Khách Mời

Chương 27: ( Lam Yến)



Khi Lam Yến tỉnh lại thời gian đã trôi qua hai ngày, thân thể của cô luôn luôn rất tốt, chỉ là gần đây không có ngủ quá nhiều, mới không có chống đỡ, lúc tỉnh lại, mẹ của cô ngồi ở bên giường, nói: "Lam Yến."

Lam Yến muốn xuống giường, Trương Uẩn nói: "Đừng có gấp, hậu sự của đưa bé kia có mẹ lo.”

"Mẹ." Lam Yến nói: "Con muốn gặp cậu ấy."

Trương Uẩn nói: "Đã trễ thế này rồi..."

"Mẹ." Lam Yến ngắt lời bà ấy: "Con muốn gặp cậu ấy, con muốn gặp cậu ấy."

Cô vẫn luôn lặp lại, từ lẩm bẩm đến mang theo tiếng khóc nức nở, trong thanh âm ẩn giấu sự thống khổ không nói ra được, cô nói: "Con muốn gặp cậu ấy, con nhớ cậu ấy, mẹ, con nhớ cậu ấy."

Mấy ngày trước còn cùng cô nói chuyện, sẽ gọi Lam Yến với giọng điệu khó chịu, sinh khí liền đưa lưng về phía cô, nhẹ nhàng hừ một tiếng, hoặc là nói: "Lam Yến, tôi muốn uống nước."

Lam Yến vén chăn lên liền muốn xuống giường, bị mẹ cô ôm vào trong ngực, hai ngày chưa ăn cơm, cô căn bản không còn khí lực, chỉ có thể khóc kêu lên: "Con muốn gặp cậu ấy."

Khóc đến từng tuyến lệ đỏ hồng, Lam Yến đau đớn thay đổi giọng điệu, giọng khàn khàn khô khốc, Trương Uẩn nói: "Mẹ biết, Lam Yến con đừng quá kích động, con nên tỉnh táo lại."

Tỉnh táo? Cô làm thế sao có thể tỉnh táo? Giang Tẩm Nguyệt ra đi vội vàng như vậy, cô thậm chí còn chưa nói được một lời từ biệt, trước đó cùng một chỗ, tận lực né tránh những câu chuyện này, hiện tại chỉ còn lại sự hối hận vô cùng.

Lam Yến khóc đến mắt sưng đỏ, bị Trương Uẩn gắt gao áp trong ngực, hai người duy trì cái tư thế này, sau hơn nửa giờ, Lam Yến nói: "Mẹ, con muốn về nhà."

Trương Uẩn nói: "Được, về nhà."

Lam Yến nói: "Nhà có cậu ấy."

Trương Uẩn há hốc mồm, cuối cùng cũng thỏa hiệp, đưa Lam Yến đi đến nhà cũ của Giang Tẩm Nguyệt, căn phòng vẫn là như thế, không ai ở, u ám, đen tối, Lam Yến mở đèn lên, trước mắt hiển hiện cái bóng Giang Tẩm Nguyệt.

"Lam Yến, cậu đứng đó làm gì, đổi giày a."

Cô cúi đầu, đổi giày.

Đi về hướng phòng khách.

Trên ghế sofa, Giang Tẩm Nguyệt quay đầu đối cô cười: "Mau đến đây ngồi, phim sắp bắt đầu chiếu rồi."

Lam Yến ngồi ở trên ghế sofa, bên tai Giang Tẩm Nguyệt nói lẩm bẩm: "Tôi muốn ăn táo, Lam Yến, cậu đi giúp tôi gọt một quả, có được không?"

Lam Yến nói: "Tôi đi gọt hoa quả."

Trương Uẩn ngồi ở trên ghế sofa, Lam Yến đứng dậy đi đến trong phòng bếp, cầm một quả táo, thần sắc bình tĩnh gọt, đưa cho Trương Uẩn, nói: "Ăn trái cây."

Lam Yến giống như con rối, Trương Uẩn nhíu mày: "Lam Yến."

"Tôi đi nấu cơm." Cô hỏi Trương Uẩn: "Cậu muốn ăn cái gì?"

Trương Uẩn bắt lấy tay của cô: "Lam Yến!"

Lam Yến người trước mắt cùng Giang Tẩm Nguyệt trùng phùng, lại tách biệt, biến thành hai người bất đồng, Lam Yến giống như là vừa mới hoàn hồn, sững sờ nhìn Trương Uẩn, há hốc mồm, thay đổi âm điệu: "Mẹ."

Trương Uẩn buông Lam Yến ra.

