Kế Hoạch Tình Yêu

Chương 68: Lời tỏ tình nhuốm máu (đầu)





 
  
_Em tỉnh rồi?
 
 
 
Giọng nói quen thuộc khiến đôi mắt nó nhẹ mở, đập vào đồng tử là một thân ảnh đang chìm trong bóng tối, nhờ ánh trăng soi rọi qua cửa sổ mà nó thấy được một chân Thiên Tự vắt lên chân còn lại. Gương mặt thấp thoáng vẻ nhàn nhã, đó là cậu sao?
 
 
 
Ngay khi vừa tỉnh dậy, nó đã ngửi thấy mùi gỗ mốc meo, không khí ẩm ướt còn có... mùi kim loại. Gương mặt bình thản hơn bao giờ hết, còn giương ra nụ cười, đáy mắt đầy yêu thương, hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh của nó bây giờ : trang phục xộc xệch, vest trắng vương đầy máu, thân ảnh cao lớn ngồi trên chiếc ghế ẩm mốc, hai tay bị trói ra phía sau. Bi thảm - hai từ chính xác nhất miêu tả nó lúc này.
 
  
 
_Tự. - nó khẽ gọi rất ngọt ngào.
 
 
_Đừng gọi tên tôi. - một câu nói như từng mũi kim nhọn đâm vào trái tim nó, rỉ máu, vô cùng đau.

  
 
_Tự. - nó vẫn tha thiết gọi tên cậu.
 
 
_Tôi đã nói em đừng gọi, em không có tư cách. - Thiên Tự lạnh nhạt nói, từng bước từng bước đến bên  nó, tiếng giày vang vọng vô tình tựa chủ nhân.
 
 
 
_Em giết chết em trai tôi, lại có thể sống hạnh phúc đến bây giờ đã vinh hạnh lắm rồi, em phải   cảm ơn  tôi mới đúng. - Tự nhếch môi cười, nửa ngồi nửa quỳ, nâng cằm nó lên, gương mặt rất chi hung ác.
  
  
 
Đáp lại cậu, nó cười lạnh. Hạnh phúc? Nó có sao?
  
  
 
_Cảm ơn anh, Thiên Tự. - một câu nói nhạt nhẽo đến nỗi khiến người khác phải bật cười, nó thực sự đã cảm ơn cậu rồi đó, vừa lòng chứ? Đôi mắt  này vì cậu mà không thể nào tinh anh như trước, cơ thể này vì cậu mà chịu không biết bao nhiêu đau đớn. Bao nhiêu điều nó  đã làm, cậu thậm chí còn chẳng biết tí gì, nhưng điều cậu biết rõ nhất là cái chết của Thiên Hoàng do chính tay nó tạo ra và... cậu thù hận nó. Nó nên vui hay buồn đây?
 
 
 
Thanh âm lạnh lẽo truyền đến bên tai nó, hơi thở cũng không khá hơn là bao.
     
  
 
_Ngô Ngân Thiên, chẳng phải tôi đã nói với em, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Tại sao em không nghe? - giọng nói của cậu vang dội cả căn phòng, lạnh lẽo  hung ác nhưng lại mang cảm giác kìm nén sự thống khổ. Cậu nắm chặt lấy hai vai nó, lắc mạnh, dù lực có tăng thêm vẫn không thể tìm thấy bất kì xúc cảm nào khác trên gương mặt băng tuyết ngàn thu kia.
  
 
 
Thiên Tự tất nhiên không biết, nó đã quá quen với những nỗi đau còn hơn thế, hơn rất nhiều.
  
 
 
_Lâm Thiên Tự. - nó gọi thẳng tên cậu, hơn nữa còn rất lạnh lẽo, đôi mắt yêu thương vừa nãy biến mất, thay vào đó là thanh âm khàn khàn tuyệt tình, lãnh khốc : Cậu nghĩ cậu có thể giết tôi sao, với cái não phẳng như cậu?
 
 
 
_Cô... - Tự nhất thời á khẩu, cậu không ngờ người con gái này có thể nói cậu như vậy, thật không thể ngờ được.
 
 
 
Nó nhếch môi, lại tiếp tục : Nực cười thật, ngay cả Lâm Thiên Hoàng tài giỏi cũng bị tôi giết chết một cách dễ dàng, IQ 67 như cậu không cần tôi ra tay đã chết ngay tức khắc. Tôi ghen tị với sự NGÂY THƠ của cậu đấy, Thiên Tự!
 
