Kem Vani Vị Socola

Chương 10: Văn nghệ 2: Kế hoạch của 10A1



Sau buổi "họp hội đồng lớp" sáng nay, group mess riêng của tụi lớp tôi sôi động hơn bao giờ hết.

[Nhóm: Anh em xã đoàn 10A1]

[Hoài An Ann: @All tao quên hỏi tụi bây. Định tập ở đâu? Tao với Hoài Phương có idea rồi nè nhưng mà cần thực hành để test.]

[Minh Hoàng: Tới nhà tao cũng được. Mai ba mẹ tao vắng nhà.]

[Khôi Nguyên Trần: Ê hay tới nhà Hoàng già đi bây. Tao muốn coi nhà nó như nào.]

[Minh Hoàng: Không có gì để coi đâu. Chỉ là cái biệt thự 3 tầng thôi à.]

Một loạt icon phẫn nộ được thả vào tin nhắn của Minh Hoàng.

[Minh Hoàng:? Tao nói sự thật thôi mà.]

Hoài An Ann đã xóa Minh Hoàng khỏi nhóm.

[Nguyệt Ánhh: Ê ê không được kick, tao cũng muốn tới thử.]

Khôi Nguyên Trần đã bày tỏ cảm xúc về tin nhắn của bạn.

Lợi Lê đã bày tỏ cảm xúc về tin nhắn của bạn.

Kim Kim đã bày tỏ cảm xúc về tin nhắn của bạn.

...

...

Hoài An Ann đã thêm Minh Hoàng vào nhóm.

[Hoài An Ann: Hì hì, xin lỗi đại ca.]

[Minh Hoàng: Biến!]

[Hoài An Ann: Ok chốt mai 10 giờ tại nhà thằng Hoàng nha. @Minh Hòang mai gửi định vị cho tụi tao nha.]

[Minh Hoàng: Ừ.]

***

Tắt điện thoại, Minh Hoàng sang gõ cửa phòng làm việc của ba mình.

Cốc! Cốc! Cốc!

"Vào đi."

"Ba."

"... Nói lý do tại sao muốn ba chi tiền cho vụ văn nghệ này." Ông Minh Triết gấp quyển sách đang đọc lại, liếc nhìn cậu con trai như bản sao của mình.

"Thì... Con muốn tạo sân chơi lành mạnh cho trường." Minh Hoàng công nghiệp đáp.

"Dóc tổ. Nói đi, ở đây có hai ba con mình thôi, không có mẹ con đâu." Ông Minh Triết nghe con trai đáp mà cười lạnh.

"Rồi rồi con nói. Con muốn gây chú ý với người con thích." Minh Hoàng đầu hàng ba mình, thành thật trả lời.

"??? Con chắc không vậy?" Ông Minh Triết mắt chữ O mồm chữ A, trố mắt nhìn thằng con.

"Chắc mà, ba hỏi lạ."

"Phải đúng con gái không vậy?"

"Chứ hổng lẽ là con trai? Thì ra đó giờ ba nghĩ con là gay à?"



"... Ừ."

"..."

"Con méc mẹ tuần trước ba làm vỡ chai nước hoa của mẹ."

"Tao méc mẹ mày là mày thích học sinh của bả."

"..."

"Giỡn thôi, làm thiệt đó. Giờ đi ra dùm đi, mai ba mẹ mày đi hẹn hò, Minh Châu mai cũng sang nhà bạn chơi. Ở nhà mạnh giỏi nha con trai."

"Mai mấy bạn con tới đây tập văn nghệ."

"Ừa, có gì thì nhờ thím Hai giúp."

"Dạ, bye ba."

"...ừ."

Về phòng, Minh Hoàng thấy có thông báo messager, cậu nhấp vào thông báo.

[Hoài An Ann: Tao giúp mày rồi đó. Nhớ bank tao 500k.]

[Minh Hoàng: Ừ, mà mày làm sao cho vòng quay quay vào Nguyệt Ánh được vậy?]

