Kẻ Tình Nghi Số Một

Chương 54



Tác giả: Lâm Ngư Hành

Editor: Solitude

======

Cảm xúc của Lâm Tây Tẫn có chút mất khống chế, sau khi nghe được Hứa Cục nói người cần khám nghiệm tử thi bên trong là ai, cảm xúc trên mặt hoàn toàn sụp đổ.

Lâm Tây Tẫn có thói quen đeo cặp kính gọng mạ vàng khi làm việc, như vậy có thể che giấu tất cả lệ khí của hắn, chỉ biết để lại cho người khác ấn tượng điềm đạm bình tĩnh.

Tất cả cảnh sát trong đồn cảnh sát Tây Thành đều cảm thấy pháp y Lâm là người lý trí nhất nghiêm cẩn nhất cũng ôn hòa nhất trong cục, chỉ có Diêm Thập Nhị biết, hắn không phải.

Bản chất hắn cũng có một mặt tàn khốc, bởi vì đối mặt với quá nhiều tử vong, cho nên ngay cả chút lòng thương hại cũng gần như bị tiêu hết.

Đây vẫn là lần đầu tiên, anh nhìn thấy mặt không bình tĩnh của hắn.

Hắn híp đôi con ngươi, đáy mắt dần trồi lên sắc đỏ tươi, chỉ vào cánh cửa đóng chặt, từng câu từng chữ cắn ra vừa nặng nề vừa tàn nhẫn: “Tôi không tin.”

Hứa Cục đứng cách đó không xa, tấm lưng nhất quán thẳng tắp cũng có vài phần gục xuống, cả người trong phút chốc như già đi mấy tuổi, ánh mắt nhìn Lâm Tây Tẫn mang theo đau đớn: “Pháp y Lâm, đây là mệnh lệnh, cậu cần phải chấp hành. Hơn nữa… Lâm Thương thật sự ngộ hại, nó hẳn là hy vọng cậu có thể làm kiểm nghiệm cuối cùng vì nó.”

Nếu có thể, những người chấp hành nhiệm vụ nằm vùng đặc thù như họ đều sẽ liều chết lưu lại manh mối ở thời điểm cuối cùng, chỉ là những manh mối này phần lớn là bí ẩn, cho nên khám nghiệm tử thi là một quá trình cần thiết.

May thay, những kẻ điên kia nhằm cảnh cáo bọn họ, đem tặng người về, nếu không… Có khi bọn họ còn không biết tin y đã chết.

Cái tên Lâm Thương này, vài phút trước Diêm Thập Nhị vừa mới nghe được trong điện thoại, lúc này nghe Hứa Cục nói, anh còn cảm thấy sững sờ.

Cho nên…

Người mà Lâm Tây Tẫn phải kiểm nghiệm là Lâm Thương, đặc vụ nằm vùng bí mật xâm nhập tổ chức Thiên Mệnh bị phát hiện rồi bị sống sờ sờ đánh chết?

Tay Diêm Thập Nhị có chút run, anh không muốn để lộ quá nhiều cảm xúc, trực tiếp nắm tay thành đấm, gắt gao nắm.

“Tôi làm không được, Hứa Cục, tôi làm không được.” Lâm Tây Tẫn đột nhiên ngồi xổm trên đất, phát ra tiếng rống giận như dã thú, đôi tay không ngừng vò kéo tóc, cảm xúc cả người căng chặt đến cực điểm.

Hô hấp của hắn, ngày càng trở nên dồn dập, gần như muốn đình trệ.

“Pháp y Lâm, ngoại trừ cậu tôi không tin bất luận kẻ nào, cậu nên hiểu.” Hứa Cục cũng dùng sức lực cực đại mới có thể nhịn lại cảm xúc sắp sụp đổ, “Pháp y Lâm, chẳng lẽ cậu muốn để Lâm Thương hy sinh vô ích sao? Cậu ta sẽ lưu lại manh mối cho chúng ta, nên là pháp y Lâm, cậu cần phải làm được.”

“Tôi làm không được!” Lâm Tây Tẫn gầm nhẹ một tiếng, bỗng chốc ngước mắt, ánh mắt hắn mê ly, nhưng thần sắc trên mặt lại mang theo cổ hận.