Lam Yến mắt nhìn bốn phía, đây là nơi mà cô cùng với Giang Tẩm Nguyệt chung sống, mặc dù chỉ mới một thời gian ngắn, nhưng tràn ngập ký ức của hai người, cô chỉ cần mở mắt, liền có thể nhìn thấy Giang Tẩm Nguyệt, nghe tới thanh âm của Giang Tẩm Nguyệt.

Lam Yến nói: "Mẹ, đêm nay con sẽ ngủ ở đây."

"Lam Yến."

Lam Yến nói: "Con sẽ bảo Lam Tề đến đón mẹ."

"Không sao." Trương Uẩn nói: "Mẹ ở đây cùng con."

Lam Yến nói: "Con không cần người ở cùng."

Cô nói: "Mẹ, không cần quá lo lắng cho con, con không sao."

Trương Uẩn cho tới bây giờ cũng không phải là rất lo lắng Lam Yến, từ nhỏ đã như thế, bà là lớn lên ở nước ngoài, không có cái gì là tình thân, tình thân vô cùng nhạt  nhẽo, cùng ba của Lam Yến sau khi kết hôn không bao lâu liền mang thai, bà cũng là nghĩ sẽ chiếu cố Lam Yến thật tốt, học cách làm mẹ nhưng lại chỉ đứng nhìn ba Lam Yến đưa Lam Yến về nước, bà cũng không có hỏi nhiều, sau đó biết nguyên nhân, bà nghĩ sẽ đưa Lam Yến quay lại, Lam Yến không đồng ý, muốn ở bên nãi nãi

Bà luôn luôn tôn trọng quyết định con gái, cho nên liền để Lam Yến ở lại trong nước, bao quát việc Lam Yến muốn học ở trường gần nhà, bà cũng là đồng ý.

Có thể nhận thức Giang Tẩm Nguyệt, là Lam Yến may mắn, có thể ở thời điểm còn trẻ có một đoạn yêu đương, bà cảm thấy không là chuyện xấu, nhưng hai người họ lại là đồng tính, sẽ phải tiếp nhận nhiều sóng gió, bà có thể đoán trước, với lại Giang Tẩm Nguyệt trong gia đình còn có mẹ, mà mẫu thân của Giang Tẩm Nguyệt cũng kiên quyết phản đối.

Bà liền biết, hai đưa bè này không thích hợp.

Nhưng bà cũng chưa từng nghĩ Giang Tẩm Nguyệt sẽ rời đi sớm như vậy.

Đứa trẻ tốt như vậy, Trương Uẩn cảm khái, nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mẹ đưa con đi gặp con bé."

Thấy một lần cuối, đứa bé kia liền phải kết thúc cả đời này.

Lam Yến ngồi ở trên ghế sofa, bên tai, quanh thân tràn đầy hơi thở của Giang Tẩm Nguyệt, cô không ngủ được, ngẩng đầu một cái, nhìn về phía bệ cửa sổ, hoa mặt trời đã tàn, chỉ còn lại lá cây màu xanh lục, đóa hoa khô héo, cô nói: "Được, con biết rồi."

Thanh âm bình tĩnh lại.

Cô còn nói: "Mẹ, con muốn làm một cái hôn lễ."

Trương Uẩn nhíu mày.

Lam Yến nói: "Đây cũng là tâm nguyện của cậu, bọn con cũng không muốn nhiều người, liền chỉ cần người trong nhà."

Trương Uẩn cuối cùng là không có phản đối: "Mẹ đến an bài."

Lam Yến nói: "Cảm ơn mẹ."

Cô nói xong lại ôm chậu hoa tiến vào bên trong phòng, khi Trương Uẩn đi qua hé mở cửa căn phòng nhìn vào, Lam Yến nằm trong chăn, phòng đen nhánh, bà nói: "Lam Yến, nếu như con không ngủ được, có thểt cùng mẹ nói."

Trong phòng yên tĩnh.

Trương Uẩn gọi: "Lam Yến."

Đi vào, Lam Yến nhắm mắt, nhẹ nhàng ngủ.

Trương Uẩn rời phòng, đi một cái khác phòng nằm xuống, thế nào đều ngủ không được, nửa đêm lên nhiều lần nhìn Lam Yến, nhìn thấy Lam Yến ngủ mới yên tâm, Trương Uẩn nhíu chặt lông mày từ đầu đến cuối không có giãn ra.

Ngày kế tiếp, Lam Yến dậy từ rất sớm, chuẩn bị bữa sáng cho Trương Uẩn.

Trương Uẩn đứng tại cửa phòng bếp, nhìn Lam Yến cúi đầu bận rộn, cuối cùng Lam Yến ngẩng đầu, nhìn bà, nói: "Mẹ, dậy rồi."

Trương Uẩn nói: "Uh, cần giúp một tay không?"