[Hoài An Ann: Tao cài đặt tên của Nguyệt Ánh 80% quay vô. Dăm ba trò lừa đảo này tao rành lắm.]

[Minh Hoàng: Ừ.]

[Hoài An Ann: Nhớ 5 xị.]

[Minh Hoàng: Ừ.]

***

Kết thúc đoạn trò chuyện với group lớp, tôi tiếp tục quay cuồng với đống tiếng Trung đang học, ờ ha, phải chuẩn bị đăng ký trại đông ở các trường Đại học bên Trung nữa. Tôi phải cố gắng lấy một đống chứng chỉ để tương lai còn được đi du học ở đó.

Bất chợt con điện thoại của tôi ting ting thông báo.

[Hà(m) Hồ: Lớp mày có đăng kí văn nghệ không bé Ánh?]

[Ánh đã đánh giá bạn: Có. Lớp mày có không?]

[Hà(m) Hồ: Hong. Lớp giàu quá nên không thèm thi.]

[Ánh đã đánh giá bạn: Vc.]

[Hà(m) Hồ: Giỡn thôi, cũng định thi, chọn nhảy nhạc BlackPink nhưng mà ai ngờ cấm nhạc ngoại.]

[Hà(m) Hồ: Vậy là dẹp nghỉ khỏe luôn.]

[ Ánh đã đánh giá bạn: Wao...]

[Hà(m) Hồ: Lớp mày định làm gì?]

[Ánh đã đánh giá bạn: Múa, tao với Minh Hoàng đóng chính. Mà tao vẫn méo hiểu sao tao xui đến mức quay random trúng luôn.]

Sợ nhỏ Hà không hiểu, tôi kể từng chi tiết về sự việc chấn động của lớp tôi sáng nay.

[ Hà(m) Hồ: Đù má, "đã" thiệt chứ. Thi xong cái mày bị tụi con gái trùm bao bố luôn.]. Googl𝐞‎ tгang‎ nà𝗒,‎ đọc‎ nga𝗒‎ không‎ q𝐮ảng‎ cáo‎ —‎ 𝖳гUm𝖳г𝐮‎ 𝗒𝐞n.𝒱n‎ —

[Ánh đã đánh giá bạn: Có khi lắm, thôi nghỉ nha. Tao đi luyện nét tiếp.]

[Hà(m) Hồ: Chăm vậy, rồi mày tính khi nào thi.]

[Ánh đã đánh giá bạn: Năm sau. Vừa vặn cái bằng HSK level 4 hết hạn luôn. Tao ráng thi lên level 6 mới đủ điều kiện apply mấy đại học bên kia được.]

[Hà(m) Hồ: Ừm, thôi đi đi.]

[Ánh đã đánh giá bạn: Gút nai.]

***

9 giờ 30 sáng hôm sau, sau khi Minh Hoàng đã gửi định vị nhà cậu này vào group lớp, vì nhà Minh Hoàng cách nhà tôi khá xa nên tôi nhờ anh hai đưa đến đó.

"Ừm, đưa em đi rồi anh đi học Hóa luôn. Nhưng mà tí nữa không có rước được đâu đó."

"Dạ, có gì tí em coi ai rảnh thì nhờ đưa về."

Thế là anh theo sự chỉ dẫn của tôi đến được cái biệt thự 3 tầng nhà Minh Hoàng.

"... Bạn em cũng giàu quá rồi." Anh hai ngước nhìn ngồi nhà rồi cảm khái.

"Em cũng thấy vậy." Tôi có biểu cảm y chang anh.

Chờ anh hai chạy xe đi khuất, tôi bấm chuông cửa nhà Minh Hoàng. Minh Hoàng chạy ra mở cửa cho tôi. Cậu ấy ăn mặc chỉn chu, áo thun đen phối với quần jogger cùng màu nhìn vô cùng năng động.