Cảm xúc của hắn đã hoàn toàn sụp đổ, rốt cuộc không kiềm được cơn tức giận len lỏi: “Tại sao lại để em ấy đi, Hứa Cục, em ấy mới tốt nghiệp hơn một năm, năm nay em ấy mới hai mươi ba tuổi! Hứa Cục, tại sao?”

Hiển nhiên, hắn biết Lâm Thương.

Diêm Thập Nhị mơ hồ đoán được quan hệ giữa hai người, bởi vì trong lời nói của Lâm Tây Tẫn mang nặng bi thương.

“Lâm Tây Tẫn, cậu là pháp y, cậu nên hiểu. Nếu đã lựa chọn cái nghề này, chúng ta nhất định phải quên bản thân, mạng của chúng ta thuộc về quốc gia, dẫu không phải cậu ta, cũng sẽ có người khác. Pháp y Lâm, tôi hy vọng cậu có thể nhìn nhận theo lý tính.”

Hứa Cục nuốt xuống hết mọi cảm xúc, lời nói ra có vẻ bất cận nhân tình, nhưng từng câu lại là sự thật.

Con đường này là do bọn họ tự lựa chọn, nên dù chung điểm là tử vong, cũng cần phải vững đi từng bước.

Điểm cuối cuộc đời vốn chính là cái chết, khác biệt chỉ là sớm hay muộn thôi.

“Tôi không thể.” Lâm Tây Tẫn bật cười, mang theo trào phúng dày đặc, “Ông bảo tôi phải lý tính thế nào, đó là em ruột của tôi, là em ruột của tôi đó, tôi làm không được, tôi hận không thể lập tức giết những kẻ đó, tôi căn bản không khống chế được.”

Trái tim hắn như bị xé toạc một lỗ to, bên trong vừa xót vừa rít, hắn gần như không chống cự được nước mắt của mình, nhưng rõ ràng lại rơi không xuống.

Thế nhưng… Thật sự rất khó chịu, một trái tim cũ nát vỡ vụn, rối loạn cào cào, căn bản là không thể chắp vá được nữa.

Lâm Tây Tẫn chưa từng có cảm giác này trước đây, gần như muốn ép hắn phát điên.

Hắn vọt đến bên tường, dùng sức đấm vào mặt tường, mượn nó phát tiết cảm xúc của mình. Nhưng vô dụng, mặc kệ hắn dùng bao lớn sức lực, đau trên tay không thắng nỗi đau trong lòng một phân.

Diêm Thập Nhị cuối cùng cũng lý giải sự mất khống chế của hắn, nếu đổi lại là anh, cũng không nhất định sẽ tốt hơn Lâm Tây Tẫn.

Nhưng hiện tại, anh cũng chỉ có thể căng da đầu đi qua khống chế hắn, không để hắn tổn thương bản thân: “Pháp y Lâm, cậu nên bình tĩnh, tôi tin rằng… Cậu ta hiện tại, hiện tại cần cậu, cậu có thể làm, là đòi lại công đạo cho cậu ta.”

“Dùng thủ đoạn danh chính ngôn thuận, dùng vũ khí pháp luật, đi giúp Lâm Thương đòi lại công đạo.”

“Pháp y Lâm, cậu ta đang đợi cậu.”

Lâm Tây Tẫn bị anh khống chế đôi tay, vốn còn đang giãy giụa, nhưng lời anh nói đột nhiên khiến hắn bình tĩnh lại.

Cảm xúc của hắn lắng xuống một chút, hồi lâu sau, hắn lại biến trở về thành pháp y Lâm bình tĩnh tự giữ ngạo cốt trời sinh.

Nhưng xem ra đã khác, so với dĩ vãng, lệ khí trên người hắn còn thêm vài phần.

Đặc biệt là đôi con ngươi kia, đỏ tươi như cũ, nhưng hắn rõ ràng đã bình tĩnh, giọng điệu cũng lạnh lẽ mỏng hàn: “Diêm Thập Nhị, buông tay.”

Diêm Thập Nhị theo lời buông tay, Lâm Tây Tẫn xoay người, không nói một lời, cũng không quay đầu lại bước vào cánh cửa kia.

Bên trong và ngoài cánh cửa phảng phất ngăn cách hai thời không, nội tâm Diêm Thập Nhị nôn nóng không thôi, những chuyện phát sinh đêm nay đều làm anh cảm thấy bất an, hơn nữa anh luôn cảm thấy mình đã bỏ qua gì đó, nếu có thể tìm ra ràng buộc trong đó, vậy rất dễ dàng có thể tìm ra tất cả các khớp.

