Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 51:Tôi cho cô một câu trả lời



Sắc mặt Hàn Duy Thái âm trầm, hỏi cô có hòm thuốc không.

Cô lắc đầu một cái, nói không có.

Hàn Duy Thái kéo cô đi, Trần Thanh Lan cứ mặc cho anh kéo mình, cái gì cũng không hỏi.

Cô biết, Hàn Duy Thái đã quyết tâm rồi.

Hàn Duy Thái mang cô trở về biệt thự, tìm hòm thuốc xử lý vết thương cho cô.

Vết thương trên lòng bàn tay, nhìn thấy mà giật mình.

Ngón tay, mu bàn tay còn có vết máu khô.

Hàn Duy Thái cẩn thận dùng rượu cồn xử lý vết thương cho cô.

"A...A!"

Cồn chạm vào vết thương, khiến cơn đau bị kích thích.

Trần Thanh Lan không nhịn được mà khẽ rên một tiếng.

Hàn Duy Thái nhíu mày, "Đi bệnh viện đi."

Anh chưa từng làm chuyện này, hơn nữa anh đã rất cẩn thận nhưng vẫn làm đau cô.

Anh có chút đau lòng, không dám tiếp tục làm.

Trần Thanh Lan lắc đầu, cậy mạnh nói, "Em không đau, chỉ là có chút nhột, anh cứ làm đi."

Hàn Duy Thái nhìn cô, "Có thể chịu được sao?"

"Có thể."

Cô trả lời không chút do dự.

Hàn Duy Thái không thể làm gì khác hơn là tiếp tục xử lý vết thương cho co, chỉ là động tác càng nhẹ nhàng hơn.

Cho dù sẽ đau nhưng Trần Thanh Lan cũng nhẫn nhịn không lên tiếng.

"Nếu như không nhịn được, em cứ khóc đi..."

Trần Thanh Lan không khóc, mà hỏi, "Nếu như bọn họ được như ý, anh sẽ còn cần em sao?"

Hàn Duy Thái ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt quật cường ẩn nhẫn của cô.

Rõ ràng trong mắt đã có một tầng hơi nước rất dày nhưng vẫn liều mạng mở to hai mắt.
Không cho nước mắt rơi xuống.

"Nếu quả thật là vậy, anh sẽ cho em một câu trả lời."

Anh nhất định sẽ tra.

Trần Thanh Lan không sơ anh tra, hơn nữa còn muốn anh tra.

Nếu tra rõ thì anh sẽ biết, ba mẹ vợ tương lai của anh là một đôi vợ chồng độc ác cỡ nào.
Dù không có liên quan đến Trần Thanh Vi.
Cũng sẽ khiến anh chán ghét người nhà họ Trần.

Trần Thanh Lan ôm anh, ôm chặt cổ anh, không nói không rằng.

Yếu đuối hèn mọn, khôn khéo hiểu chuyện, là một thanh kiếm mềm cắm vào tim đàn ông.

Dù anh ta không có tình ý với mình thì lúc này nhất định cũng đứng về phía mình.

Hàn Duy Thái ôm cô, để cô ngồi vào đùi mình, ôm lấy cả vòng eo thon của cô.

Vỗ lưng, an ủi cô.

Lúc ấy, Trần Thanh Lan là sợ thật, chỉ là cưỡng ép bản thân bình tĩnh, bởi vì cô hiểu rõ, ngoại trừ tự dựa vào chính mình thì không ai có thể cứu cô.

Thần kinh luôn căng thẳng, lúc này vừa thoáng buông lỏng, thoáng chốc đã ngủ mê trong lòng Hàn Duy Thái.

Thân người cô dần dần mềm xuống tựa vào ngực Hàn Duy Thái, Hàn Duy Thái biết cô đang ngủ nên ôm cô lên lầu.

Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Trần Thanh Lan nắm tay anh không buông, Hàn Duy Thái kiên nhẫn ngồi ở mép giường, chờ cô ngủ say.

