Kế Hoạch Lưu Đày

Chương 45: Uy hiếp



Ngày mặt trời đỏ vừa qua, ngay giữa đêm hôm ấy, trời bắt đầu mưa dầm kéo dài suốt bốn ngày liên tiếp và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Con đường giữa hai vách đá của bộ lạc Kuriki đã thành con suối, nước tuôn từ đỉnh thác xuống đầm rồi tràn ra dọc hẻm núi, đổ ra ngoài cửa bộ lạc và trút xuống con dốc gần đó, nhập với những dòng nước khác trong rừng. Thời tiết thế này thì không thể đi đâu được, cho nên cả bộ lạc đều đóng cửa ở yên trong nhà, may mà trước đó chuẩn bị lễ tế dự trữ không ít thức ăn.

Lại một tiếng sói tru truyền đến từ trong rừng, là âm thanh của Gadnu, Moaa đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ hé cửa ra để nghe rõ hơn, bất giác hàng mày đều cau lại. Từ hôm mặt trời đỏ đến nay Gadnu vẫn chưa trở về, mà âm thanh đàn gadnim truyền đến ngày càng nôn nóng bất an, hơn nữa thỉnh thoảng cũng có tiếng dã thú khác truyền đến, rất xa, nhưng cũng đủ tạo ra cảm giác áp bách.

Quay đầu nhìn lại, tất cả thành viên trong nhà đang ngồi quanh bàn dài giữa phòng khách, hố lửa bên cạnh đang tí tách cháy. Mọi người đều im lặng nhìn Moaa, cho dù không hiểu ngôn ngữ động vật như hắn nhưng họ cũng nhận ra không khí ngoài rừng rất không bình thường.

"Bandankai và Gadnu vẫn luôn lặp lại tín hiệu uy hiếp, giống như có hung thú khác khiêu chiến chúng, nhưng lại vẫn không thật sự xâm nhập lãnh địa." Moaa nói.

"Sao Bandaikai và Gadnu không đánh ra? Thật kỳ quái!" Bab khó hiểu nói, loại chuyện hung thú khiêu chiến nhau thật ra không hiếm, đánh thì cứ xông vào đánh thôi, hắn chưa bao giờ thấy tình huống như hiện tại.

Mọi người đều im lặng suy nghĩ, không khí trong nhà nặng nề còn mang theo một tia bất an, Bum cũng cảm nhận được nên đã rúc vào cái ổ của mình nằm im không gây chú ý.

Qua một lúc, Rein đột ngột đứng dậy, nói: "Không được, em phải đi xem thử bên ngoài đang xảy ra chuyện gì."

Mọi người nhìn nhau, Bab cũng đứng dậy: "Anh đi với em, cứ ngồi đây đoán cũng không ra nguyên nhân."

"Tôi cũng đi, những người còn lại ở nhà đi, có tin tức chúng tôi lập tức về thông báo ngay." Sam nhìn qua vẻ lo lắng trên mặt Hahna, xoa đầu cô bé đứng dậy.

Những người khác cũng hiểu lúc trời mưa lớn thế này ra ngoài rất nguy hiểm, để ba người kia đi là được, Rein có thể câu thông với gadnim, mà có Bab và Sam đi cùng an toàn của hắn cũng được đảm bảo, bọn họ chỉ cần ngồi ở nhà chờ tin tức là được.

Ba thú nhân dùng hình thú lội nước đi ra ngoài, khoảng ba giờ sau, trong sự nôn nóng chờ đợi của cả nhà, Rein quay lại cùng bốn con gadnim nhưng không có Gadnu trong đó. Hắn rất vội vàng, vừa vào nhà liền nói: "Tình huống rất nguy hiểm, chín con hung thú quanh đây đều đang áp sát lãnh địa của Bandankai, muốn hợp tác đối phó hai cha con nó, đám gadnim tách đàn ra trước đó đều đã trở lại mới có thể tạm thời giữ được lãnh địa. Anh Sam bảo em về thông báo với thủ lĩnh và tư tế xem trong bộ lạc có ai muốn hỗ trợ thì đến chỗ đàn sói, người thực lực thấp không được đi."

"Em đã nói với thủ lĩnh chưa?" Moaa hỏi.

