Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 292: [Tử Sinh Đỉnh] Lòng quân sâu như biển



Edit: Chu

Beta:

Đạp Tiên Quân quay đầu lại, thấy Tống Thu Đồng y quan hoa mỹ, nhu nhược động lòng người, đang dẫn theo một hàng tùy tùng tới gần.

Tay hắn vươn ra vén mành ngừng lại, bất động thanh sắc mà kéo rèm trúc xuống che kín mít, sau đó hỏi: "Làm sao?"

"Thiếp thân rảnh rỗi không có việc gì làm, tùy tiện đi tiêu thực một chút thôi." Tống Thu Đồng chỉnh đốn trang phục thi lễ, ánh mắt mềm mại uyển chuyển mà nhìn tới phía xe ngựa, "A Nhiên muốn ra ngoài ư?"

"Tới trấn Vô Thường dạo chợ đêm."

Ả cười tươi sáng, biểu tình kính cẩn nghe theo lại không mất thân cận: "Đường xá gần như vậy còn phải dùng xe ngựa. Không phải đi một mình ư?"

Lúc đó tính kiên nhẫn của hắn với ả không ít, vì thế nở một nụ cười: "Không phải đi một mình."

Sóng mắt Tống Thu Đồng lưu chuyển, ánh mắt dừng trên nơi đạp chân của hoàng toan kia, nữ tử tâm tư cẩn thận, chỉ vừa liếc qua đã có đáp án. Biểu tình ả đầu tiên hơi cứng lại, sau đó lộ vẻ mặt vui vẻ nói: "A, chẳng lẽ là Sở phi muội muội?"

"..."

Quả thực có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Sở Vãn Ninh trong xe ngựa sau khi nghe thấy xưng hô này, Đạp Tiên Quân nén cười: "Ừ. Là y*."

(*Trong tiếng Trung, nàng ấy và hắn/y đọc giống nhau)

Thần thái trên mặt nữ nhân càng tươi đẹp mỹ lệ hơn, quả thực muốn khiến mây màu tía phía chân trời ảm đạm thất sắc: "Thật sự tốt quá, ở cung đình suốt ba năm, cũng chỉ có mỗi ngày đại hôn có thể gặp Sở phi muội muội, nhưng đội khăn voan suốt. Hôm nay là ngày lành gì đây, thế mà lại có thể gặp được."

Ả nói: "A Nhiên có nguyện ý để hai tỷ muội chúng thiếp gặp nhau không?"

Đạp Tiên Quân lắc đầu: "Tính tình y không tốt, gặp người sống sẽ không thoải mái. Cho dù đó có là người câm. Đừng gặp."

Tuy Mặc Nhiên nói gì Tống Thu Đồng luôn nghe nấy, nhưng lúc này khó nhịn tâm tư lại. Huống chi ả có thể nói là đã chất chứa oán hận từ lâu với Sở phi này, từ ngày thành hôn ấy vô cớ phải chịu nhàn ngôn toái ngữ, ả cảm thấy nhục nhã. Sau đó nghe thấy càng nhiều cung nhân nhàn ngôn toái ngữ, nói đêm tân hôn đế quân ở trong phòng Sở phi tới tận gần hoàng hôn ngày thứ hai mới ra.

"Một đêm cũng chưa ngừng nghỉ, động tĩnh kia thật sự muốn lấy mạng người ta."

"Nghe người trực đêm nói, bọn họ bấm đầu ngón tay đếm, bảo ít nhất cũng phải làm bảy tám lần, bệ hạ cũng quá sung mãn rồi."

Còn có cả tiểu cung nữ cười hì hì nói: "Không phải sung mãn là Sở phi nương nương ư? Cả đêm tới tận lần thứ bảy thứ tám, có lẽ rất nhanh sẽ có tiểu hoàng tử thôi."

Có điều khiến Tống Thu Đồng không chịu nổi nhất lời xì xào nói nhỏ là chuyện khác, tỷ như "Hoàng Hậu nương nương xinh đẹp như vậy, không ngờ tới đêm tân hôn thế mà lại bị thất sủng", "Đây căn bản không hợp lễ chế, bệ hạ cũng quá không để mặt mũi cho nương nương rồi".

Ả cảm thấy mặt như bị Sở phi chưa từng thấy mặt tát cho một cái, nóng rát đau đớn này suốt ba năm chỉ tăng chứ không giảm.

Sau này, ngay cả tì nữ tâm phúc của ả lòng cũng sinh oán hận, cắn răng nảy sinh ác độc oán trách: "Cũng không biết là hồ ly tinh ở núi nào tu thành, mê hoặc bệ hạ choáng váng đầu óc như thế."

