Kế Hoạch Chinh Phục Quân Y

Chương 11: Vỗ tay hoan nghênh đánh cược



Vào mùa đông, ban ngày nhiệt độ còn ấm áp dễ chịu nhưng về đêm nhiệt độ giảm mạnh, sương trắng dày đặc bốc lên khiến người ta không khỏi rùng mình.

Trong thời tiết như vậy, việc tập hợp mỗi sáng vô cùng khổ sở.

Đã hơn một giờ đêm, trong doanh trại hết thảy đều yên lặng. Nguyên Soái nhìn thời gian, không chút do dự huýt còi, tiếng huýt sắc bén xuyên thấu yên tĩnh bầu trời đêm. Trong nháy mắt bóng người xôn xao hoạt động, ba phút sau, tất cả các thành viên đã sẵn sàng tập hợp trên sân chờ xuất phát

Dù sao nhóm binh lính này đã trải qua rất nhiều tôi luyện, buổi tối tập hợp khẩn cấp là chuyện bình thường. Mỗi tối trước khi đi ngủ đều thu xếp hành lý, tiếng còi vang lên liền nhanh chóng dậy mặc quần áo, gấp gọn chăn gối, động tác nhanh chóng, không chút náo loạn.

Nguyên Soái hài lòng gật đầu, điểm số xong, trầm giọng hô: “Nghỉ!”

“Các cậu đối với huấn luyện sinh tồn hoang dã đều đã quen thuộc! Nhưng lần này nội dung huấn luyện có chút thay đổi, nó được xây dựng phù hợp với kỹ năng và thể lực của các cậu, bao gồm trinh sát ẩn nấp ban đêm, sinh tồn trong thời tiết khắc nghiệt và thiếu thốn lương thực để thử thách ý chí của các cậu!”

Mọi người vừa nghe lời này liền chuẩn bị trước tinh thần. Trong doanh trại thời tiết vẫn khá tốt, ban đêm mặc dù lạnh, nhưng không đáp ứng được yêu cầu là huấn luyện trong thời tiết khắc nghiệt, bọn họ lần này hẳn là phải ra ngoài.

Sau khi Nguyên Soái giải thích ngắn gọn một số việc cần chú ý trong quá trình huấn luyện, anh cho bọn họ năm phút để chuẩn bị sau đó quay lại đây tập hợp.

Các chiến sĩ nhanh chóng trở về ký túc xá để chuẩn bị, ngoại trừ những vật dụng thiết yếu bắt buộc, không được mang thêm đồ ăn, có người còn lén nhét vài gói bánh quy nén, sôcôla vào quần áo.

Vừa đổi giày, Chu Tường từ trong gầm giường lấy ra cái hộp, bên trong giấu hai chai rượu, cẩn thận rót vào bình nước.

Mã Chấn Hổ nhét túi ngủ cá nhân vào trong chiếc ba lô lớn, ngoáy mũi ngẩng đầu lên, trợn mắt há hốc mồm nhìn Chu Tường: “Ồ quao, tiểu tử này còn giấu hai chai rượu ngon?”

Chu Tường không ngước mắt lên, cậu đổ đầy một bình và lấy một bình khác.

Mã Chấn Hổ đội mũ lên đầu, xoa hai tay vào nhau, cười lại gần: “Cậu cũng chia cho tôi chứ?”

Thiệu Chính nhíu mày: “A Tường, đừng nói là cậu muốn…”

Chu Tường vặn chặt nắp bình, cười nói: “Đúng vậy, huấn luyện trong thời kiện giá rét như này làm sao có thể thiếu rượu?”

Thiệu Chính có chút lo lắng: “Hay là thôi đi, vạn nhất bị phát hiện…”

“Sẽ không!” Mã Chấn Hổ hai mắt tỏa ánh sáng, dùng móng gấu vỗ vỗ bả vai Thiệu Chinh, “A Chính đệ đệ, yên tâm đi, có các ca ca che chở, sẽ không có chuyện gì đâu!”

Thiệu Chính ghét bỏ hất tay anh ra, tức giận mắng: “Cút đi! Trông chờ vào cậu che chở á, đội chúng ta nhất định xong đời! Cậu ngay cả ăn vụng chùi mép cũng không biết… Lần trước bị pháo oanh tạc còn chưa tởn hay sao?”

