nào.

Rương đựng ngọc thạch đều được trang bị bảo hộ, loại trừ có mấy khối bị dập vỡ ở phía cạnh góc cũng không đáng lo. Liên hệ xe vận tải tới tiếp ứng khe hở, hắn lại mở ra rương khác kiểm tra ngọc khí một phen, còn dành chút thời gian gọi điện cho Trì Miểu giải thích tình huống, cơm cũng không ăn được. Hướng Đông cùng giao cảnh bàn bạc, trong họa có phúc, trận mưa này khiến cho trên đường ít xe cẩu, sự cố không cùng người khác cho nên sau đó đều tiến triển thuận lợi. Nhưng dù vậy, chờ đến khi tất cả đã được an bài thỏa đáng thì cũng đã là tám giờ tối.

Sắc trời tối om, Hướng Đông đi tới châm một điếu thuốc: "Lái xe về đến nhà chắc cũng khoảng mười một giờ, tìm một chỗ ở tạm đây đêm nay đi."

Nam nhân lắc đầu: "Tôi phải về, còn có việc nữa."

"Gấp thế sao?"

"Ừ, rất quan trọng."

Hướng Đông gật đầu, đoán được có khả nằng là có liên quan tới vị ở trên vòng bạn bè kia. Giờ này về nhà sợ là sẽ quấy rầy giấc ngủ của vợ và con trai, vì thế quyết định sáng mai mới đi, nhân tiện có thể đi cùng với tài xế về thành phố A. Mạnh Diễm cảm thấy không ổn, liền để lại Land Rover cho Hướng Đông, còn mình thì đi tới nhà ga mua vé.

Thời gia đã quá muộn, chuyến xe gần nhất sắp tới cũng chỉ còn vé đứng, người đàn ông đưa chứng minh thư qua, nóng lòng về nhà. Cả người hắn ướt nhẹp, chỉ lấy khăn lông tùy tiện xoa xoa, đùi phải đau nhức đứng tựa ở trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn muốn gặp Tam Thủy, ngay bây giờ, vô cùng muốn.

Đứa nhỏ đã ngủ, Trì Miểu nhìn TV nửa ngày, phần lớn lời thoại không lọt vào tai, di động cũng không có động tĩnh. Đang nhớ tới lời của Mạnh Diễm về tình huống ở phía bên đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh "cộc cộc cộc----"

Anh dường như lập tức đứng dậy đi mở cửa.

Người cao lớn thở hổn hển chống khung cửa, cười nói: "Tam Thủy, thời gian chờ không lâu lắm, em đừng nóng giận mà bỏ mặc anh nha."

Thanh niên nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, nào còn tâm tư quản chuyện cợt nhả, vội vàng duỗi tay đỡ người tiến vào, đôi dép lê mua hôm trước đúng lúc có tác dụng. Trì Miểu đi tới phòng tắm cầm khăn tắm ra định đưa cho hắn lau, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nam nhân ấn một chân, tập tễnh đi tới sô pha. Không có miếng độn giày, chỉ đi dép lê, nguyên hình của Mạnh Diễm tất nhiên bị lộ, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra đùi phải của hắn không bình thường.

"Chân anh làm sao vậy? Bị thương?" Trì Miểu chạy chậm qua, chạm vào quần hắn, trừ việc tay đầy vệt nước cũng không thấy gì khác.

Mạnh Diễm vỗ vỗ vai anh nói không sao: "Bệnh cũ, không sao đâu."

Bác sĩ Trì nhìn biểu tình của hắn không giống như là đang nói dối, liền chế trụ lại nội tâm đang khẩn trương cùng nghi hoặc, kêu nam nhân trước tiên đem quần áo ướt cởi ra. Ba tháng qua thời tiết không còn lạnh, anh tìm một cái quần đùi mùa hè đưa cho Mạnh Diễm thay. Không còn cách nào khác mà, hai người bọn họ chiều cao chênh nhau một cái đầu, đối phương lớn lên lại rắn rỏi, người khoác khăn tắm vừa vặn tốt.