Qua hơn nửa giờ, tay cô cũng thả lỏng ra.

Hàn Duy Thái nhẹ cầm tay cô đặt vào chăn.

Nhìn cô không có dấu hiệu tỉnh lại mới rời khỏi phòng.

Đến dưới lầu, anh gọi điện thoại cho Nghiêm Cẩn, để cậu đi thăm dò chuyện của Trần Thanh Lan.

Bây giờ tỉnh táo lại, mới hiểu ra, rõ ràng cô đã về đến nhà rồi lại không xử lý vết thương trên tay, không thể nghi ngờ là cố ý cho anh nhìn.

Chẳng qua anh không muốn để tâm.

Càng muốn biết lời cô nói là thật hay giả.

Nếu như là thật, anh nên làm thế nào với Trần Thanh Vi.

Nhưng lúc này, ngoài cửa biệt thự có tiếng động, sau đó Lý Di Vân đi vào.

"Ba con về một lần dễ lắm sao? Con nói đi là đi à?" Lý Di Vân chất vấn.

Hàn Duy Thái đang phiền lòng, tiện tay ném điện thoại di động lên bàn, 'cạch' một tiếng.

Lý Di Vân căng thẳng, "Con sao vậy, còn nữa, có phải con có người phụ nữ khác không?"

Bà đã nói chuyện với Trần Thanh Vi, người tên Thanh Lan trong di động của Hàn Duy Thái
chính là một người bà con xa của bà.

Gọi điện thoại tới là có chuyện tìm Hàn Duy Thái trợ giúp.

Tránh cho Trần Thanh Vi suy nghĩ nhiều.

Cũng sắp kết hôn rồi, bà không muốn hai người ầm ĩ không vui.

Thật vất vã mới thấy con trai kết hôn, thật không dễ dàng gì.

Hàn Duy Thái rút một điếu thuốc cho vào miệng, rít một hơi thật sâu.

Hờ hững ừ một tiếng.

Lý Di Vân thiếu chút nữa tức đến ngất đi, đánh lên lưng anh một cái, tức thì tức nhưng bà cũng không nỡ dùng sức.

"Con sao vậy?"

Mày của bà cũng sắp xoắn lại với nhau rồi, "Thì ra tất cả đều là sự thật."

Hàn Duy Thái ngước mắt nhìn mẹ, lạnh nhạt hỏi, "Cô ấy nói với mẹ con có người phụ nữ khác à?"

"Đúng vậy, lần trước mẹ tới biệt thự, chính cô ấy nói với mẹ... chờ đã... người giúp việc đó sao?" Lý Di Vân giống như phát hiện ra chuyện
gì, nhìn khắp nơi một cái.

Cũng không nhìn thấy Trần Thanh Lan.

Lý Di Vân cau mày, "Không phải là người phụ nữ đó chứ?"

Lúc ấy Trần Thanh Lan ăn mặc kín mít, ngay cả trang điểm cũng không.

Trong cảm nhận của bà, bồ nhí hay người phá hoại gia can người khác hẳn phải trang điểm loè loẹt.

Cho nên bà mới không nghĩ đến phương diện kia.

Bây giờ nghĩ kĩ lại, hết sức khả nghi.

Biệt thự này không mấy người biết, e là ngay cả Trần Thanh Vi cũng không biết.

Thằng nhóc này làm sao sẽ tìm một người phụ nữ trẻ tuổi như vậy làm giúp việc?

Sự yên lặng của Hàn Duy Thái xem như là ngầm thừa nhận.

Lý Di Vân không thể bình tĩnh nổi.

"Không phải con rất thích Vi Vi sao?"

Thích sao?

Chỉ có thể nói là không ghét. Yêu hay thích đều không sát thực tế.

"Mẹ đi trước đi, để con một mình một chút."

Hàn Duy Thái đứng trước cửa sổ, ánh mắt lúc sáng lúc tối, khiến người khác không thể nhìn thấu anh đang suy nghĩ gì.

