Kế Hoạch Tình Yêu

Chương 51: Hy vọng mong manh






Hắn vừa bước xuống tới đã đụng ngay gương mặt không thể nào quên bà chằn lửa Dương Ngọc Ly (-.-). Thêm vụ ngủ cả ngày nên bụng hắn trống rỗng, lại nghe hương thơm từ các món ăn, cố dằn cho bao tử không reo lên. Lịch sự chào hỏi mọi người, đặc biệt khiến hắn bất ngờ là ba anh em sinh đôi kia. Tuy ba người có gương mặt khá giống nhau nhưng mỗi người đều mang một dáng vẻ khác biệt, một người cao quý, khí chất hơn người mà hắn đã gặp trước kia - Jun, hai người còn lại giống hệt như đứa trẻ. Quả thật khiến hắn không khỏi ganh tị nha.


Bữa trưa trôi qua trong tiếng cười đùa vui vẻ và những món ăn vô cùng ngon, dù sao cũng là lâu ngày họp mặt, nó cũng thoải mái cùng mọi người nói chuyện. Kết thúc bữa ăn là lúc người đàn ông kia ra về vì phải giải quyết công việc. Cũng là lúc hình phạt của nó bắt đầu, hình phạt rất ư dễ thương là : nó đưa cho mỗi người một cái túi, bên trong là một bộ chùm tóc (bao ni lông để trùm đầu như bác sĩ ý ), khẩu trang và chiếc tạp dề rất đồng bộ : dâu tây đỏ, nền màu hồng, thêm cả chiếc nơ vô cùng bắt mắt, phản ứng của 4 người họ như sau:




Jun: dù có chết em cũng không mặt nó.



Jay: Woa, dễ thương quá, em yêu chị, Nhất Thiên!



Jack: *mặc niệm 10 phút, mây đen bay đầy đầu, đứng im như tượng, hoàn toàn không có lời gì để diễn tả*



Nhật Phong: đừng mà, tôi biết tôi sai, có chết tôi cũng không mặc nó đâu.



Nhưng rốt cuộc bốn người không cự nổi một người còn có thêm sự giúp sức của bà chằn lửa - Dương Ngọc Ly. Cả bốn chàng trai vô cùng Kawai dọn dẹp từ trong ra ngoài, trong khi bọn nó cười lăn lộn trên ghế sôpha. Thực là, quá mất phẩm chất nam nhi. Chưa thỏa mãn, hai cô nàng còn mang máy ảnh ra chụp cho đầy luôn cái bộ nhớ. Con gái thật quá đáng sợ.



Tuy hơi mất mặt, nhưng bọn họ cũng đã có những khoảng thời gian tuyệt vời bên cạnh nhau và hận thù, hiểu lầm cũng được giải bỏ hết.

Trích một đoạn nói chuyện giữa Jun và Jack.



_ Anh không ngờ cả ba chúng ta đều được cô ấy nhận làm trợ thủ. Vậy mà ban đầu anh còn tưởng cô ấy vì có ý với anh nên mới vậy. - Jun ảo não cất lời, ánh mắt ưu buồn ngước nhìn bầu trời xung quanh, không gợn mây.



_Cả ba chúng ta ai cũng đã nghĩ như thế và chúng ta chỉ yêu mỗi người con gái ấy thôi. -Jack cười, nụ cười nhẹ tựa gío, nhưng cũng dễ nhận ra nụ cười ấy mang theo không ít nỗi buồn.




Không gian rơi vào im lặng một lúc, Jack lại lên tiếng, tay đặt lên vai Jun, giọng nói muôn phần lễ phép, gần gũi vô cùng:



_ Em biết anh yêu chị ấy hơn cả bản thân mình, anh cũng là con người hoàn hảo mà ai cũng ước muốn nhưng anh mãi mãi không thể ngự trị nơi trái tim băng giá đó, vì....nó đã được lấp đầy bởi một hình ảnh khác.



_ Jun không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn ánh mặt trời bị đám mây xấu xí, đen đuốc từ đâu trôi tới....che mất ánh sáng mặt trời rực rỡ, mất thật rồi. Cậu vĩnh viễn cũng không có cách nào gạt đám mây kia đi, chỉ có thể....chờ đợi và hy vọng. Dù hy vọng ... rất mong manh.



CHAP 52 : KẺ ĐÁNG SỢ



Công việc của nó cũng đã kết thúc, mọi hiểu lầm cũng được hóa giải, giao công việc còn lại ở Pháp cho Jun, nó cùng hắn trở về Việt Nam. Mục đích của chuyến trở về này là hoàn thành kì thi cuối kì và lời hứa của nó với Thiên Tự.



Máy bay đáp xuống cũng là tầm 23:00, lại lái xe về cũng mất gần nửa tiếng. Trên xe, hắn cảm thấy hơi mệt mỏi nên chợp mắt một lát, nó cầm lái được một lúc dột nhiên rẽ xe vào một khu thương mại, gửi xe cho mấy tên quản lí rồi lôi hắn cùng đi bộ về.