Ngược lại còn khuyên ả: "Nương nương đừng khổ sở quá, người xem bệ hạ gần như đêm nào cũng ở chỗ ả ta, nhưng không thấy ả mang thai, nghĩ tới thân mình chôn vùi ở đó sẽ không tốt, đời này không có được con nối dõi. Bệ hã cũng chỉ chơi đùa với ả ta thôi, sớm muộn gì cũng sẽ phát chán."

Tống Thu Đồng miễn cưỡng cười, có ít lời, làm sao ả có thể diện để nói ra?

Số lần hoan ái của ả với hắn không nhiều lắm, hắn đều cẩn thận tới cực điểm, cũng không muốn để ả có thai. Lần duy nhất nguyện phát tiết trong nơi ôn nhu hương của ả, là không lâu trước đây, sau khi hắn uống say cãi nhau lớn cùng Sở phi, tới giữa nửa đêm mới tới nơi của ả.

Khi đó ả đã ngủ say, lúc mành bỗng dưng bị xốc lên, đối diện với cắp mắt đỏ tươi mất lý trí. Ả thậm chí còn không kịp phản ứng, đã bị hắn lật người lại xé rách đồ lót, thô bạo lỗ mãng mà làm. Trong tra tấn lỗ mãng điên cuồng, búi tóc ả bị hung hăng kéo lại, ả nghe thấy hắn thở dốc bên tai: "Ngươi giấu ta trộm viết thư cho ai? Ngươi để ý tới hắn như vậy?"

Trong lúc mây mưa, nàng bị kích tới nhũn cả người, lại nghe thấy hắn nỉ non phía sau mình: "Ngươi không thể gặp bất cứ ai... Không thể đi bất cứ đâu... Ngươi chỉ có thể làm Sở phi của bổn toạ... Cho dù có không cam lòng đi nữa..."

Tống Thu Đồng hồi thần từ ký ức khiến người ta bị sỉ nhục, ả sửa sang lại thần sắc cho tốt, cong lên đôi mắt đẹp lấp lánh cười nói: "Tuy nói bệ hạ không ngại lễ nghĩa, nhưng dù sao cũng là tỷ muội, thiếp muốn gặp muội ấy, tặng cho muội ấy chút lễ mọn mà thôi."

Tay Đạp Tiên Quân đặt trên màn trúc không có ý định buông xuống: "Y gì cũng có rồi. Cũng chẳng thiếu gì đâu."

Nếu lời nói ra đã tới mức này, Tống Thu Đồng cũng hết kế sách có thể làm được, chỉ đành ôn thanh nhuyễn ngọc nói với đế quân vài câu, ánh mắt trông mong nhìn hắn lên xe ngựa, đi xa cùng hồ ly tinh kia.

Mà sâu trong màn trúc, trên ghế đệm, Đạp Tiên Quân nhịn cười tới đau cả cơ bụng, vẫn tiếp tục nghiêm trang nói: "Bổn toạ thân là đế quân, chuyên sủng ngươi suốt từ trước, có lẽ không ổn rồi."

"..."

Sắc mặt Sở Vãn Ninh tối sầm, nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ, không rên một tiếng.

Ánh nắng màu cam chiếu xuyên qua mành mỏng vào, chiếu lên gương mặt y tầng tầng lớp lớp quang ảnh trong suốt. Đạp Tiên Quân nhìn chằm chằm một lát, dựa tới gần, dứt khoát nằm lên đùi y.

Lưng Sở Vãn Ninh thẳng tắp cứng đờ, cũng không nhìn hắn, mà hỏi: "Ngươi không nóng à?"

"Giọng ái phi lạnh như thế, có thể giải nhiệt giảm nhiệt độ rồi."

"..." Sở Vãn Ninh rốt cuộc cúi đầu liếc hắn, ánh mắt còn lạnh hơn cả giọng.

Y thật sự cảm thấy phẫn nộ, không có nam nhân nào nguyện ý trở thành phi tần của một nam nhân khác, một tiếng Sở phi muội muội kia của Tống Thu Đồng đã làm y khó nuốt trôi, đến đuôi mắt của y cũng ửng hồng, vì bị sỉ nhục.

Lúc đầu Đạp Tiên Quân phong y làm phi, cũng vì để y nếm thử loại cảm giác không bằng cả nữ nhân. Tống Thu Đồng là thê, mà y đường đường là Bắc Đẩu Tiên Tôn, thế mà lại chỉ được phong cho một cái danh vãn bối là thiếp.

"Giận rồi?"

"..."