Khoan, stop, tôi nhìn kĩ lại cái áo thun của Minh Hoàng. Vl cùng một brand với cái áo tôi đang mặc nè, chỉ khác chỗ của tôi là màu trắng thôi. Để ý kĩ thì nghe có vẻ hơi couple một tí. Nhưng tôi sớm dẹp ngay ý nghĩ đó mà đi cùng Minh Hoàng vào nhà.

Lúc chúng tôi vào thì thấy mọi người đã đến khá đầy đủ. Trừ một số đứa vướng học thêm thì ai cũng đến để đóng góp ý kiến.

"Rồi chờ hai chị em kia tới là đủ rồi đó." Lê Anh Quốc vừa gặm quả táo vừa nói.

"Ủa táo đâu ra mà mày gặm dữ vậy?" Tôi nghi hoặc nhìn nó.

"Mày nghĩ coi này nhà đứa nào?"



Ừ nhỉ, thì nhà đứa nào là đồ ăn của đứa nấy thôi. Tôi bỗng thấy IQ mình tuột dốc quá.

"Trong tủ lạnh nhà tao còn kem với trái cây nữa đó, đứa nào ăn thì tự xuống lụm." Minh Hoàng hào phóng nói

Wao triệu like, khoái rồi đó nha.

Nghe thế, mặt đứa nào đứa nấy sáng hẳn lên. Mỹ Kim cùng mấy đứa con gái hỏi tôi.

"Mày ăn kem không Ánh, tụi tao xuống lấy luôn."

"Ăn chứ, coi chừng ăn đồ ăn nhà lớp trưởng là thông minh lên theo đó." Tôi cười trêu. "Lấy tao một kem vani nha."

"Được." Mỹ Kim ra dấu OK rồi cả đám kéo nhau xuống bếp.

Tôi nhìn một lượt nhà Minh Hoàng. Mặt đầy cảm khái, nhà giàu có khác, nội thất toàn mùi polime.

"Nè kem của mày nè." Mỹ Kim từ bếp đi lên, trên tay là cây kem vani tôi nhờ lấy hộ

"Thanks."

Trời ơi nó đã kìa. Vani là số dách.

Hơn 10 phút sau, hai chị em An - Phương khẩn trương đến, hai đứa xin lỗi rối rít vì đến muộn. Mọi người cũng thông cảm vì biết hai chị em nó thức suốt đêm hôm qua.

"Hôm nay khoan tập đã, tao nghĩ kĩ lại rồi, cần bàn kế hoạch chi tiết đã." Hoài Phương bỗng nói. "Hoàng, cái tao nhờ đâu rồi."

Minh Hoàng lấy ra một cái bảng trắng loại giáo viên hay dùng để dạy thêm và một cây bút lông. Hoài An ổn định tụi tôi lại để cho Hoài Phương nói.

"Tối hôm qua tao với chị An ngoài nghiên cứu bài múa thì còn tìm hiểu thêm về mấy lớp khác nữa." Dứt lời Hoài Phương chia bảng làm 3 cột: hát, múa và không thi.

"Như tụi bây đã biết, khối 10 mình có 20 lớp cộng với khối 11 là 10 lớp, trong đó có 10 lớp không thi là 10A6, 10B1, 10B3, 10B5, 10C4, 10D9, 10D10, 11A1, 11A2 và 11A3. Chắc tại mấy lớp này toàn rich kid nên không thi. Tức là lớp mình đang 1 chọi 20. Trong 20 lớp này theo tao hỏi thăm thì có 6 lớp múa và 14 lớp hát." Hoài Phương ghi từng tên lớp theo 3 cột.

"Nếu theo một cách khách quan thì tỉ lệ chọi rút ngắn lại thành 1v6, tại thường múa nó sẽ hoành tráng và dễ ẵm giải hơn hát. Nhưng mà đm quan trọng là lớp mình bị trùng bài với tụi 10D1 cmnr." Hoài Phương nhăn mày, khoanh tròn lớp 10D1.

"Ai có người quen ở lớp này hay có thâm thù cá nhân gì không nói ra để giải quyết một lượt luôn." Hoài Phương nhấn mạnh bốn từ "thâm thù cá nhân" luôn cơ.