Quần áo cởi ra bị ném vào máy giặt, Trì Miểu hỏi hắn ăn cơm chưa?

Nam nhân lắc đầu.

Thanh niên đành phải đi vào phòng bếp nấu một bát mì bưng ra.

Mạnh Diễm ăn ngấu nghiến, đói này là thật sự đói, nhưng chủ yếu là vì xa cách nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn cũng lại được ăn cơm Tam Thủy tự mình nấu.

Đồng hồ đã qua mười một giờ, hai người đề không có ý định đi ngủ.

Trì Miểu ngồi ở trê sô pha, nhịn không được vẫn là mở miệng hỏi: "Chân anh cũng là lúc đang ở bộ đội thì bị thương à?"

"Ừm."

"Sao lại thành thế này?"

Nhìn vết sẹo trên bụng người đàn ông, anh vẫn cảm thấy mình phải biết được rõ sáu năm vừa rồi đối phương đã phải trải qua những gì. Vì sao lại đội nhiên biến mất? Tại sao lại biệt vô âm tín? Lại vì cái gì một thân đau xót.



"Lúc trước bị ném vào bộ đội anh cũng cho rằng không qua mấy năm liền trở về. Nhưng không nghĩ tới chưa được bao lâu lại đột nhiên bị điều sang trung đội sáu, tối lửa tắt đèn bị trói lên xe, anh cũng không biết tại sao lại như thế." Mạnh Diễm năm mười tám tuổi khiến cha mẹ thương thấu tâm, thiếu niên trong lòng dạ nhi trọng, dù bị chia cách, cũng vẫn cùng người yêu liên lạc như cũ.

Cha Mạnh hạ quyết tâm, nhờ bạn tốt lúc còn trẻ dùng chút quan hệ đem người nhét vào bộ đội đặc chủng phong bế tin tức, ông chỉ muốn cho con trai chịu khổ một chút để hiểu rõ cha mẹ không dễ dàng, ông cũng biết trung đội sáu yêu cầu nghiêm khắc, tỷ lệ đào thải rất cao, không cần thời gian quá dài Mạnh Diễm sẽ nhận lỗi, suy sụp bị điều trở về.

Nhưng người tính không bằng trời tính, bốn năm sau đó họ cũng không nhân được bất kỳ tin tức nào của con trai. Mạnh Diễm không chỉ biến mất trong sinh hoạt của Trì Miểu, cũng chủ động bứt ra khỏi cuộc sống của bọn họ. Nếu không phải bạn tốt mỗi năm báo tin một lần, hai người già thậm chí còn cảm thấy nếu có một ngày Mạnh Diễm chết trận, có khả năng bọn họ cũng không biết con trai đang ở nơi nào.

Huấn luyện ở trung đội sáu là loại như thế nào ai cũng không biết, Mạnh Diễm chưa bao giờ kể, hắn chỉ không rên một tiếng khiêng xuống dưới, không chỉ không bị đào thải, còn thành binh nhất dũng mãnh. Hắn chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, cũng chịu rất nhiều thương tích, trong lòng hắn có hổ thẹn, có thống khổ, lại duy nhất không có hối hận.

"Cuối cùng nhận được một mệnh lệnh, gặp được một đám đồ đệ sắp bỏ mạng. Một đội bảy người bọn anh đem bọn chúng vây kín núi, ở môt địa phương nhỏ tại Quý Châu. Không cẩn thận bị thương." Hắn vỗ vỗ đùi phải: "Viên đạn bắn trúng, chỉ có thể thay thế bằng một cái chân giả."

Mạnh Diễm nói nhẹ như cưỡi mây cưỡi gió, vào tai Trì Miểu lại là cảm giác máu tươi đầm đìa. Một mặt anh nghĩ đối phương không từ mà biệt, chấp nhất với việc thiếu niên không đáng nhắc tới mà yêu say đắm, nào có biết thân thể của đối phương lại ở trong hoàn cảnh hung hiểm như vậy? Nếu như nhiệm vụ thất bại, nếu viên đạn bắn vào vị trí khác, hiện giờ người có còn ngồi bên cạnh mình được nữa không?

