Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 93: Sư tôn của bổn toạ ai dám động vào!



(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Sinh hồn của Sở Vãn Ninh, lúc này đã vào trong kết giới.

Nơi đi qua toàn quỷ ảnh lắc lư, quỷ quái bay qua. Nhưng kỳ quái chính là những thân hình huyết nhục mơ hồ đó, ai trước khi chết, cũng đã bị móc tim, lồng ngực họ trống không, hoặc là có máu thịt treo bên ngoài, còn có thể nhìn thấy xương sườn trắng trắng.

Sở Vãn Ninh biết có chuyện lạ, nhưng kết giới phòng ngự ở trấn Thải Điệp ngày càng yếu, y không dám ở lại lâu, đành nhanh chóng tới dinh thự Trần gia.

Tới bên ngoài Trần trạch, ở bốn phía đông tây nam bắc, lại có các đỉnh cao bằng nửa người. Bốn đỉnh, mỗi cái đều phủ khói mờ. Nhưng khói kia không phải màu trắng, mà chia thành đỏ, xanh, nâu, vàng.

Trong đỉnh, chứa đầy máu tươi, nhưng mà bên cạnh, lại thấy một đống thịt đỏ chót.

Tim người!

Bốn đỉnh lò kia, mỗi cái đều nhét đầy, là tim người chết trong trấn Thải Điệp!

"Tụ Sa Thành Tháp..."

Sở Vãn Ninh lẩm bẩm.

Y bỗng nhiên hiểu ra vì sao mình và Mặc Nhiên điều tra bao ngày, lại không thấy kẻ thần bí kia truy tìm linh thể tinh hoa nữa—— gia hỏa kia điên rồi, thế mà hắn lại làm tới bước này!

Cái gọi là Tụ Sa Thành Tháp, chính là móc những trái tim cùng thuộc tính ra, đủ trăm trái, tuy không bằng linh thể tinh hoa, nhưng người chết oan oán lệ ngút trời, cũng sẽ tạo thành sức mạnh không nhỏ.

Nhưng vì sao lại là trấn Thải Điệp?

Vì sao nhất định là La Tiêm Tiêm...

Rảo bước vào viện của Trần gia, trong sảnh đường, Trần viên ngoại và Trần lão phu nhân đã song song treo cổ tự tử, tim của họ cũng bị móc ra, nhưng lại không giống những thi thể dân trấn ngoài kia, từ phần eo hai người trở xuống đã bị sức mạnh ghê gớm nào đó xé rách thành từng mảng, đã không nhìn ra dáng vẻ ban đầu từ lâu.

Tìm tòi trong đại sảnh một vòng, không thấy bóng dáng La Tiêm Tiêm, lại đi sâu vào, đến từ viện, nhìn thấy trước bài vị tổ tiên Trần gia có một bát thịt nát. Nhìn kỹ, trong đống thịt nát còn có nửa con mắt, một đốt ngón tay...

Sở Vãn Ninh thấy cảnh buồn nôn này, đang muốn rời đi, đột nhiên, y nghe thấy trên đầu truyền đến một tiếng cười thanh thúy.

Bỗng nâng mắt lên, đèn lồng giấy trắng tung bay, ánh nến tự vụt sáng.

La Tiêm Tiêm ngồi trên xà nhà, đôi chân trần trắng nhỏ như ngọc, mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, đang lắc lư, nghiêng đầu nhìn Sở Vãn Ninh.

"Ôi trời, phát hiện ra ta rồi."

Nàng cười duyên, tuy rằng diện mạo như trong trí nhớ, nhưng giữa khuôn mặt vui vẻ, lại không giống vẻ thẹn thùng ngượng ngùng của vong hồn Sở Vãn Ninh biết. Nàng kiêu ngạo, nóng như lửa, đôi mắt vẫn tròn xoe, lại lóe ánh đỏ như máu yêu dị.

La Tiêm Tiêm, ma hóa.

Thiên Vấn thẩm quỷ, chỉ được một lần. Sở Vãn Ninh khi tới trấn Thải Điệp phục ma, đã dùng Thiên Vấn thẩm nàng rồi, cách này không thể dùng lần hai. Cách duy nhất, chính là áp chế ma tính trong linh hồn nàng, gọi bản tâm của nàng về, rồi hỏi chuyện.

Sở Vãn Ninh nói: "La Tiêm Tiêm, ngươi làm gì đây?"

Trận pháp đã kết trong tay áo, vận sức chờ phát động.

"Hì." Cô nương xinh xắn lanh lợi giòn giã nói, "Ta đang vui, ai cần ngươi quan tâm."