"Không cần." Lam Yến nói: "Mẹ ngồi đi, lát nữa ăn sáng"

Cô nói: "Thật hối hận."

Trương Uẩn nhìn đến Lam Yến.

Lam Yến nói: "Trước kia cũng không có làm bữa sáng cho mẹ."

Trương Uẩn trong lòng siết chặt, trong mắt bà trữ bọt nước, nói: "Là lỗi của mẹ, là mẹ không có nấu bữa sáng cho con."

Lam Yến nói: "Không sao đâu."

Lại chưa hề nói câu nói tiếp theo.

Không sao đâu.

Còn có sau này thì sao.

Trương Uẩn hơi ngẩng đầu, trong hốc mắt nóng lên, bà nói: "Mẹ đi vệ sinh."

Lam Yến cúi đầu làm hai phần bữa sáng, thời điểm mở tủ lạnh ra nhìn thấy những viên thịt thả lẩu kia, nghĩ đến Giang Tẩm Nguyệt cười híp mắt nói: "Ăn không hết còn có lần sau ya, chúng ta lần lại sau ăn."

Nàng trong cổ lại đau rát.

Khi Trương Uẩn bước ra, Lam Yến đã thu thập xong, cô ngồi vào bàn ăn, nói: "Ăn thôi."

"Một lát đi cùng với mẹ nhìn xem đưa bé kia một chút?" Trương Uẩn nói rất cẩn thận, sợ kí©ɧ động đến Lam Yến, Lam Yến gật đầu: "Buổi chiều con muốn đi phòng mới nhìn xem, chắc hẳn là cũng lắp đặt gần rồi."

Trương Uẩn nói: "Mẹ đi cùng con."

Lam Yến ân một tiếng.

Cô ăn một ít cháo, nói: "Con nghĩ, mấy ngày liền sẽ mời mọi người ăn cơm, xem như là chứng kiến."

Nghĩ đến lời nói tối qua của Lam Yến, Trương Uẩn nói: "Lam Yến, con không cần gấp gáp như vậy..."

"Con muốn để cậu ấy rời đi an tâm một chút." Lam Yến nói: "Cậu ấy từ nhỏ đã cùng mẹ của cậu ấy cùng một chỗ, rất để ý đến gia đình."

Nếu không cũng sẽ không dùng tiền của thử nghiệm thuốc để mua phòng cưới kia.

Từ đầu đến cuối, cô ấy chỉ muốn bản thân có một gia đình.

Trương Uẩn gật đầu: "Được."

Lam Yến ăn sáng xong, cùng Trương Uẩn cùng đi đến nhà tang lễ, cô cho rằng bản thân sẽ không chịu đựng nổi, nhưng nhìn thấy Giang Tẩm Nguyệt lúc này thân thể lạnh như băng, cô lại bình tĩnh đến lạ thường.

Mọi người kinh ngạc vì bộ dáng bình tĩnh của cô, ngay cả Lam Tề đều hỏi: "Lam Yến, cậu có muốn hay không cùng cô ấy nói vài lời?"

Tận lực nghĩ cho hai người một chút thời gian.

Lam Yến nói: "Không sao, không cần đâu."

Cô cùng mọi người giống nhau, thậm chí so tất cả mọi người tỉnh táo hơn, nhìn xem Giang Tẩm Nguyệt bị đẩy ra, lại bị đẩy vào, La Sinh Sinh bước chân vội vã đi tới, nói: "Đều đã làm xong."

Lam Yến nói: "Buổi tối, mọi người cùng nhau ăn cơm đi."

Cô nói: "Tôi cùng Tiểu Nguyệt mời khách."

Trong lòng mọi người lỡ nhịp.

Lam Tề nói: "Lam Yến..."

Trương Uẩn cũng mở miệng: "Cùng nhau đến ăn một bữa cơm đi, chưng kiến."

Dư Hà mắt nhìn La Sinh Sinh, muốn nói chuyện, bị La Sinh Sinh cắt đứt: "Vậy buổi tối gặp."

Lam Yến nói: "Buổi tối gặp."

Hẹn chính là bên trong phòng cưới, vừa trang trí xong, bên trong còn có một mùi hương của đồ dùng mới, Trương Uẩn mở cửa sổ, hỏi Lam Yến: "Kết hôn xong, con có muốn hay không cùng mẹ trở về?"

Lam Yến nói: "Con muốn ở lại nơi này."

Cô nhìn xem Trương Uẩn: "Mẹ không cần lo lắng cho con, con tự biết chăm sóc bản thân."