"Rồi, nói xong em mới về nhà." Rein đáp.

Moaa gật đầu, không cần nghĩ ngợi liền đứng dậy đi lấy trường thương của mình, các thành viên khác cũng vội vàng tản ra làm chuẩn bị. Rin lấy áo đi mưa cho mình và Moaa, Shan và Dor thì chuẩn bị đồ vật trị thương và vật dụng linh tinh như đá đánh lửa hay nhựa cây làm đuốc, Lind và Jim đóng gói vài tấm da đề phòng hai á thú cần và gom góp những món đồ có thể dùng đến, nhất là mấy món dụng cụ trinh sát ba anh em tự làm, Rein thì chuẩn bị đồ ăn, bọn họ có lẽ phải ở trong rừng vài ngày mới về.

"Hahna con không thể đi." Moaa đang mặc áo đi mưa vào, thấy Hahna cũng nhổm dậy muốn đi theo liền nói.

Hahna cũng đoán được Moaa sẽ không cho, mà có tranh cãi cũng vô ích, vì vậy chỉ trề môi ngồi trở lại, cô nhỏ cũng biết lúc này điều mình nên làm nhất là không tăng thêm phiền phức cho người lớn. Mọi người chuẩn bị xong đều đến xoa đầu an ủi cô bé, Hahna chỉ có thể hết lần này đến lần khác dặn bọn họ cẩn thận.

Chuẩn bị xong những thứ cần dùng, bọn họ liền đi đến hang động chính của bộ lạc. Lúc này gần cửa hang đã tập hợp hơn nửa bộ lạc, Kant đang chọn người có thể tham gia cuộc chiến lần này. Bộ lạc Kuriki là một bộ lạc trẻ, trừ một nhà Moaa, thú nhân thực lực đủ mạnh tính cả tộc trưởng chỉ có mười sáu người, Kant để lại hai người đề phòng, nếu bọn họ không quay lại còn có người chỉ huy các thú nhân còn lại.

Joseh và người bộ lạc Ban đứng bên cạnh nhìn tình cảnh này, lúc Kant chuẩn bị dẫn người đi, hắn mới bước đến ngăn cản: "Cậu mang theo các thú nhân đi lúc này nếu như có người chết thì bộ lạc phải thế nào? Chuyện lũ dã thú tranh giành lãnh địa liên quan gì đến chúng ta?"

Kant giương mắt nhìn lại hắn, không nói gì đẩy hắn ra, nhảy xuống dòng nước bên dưới và biến hình, phía sau các thú nhân của bộ lạc Kuriki cũng lập tức theo sau, có người lúc đi ngang Joseh còn hừ lạnh một tiếng. Joseh nhìn tình cảnh này cũng chỉ lắc đầu, hắn luôn cảm thấy Kant là một tên ngu ngốc, bây giờ hắn nhận ra không chỉ Kant mà cả bộ lạc Kuriki này đều là lũ ngốc.

Rin đã mặc đồ đi mưa ngồi trên lưng Rein, Moaa và Lind thì ngồi trên lưng Jim, Dor đang chở Shan, bốn con gadnim hộ tống cũng ở đó. Cả đoàn người lội nước ra cửa bộ lạc, sau đó đi về phía hang sói. Mưa vẫn rất nặng hạt, mặt đất qua nửa mùa mưa vốn đã mềm nhũn lúc này trở nên lầy lội, mọi thứ đều trơn trượt, lại thêm những dòng suối mới xuất hiện trong mưa lớn ngăn cản đường đi, cho nên nhóm người đến được chỗ hang gadnim thì trời đã xẩm tối.

Rein và Jim vội đưa hai á thú vào hang, bên trong Sam và Bab đã đốt một đống lửa lớn, cả đàn gadnim gần một trăm con đều tụ tập ở đây, Bandankai nằm cạnh đống lửa còn Gadnu thì ngồi gần cửa hang với Leina. Thấy nhóm nhân loại đến, cả đàn sói đều lên tiếng chào hỏi, nhiều con còn vẫy vẫy cái đuôi tỏ ý vui mừng. Gadnu tiến đến liếm nước trên mặt cho Moaa, ư ử nói với hắn mấy tiếng, Moaa khẽ cười vuốt cổ nó trấn an.