“Chuẩn bị xong chưa?” Phùng Duệ bước vào, nhặt ba lô lên và nói, “Mau đi tập hợp!”

Mọi người không nhiều lời, chạy lon ton đến sân tập hợp và nhảy lên xe đang chờ sẵn.

Trời còn chưa sáng, sương mù dày đặc núi rừng, đèn xe mở sáng nhưng tầm nhìn cũng chỉ thấy được phía trước vài thước cho nên xe chạy cực kỳ chậm, mọi người tựa vào xe mơ màng buồn ngủ.

Tờ mờ sáng, xe dừng ở bến, mọi người xuống xe với đôi mắt ngái ngủ.

Nhìn một đám binh lính bộ dáng ngã trái ngã phải, Nguyên Soái nhướng mày quát lớn: “Chỉnh trang lại quân dung! Một đám giống bộ dáng gì nữa!”

Mọi người đứng thẳng dậy, bước đi nghiêm chỉnh.

Niếp Duy An cùng Tống Đình Ngọc và Ngụy Tuyết cũng đi theo xuống xe, nhà ga bên cạnh có một cửa hàng McDonald’s, ba người bước nhanh đi vào mua điểm tâm.

Sau khi rửa mặt xong, tinh thần sảng khoái, Niếp Duy An cũng thèm ăn hơn. Trong cửa hàng không có khách, ở trong doanh trại trên núi lâu như vậy, rất hiếm khi tiêu tiền, ba người nhanh chóng mua một đống túi lớn túi nhỏ đồ ăn đi ra.

Nguyên Soái chống tay bên cửa kính xe, đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên trước mặt xuất hiện một chiếc túi ni lông, anh nhíu mày ngẩng đầu lên liền thấy Niếp Duy An một tay cầm chiếc bánh hamburger lớn, ngoạm một phát hết một phần tư chiếc bánh.



Nguyên Soái nhận lấy cà phê, nhướng mày nhẹ giọng nói: “Cám ơn!”

Tống Đình Ngọc từ phía sau đi tới, tay cầm một hộp gà viên, dùng ngón tay thon dài trắng nõn bốc một miếng cho vào miệng ăn ngon lành.

“Thiếu tá Nguyên, anh có muốn ăn chút gì không?”

Nguyên Soái nhìn tướng ăn như mãnh hổ của Niếp Duy An, lại nhìn tướng ăn nhã nhặn thanh tú của Tống Đình Ngọc, khóe miệng kịch liệt giật giật: “…Không cần, cám ơn!”

Sau khi mọi người lại ngồi trở lại xe, mùi thức ăn các loại nhanh chóng tràn ngập trong xe. Mọi người đều biết rất rõ đây có lẽ là bữa ăn no cuối cùng trước khi bước vào huấn luyện đặc biệt nên ai cũng cố gắng nhét thật nhiều thức ăn vào bụng.

Niếp Duy An và Nguyên Soái ngồi song song ở phía sau, bật máy tính bảng và mở bản đồ vệ tinh, hai người đã vạch sẵn lộ trình, giờ họ xác nhận lại một lần nữa trên đường đi.

Một giờ chiều, xe dừng ở chân núi. Từ chỗ này không đi xe lên được nữa, đành phải đi bộ.

Núi non hùng vĩ khiến người vừa xuống xe chưa kịp thưởng thức cảnh sắc thì tim đập loạn nhịp, không khỏi nở nụ cười chua xót.

Ngọn núi này còn chưa bị khai thác, trong núi ít người ở, tuy là mùa đông nhưng nhìn từ xa vô số thông xanh vẫn tươi tốt xanh tốt, càng làm tăng thêm cảm giác thần bí cho khung cảnh hùng vĩ của dãy núi nhấp nhô.

Nguyên Soái và thượng sĩ đích thân kiểm tra túi của họ và giữ lại tất cả thức ăn dư thừa, mọi người có rất ít đồ dùng và không có thiết bị điện tử nào, trong rừng núi nguyên sinh, cành cây rậm rạp che khuất mặt trời, vì vậy họ chỉ có thể dựa vào la bàn.