         


Còn đang mơ màng vì bị lôi dậy cuốc bộ về nhà thì đã nhìn thấy cánh cổng to lớn đồ sộ - đến nhà rồi. Hắn quay sang nhìn nó đang mang đôi găng tay da màu... tím. Đôi đồng tử đột nhiên mở to, hắn như đang nhìn thấy sinh vật lạ trước mặt, nè nè, bây giờ gần mười hai giờ đêm rồi, mang găng tay làm cái quái gì thế, lại còn là màu tím nữa, Ô Mai Chuối.

     


_Nhìn gì? Mở cửa mau. - nó lườm hắn một cái sắc lạnh, vì nó đứng thấp hơn hắn một bậc nên vừa quay lại bốn ánh mắt đã chạm nhau, điều này khiến hắn không khỏi bối rối, gật đầu rồi quay sang máy xác nhận.

     


VỤT.. VÚT. RẮCCCC.... HỰ.

     


Một chuỗi âm thanh kinh hoàng vang lên, hắn quay lại ngay khi ánh sáng của máy xác nhận quét đến lông mi hắn. Cảnh tượng vô cùng hãi hùng hiện ra trước mắt khiến Nhật Phong suýt chút thì khuỵu luôn xuống đất.

    


 Tua lại giây phút n nào đó.

      


Ngay khi cả gai vừa xuống sân bay, nó đã cảm nhận được có một toán người khá đông "chào đón" nên quyết định để hắn chợp mắt một chút rồi cuốc bộ về. Việc mở cửa cũng bảo hắn làm nhằm mục đích phòng thủ vì hắn vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Ngay khi hắn vừa quay lại, một bóng đen hai mét to cao vạm vỡ đang cầm một cây gậy sắt như gậy bóng chày vung về phía nó.

      


Nó đoán được tất cả, liền ghì mạnh chân trái xuống đất, chân phải duỗi thẳng, xác định ngay cổ hắn, nó nắm chạy hai bàn tay, dồn sức "Vụt" một cái đã nghe thấy tiếng xương gãy rợn người, tên to con chưa kịp giáng gậy xuống, chưa kịp hét lên đã ngã rầm xuống đất, đầu quẹo hẳn sang một bên.

       


Trở về thực tại..

     


Hắn nhìn người đàn ông Mỹ da đen, cao lớn nằm trên nền đất lạnh, đôi mắt mở to vì kinh hãi, đầu nghiêng hẳn sang bên trái. Một cước,đoạt lấy sinh mạng người khác. Chiếc gậy sắt rơi xuống mặt đường, vang lên âm thanh chói tai xé toạt cả khoảng không tĩnh lặng.

      


Keng.. keng.. keng.. sau khi tiếng va chạm thứ ba vang lên, cây gậy đã hoàn toàn nằm trong tay nó. Đôi mắt lạnh lùng nhìn thi thể to lớn kia, vung cao cây gậy.

     


Vụt.. BỐP!

        


Hắn chỉ cảm thấy có gì đó ươn ướt văng lên mặt mình, mang theo mùi rất tanh. Hình ảnh đó thật sự khiến hắn không thở được, dù người đàn ông kia đã chết, nó vẫn vung gậy đập nát chân ông ta, đến khi xung quanh cơ thể ông ta là một mảng máu bao trùm. Cây gậy trắng nhuốm đầy máu, nó quăng sang cho hắn, lạnh lùng lên tiếng :

     


_ Lũ chuột bọ các ngươi còn muốn trốn đến bao giờ nữa? RA MAU!

      


Lời nói vừa dứt, bốn phía bao vây  người là người, chúng thuộc một nhóm với tên người Mỹ kia, còn có một tên  người Việt, tất cả bọn chúng đều mang vũ khí, tầm mười bốn tên chứ không ít.

     


Hắn bước đến bên nó, tây cầm gậy xoay vòa nhau nhanh chóng trở thành trọng tâm của đám người kia. Nó nhếch nhẹ môi, âm giọng đủ lớn cho đám người kia nghe.

     


_Nhật Phong, cậu và tôi mỗi người một nửa, khi đánh đừng lao vào làm phiền tôi.

   


_Tất nhiên, tôi cũng muốn dọn dẹp nhanh gọn mà chui vào chăn đây, buồn ngủ quá. - hắn nhếch môi theo, hình như từ lúc gặp nó, cuộc sống của hắn trở nên thú vị và hắn.. cười cũng nhiều hơn trước.

     


Tuy nhiên, hắn nhớ đến hình ảnh quái vật của nó, đôi mắt đỏ rực như con thú khát máu, thân thủ vô cùng nhanh, chỉ một cước đã cướp lấy sinh mạng của người khác. Qủa nhiên là con người có một không hai, khiến người khác không khỏi quy phục, một kẻ đáng sợ, quá đáng sợ.