Tháo ra đồ đi mưa, Moaa và Rin đến ngồi cạnh đống lửa sưởi ấm trong khi các thú nhân đi đổi hình người.

Moaa hỏi Sam: "Tình hình sao rồi?"

"Số lượng hung thú bên ngoài lãnh địa đã tăng lên mười một con, nếu không phải trời đang mưa lớn không tiện hoạt động thì chúng đã tấn công vào rồi." Sam đáp.

Moaa nghe xong mày càng cau lại. Mười một hung thú, trong đó nhất định có con sẽ mang theo đàn của mình, đàn gadnim dù đông thì chống lại lực lượng như vậy chẳng khác nào trứng chọi đá, bọn họ dường như không có phần thắng nào cả.

Lúc này các thú nhân cũng lục tục đến gần đống lửa, Sam lại lần nữa giải thích tình hình với bọn họ. Hắn nói còn chưa dứt lời, lại có tiếng hung thú ngoài bìa lãnh địa truyền đến, so với lúc trong bộ lạc nghe rõ hơn rất nhiều. Bandankai nhổm dậy chuẩn bị đáp trả, nhưng Lind đột nhiên ngăn nó lại: "Đừng lên tiếng, cả đàn đều đừng đáp lại chúng."

Bị ngăn cản Bandankai cũng không bất mãn, nó rung rung hai lỗ tai một chút, kêu lên ra lệnh cho đàn sói đều im lặng, sau đó tràn đầy mong chờ nhìn Lind. Nó biết, người này chắc chắn có cách giải quyết vấn đề của nó, nhân loại hữu dụng nhất chính là chỗ này không phải sao?

Lind nhìn quanh tất cả người và sói trong động, bọn họ đều đang nhìn bên này. Hắn mỉm cười, hai mắt như sáng lên: "Không cần lo lắng như vậy, mười một hung thú đúng là rất đáng sợ, nhưng chúng vốn dĩ không phải một đàn, bình thường cũng không hòa thuận với nhau đúng không? Cho nên chúng ta không phải không có phần thắng."

Rin cũng gật đầu nói thêm: "Chúng liên hợp đối phó chúng ta là vì cảm thấy thực lực đàn chúng ta quá mạnh, khiến chúng cảm thấy uy hiếp, chuyện Gadnu thăng cấp chỉ là mồi lửa mà thôi. Nhưng tự nhiên xưa này vẫn luôn có quy tắc, chỉ cần giết được một hoặc hai con hung thú khác chứng minh chúng ta xứng đáng với địa vị này thì chúng sẽ không tiếp tục khiêu khích nữa."

"Một hai con?" Lind chưng hửng hỏi lại.

Mọi người còn chưa hiểu sao Lind lại có vẻ mặt như vậy, Sam lại bật cười vỗ đầu Lind: "Em còn nghĩ giết sạch bọn chúng à? Tỉnh táo một chút!"

Tộc trưởng Kant vẻ mặt bội phục nhìn Lind: "Cậu còn nghĩ đến giết tất cả số hung thú đó cơ à?"

Moaa và những người từ thế giới khác đến lại đều hiểu ý Lind và Sam. Lind hẳn là một chuyên gia chiến lược quân sự, bọn họ đã xuất trận đương nhiên nghĩ biện pháp tiêu diệt địch càng nhiều càng tốt, hắn chỉ là tư duy quán tính mà thôi. Nhưng hiện tại không giống như chiến tranh của nhân loại, dã thú với dã thú xưa nay quan hệ rất đơn giản, khi cần chúng sẽ giết nhau không lưu tình, nhưng khi không cần thì chúng tuyệt không đuổi tận giết tuyệt, giống như Rin nói, tự nhiên có nguyên tắc của nó.

"Anh định đánh du kích với chúng?" Jim hỏi Lind, vừa rồi Lind ngăn Bandankai lên tiếng hắn đã đoán được.

Lind nhún nhún vai không trả lời ngay, phát hiện chính mình tư duy sai lầm làm hắn có hơi phân vân, biện pháp nghĩ ra trước đó có vẻ không hợp lý lắm. Hơn nữa hắn cần chút thời gian tỉnh táo lại, hoàn cảnh thay đổi nhưng vẫn giữ nếp nghĩ cũ là một điều nguy hiểm.