Lần này sẽ không chia đội, ai về đích trước sẽ thắng, những người còn lại sẽ tính điểm theo thời gian đến. Nói cách khác, sau khi mọi người bị đưa đến những nơi khác nhau, không chỉ phải cẩn thận với những nguy hiểm rình rập trong rừng rậm, mà còn phải đề phòng bị người khác phục kích. Bốn ngày sắp tới này, chưa nói đến nghỉ ngơi, mọi người đều phải đề cao cảnh giác, phải tính toán kỹ càng quân nhu của mình kẻo đói rét.

Huấn luyện sinh tồn không phải là bọn họ chưa từng trải qua, nhưng lần này là huấn luyện trong điều kiện thời tiết rất khắc nghiệt.

Ý chí của con người yếu ớt nhất là khi bị lạnh. Người ta nói rằng có hai phương pháp thường được sử dụng để thẩm vấn những tù nhân ngoan cố, một là liên tục thẩm vấn không cho tù nhân ngủ, hai là để cho tù nhân bị rét lạnh, lúc đó họ không chống cự được và để lộ sai sót của mình.

Nguyên Soái nói mấy câu đã xong nội dung nhiệm vụ, nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ bọn họ, liền cảm thấy tức giận, ánh mắt sắc bén liếc bọn họ một cái, cười lạnh nói: “Một đám vô dụng, mới có chút vất vả này đã sợ sao? Cút ngay!”

Mọi người kích động đến mức lập tức đứng thẳng dậy, đồng thanh hô to: “Chúng ta không sợ khổ, không sợ mệt!”

Nguyên Soái đi tới trước mặt, trầm giọng hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Luôn luôn sẵn sàng!”

“Lên đường!”

Các sĩ quan huấn luyện đưa nhóm binh lính đi. Niếp Duy An và những người khác lên xe buýt, đi theo đường chân núi đến địa điểm cắm trại, tranh thủ dựng lều trước khi màn đêm buông xuống để nghỉ ngơi.

Những nhiệm vụ này đều do lính hậu cần đi cùng đảm nhiệm. Niếp Duy An và Nguyên Soái đi vòng quanh đường núi để khảo sát địa hình, sau đó trở về nơi cắm trại trước khi trời tối, không chỉ dựng lều xong xuôi, ngay cả thông tin liên lạc và các thiết bị khác cũng đã được lắp đặt ổn thỏa.

Đêm đông vô cùng lạnh, mấy hôm trước trời vừa mưa, rừng cây rất ẩm ướt, mặc đồng phục huấn luyện vẫn còn run cầm cập, lỡ tay chạm vào cành cây trên đầu những giọt nước lạnh lẽo sẽ trượt xuống vào cổ áo khiến người ta rùng mình.

Chu Tường nhấp một ngụm rượu sau khi đi một lúc, dạ dày và ruột nóng như lửa đốt, điều này ít nhất khiến anh cảm thấy sảng khoái. Những người khác không có điều kiện tốt như vậy, mệt mỏi thế nào cũng không thể dừng lại, không hoạt động cơ thể sẽ lạnh không chịu nổi.

Cái đói, cái rét khắc nghiệt lúc nào cũng bủa vây lấy họ, núi rừng bao hiểm nguy rình rập, những người này bước đi rất chậm chạp. Khi trời rạng sáng, ước tính họ mới đi được chưa đầy 1/5 quãng đường, với tốc độ này, họ không thể đến đích trước giờ quy định được.

Cũng may ban ngày đi nhanh sẽ dễ hơn, nếu nhanh nhẹn thì có thể chợp mắt nửa tiếng vào buổi trưa khi trời ấm nhất.

Bên này binh lính đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, bên kia Nguyên Soái một chút cũng không thả lỏng, ngồi trước thiết bị cả đêm, sợ nghe thấy chuông báo động.

Vào buổi sáng, Niếp Duy An dùng bếp cồn để nấu một nồi mì, Ngụy Tuyết và Tống Đình Ngọc đã xúc động rơi nước mắt khi được ăn một bát mì nóng hổi trong thời tiết lạnh giá, ngay cả Niếp Duy An bắt họ tăng cường tập luyện mà họ cũng không phản đối, ăn no xong ngoan ngoãn đi chạy bộ quanh núi.