"Tao! Tao có!" Thành Trung nãy giờ vẫn núp lùm phía sau Lê Anh Quốc bất ngờ giơ tay.

"Đù má tao nói cho ngầu thôi mà có thiệt luôn." Hoài Phương trố mắt nhìn nó.

"Vụ gì vụ gì?" Nghe có mùi đờ ra ma, đứa nào đứa nấy nhao nhao.

"T-Thằng Tùng Lâm lớp đó trước đây khinh nhà tao nghèo dù nó đ** biết rằng ba nó là nhân viên của ba tao." Thành Trung lí nhí nói, thằng bé nó hay ngại mà bây cứ vây xung quanh nó hà. Tôi nhìn Thành Trung đầy xúc động, cảm ơn sự dũng cảm của em! Like!

Tôi lại nhớ lại, hình như 10D1 là lớp của con l- à nhầm con ch- à nhầm con đ- à nhầm nhầm, con bạn thân cũ hồi tiểu học từng cô lập tôi nhỉ?

"Tao cũng có." Lê Trân ngồi cạnh Mỹ Kim hùng hổ giơ tay. "Con Bảo Anh bên đó từng cướp ghệ đẹp của tao. Má nó nghĩ lại còn tức nè."

Đù má! Drama đỏ ao!

Thế là từ buổi "hội nghị A1 cấp cao lần thứ I" biến thành "lễ hỏi tội nợ máu phải trả bằng máu với 10D1".

Tôi im lìm ngồi nhìn tụi nó kể từng chân tơ kẽ tóc drama. Thấy tôi im lặng, Minh Hoàng ngồi cạnh khẽ thì thầm, âm thanh chỉ vừa hai đứa nghe.

"Nguyệt Ánh có vướng đến lớp đó không?"

Tôi hướng tiêu cự về phía chữ 10D1 được khoanh tròn, gạch chân đủ thứ trên bảng trắng, khẽ trả lời.

"Thật ra là có."

"Chuyện gì vậy? Kể tôi được không?"

Không biết vì chờ đợi người hỏi câu này nãy giờ hay vì tôi thật sự nhớ về những năm tháng ấy, tôi thành thật trả lời Minh Hoàng.

"Từng bị bạn thân thời tiểu học và bọn cùng lớp cô lập." Tôi rũ mắt, nghĩ về những ngày tháng còn bé tí đã hiểu cảm giác "bị bỏ rơi" là gì.

Hồ Dương Ngân Hà, nhỏ Hà, là người bạn thật sự là thân của tôi từ lớp 6 đến giờ. Lúc mới chơi, tôi cũng sợ nó lắm chứ. Vì nó nói nhiều với mỏ nó hỗn vler. Nhưng ít ra sau "con đó" thì nó là người bạn thân duy nhất chơi hết mình với tôi.

"...hiểu rồi." Minh Hoàng bỗng lạnh giọng, tôi giật mình nhìn cậu ấy, sao tự dưng biến hóa dữ vậy.

"Được rồi bây ơi, này buổi tập văn nghệ chứ hổng phải đại hội bốc phốt." Hoài An, Hoài Phương gõ bảng, mày nhíu chặt.

"Chốt lại một điều duy nhất: Hạ tụi 10D1 cho tao. Thua thì tao bỏ tiền riêng cho bây đi luôn." Minh Hoàng cà lất cà phơ, cả đám trố mắt nhìn nó như kiểu "tôi biết bạn giàu rồi, khỏi khoe dùm cái. Thank you so much!"

"Ý kiến?" Minh Hoàng nhướng mày, cười khá là... đểu.

"... Đ-Đâu c-có..p-phải không bây?" Tôi cười gượng gạo, nháy mắt lia lịa với tụi anh em.

Tụi này thấy tín hiệu ét o ét của tôi mà tỉnh lại liền.

"Yeah! Đúng rồi! Thi đi bây ơi, có Hoàng già bảo kê thì lo mẹ gì."

"Ừ ừ ráng thi thôi."