"Lúc này đánh du kích không phù hợp lắm, đối với dã thú thì phục kích là đang săn mồi, không phải chiến tranh, cho dù có thắng thì chúng cũng không thừa nhận địa vị của Gadnu." Rein lắc đầu phủ quyết ý tưởng này.

Lind cũng gật đầu: "Đúng là không phù hợp, là tôi suy nghĩ không đúng hướng. Nhưng cũng không thể đợi chúng đồng loạt tấn công vào lãnh địa mới dàn quân chống trả, như vậy quá bị động, cũng quá không sáng suốt."

"Chủ động đánh ra cũng vô ích, chỉ cần chúng ta khai chiến với một con, những con khác sẽ lập tức chạy đến, khoảng cách giữa chúng cũng không đủ xa, Gadnu chưa giết được một con thì có ít nhất hai con chạy tới rồi." Bab thở dài nói, muốn giết một con hung thú không hề dễ dàng, mà Gadnu phải tự mình đánh thắng mới được, bọn họ chỉ có thể giúp nó rất ít.

Lind hiểu rõ gật đầu, nghiền ngẫm nói: "Cho nên, kỳ thật vấn đề chủ yếu vẫn là thời gian." Dừng một chút, hắn lại quay sang hỏi Gadnu: "Anh định chọn con nào làm đối thủ thế?"

Gadnu quay nhìn về một hướng, hất đầu ra hiệu.

"Là con tiris lần trước khiêu khích chúng ta." Sam giúp Gadnu giải thích, hắn và Bab đã đi một vòng xem thử, nắm được đại khái vị trí của nhóm hung thú đang rình rập bên ngoài lãnh địa.

Mọi người nhìn nhau, Jim bất đắc dĩ hỏi lại: "Không thể đổi một con dễ đánh hơn sao?"

Gadnu rất kiên quyết lắc đầu.

"Đó là con hung thú mạnh nhất quanh đây trừ Bandankai đi?" Moaa dở khóc dở cười hỏi lại.

Bab cười gật đầu. Sói vương Bandankai liếc Gadnu, thở hắt ra rồi thả đầu nằm phịch lên hai chân trước. Mấy nhân loại đều che miệng trộm cười, Gadnu đúng là rất phản nghịch.

Lind nắm được thông tin mình cần thì suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết đoán đứng dậy nói: "Tôi phải đi xem tình huống cụ thể mới lên kế hoạch được."

"Đi ngay bây giờ?" Kant sửng sốt hỏi.

Sam và Jim cũng thở dài đứng dậy theo, Sam nói: "Bây giờ đi tương đối an toàn, đang mưa lớn thế này lũ dã thú sẽ ít cảnh giác hơn."

Ba anh em Sam mang theo vài món dụng cụ đơn giản mình làm, không đổi sang hình thú mà dùng hình người đi vào rừng. Giống như lần ở bộ lạc Seaa, chỉ cần ba người muốn che giấu tung tích của mình, cho dù những con thú cảnh giác nhất cũng khó phát hiện bọn họ.

Nhóm nhân loại còn lại đêm đó nghỉ lại trong hang sói, Bandankai vẫn theo lời Lind không hề đáp lại khiêu khích của đám hung thú bên ngoài, mà mấy con thú đó thế nhưng thử vài lần không thấy bên này đáp lại thì cũng im lặng. Đến gần sáng ba anh em Sam mới trở về, mà mưa cũng đã bắt đầu có xu hướng nhỏ lại.

"Có một tin rất xấu, chúng ta không phải đối chiến với một đàn tiris, mà có ít nhất hai đàn." Sam thông báo một tin chấn động.

"Hai đàn?" Moaa kinh ngạc hỏi lại.

"Ừ, đàn tiris này vốn chỉ còn mười mấy con, nhưng hổ vương đã làm cách nào đó sáp nhập thêm đàn khác vào, bây giờ số lượng chúng đã tăng lên gấp đôi, khoảng ba mươi con, bao nhiêu hoang thú thì không chắc lắm, chắc khoảng sáu đến tám con." Sam đáp.