Trương Uẩn muốn khuyên Lam Yến lại phát hiện không thể thuyết phục, bà thiếu sót cùng Lam Yến quá nhiều thời khắc, bây giờ nghĩ đền bù đã trễ rồi, Trương Uẩn gật đầu, cửa có động tĩnh, Lam Yến mở cửa, nói: "Mọi người đến rồi."

Hơn bốn giờ chiều, Lam Tề đến trước tiên, sau đó là Trần Lâm, Dư Hà, La Sinh Sinh, Lam Yến không có mời quá nhiều người, chỉ gọi mấy quen biết, rõ ràng nên là thời gian vui vẻ, các nàng lại một chút vui vẻ cũng không có.

Lam Yến nhìn mọi người, đột nhiên nghĩ đến nếu như Giang Tẩm Nguyệt cũng ở đây, sẽ nói cái gì.

"Trang nghiêm khuôn mặt làm gì, hôm nay là tôi kết hôn a, đều vui vẻ lên một chút đi!" Cô rất muốn giống Giang Tẩm Nguyệt như thế, nói ra những lời như vậy, nhưng cô mở miệng, lại sẽ chỉ nói: "Ngồi xuống đi."

Bầu không khí có chút lãnh đạm, Lam Tề ngày bình thường  biết đùa nghịch nhất cũng giữ yên lặng, Trần Lâm quét mắt bốn phía, nghĩ đến Giang Tẩm Nguyệt cùng cô ấy nói về yêu cầu trang trí vẫn là không có chịu được mà đỏ tròng mắt.

Những người khác càng là trầm mặc.

Lam Tề nhìn xem Trương Uẩn đang bận, đứng dậy nói: "A di, con giúp a di."

Trần Lâm cũng đứng dậy, bầu không khí có chút linh hoạt lên, La Sinh Sinh cùng Dư Hà ngồi ở một bên, bọn họ nhìn về phía Lam Yến, vừa muốn nói chuyện, chuông cửa vang lên.

Dư Hà hỏi: "Còn có ai sao?"

Lam Yến nói: "Là váy cưới."

Lúc ấy đặt áo cưới, là bộ mà Giang Tẩm Nguyệt mặc.

Lam Yến đi tới cửa, mở cửa, nhìn thấy nhân viên cửa hàng đưa tới hộp quà, cô tiếp nhận, nói cảm ơn, nhân viên cửa hàng mang theo mỉm cười rời đi, Lam Yến cầm lấy áo cưới đi trở về phòng khách.

Hộp vuông vức, rất lớn, Lam Yến đặt ở trên bàn trà, khuôn mặt gầy gò qua loa khôi phục một chút tinh thần, cô nói: "Tôi đi lấy kéo."

"Tôi đi." Dư Hà một thanh nhẹ nhàng, không dám để cho cô đυ.ng đến đồ vật bén nhọn, Lam Yến không nhiều lời, chỉ là ngồi ở trên ghế sofa, từ Dư Hà trên tay tiếp nhận lấy cái kéo.

Mở hộp ra, bên trong là váy cưới màu đỏ thẩm, cô chậm rãi mở ra, tưởng tượng bộ dáng Giang Tẩm Nguyệt mặc bộ váy cưới này, ở trong cửa hàng cô đã nhìn qua, xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, rực rỡ cười với cô.

Lam Yến nhắm lại mắt, tay nắm thật chặt váy cưới dư quang ngắm đến trong hộp có một tấm thẻ.

Cô cầm lấy tấm thẻ, nhìn thấy mặt sau viết Lam Yến hai chữ.

Là chữ viết Giang Tẩm Nguyệt.

Cô ấy viết khi nào?

Lam Yến đáy lòng run rẩy, trang giấy bay bổng không có trọng lượng, nhưng cô luôn là không có lặt qua.

Dư Hà cùng La Sinh Sinh nhìn nhau một cái, cùng trầm mặc.

Trong phòng bếp còn có tình cờ tiếng vang, Lam Yến nghe một lát, rốt cục mở ra tấm thiệp.

Bên trong viết hai câu nói.

【 Lam Yến, lần này tôi cho phép cậu đi chậm một chút, lại chậm một chút nữa 】

【 Lam Yến, tái kiến* 】 *Tái kiến: tạm biệt, hẹn gặp lại, chào tạm biệt.

Là một tấm thẻ trang nhã, ở tít ngoài rìa còn in một câu thơ chữ nhỏ.

【 Biệt thời mang mang Giang Tẩm Nguyệt 】[*]

------------------

[*]: Câu thơ này nằm trong bài thơ Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị, nghĩa là "Lúc chia tay lòng mang mang, sông đượm bóng trăng". Có vẻ như tên nhân vật Giang Tẩm Nguyệt tác giả lấy cảm hứng từ câu thơ này.

#Tác giả có lời muốn nói: Hoàn thành rải hoa.