 
 
Bốp. Một nắm đấm không biết bao nhiêu lực, chỉ thấy gương mặt nó lệch hẳn sang một bên, Tự có muốn thu lại cũng muộn, cơn giận đã đánh mất lí trí của cậu rồi.
 
 
  
Nó nở nụ cười trong lúc nghiêng đầu, đầy đau đớn, không phải vì nắm đấm kia mà là do cậu, chính cậu đã khiến trái tim nó tan nát và héo tàn chỉ bởi vài câu nói của cậu. Thu lại nụ cười, nó quay mặt sang, khoé miệng tràn máu, nhếch môi khinh miệt :
 
  
 
_Lâm Thiên Tự, cậu có phải nam nhi không, đánh như vậy cũng gọi là đánh sao? Tôi cảm thấy nhục nhã thay cho cậu đấy. - BỐP - một nắm đấm nữa giáng xuống, cậu đã hoàn toàn bị cơn giận dữ khống chế.
 
 
 
_Thiên Tự, cậu không đáng sống. Không, Lâm Thiên Tự, anh phải sống, sống cả phần của em. - Lời dạ bất nhất. - BỐP.
  
 
 
_Lâm Thiên Tự, anh là tên ngu ngốc nhất trần đời này, tôi không bao giờ yêu một kẻ ngốc. Dù anh có ngốc chăng nữa, em vẫn mãi yêu anh. - BỐP.
 
 
 
_Lâm Thiên Tự, đồ hèn. Không, người dũng cảm nhất chỉ có mỗi anh. - BỐP.
 
 
 
_Lâm Thiên Tự, cậu là phế thải của xã hội. Nhưng trong mắt em, anh là Mặt Trời, Mặt Trăng, Trái Đất và là cả vũ trụ của em. - BỐP.
 
 
 
_Lâm Thiên Tự, cậu không xứng đáng mang họ Lâm. Dù thân phận anh là ai, Thiên Tự vẫn là Thiên Tự của em. - BỐP
 
 
 
Không biết đã trải qua bao nhiêu lâu, chỉ thấy nó gục xuống, máu đầu, trán, miệng đều tuôn ra thấm vào bộ vest trắng và sàn nhà. Nó tuyệt đối không kêu lấy một tiếng, nhận tất cả sự phẫn nộ của cậu, cũng là sự trừng phạt nó dành cho bản thân.
 
 
 
Mái tóc đen đã sớm bị rũ xuống, khuất đi đôi mắt đau thương kia. Nó ngẩng đầu, vẫn dùng gương mặt ngạo mạn, thách thức, khinh miệt :
 
 
 
_Biết không, Lâm Thiên Tự? Tôi không bao giờ yêu cậu, một chút cũng không, vì vậy cậu đừng bao giờ mơ tưởng trái tim tôi vì cậu mà đập. Không bao giờ !!!
 
 
 
Thiên Tự ngồi thụp xuống đất, đưa đôi mắt đã đẫm nước, bất thần nhìn nó, cậu đã không kìm chế được mà khóc. Nó không yêu cậu, hay thật vậy mà cậu lại ngu ngơ cho rằng nó yêu cậu hơn bất cứ ai, bất cứ điều gì. Vậy hóa ra, cậu đã mộng tưởng, quá mộng tưởng.
 
 
 
Giọng nói khàn khàn đầy quỷ dị vang lên :
 
 
 
_Lâm Thiên Tự, cậu biết tại sao tôi luôn né tránh cậu mỗi khi cậu hỏi tôi có thích, có yêu cậu,  không? Tôi nói cậu nghe nhé, là bởi vì tôi cảm thấy buồn nôn vô cùng, thích cậu ư, tôi ghét, tôi kinh tởm cậu còn chưa hết, Lâm Thiên Tự, cậu nghe có đau lòng không?? Ha ha ha ha ....
 
 
 
_Aaaaaa... immmm ngayyyy, tôi không muốn nghe!!!
 