Niếp Duy An nghĩ nghĩ, sau đó bưng một bát mì đến lều chính.

Nguyên Soái kinh ngạc nhìn cô một cái, nhận lấy bát mì, nhàn nhạt nói: “Cám ơn.”

Niếp Duy An nhún vai, kéo ghế ngồi xuống, bấm vào hình ảnh vệ tinh giám sát, thản nhiên nói: “Không có gì, vừa lúc nấu nhiều thôi!”

Nguyên Soái cắn một miếng mì, nói với giọng điệu rất tự nhiên: “Ăn ngon… Lần sau bỏ thêm ớt vào.”

Đồ kén cá chọn canh… Lần sau có dư cũng đổ cho heo ăn chứ không mang qua cho anh nữa!

Niếp Duy An trợn tròn mắt không nói nên lời, không thèm để ý đến anh, thấy nhóm binh lính không có gì ngoài ý muốn, liền đóng trang lại.

Nguyên Soái thật sự đói bụng, khịt mũi ăn sạch sẽ bát mì, lau miệng nhàn nhạt nói: “Chúng ta sáng sớm đã định lộ trình, hai ngày đầu sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu họ muốn đến đúng giờ vào ngày cuối cùng thì nhất định họ phải bơi.”

Niếp Duy An thở dài: “Cái này tôi cũng lo lắng, lạnh như vậy, nếu như bị chấn động cái gì sẽ gặp nguy hiểm!”

Nguyên Soái trong lòng cũng lo lắng nhưng trên mặt không lộ ra, thản nhiên nói: “Nếu như không vượt qua được khó khăn này, sau này bọn họ cũng không cách nào sống sót trên chiến trường thật sự.”

Niếp Duy An biết những gì anh nói là đúng, nhưng cô chỉ không thể giống anh thản nhiên như vậy, tự giễu cười cười nói: “Dù sao, bên bờ vẫn có cứu binh ẩn nấp… Nhân tiện, anh nghĩ ai trong số họ sẽ đến đích đầu tiên?”

Nguyên Soái nhướng mày, không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô nghĩ ai sẽ đến trước?”

Niếp Duy An nghĩ nghĩ nói: “Tôi không biết… Thiệu Chính có thể lực tốt nhưng tính cách bốc đồng, dễ bị bại lộ. Chu Tường cẩn thận, nhưng thiếu sức chịu đựng. Mã Chấn Hổ… Thật khó để nói, cũng khá thông minh! Nhưng người đầu tiên về đích phải có chiến lược tốt nhất, biết cách sử dụng quân nhu một cách hợp lý, dù sao thì lương thực phát cho bọn họ cũng không đủ dùng.”

Nguyên Soái lắc đầu: “Tôi không nghĩ như vậy, nhưng tôi cho rằng người đến đích sớm nhất sẽ là người ăn hết lương thực của mình trước nhất!”

Niếp Duy An kinh ngạc: “Tại sao?”

Nguyên Soái nhìn cô đầy ẩn ý, ​​đột nhiên bí hiểm đề nghị: “Chúng ta đánh cược một ván đi?”

“Cược cái gì?” Niếp Duy An hoàn toàn bị kích thích tò mò.

Nguyên Soái cười thần bí: “Cược xem ai đoán đúng! Người nào thua…”

Nguyên Soái gõ gõ cái bát trong tay, “Sẽ phải nấu một bát mì hợp khẩu vị cho người thắng!”

Niếp Duy An nghĩ nghĩ, cảm thấy cho dù thua cũng không gì tổn thất, nấu một bát mì không thành vấn đề, hơn nữa cô không nghĩ rằng mình sẽ thua, huống chi… Cô thật sự rất muốn nhìn xem một Đại Soái hiên ngang khi mặc tạp dề xuống bếp là bộ dáng gì!

Niếp Duy An không lo lắng, liền gật đầu vui vẻ đồng ý: “Được!”

Nguyên Soái lộ ra nụ cười thỏa mãn khó có thể nhận ra, vươn tay nói: “Vỗ tay hoan nghênh đánh cược?”

Niếp Duy An lạnh lùng cười, đập một cái thật mạnh vào tay anh.

— Hết chương 11 —

 

 

------oOo------