Nhưng vấn đề bây giờ là, tất cả những gì anh có thể làm là chờ đợi.

Di động đột nhiên vang lên, Hứa Cục lạnh lùng liếc anh một cái, Diêm Thập Nhị lập tức chạy ra ngoài nghe máy.

Cuộc gọi là Thiên Phàm gọi đến, giọng nói hắn gấp gáp, ngay khi kết nối liền nói với tốc độ cực nhanh: “Lão đại, Tiết Tuấn Xuyên quả nhiên có vấn đề, hắn đánh hôm mê Miêu Nhi, hiện tại muốn mang người đi, tôi phải đi cứu cô ấy. Lão đại, xin lỗi.”

Hắn không muốn phá hỏng kế hoạch của lão đại, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn Lý Miêu Kỷ bị người mang đi trước mắt mình.

Diêm Thập Nhị không có bất cứ do dự nào: “Lập tức cứu người, gửi địa chỉ sang, tôi lập tức dẫn người chạy tới.”

Nếu người của bản thân bọn họ cũng vứt bỏ, thế bắt được hung thủ hay không còn có nghĩa lý gì?

Tay Thiên Phàm run rẩy phát định vị cho Diêm Thập Nhị, sau đó lập tức chạy nhanh đuổi theo Tiết Tuấn Xuyên muốn đưa Lý Miêu Kỷ đi.

Ngay từ đầu hắn đã không tán thành việc Lý Miêu Kỷ đến đây nằm vùng, hơn nữa hôm nay Lý Miêu Kỷ gây chuyện ở đoàn phim, hắn càng thêm lo lắng, tan làm xong liền lưu lại đây, muốn âm thầm bảo vệ Lý Miêu Kỷ.

Chỉ là trăm triệu không ngờ tới sẽ bị Tiết Tuấn Xuyên phát hiện, y đích xác còn nhạy bén, tỉnh táo hơn so với những gì họ tưởng.

“Tiết Tuấn Xuyên, thả cô ấy ra, giơ tay chịu trói đi!” Thiên Phàm lấy súng ra, chỉ hướng Tiết Tuấn Xuyên.

Tiết Tuấn Xuyên dùng tay siết chặt cổ Lý Miêu Kỷ, một tay kia cầm dao, trực tiếp để bên gáy cô.

Ánh mắt y âm ngoan, lạnh giọng quát: “Buông súng, để tôi rời đi, nếu không tôi trực tiếp thọc chết cô ta.”

Nắm tay Thiên Phàm khe khẽ run lên, hắn cưỡng bách chính mình bình tĩnh, nhưng mắt thấy đầu mũi dao càng lúc càng gần với làn da Lý Miêu Kỷ, hắn liền không ngăn được xao động trong lòng.

“Thả cô ấy ra.” Hắn gầm lên giận dữ, cảm xúc căng đến cực điểm.

Hắn đi lên một bước, trái tim thình thịch đập dữ dội.

“Đừng tới đây!” Tiết Tuấn Xuyên tràn đầy ngoan độc, trực tiếp dùng lực tay, mũi dao đâm thủng làn da của Lý Miêu Kỷ, huyết châu liền lập tức lăn xuống.

Thiên Phàm xem kinh hồn táng đảm: “Anh thả cô ấy, tôi để anh đi.”

“Đếch, cảnh sát các người nói không đáng tin.”

Tiết Tuấn Xuyên phun một tiếng, lực cánh tay không khỏi lăn lên, cảm xúc của hắn cũng đã căng chặt, rất nhiều hành vi đã chỉ là bản năng.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào, chỉ cần anh không tổn thương cô ấy, tôi bảo đảm thả anh rời đi.”

Lời của Thiên Phàm đã khiến Tiết Tuấn Xuyên hoàn toàn chắc chắn giá trị của Lý Miêu Kỷ, cho nên y càng không thể buông tay.

Nhưng…

Lý Miêu Kỷ tỉnh!

Vẻ mặt Thiên Phàm căng thẳng, tầm mắt gắt gao khóa trên người Lý Miêu Kỷ, cô bị đau làm cho tỉnh, nhưng cô nhanh chóng sắp xếp lại tình huống hiện tại, không lập tức mở mắt mà là hơi hơi nheo mắt, giao lưu ánh mắt với Thiên Phàm.

