Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 142: Đằng sau đường ninh có người chống lưng!



Sau khi sự việc hút ma túy nỗ ra, Lam Vũ luôn trốn ở nhà bạn không dám ra mặt, nhất là khi thấy mẹ đứng lên chịu đựng hộ mình, trong lòng cô ta ít nhiều cũng có chút áy náy/

Nhưng cô ta hoàn toàn không ngờ là chuyện này vẫn không ngừng ầm ï lên vì buổi sáng vẫn là chuyện hút ma túy, buổi chiều truyền thông đã phanh phui chuyện Lam Vũ từng có liên quan đến bạo lực học đường. Khi mới mười bến tuổi, đã xúi giục người khác bao vây, đánh một bạn học nữ cùng lớp, cho đến khi chân trái của đối phương bị tàn tật. Sau đó cô ta mới đổi tên thay họ, chuyển trường đến Thịnh Kinh/

Tin tức này vừa ra, mọi người đều bị sốc, chưa bao giờ nghĩ rằng một đứa trẻ mười bốn tuổi lại có thể xấu xa đến mức này/

Hơn nữa cảnh sát nhanh chóng xác nhận người hút ma túy chính là Lam Vũ. Không chỉ vậy, cảnh sát còn tra ra. Cha mẹ của Lam Vũ vì sợ Lam Vũ sẽ bị quản chế vì vụ bạo lực học đường nên đã đổi tuổi của cô ta xuống hai tuổi. Thực tế, lúc cô ta phạm tội ác bạo lực học đường, đã 16 tuổi, và giờ vừa sang mười tám!

Trong chốc lát, cái tên Lam Vũ hoàn toàn bốc mùi thối ở Thịnh Kinh, không chỉ vậy, cảnh sát cũng bắt đầu truy lùng cô ta khắp nơi/

Nhìn những tin tức mang tính bùng nổ này, Lam Vũ đã hoàn toàn hoảng sợ… Cô ta đi qua đi lại ở nhà bạn, trong lòng vô cùng sợ hãi, giờ cô ta đã không có điểm dựa nào, đã không tìm được ai, cô ta còn có thể làm gì nữa?

Bạn cô ta cũng là người mẫu, quen nhau khi tham gia cuộc thi tuyển người mới, xem trên bản tin thấy Lam Vũ đáng ghét như vậy, từ trong phòng, trực tiếp ném đồ của Lam Vũ vào trước mặt cô ta: “Cô đi đi, Lam Vũ, cô thật khiến người khác bất ngờ/

Lúc trước tôi còn giúp cô bôi nhọ Đường Ninh. Tôi không ngờ cú tát của cô lại mạnh như vậy… “

Lam Vũ giờ không còn chốn dung thân, thấy bạn bè cũng không còn giúp đỡ nữa, liền quỳ xuống van xin: “Tiêu Nha, xin cậu, đừng đuổi tớ đi. Giờ tớ ra ngoài chỉ có một con đường chết. Phóng viên và cảnh sát bên ngoài sẽ không tha cho tớ.”

Đối phương nghe xong lời nói của Lam Vũ, cười chế nhạo một tiếng, sau đó lấy điện thoại di động ra, trực tiếp báo cảnh sát: “Tôi thật là mù mắt mới làm bạn với cô. Nếu cô không rời đi, vậy cứ chờ cảnh sát tới đi.”

Lam Vũ thấy đối phương muốn báo cảnh sát, lập tức bật dậy Ắ pin Ai n4 SP Đ: ề Ki g TU YN 00412 muôn cướp lây điện thoại. Đôi phương nhận ra động tác của cô ta, nhưng cô ấy vừa dùng sức đẩy, Lam Vũ lảo đảo một cái, ngã ngồi xuống nền đất, nhưng khuôn mặt cô ta lại sượt qua bàn trà sắc nhọn, một vệt máu đỏ tươi lập tức xuất hiện trên má trái cô ta../

Lam Vũ vươn tay sờ má trái, đau đớn gần như ngất đi nhưng bạn cô ta vẫn không ngừng gọi điện. Không những thế, cô ấy còn gọi xe cấp cứu, sau đó cô ấy nói với Lam Vũ: “Lát nữa cảnh sát sẽ tới. Tôi sẽ nói chính xác chuyện tại sao má cô bị thương cho cảnh sát, bởi vì tôi không giống cô.” Nói xong, cô ấy lấy hộp thuốc ra, cầm máu cho Lam Vũ/

Đương nhiên, một vết sẹo dài như thế nằm chéo trên bên trái khuôn mặt Lam Vũ, trừ khi là phẫu thuật thẳm mỹ, nếu không, trên mặt trái sẽ có một vết sẹo gớm ghiếc và rõ ràng/

Bảy giờ tối, cảnh sát cuối cùng đã bắt được Lam Vũ từ nhà của Lăng Tiêu Nha. Còn về những vết thương trên mặt cô ta, Lăng Tiêu Nha cũng giải thích đầy đủ/

Một đứa trẻ trung thực và không được biết rõ chuyện như vậy lập tức nhận được khen ngợi từ cư dân mạng/

Không chỉ vậy, có lẽ là vì quả báo, Lam Vũ chỗ nào không bị thương, lại cứ nhất nhất là bị thương trên mặt, cư dân mạng nhao nhao chế nhạo. Cô ta dùng khuôn mặt đó khiến Đường Ninh gặp nhiều rắc rối như thế, giờ mặt bị thương hoàn toàn là trời đang trừng phạt cô ta/

Thiện ác cuối cùng cũng sẽ có báo ứng!