Không như Sam đoán, mọi người phản ứng khá bình tĩnh với tin tức này, các thú nhân còn có tâm tình bàn tán xem hổ vương làm cách nào sáp nhập đàn khác vào đàn của mình.

Jim tò mò hỏi Vak: "Chú không sợ sao?"

"Đâu có gì mà sợ, không phải Lind còn tính giết hết mười một hung thú xung quanh sao? Thêm mấy con hoang thú thì ảnh hưởng gì đâu." Vak rất hiển nhiên đáp.

"Ừ, đâu có gì mà sợ." Jim buồn cười vỗ vỗ vai Vak.

Lind lớn tiếng ngắt ngang mọi người đang rôm rả trò chuyện: "Chúng ta phải hành động nhanh lên, đợi mưa ngưng thì không kịp nữa."

"Trời cũng không hết mưa ngay được, ba người nghỉ ngơi một lát đi." Kant có chút lo lắng nói, hắn cũng không rõ ràng hết thực lực của một nhà này, từ thú nhân đến á thú, kể cả con vật nhỏ họ nuôi trong nhà cũng không bình thường, nhưng xuất phát từ trách nhiệm của thủ lĩnh, hắn vẫn sẽ lo lắng an toàn cho từng người.

Sam cười cười vỗ vai hắn: "Không sao, chúng tôi nghỉ một lát là được. Mọi người tập trung lại đây nghe Lind giảng kế hoạch hành động đi."

Lind đã moi trong túi đồ tùy thân một mảnh lá khô lớn dùng làm giấy cùng một đoạn bút than tự chế, bắt đầu vẽ lại địa hình vừa thăm dò được, vừa vẽ vừa nói: "Đàn tiris ở trong rừng đá lớn ngay cạnh rìa lãnh địa chúng ta, gần chỗ cái hồ có thác nước ấy, gần chúng nhất là một con bò bilan, nó ở trong bụi kalik bên kia dãy dây gai, còn một đàn turtu ở hơi xa một chút bên kia hồ nước, chúng có ít nhất bảy con hoang thú, rừng đá sau lưng đàn turtu có dấu vết của một con báo hoa layi." Nói tới đây Lind còn cười một tiếng giải thích: "Có vẻ như con báo layi rất hứng thú với đàn turtu, điều này có thể có lợi cho chúng ta."

Shan nhún vai cười: "Quả nhiên, tuy là hoạt động tập thể cũng không đoàn kết bao nhiêu."

Lind gật đầu: "Đại khái chúng ta sẽ phải đối phó với nhóm này, bốn con hung thú và ít nhất mười ba con hoang thú, đàn tiris có chừng ba mươi con hổ thường, đàn turtu thì hơn hai mươi con. Tiris đầu đàn là việc của Gadnu, Alan dẫn theo phần lớn đàn gadnim sẽ khống chế đàn tiris. Từ chỗ con bò bilan đến chỗ đàn tiris phải vòng qua dãy dây gai, còn phải đi một đoạn trong rừng đá, cho nên nó tuy ở gần nhất nhưng sẽ không chạy đến trước tiên. Đàn turtu có hai con đường để đi, một là vòng qua hồ nước, hai là xuyên qua rừng đá. Nước trong hồ đang dâng lên rất cao, nếu đi đường vòng sẽ rất xa, hơn nữa gần hồ đều là bùn lầy, cho nên đàn turtu chắc chắn sẽ chọn đi vào rừng đá, con báo layi hẳn là sẽ đi theo sau chúng. Trước tiên, chúng ta phải tách con turtu đầu đàn ra.."

Alan là con gadnim có thực lực cao chỉ dưới Bandankai và Gadnu, nó vốn đã tách đàn ra ở riêng, lần này vì hỗ trợ mới trở về, để nó chỉ huy đàn gadnim đối phó với đàn tiris là hợp lý nhất. Đây vốn dĩ là trận chiến giữa đàn gadnim và đàn tiris, cho nên đây là chiến trường chính. Những thành viên còn lại, trong đó có Bandankai phải ngăn cản ba con hung thú và một đàn turtu, nói chung là có chút quá sức, Lind lại không thể đưa ra kế hoạch quá phức tạp, bọn họ không có thời gian để diễn luyện, nếu chỉ dẫn quá chi tiết ngược lại sẽ làm mọi người rối loạn thêm.