 
 
Cậu gào lên, gần như là tuyệt vọng : "Kinh tởm, buồn nôn, ghét" và cả tiếng cười đó. Là cậu mộng tưởng sao, là cậu mười năm qua vẫn mong nó yêu cậu, là cậu ngốc nghếch yêu nó?? Hôm nay, đến ngày này của mười năm sau, chính là ngày giỗ của Lâm Thiên Hoàng, cậu mới biết được, thật không thể tin được.
 
 
 
Thiên Tự ôm lấy hai tai, nước mắt lại vô chừng rơi, câu lao đến bóp chặt cổ nó, lệ lại cứ tuôn khiến nó nhói đến nghẹt thở, còn hơn cả bàn tay đang siết chặt kia.
 
 
 
Thiên Tự, anh đừng khóc, em xin anh. Đừng khóc!
 
 
 
_Ngân Thiên, cô đang nói dối tôi, tại sao cô phải nói dối tôi? Rõ ràng là cô yêu tôi? Giọng nói của cậu run rẩy, cậu đang mong câu trả lời của nó là "Ừ" hay một cái gật đầu cũng được.
  
    
  
Không, là nó đang lừa dối cậu và lừa dối cả chính mình. Chưa bao giờ yêu cậu? Nó có thể vì cậu mà chết cũng không màng.
 
 
 
Trái tim nó không bao giờ vì cậu mà đập? Không, chính vì cậu, trái tim của nó mới có thể đập đến ngày hôm nay, là cậu đã cho sự sống. Là vì cậu mà nó mới bảo vệ mạng sống của mình và cố gắng tồn tại đến bây giờ. Tất cả cũng là nhờ cậu.
 
 
 
Nghe cậu hỏi yêu nó, nó cảm thấy buồn nôn? Không, nó vui còn chưa kịp, nó luôn né tránh câu trả lời, bởi vì nó muốn thể hiện bằng hành động để cậu biết nó yêu cậu thực sự, chứ không phải đơn thuần là một câu nói.
 
 
  
Nó kinh tởm, ghét bỏ cậu? Không, nếu mọi người đều xoay lưng với cậu, nó cũng không bao giờ rời cậu nửa bước.
 
 
 
Tất cả đáp án của nó đều là không, nó đang dối cậu và tự dối cả bản thân. Vì ước muốn của nó là : nợ máu trả bằng máu.
 
 
 
_Lâm Thiên Tự, tôi nói cho cậu nghe một bí mật rất thú vị : trước lúc bị tôi đâm, Thiên Hoàng không ngừng van xin, rất đáng yêu, khiến tôi không tự chủ được mà, đâm một nhát thật sâu. Máu chảy lai láng, rất đẹp mắt, một cảnh tượng hùng vĩ. Thật đáng tiếc khi cậu không thấy.
 
 
 
Câu nói của nó tựa ngàn mũi dao đâm vào cơ thể cậu, chắc chắn Thiên Hoàng - em trai cậu đã phải rất sợ hãi, càng nghĩ nước mắt cậu cậu càng rơi. Đứa em cậu yêu thương nhất đã ra đi và bây giờ chính cậu lại phải xuống tay với chính người con gái cậu yêu.
 
 
 
Mũi dao đã chạm vào da thịt nó, rất lạnh, cũng như nó bây giờ. Nó cúi người trước mặt Thiên Tự, mũi dao vì bị ép mà đâm sâu vào da thịt, một dòng nước đỏ thấm đẫm mảnh vải trắng quanh ngực.
 
 
 
 
_Ngân Thiên, cô quả thực không có trái tim. - cậu run giọng, nước mắt đã bị đình trệ một lúc, gương mặt thiên thần bi thương vô cùng.
 
 
 
Nó dựa trán mình lên trán cậu, âm thanh lãnh khốc vang lên :
 
 
 
_Trái tim của tôi một là không có, hai là nó màu đen, Thiên Tự cậu kiểm chứng giúp tôi đi, moi nó ra, nếu là đen, hãy ném nó cho chim cá ăn, còn nếu nó màu đỏ, hãy dùng con dao này, khắc lên nó ba chữ... - nó bất chợt nhắm nghiền mắt, trán nó buông khỏi trán cậu thay vào đó là gục trên vai cậu, vương trên áo cậu một dòng nước nóng, nói rất rõ vào tai cậu :
 
 
  
  
_EM YÊU ANH!
  
  
  
 
 
 
PHẬP!!!