Người cao lớn nhìn hốc mắt anh dần dần ướt át, hoảng loạn cả lên, hắn nghiêng người ôm người vào trong lòng ngực, một bên vỗ nhẹ sau lưng một bên nhỏ giọng nhắc mãi: "Anh nói ra không phải là để khiến em đau lòng, y thuật của thấy Cát rất giỏi, toàn bộ đều đã khỏi rồi. Em đừng khóc, nếu đau lòng cho anh, thì không bằng em hôn anh một cái."

Trì Miểu đẩy hắn ra nhíu mày, không tiếp lời nói xấu xa này. Ổn định cảm xúc mới ấp a ấp úng mở miệng: "Chân còn đau không?"

Mạnh Diễm thành thật trả lời: "Ngày mưa sẽ đau, chẳng qua hiện tại ôm em rồi, anh không thấy đau nữa."

Bác sĩ Trì đẩy bàn tay to của hắn, đem đùi phải của hắn nâng lên đặt lên trên hai chân của mình: "Em xoa bóp cho anh."

Làm việc ở Khu trung tâm phục hồi đã nhiều năm, vẫn là lần đầu ở nhà thi triển kỹ năng.

Mạnh Diễm được xoa bóp đến thoải mái cực kỳ, dựa vào trên sô pha một cọ một cọ mà phóng thân mình nghĩ muốn hôn trộm một cái. Trì Miểu bẩt động thanh sắc lui ra một chút, rõ ràng cự tuyệt hành động không đúng quy củ của hắn.

Người cao lớn chép chép miệng, cũng không uổng phí.

Chỉ là xoa bóp hơn mười phút, người nào đó tâm ý viên mãn không khống chế được nửa thân dưới, người anh em ở dưới lơ đãng chậm rãi dựng lên. Mạnh Diễm xấu hổ túm khăn tắm dời xuống muốn che khuất bộ vị đáng xấu hổ. Hai người ngồi gần nhau như vậy, sao Trì Miểu có thể không chú ý đến, một cái nhìn xem thường rồi đánh "bộp---" lên đùi đối phương một tiếng.

"Anh nghĩ cái gì đâu!"

Này trách ai được chứ? Hắn nhịn nhiều năm như vậy, hiện tại người mình thích ở trước mắt còn có thể giống như hòa thượng coi như không thấy chắc? Nhưng mà tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại muốn lấy lòng, nói: "Không sao, không sao mà, em tiếp tục đi, anh khống chế được."

Bác sĩ Trì xốc hắn đứng lên: "Đi ngủ."

Mạnh Diễm tập tễnh đi theo: "Được nha, cùng nhau ngủ, ngủ cùng nhau ha."

"....." Mơ đẹp đấy nhỉ, Trì Miểu lấy một cái chăn mới mua từ trong ngăn tủ: "Anh ngủ ở sô pha."

"Tam Thủy, sao em lại có thể như vậy, anh vẫn đang đau á. Ai da, em không xoa, lại bắt đầu đau rồi."

"Bằng không anh về luôn đi."

"....."

Khổ nhục kế cũng vô dụng, vợ yêu nói cái gì thì chính là cái đó, làm chồng có thể chịu thiệt có thể nhường nhịn.

Sáng sớm hôm sau, lúc bạn nhỏ mở cửa, nhìn đến vật thể không rõ trên sô pha, mặt nhăn thành một cục. Mạnh Diễm kều kều đầu tóc lộn xộn, híp mắt chào hỏi: "Haiz, cháu làm sao vậy?"

Đứa nhỏ bĩu môi đặc biệt ủy khuất: "Chú cướp chiếc chăn baba mới mua cho con, của con... Cậu Bé Bọt Biển."