Kế Hoạch Được Sủng Ái

Chương 17



Hắn nheo mắt nhìn, chú chó nhỏ không khỏi sợ hãi lùi về sau, sau lại nằm rụp xuống y như chưa có chuyện gì. Hắn không khỏi nghi hoặc trong lòng, tại sao lại có chó ở đây? Vương phủ mấy năm nay chưa từng nuôi động vật…

Hắn chỉ ngạc nhiên rồi đi về hướng phòng nàng, một chút chần chừ cũng không hắn nhẹ đẩy cửa phòng ra…

Bùm… bùm… bùm…

Pháo hoa bay tít trên cao rồi bung mở giữa không trung, Minh Ngọc không khỏi hưng phấn kéo tay nàng bên cạnh nói:" Tiểu thư, pháo hoa, là pháo hoa đó! Nhìn kìa, màu sắc đẹp quá!"

Nàng cũng vui vẻ ngắm nhìn những ngọn pháo hoa lần lượt bung mở đón chào một năm mới đầy vui vẻ. Trên đường, ai nấy đều hân hoan ca hát vui mừng không ngừng, nàng cảm thấy lựa chọn của mình thật thích hợp. Nàng kéo Minh Ngọc lên tửu lâu mà nơi đó có thể dễ dàng ngắm nhìn pháo hoa nhất. Ở bên dưới hiện giờ đông nghẹt người làm nàng nhớ về thời hiện đại, mỗi khi đón giao thừa đều ở bên ngoài từ tối đến sáng mới chịu về.

Lại nói hắn ở trước cửa phòng nàng đã phát hiện nàng không có bên trong mới tự nhiên mở cửa vào. Lí do chính đáng cho chuyện này chính là, hắn là tướng công của nàng! Vì thế hắn vẫn thản nhiên bước vào mà không xin phép chủ nhân của căn phòng a.

Vụt…

Hắn phất tay, ngọn nến đáng lẽ đã tắt nay lại bừng sáng. Hắn quét nhìn căn phòng một vòng, đồ đạc trong phòng vẫn giữ y nguyên như lúc nàng mới vào vương phủ.

Tiến đến bên giường, một vật nhỏ nhiều lông đang nằm ngủ say sưa trên giường nghe tiếng động vật nhỏ liền mở đôi mắt nhắm nhem của mình ra xem, sau khi nhìn thấy hắn liền coi hắn là không khí tiếp tục ngủ a.

Khuôn mặt hắn ngày thường luôn lạnh lùng nay lại có biểu cảm hết sức đặc biệt, tại sao nàng ta lại có thể để con mèo trên giường?!

Vật nhỏ kia đương nhiên là mèo con do nàng thương tiếc nhìn nó bị bỏ rơi bên đường đem về chăm sóc trong một lần trốn ra vương phủ đi chơi, chó con ngoài kia cũng là nàng mang về.

Không biết ba tháng nay nàng đã làm gì trong vương phủ này, hắn cảm thấy không biết nên nói lời gì. Cũng phải, nàng đã bảo rằng không làm phiền hắn nữa, cùng với đó hắn cũng sẽ không cho người theo dõi nàng. Bất chợt hắn thật muốn biết trong suốt ba tháng không gặp đó nàng đã làm gì.

Không nghĩ đến chuyện đó nữa, hắn đi đến bên bàn trang điểm, nơi đó cũng chỉ độc mỗi gương đồng cùng với mấy dây ruy băng để trên bàn, còn có một số cuốn sách. Kéo hộc bàn ra, bên trong lại có nhiều trang sức bất quá còn rất mới, dường như nó chưa từng được sử dụng. Hắn nhíu mày, hình ảnh nàng gặp hắn cuối cùng cũng chỉ bới đơn giản mà thôi, không có trang sức, trang điểm cũng không…

Bất giác ánh mắt hắn lại nhìn đến mấy quyển sách trên bàn kia, tựa đề của quyển trên cùng chính là "Tình thiên kiếp". Đây là loại sách gì? Hắn tò mò lật mở…

Không biết đã bao lâu, hắn khẽ nhíu mày khép sách lại dường như suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng hắn đặt sách lại ngay ngắn rồi rời đi, bước ra khỏi phòng hắn chợt nhìn lên bầu trời.

Đã hết một năm, hắn lại một mình đón năm mới, hắn có một loại hi vọng muốn cùng người nào đó cùng với mình đón một năm mới trọn vẹn… Hắn rốt cuộc cũng thu loại cảm xúc khó tả này trở về phòng của mình.

Sáng sớm hôm sau, hắn phải vào cung sớm thỉnh an thái hậu, lúc hắn rời đi cùng lúc nàng và Minh Ngọc trở về. Nàng uể oải nằm lăn ra giường, ngủ! Minh Ngọc cũng trở về phòng của mình. Một đêm thức trắng a, dù sao cũng không ai để ý đến nàng nên nàng vẫn cứ thoải mái vô tư lự, nhưng nàng lại không biết kế hoạch " sủng phi" bỏ dỡ lúc trước kia đã có vài phần hiệu nghiệm…

Những ngày sau đó hắn cũng không đến gặp nàng, bởi thái hậu muốn cùng hắn và hoàng thượng ở với người, thái hậu đã lâu không ở chung với hai nhi tử này rồi. Nàng lại bắt đầu lên kế hoạch du lịch khắp nơi, nhờ mấy quyển truyện mà nàng bán ra cũng kiếm được kha khá nên càng có động lực để đi a.

Có vẻ nàng không có duyên với hắn, khi hắn không ở vương phủ thì nàng lại ở lì trong phòng, khi hắn trở về nàng lại đi mất. Rốt cuộc chừng nào nàng và hắn mới lại gặp nhau?