***

Sau khi đã chốt lại hết kế hoạch "tác chiến", lũ tụi tôi kéo bè kéo phái ra sân sau nhà Minh Hoàng tập thử mấy động tác mà Hoài An biên đạo.

"Khoan khoan, khúc này tao thấy thằng Hoàng ôm con Ánh xoay một vòng được nè." "Ban cố vấn" và "đội hậu cần" nhận xét.

"Ờ hay á." Hoài An gật gù.

Tôi: "... Tao có quyền từ chối không?"

Tất cả: "Méo."

Minh Hoàng nhìn tôi cười khúc khích.



"Thôi Nguyệt Ánh ráng một ngày vì mọi người đi mà."

"..." Được, tôi thua các người.

***

Tập được khoảng 3 tiếng, chúng tôi đường ai nấy đi, nhà ai nấy về. Tôi nhìn đồng hồ và chắc chắn rằng giờ này anh hai tôi đã về rồi, thế là tôi làm ngay một cuốc điện thoại liền.

"Chưa, còn đang bận." Ngoài dự đoán của tôi, ông anh nhà tôi vẫn còn dính keo ở đẩu đâu.

Tôi ỉu xìu cúp máy, nhìn qua đám bạn, giọng đầy nịnh hót.

"Hihi, nhà ai đi ngang qua đường Nguyễn Trọng Thế cho tao đi ké về với."

Một khoảng im lặng kéo dài.

"Chúc mừng em, đi bộ về đi."

"..."

"Đi, tôi đưa Nguyệt Ánh về." Minh Hoàng lên tiếng.

"Có phiền không đó?" Tôi ngại ngùng.

"Không sao, giờ tôi qua nhà thằng Khải luôn, nhà nó ở gần đường Lê Văn Lương ấy."

Cũng khá gần nhà tôi đấy, vậy là tôi đồng ý với đề nghị giúp đỡ của Minh Hoàng.

"Đội nón bảo hiểm vào." Minh Hoàng đưa tôi cái nón bảo màu hồng, mà đã hồng thì thôi đi, đằng này còn thêm tai thỏ. Đùa à?

Tôi xịt keo tại chỗ, cứng nhắc hỏi. "Nón của ai vậy?"

"Em gái, học cấp 2."

"Vậy còn nón khác không, ý tôi là tôi sợ em gái của bạn không thích người khác đụng vào đồ của mình ấy mà h-hahah."

"Không sao, cứ đội bình thường đi."

"..."

Dưới sự nhiệt tình một cách kì quái của Minh Hoàng mà tôi đã chấp nhận việc đội cái nón bảo hiểm (trẻ trâu) dễ thương đó. Tự nhiên đeo vô cũng thấy vui vui. Vui vui thì phải chụp một tấm làm kỉ niệm mới được.

"Minh Hoàng, cười lên nè" Tôi giơ điện thoại lên say hi.

Tách một tiếng, vậy là bức ảnh đầu tiên của tôi và Minh Hoàng ra đời.

Quần qua quần lại một hồi, tôi và Minh Hoàng mới đèo nhau về. Hóa ra thời nay cũng còn một thằng con trai chạy xe an toàn như này. Tôi cảm khái nghĩ. Bạn xứng đáng có 10 người yêu! Cho triệu like luôn!

***

Sau khi đưa Nguyệt Ánh về nhà, Minh Hoàng lại tăng tốc đến nhà thằng Khải. Thằng Khải vừa ra đón nó vừa bực bội càu nhàu.

"Đm đm đm, bình thường mày chạy tới đây có 10 phút à, mà sao nay trễ vậy. Tao tính từ lúc mày nhắn cái tin nhắn cuối cùng cho tao tới giờ là gần 30 phút rồi đó. Muốn tính sao?"

"Bình tĩnh, tao mà chạy lẹ quá lỡ vợ tao té thì sao?" Minh Hoàng cười lớ phớ.

Quang Khải chuẩn bị tuôn thêm lời vàng ngọc:???