Sở Vãn Ninh lắc đầu, mày hạ càng thấp, ấn đường hiện lên một nếp nhăn, như khắc lên.

"Trong bát kia, là đệ đệ của Trần Bá Hoàn?"

"Ồ, ngươi bảo hắn hả." La Tiêm Tiêm chẳng chút để ý nói, "Bên trái mới đúng, bên phải kia là ả tiện nhân họ Diêu bị lão nương băm nát."

"...!"

"Ai bảo ả xui xẻo, không nhìn trúng người khác, cố tình ỷ mình là thiên kim huyện lệnh, muốn cướp chồng của lão nương. Nên băm nát vụn mới tốt!"

La Tiêm Tiêm lúc này đã hoàn toàn mất trí, khác hẳn tính nết trời sinh như hai người, càng không nhận ra vị trước mắt là "Diêm La ca ca" minh oan giải tội cho mình.

Sở Vãn Ninh nghe nói Trần Diêu thị cũng bị phanh thây, lòng càng lạnh, trầm giọng hỏi: "Thế... Tiểu muội Trần gia..."

"Muội ấy tốt với ta, ta không tệ bạc với muội ấy."

La Tiêm Tiêm nói, cười mỉm, môi đỏ tươi diễm lệ, như phủ máu.

Nàng xoa bụng mình, sáng lạn nói:

"Nên muội ấy ở đây."

"Ta ăn muội ấy rồi. Thế thì muội ấy có thể ở cạnh ta, sẽ không bị người khác bắt nạt."

"... Ngươi thật sự điên rồi."

Lời còn chưa dứt, ánh sáng trong tay đã lóe lên, ánh kim như mũi nhọn thoáng chốc chiếu rực cả căn phòng. Sở Vãn Ninh phi thân lên, trong tiếng kêu kinh hãi của La Tiêm Tiêm đập pháp chú lên trán nàng.

Lệ quỷ thét lớn!

Tấn công thần tốc, thân thủ Sở Vãn Ninh nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt đã tạo ra mười sợi xích ánh kim rạng rỡ, trói chặt La Tiêm Tiêm.

Ngón tay thon dài lành lạnh của y, ấn lên ấn đường nàng. Ánh sáng trong mắt chớp động, như có điện, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng, trầm như lôi vân.

Môi mỏng nhạt màu khẽ mở, niệm pháp chú.

Hai mắt La Tiêm Tiêm trợn lớn, miệng chảy nước miếng, khuôn mặt vốn tú mỹ xinh đẹp vặn vẹo: "Câm mồm, thả ta ra! Ta nợ máu trả bằng máu, thì đã làm sao!"

Sở Vãn Ninh không thèm để ý, con ngươi thanh lãnh hạ xuống, ánh sáng đầu ngón tay càng chói.

"A——!" La Tiêm Tiêm điên cuồng khóc thét lên, "Thả ta ra! Thả ta ra!! Đầu ta đau quá! Ta không chịu nổi!!!"

Nàng thê thảm kêu lên, bỗng nhiên ngừng la hét, đáy mắt tràn ngập huyết quang, khóe miệng âm thầm cong lên.

Hai tiếng cười quỷ quyệt vang lên.

"Ngươi mong ta kêu như vậy nhỉ? Vị tiên quân này?"

"!"

Mắt phượng của Sở Vãn Ninh mở lớn, gần như thu tay lại trong nháy mắt, phóng thân tránh xa.

Bóng trắng nhanh chóng, khó khăn lắm tránh được toái hồn chưởng La Tiêm Tiêm đánh tới, phiêu nhiên đứng dưới hành lang, lụa trắng tung bay.

La Tiêm Tiêm chậm rãi ngồi thẳng dậy, vẻ mặt đau đớn đã biến mất, nàng chẳng phải chịu ảnh hưởng nào từ tịnh hóa chú của Sở Vãn Ninh, linh lực ngược lại còn mạnh hơn khi nãy!

"Chỉ bằng tịnh hóa chú, cũng muốn làm ta bị thương."

La Tiêm Tiêm cười lạnh.

"Lão nương ăn hơn ngàn chi khí người sống trong trấn này, chỉ còn một đêm cuối cùng để luyện hóa thân thể phàm nhân. Đến lúc đó ta có thể cứu Trần lang về từ địa phủ, bọn ta song túc song phi, rời xa hồng trần. Sao ta có thể thất bại trong gang tấc, hỏng hết trong tay đạo sĩ ngươi được!"

Bản tính nàng đã mất, chấp niệm duy nhất trong lòng, chính là vĩnh thế không phân ly với Trần Bá Hoàn.

Lòng Sở Vãn Ninh khẽ động, trầm giọng hỏi: "Ai nói với ngươi, làm vậy có thể luyện hóa thân thể phàm nhân?"