Lý Di Vân biết tính khí của Hàn Duy Thái, nhưng bà cũng có lập trường của bà, "Vi Vi rất tốt, không làm chuyện gì có lỗi với con, đối xử
với người nhà cũng rất hiếu thuận, hôm nay lời cần nói mẹ cũng đã nói hết, nếu con dám làm chuyện bất nhân bất nghĩa gì, mẹ tuyệt đối
không tha thứ cho con."

Nói xong, Lý Di Vân giận đùng đùng mà đi.

Hàn Duy Thái đứng yên thật lâu.

Lời của Lý Di Vân, anh vẫn ghi vào lòng.

Chuyện này nếu như không dính đến chuyện của Trần Thanh Vi, anh cũng sẽ không làm khó cô, hay là hủy ngày cưới.

Còn nếu có dính đến cô dù chỉ là một chút, chuyện kết hôn, anh không thể không cân nhắc lại.

Anh tắm trong phòng tắm dưới lầu, tắm xong mới đi lên, sợ đánh thức Trần Thanh Lan.

Nhưng lúc Hàn Duy Thái mở cửa, Trần Thanh Lan đã tỉnh rồi.

Hàn Duy Thái nằm bên cạnh ôm cô vào lòng, để cô gối vào tay mình, vòng tay qua người cô.

"Có phải làm em thức không?"

"Em ngủ chưa sâu."

Trần Thanh Lan chủ động tựa sát vào ngực anh, vùi mặt vào khuỷu tay anh.

Hàn Duy Thái nhắm mắt che đi tất cả suy nghĩ, vỗ vỗ sau lưng cô, "Ngoan, ngủ đi."

Trần Thanh Lan ừ một tiếng, liền không lên tiếng nữa.

Hai người đều nhắm mắt, giống như ngủ nhưng thực chất chỉ là giả ngủ, che kín tâm sự của mình.

Sau đó thời gian muộn dần, hai người đều thiếp đi...

Buổi sáng lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Là Nghiêm Cẩn gọi đến.

Dù bọn họ không dính đến những chuyện làm ăn không sạch sẽ.

Nhưng chút côn đồ cắt ké, bọn họ đều biết rõ hơn ai hết.

Chỉ cần muốn tra thì có thể tra chính xác.

Hàn Duy Thái ngồi dậy trước, "Em ngủ thêm chút đi."

"Không được, em dậy rồi." Cô đại khái đoán được một chút.

Chỉ là không nắm chuẩn.

Trên tay cô bị thương, không tiện mặc quần áo.

Hàn Duy Thái tìm cho cô một cái áo khoác để khoác lên, ôm lấy vai cô xuống lầu.

Để cô ngồi chờ trong phòng khách, anh đi mở cửa.

Nghiêm Cẩn mang theo đồ ăn sáng, anh tới sớm, suy nghĩ bọn họ nhất định còn chưa ăn gì nên thuận tiện mang tới.

Hàn Duy Thái để anh đi vào.

Nghiêm Cẩn mang bữa sáng vào phòng ăn, Trần Thanh Lan đứng dậy theo cùng, nhận bữa sáng từ tay anh ta, nói, "Để cho tôi."

Thấy tay cô bị thương, Nghiêm Cẩn không đồng ý, "Vẫn là để tôi làm cho."

"Chắc anh còn có chuyện nói với anh Hàn, chút chuyện này không sao." Trần Thanh Lan cầm lấy đồ trong tay anh, mang ra đặt trên bàn.

Nghiêm Cẩn nhìn cô thật sâu, thở dài.

Anh biết tính khí xấu của Trần Thanh Vi, không hề ôn hòa như vẻ ngoài.

Nhưng không ngờ, mẹ cô ta còn nặng hơn cô ta.

Có thể hủy sự trong sạch của một người phụ nữ.

"Nghiêm Cẩn, anh đến đây."

Hàn Duy Thái gọi Nghiêm Cẩn đến, bảo anh ta vào phòng cùng anh.