Còn mẹ Lam Vũ cũng vì trơ mắt chứng kiến cảnh con gái bị bắt mà trong một đêm đã đổ bệnh phải vào bệnh viện, tình trạng bệnh của bà ta trở nặng hơn/

Cả thành phố Thịnh Kinh đều đưa tin về chuyện mới xảy ra của Lam Vũ. Một thiếu nữ đẹp như hoa 18 tuổi lại ẩn giấu nhiều điều không thể cho người khác biết như vậy. Nghĩ lại thì thật đáng sợ, gợi cho nhiều người phải nghĩ lại, đặc biệt là về giáo dục gia đình/

Dương Tịnh cũng ở trong bệnh viện. Thông qua TV trong phòng, luôn chú ý tin tức của Lam Vũ, ngoài kinh hãi, cô ta còn cảm thấy sợ../

Kết cục của Lam Vũ thê thảm như vậy, cô ta cũng không khỏi bắt đầu lo lắng cho mình/

Cô ta vừa thất nghiệp, nguồn thu nhập chính của gia đình đã bị cắt, mẹ cô ta nằm liệt trên giường, dù cô ta có một em trai nhưng trước đến nay đều chỉ có thể tự nuôi mình, sau này, cô ta phải làm thế nào?

Chỉ có thể nhanh chóng tìm một công việc, may mắn là, trong mắt người ngoài giới, là cô ta từ chức ở Tranh Điền, chứ không phải bị sa thải, nên muốn tìm một công việc tử tế chắc không quá khó. Nhưng khiến cô ta không ngờ tới là, cảnh sát cũng đến nói chuyện với cô ta. Bởi vì lúc ở Dạ Sắc, có rất nhiều nhân chứng nhìn thấy cô ta và Lam Vũ xảy ra tranh chấp, khó tránh khỏi nghỉ ngờ cô ta cũng có liên quan đến việc hút ma túy../

Dương Tịnh liều mạng giải thích nhưng cảnh sát nhất định đòi đưa cô ta đi xét nghiệm. Vốn chuyện của Lam Vũ đang ở trên đỉnh sóng gió, bây giờ Dương Tịnh bị cảnh sát bắt đi, người ngoài giới không thể không nghỉ ngờ Dương Tịnh cũng hút ma túy/

Rất nhanh, hai người bốc mùi với nhau/

Trong đồn cảnh sát lạnh lẽo, Dương Tịnh không tìm được người thân hay bạn bè nào, cô ta chỉ có thể tự mình đa tình gọi cho La Hạo. Vốn dĩ cô ta không ôm hy vọng nữa, nhưng nửa đêm, La Hạo lại xuất hiện/

Trải qua chuyện hai ngày này, lòng tự trọng của Dương Tịnh đã bị san phẳng. Vì vậy cô ta cũng không quan tâm đến sự nhếch nhác, nói thẳng với La Hạo: “Bảo lãnh cho tôi ra. Đồi lại, tôi có thể nói cho anh một bí mật đáng giá.”

Lông mày La Hạo nhíu chặt, tìm luật sư bảo lãnh cho Dương Tịnh ra ngoài rồi đưa cô ta lên xe/

Dương Tịnh lúc đầu còn trầm mặc, cuối cùng chịu không nủi, nghẹn ngào bật khóc trong xe thể thao của La Hạo/

La Hạo nhìn cô ta, không nói bất cứ lời an ủi nào, chỉ đưa khăn giấy cho cô ta/

“Tôi đấu không lại Đường Ninh… Tôi nhận thua rồi.” Dương Tịnh nghẹn ngào nói: “Tôi tính rời khỏi Thịnh Kinh. Tôi chơi không nủỗi, tôi chỉ có thể trốn thôi.”

“Chưa đến nỗi…”

“Có đấy, La Hạo.” Dương Tịnh lau khô nước mắt, ngắng đầu nhìn La Hạo, nghiêm túc nói: “Để tránh cho Lan tổng đuổi anh ra khỏi Tranh Điền, anh nhất định phải trấn áp An Tử Hạo và Đường Ninh, nếu không, đợi Lan Hề bồi dưỡng được người khác rồi, sẽ không chút nễ nang mà bắt anh cút đi đâu.”

“Còn điều tôi muốn nói với anh là sau lưng Đường Ninh có người chống lưng!”

La Hạo đột nhiên ngớ ra/

“Đây là lời tổng biên tập Lâm nói với tôi… Thực tế chứng minh, cô ấy nói không sai chút nào. Tôi thực sự không muốn đem cả bản thân đỗ hết vào. Đối phương rõ ràng đã bị tôi chọc tức.”

“Điều này anh có lẽ còn có thể dùng được. Đương nhiên, bất kể người đứng sau Đường Ninh đó có thân phận gì, cô ấy cũng không phải chỉ một mình. Bí mật này để lại cho anh. Anh giúp tôi nhiều lần như thé, tôi cũng trả lại anh một lần.”

La Hạo nghe xong liền lấy tắm thẻ vàng trong ví ra, đưa cho Dương Tịnh: “Dù đi đâu cũng phải có tiền phòng thân.”

Dương Tịnh nhìn La Hạo, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống: “Từng liều mình một mất một còn để có tác dụng gì? Cuối cùng vẫn là hai bàn tay trắng… Hi vọng tin tức này có ích với anh!”