"Liên quan gì tới ngươi!"

Sở Vãn Ninh lãnh đạm nói: "Kẻ này nói bậy nói bạ, nguyên thân của ngươi đã tan thành tro bụi, muốn trùng tu phàm thai, nhất định phải vào luân hồi. Nào có cái đạo lý hấp thụ hơn ngàn chi khí người sống thì có thể trọng sinh. Hắn lừa ngươi tàn sát toàn bộ người trong trấn, chỉ vì gom cho đủ tim, tụ thành linh lực, làm chuyện mình muốn làm."

"...!" La Tiêm Tiêm bỗng trợn to mắt, "Không thể nào! Hắn không lừa ta!"

""Hắn" là ai?"

"Hắn... Hắn là..." Yên lặng mấy phần, La Tiêm Tiêm thét dài, ôm đầu gào lớn, "Ta không biết! Ta không biết! Ta muốn nhục thân! Ta muốn sống! Ta không thể chết!!!! Hắn không lừa ta... Hắn không lừa ta... Là ngươi lừa ta... Đúng, là ngươi!!!"

Lụa đỏ lạnh thấu xương, nữ quỷ rít gào vươn lợi trảo, đánh về phía Sở Vãn Ninh!

Cùng lúc đó, trên bầu trời bỗng truyền đến một ánh sét bất an, Sở Vãn Ninh né công kích của La Tiêm Tiêm, nâng mắt liếc qua, thấy kết giới phòng ngự đã bị sát khí ngút trời trong trấn Thải Điệp xé mở một vết nứt dài nhỏ, khí tức của người sống bên ngoài tràn vào, bốn phương tám hướng, cương thi rống lên!

Kết giới bị phá.

Không kịp nữa rồi!

Nếu không thể gọi thần thức của La Tiêm Tiêm về, chỉ còn có thể chọn tru sát tại đây.

Vậy thì tất cả manh mối đều bị cắt đứt...

Ngoài kết giới phòng thủ, Lý Vô Tâm nhìn qua vết nứt doạ người giữa không trung, nghiêm giọng quát Tiết Chính Ung: "Còn không tu bổ? Tu bổ mau đi! Kết giới này mà bị phá, hơn ngàn tử thi xông ra, ngươi và ta cản nổi chắc?"

"Chờ một chút nữa!" Sắc mặt Tiết Chính Ung cũng khó coi, trán rịn mồ hôi chảy xuống to như hạt đậu, "Tuyệt đối đừng tu bổ, Ngọc Hành vẫn còn ở trong. Chờ lát nữa."

Lý Vô Tâm thầm mắng một tiếng, thấy kết giới gần như phá lỗ lớn, tim đập thình thịch, cả giận nói: "Nếu chờ lát nữa kết giới mà tổn hại, đương nhiên sẽ xảy ra một trận ác đấu, máu đổ thành sông, ta xem ngươi làm sao ăn nói với toàn bộ Tu Chân Giới!" Nói xong quay đầu lớn tiếng chất vấn đệ tử, "Pháo truyền tin đã phát chưa? Tám phái còn lại khi nào tới?"

Đệ tử chịu trách nhiệm đưa tin gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: "Tám đại môn phái đều nói giờ là chuyện trọng đại, cần bẩm tấu với chưởng môn trước. Sau khi chưởng môn cùng trưởng lão bàn bạc quyết định, mới có thể đến đây dẹp loạn."

"..." Khuôn mặt Lý Vô Tâm càng đen như đáy nồi, "Nho Phong Môn đâu? Nam Cung tiên trưởng luôn quyết đoán kinh người, sao cũng chậm trễ tới vậy?"

"Chuyện này..." Đệ tử kia không biết trả lời sao, chợt thấy linh phù truyền âm bay tới, đọc qua quá đỗi vui mừng, luôn miệng nói, "Nho Phong Môn đến rồi! Nho Phong Môn mới đưa tin, nói lập tức sẽ phái đệ tử đến đây trấn tà!"

Quả nhiên, chưa đầy một chén trà, chân trời bỗng cuồn cuộn bay tới một tầng mây xanh, đến gần, nào phải là mây, mà là hơn nghìn người đen nghịt, từng hạc huy thanh lam, vô cùng chỉnh tề, như nhạn trận phá không, ngự kiếm đến đây.

Hai người đi đầu, chính là Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích.

Nam Cung Tứ cưỡi yêu lang Não Bạch Kim của hắn, tay cầm cung ngọc, lưng đeo túi đựng tên, uy phong lẫm liệt, vẻ mặt thiếu niên phách lối khinh cuồng.