“Anh đã nghĩ kỹ chưa, hoặc là anh thả cô ấy tôi thả anh, cô ấy bị anh đánh ngất, anh mang theo cô ấy khẳng định không tiện hành động, anh cảm thấy thế nào?” Thiên Phàm tiếp tục nói với y, phân tán lực chú ý của y.

Đề nghị của hắn thập phần hợp lý, Tiết Tuấn Xuyên cũng lâm vào tự hỏi.

Trong chớp mắt y phân tán lực chú ý, Lý Miêu Kỷ một phen chế trụ cổ tay hắn, lật tung bàn tay cầm dao nhọn của y, mà cùng lúc, Thiên Phàm cũng nhanh chóng vọt qua, một chân đá vào cổ tay y.

‘Bộp!’ dao nhọn theo tiếng rơi xuống đất.

Tiết Tuấn Xuyên phản ứng lại, lập tức muốn chạy trốn, nhưng giây sau đã bị Thiên Phàm và Lý Miêu Kỷ hợp lực ấn xuống.

“Thả tôi ra, các người dựa vào cái gì mà bắt tôi, thả tôi ra, a…” Y gào rống, phản kháng mạnh mẽ.

“Đừng giãy giụa, Tiết Tuấn Xuyên, anh trốn không thoát đâu.” Thiên Phàm lấy còng tay ra, trực tiếp còng tay y ra sau lưng.

Y dùng dao tấn công cảnh sát, tội danh này cũng đủ bị bắt.

Tiết Tuấn Xuyên táo bạo kinh hoàng, liên tục dùng cơ thể đâm hai người.

Thiên Phàm sợ y tổn thương Lý Miêu Kỷ, liền dùng cơ thể mình ngăn cách hai người, cũng nhỏ giọng nói với Lý Miêu Kỷ: “Em tránh ra, gọi cho lão đại, xem khi nào anh ấy đến.”

Cổ Lý Miêu Kỷ còn đổ máu, cô cũng sợ gây phiền cho Thiên Phàm, lập tức đứng ở một bên, dặn dò hắn: “Anh cẩn thận một chút.”

Mà Tiết Tuấn Xuyên lúc này, đã hoàn toàn mất trí.

“Cảnh sát đã theo dõi mày, mày trốn không thoát đâu, tất cả những chuyện mày làm đều sẽ bị cảnh sát đào ra, Tiết Tuấn Xuyên, đừng giãy giụa.”

“Tiết Tuấn Xuyên, thừa nhận đi, đi tìm cảnh sát tự thú đi.”

“Tiết Tuấn Xuyên, dù sao đi đâu cũng là tử lộ, mày dám đánh cuộc không?”

“Nếu bọn họ không tha cho mày, vậy sao mày không tiếp tục làm, đã làm phải làm đến cùng, giết nữ cảnh sát kia, sau đó đi luôn?”

“Tiết Tuấn Xuyên…”

“Tiết Tuấn Xuyên!”

“Tiết Tuấn Xuyên, có dám hay không!”

Những lời nói hỗn độn đó cứ không ngừng lóe lên trong đầu Tiết Tuấn Xuyên, cảm xúc cả người y càng thêm mãnh liệt, y nhào tới Thiên Phàm một cách bừa bãi, như dã thú không biết đau đớn.

Thiên Phàm không thể nhịn được nữa, một quyền đánh vào gáy y, y dần dần mất đi sức lực, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, mọi cảm xúc đều tiêu tán.

Y trố mắt nhìn nơi xa, một đôi con ngươi hiện lên rất nhiều cảm xúc phức tạp, có thất thố, có mờ mịt, lại càng nhiều điên cuồng thống khổ.

Cuối cùng, y chậm rãi nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

Thiên Phàm cũng đã tinh bì lực tẫn, đặt mông ngồi bệt xuống đất.

Lý Miêu Kỷ đi đến bên cạnh hắn, cùng hắn sóng vai ngồi, hai người nhìn đối phương, đều là một thân chật vật, không khỏi cười cười.

Giang Liên đứng ngoài quan sát bị dọa choáng váng, ngồi trên bậc cầu thang, một cử động cũng không dám.

Mãi đến khi tiếng còi xe cảnh sát đột ngột truyền đến, hoàn toàn đánh vỡ bầu không khí yên lặng này.