Diệp Vong Tích vẫn mặc một bộ hắc y, khoác thêm áo choàng thêu đồ đằng hạc tiên của Nho Phong Môn, giữa lông mày bảy phần anh tuấn, ba phần tú lệ.

"Tình hình sao rồi?!"

Nam Cung Tứ nhìn thấy kết giới phòng ngự nứt toác sắp nổ tung, ánh mắt liếc qua đám người một vòng, bỏ qua luôn nhóm Tử Sinh Đỉnh của Hạ Tu Giới. Đáp xuống trước trang chủ Bích Đàm Trang, người duy nhất xứng nói chuyện với hắn.

"Lý Vô Tâm! Kết giới đã nứt thế này rồi, các ngươi còn đứng ngốc ở đây, không biết tu bổ à?!"

Mặc dù tuổi tác của Lý Vô Tâm lớn hơn Nam Cung Tứ nhiều, nhưng người ta là con trai độc nhất của chưởng môn đại phái đệ nhất thiên hạ, bị giáo huấn mà mặt già đỏ cả lên, cố hết sức nhịn lại, nặn ra một nụ cười.

"Nam Cung thiếu chủ, có mấy chuyện cậu không biết, không cho tu bổ kết giới, chính là ý của Tiết chưởng môn..."

Một câu này, ném khoai lang nóng cho Tiết Chính Ung.

"Tử Sinh Đỉnh?"

Nam Cung Tứ liếc qua Tiết Chính Ung, hừ một tiếng, cũng không biết là cười lạnh hay còn có ý gì khác.

Sau đó hắn phất tay, nói với hầu cận của mình: "Mẹ nó đi tu bổ ngay, lải nha lải nhải, còn tưởng là chuyện lớn thế nào."

Diệp Vong Tích muốn cản hắn: "Thiếu chủ——"

Nam Cung Tứ căn bản không thèm nhìn y, càng kỳ quái là, Tống Thu Đồng cũng đến. Nhưng hôm nay nàng không đứng cạnh Diệp Vong Tích, mà là đứng hầu bên Nam Cung Tứ, vẫn dùng lụa trắng che mặt, rũ đôi mắt xinh đẹp, dáng vẻ nghe lời.

Đệ tử Nho Phong Môn làm việc không chút dây dưa, chỉ nghe theo lệnh thủ lĩnh mình. Đặc biệt là nhóm hầu cận mà con ngựa hoang Nam Cung Tứ kia dạy ra, nhóm người này căn bản không nghe khuyên bảo giải thích, động tác đồng loạt bắt đầu kết ấn bày trận.

"Dừng tay!"

Tiết Chính Ung vừa cắt ngang chiêu thức của bốn năm người, vừa quay đầu lại, đã thấy đệ tử khác kết ấn tu bổ, một ánh sáng xanh vọt tới khe hở trên kết giới.

Tiết Chính Ung đột nhiên biến sắc, hô: "Ngọc Hành!!"

"Rầm!" một tiếng, ánh lửa văng khắp nơi.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên có ánh sét đỏ chói đánh xuống, cắt ngang ấn tu bổ ngay trước khe!

Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy thanh niên cầm dây liễu ngự kiếm đứng trong không trung, đang thủ ở kết giới. Thanh niên kia mặt mày vốn hòa khí sáng lạn, như mang theo ấm áp từ nhỏ, mà lúc này ánh mắt hắn sắc bén, như ngọn đuốc, dây liễu trong tay đỏ như máu, từng lá tóe lửa.

Mặc Nhiên ép thấp mày, đứng trong không trung, lành lạnh nói: "Ta mẹ nó đã nói, không ai được phép động vào kết giới này. Các ngươi bị điếc đấy à? Nghe không hiểu tiếng người hả?!"

Tuy hắn ghét Sở Vãn Ninh, nhưng dù sao đó cũng là thù oán riêng của hai người họ.

Cho dù kiếp trước hay kiếp này, trừ hắn ra, ai muốn chạm vào một sợi tóc của Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên đều cướp mạng chó của kẻ đó.

Hắn từng nói, người hắn ghét, chỉ có thể để hắn giết, để hắn hủy hoại, để hắn bắt nạt.

Hắn dưới cơn thịnh nộ, không khỏi để lộ mấy phần thô bạo, khí tức quanh người đâu còn là công tử hi hi ha ha, trêu mèo ghẹo chó ăn chơi trác táng ngày thường?

Đừng nói người Nho Phong Môn, ngay cả Tiết Chính Ung, Tiết Mông, thậm chí là Sư Muội, thấy Mặc Nhiên như vậy, nhất thời đều ngây ngẩn cả người.