Đồn công an Tây Thành, tất cả mọi người tập trung vào phòng bên cạnh phòng thẩm vấn số hai.

Diêm Thập Nhị đứng trước tường kính, một tay sờ cằm, ánh mắt mang theo dò xét nặng nề.

Giờ phút này Tiết Tuấn Xuyên đang ngồi trong phòng thẩm vấn, nhưng y hiển nhiên vô cùng bất thường, y đã tỉnh, nhưng không ngừng đập đầu vào bàn.

Nếu y không bị trói trên ghế, Diêm Thập Nhị đoán có lẽ y sẽ đâm đầu vào tường.

“Có báo cáo kiểm nghiệm chưa?”

Diêm Thập Nhị ngồi trở lại trên ghế, Lâm Hạc bên cạnh lập tức mở miệng: “Đã có xét nghiệm máu, không có dư lượng thuốc, nhưng đồng nghiệp bên Bộ Pháp y xem qua tình huống của hắn, suy đoán hắn có thể bị người thôi miên dẫn đến rối loạn thần kinh.”

Nếu là như thế, vậy không trách.

Chuyện đêm nay, nhìn thế nào cũng làm người ta cảm thấy thật nhiều đáng ngờ.

Tại sao Tiết Tuấn Xuyên đột nhiên bắt cóc Lý Miêu Kỷ, lại tại sao đến tìm Giang Liên?

Tuy rằng bọn họ có nghi ngờ với Tiết Tuấn Xuyên, nhưng bọn họ căn bản không có chứng cứ xác thực, vì sao Tiết Tuấn Xuyên lại muốn tự bạo?

Tất tần tật, dường như đều đã được tính kế xong.

“Ngay cả khi bây giờ chúng ta tìm được hung khí, có thể chứng minh Tiết Tuấn Xuyên là hung thủ, cũng không có biện pháp kết án.” Thiên Phàm không khỏi cảm thấy ảo não, lại tức phát điên, “Lão đại, anh nói Tiết Tuấn Xuyên sẽ không điên rồi đi?”

Đúng, hung khí giết người nằm trong nhà Tiết Tuấn Xuyên, bọn họ đã trích xuất DNA nạn nhân trên đó trước đó. Ngoài ra còn tìm được không ít ảnh chụp trong nhà Tiết Tuấn Xuyên, những ảnh chụp đó rách nát bất kham, tất cả cô gái trong ảnh đều bị cắt rời tứ chi, phân loại vào các ô vuông khác nhau.

Loại hành vi biến thái như vậy, quả thật chỉ có loại sát nhân cuồng ma mới có thể làm.

Trước mắt, tất cả bằng chứng manh mối đều chỉ vào Tiết Tuấn Xuyên, Tiết Tuấn Xuyên là hung thủ là điều chắc chắn.

Nhưng…

Y điên rồi, bọn họ không hỏi ra được cái gì.

Diêm Thập Nhị ghé mắt nhìn Tiết Tuấn Xuyên, ánh mắt thật sâu, cảm xúc trầm trọng.

“Luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, có thứ gì đã bị chúng ta bỏ qua.” Hơn nữa trong lòng anh ẩn ẩn có chút dự cảm bất hảo, những chuyện bị xem nhẹ đó, rất quan trọng!

“Trước đưa Tiết Tuấn Xuyên đến bệnh viện.” Diêm Thập Nhị hít sâu một hơi, đè nén đáy lòng nóng nảy dặn.

Anh đứng dậy, chuẩn bị về văn phòng

Nơi đây khiến anh cảm thấy ngột, cảm thấy hít thở không thông.

Còn chưa đi hai bước, điện thoại vang lên.

Diêm Thập Nhị lấy di động, nhìn thấy tên hiển thị người gọi, nhất thời hung hăng nhíu chặt mày.

Đúng rồi.

Trọng điểm bị bọn họ bỏ qua chính là Mục Tây Thành.

Hắn mới là người đi theo Lý Miêu Kỷ bảo vệ cô, nhưng Mục Tây Thành đi đâu rồi?

Diêm Thập Nhị nhanh chóng bắt cuộc gọi, chỉ nghe được bên kia truyền đến tiếng kinh hô ngắn ngủi: “Lão đại, cứu tôi…”

Cuộc gọi đột nhiên im bặt!

======

======