"Bổn toạ không để ngươi gặp ả, ngươi còn ấm ức cái gì nữa chứ?"

Đạp Tiên Quân vốn còn muốn đùa cợt người nam nhân này, nhưng chiều hôm chợt loé, ánh hoàng hôn chiều tà chiếu vào màn trúc, chiếu sáng mặt Sở Vãn Ninh. Đạp Tiên Quân nhận ra cặp mắt kia lạnh băng xa cách như thế, vì thế giật giật môi, chung quy cũng chẳng nói gì.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy thật không thú vị.

Hai người cũng chẳng nói nữa.

Tới trấn Vô Thường, thất thất bát bát mua rất nhiều đồ. Kẹo đường, bánh hoa, hồ lô ngâm đường, đèn lồng, có thể mua đều mua, chất trong xe ngựa. Nhưng Sở Vãn Ninh chỉ nhìn náo nhiệt ngoài màn trúc, cũng không để ý tới trong màn trúc rực rỡ muôn màu.

Làm thế nào cũng không thấy Sở Vãn Ninh cao hứng, Đạp Tiên Quân không khỏi có chút bực bội.

"Được rồi, đêm nay không về nữa." Hắn bỗng nhiên nói, "Ở lại trong trấn đi."

Hắn ra lệnh cho mã phu tìm khách điếm, phủ thêm mũ áo choàng lên cùng Sở Vãn Ninh vào trong.

Tiểu nhị đang ngáp, thấy khách nhân lập tức xốc lại tinh thần, ngáp một nửa liền cười tủm tỉm hỏi: "Khách quan ở trọ ư?"

"Cho một gian phòng."

Tuy rằng mặt Sở Vãn Ninh bị mũ che đi không thấy rõ lắm, nhưng dáng người khí độ rõ ràng là một nam tử, tiểu nhị không khỏi tò mò mà đánh giá.

Sở Vãn Ninh nói: "... Hai phòng."

Nghe y nói vậy, cơn giận Đạp Tiên Quân vẫn luôn đè nén chợt dồn lên đầu: "Quan hệ của ta với ngươi thế nào, dùng hai phòng để che tai mắt người ngoài à?"

Nếu nói ánh mắt tiểu nhị lúc nãy là ngờ vực, thì giờ chính là chợt bừng tỉnh.

Đạp Tiên Quân rất hài lòng với loại ánh mắt này của tiểu nhị, thậm chí còn có chút khuây khỏa ác độc. Phòng mở, hắn lập tức kéo tay Sở Vãn Ninh, vừa vào phòng còn chưa đóng kín cửa, đã chặt chặt chẽ chẽ hôn lên, môi lưỡi vội vàng dây dưa kịch liệt.

Hoa văn trên gỗ nho ngoài cửa sổ, vạn nhà sáng đèn, nhưng ánh sáng đó chẳng liên quan tới họ, hắn ấn Sở Vãn Ninh trên giường lớn, tiếng kẽo kẹt ái muội vang lên, hắn nghe thấy Sở Vãn Ninh khẽ than một tiếng.

"Mặc Nhiên, ngươi như vậy là có ý gì."

"..."

"Chúng ta như vậy còn có ý gì được."

Những lời này quá bén nhọn, nên qua lâu rồi nhớ lại, ngực vẫn nhói đau.

Đạp Tiên Quân mở mắt ra.

Hắn vẫn đứng trước Hồng Liên Thuỷ Tạ, những chuyện cũ đó đều đã qua.

Nhưng không biết vì sao, trước mắt hắn tựa như luôn có hư ảnh chớp động, bên tai hình như có tiếng mưa rơi tầm tã, hắn tựa hồ là u hồn trong đêm, xuyên qua cửa sổ gỗ nho khắc hoa văn nhìn trộm vào.

Hắn thấy được căn phòng như vậy, vẫn là hai người như thế, không giống chỉ có mưa to ngoài cửa sổ, cùng loại không khí yêu say đắm trên giường.

Hắn thấy mình cùng Sở Vãn Ninh liều chết triền miên trên chiếc giường kia, phòng rất tối, nhưng hắn xác định mình có thể thấy mặt Sở Vãn Ninh—— mê mang dục vọng, hơi khép hờ mắt, cùng dây dưa một chỗ với mình, cảm thấy thẹn lại nóng bỏng.

Ảo giác này, mình không phải không có thâm tình mà chăm chú nhìn nam nhân dưới thân, khẩn cầu lại kiên quyết: "Đêm nay, ta chỉ muốn làm người thoải mái."

Hắn cúi đầu, hôn lên ngậm lấy nơi yếu ớt của Sở Vãn Ninh, như mong muốn nghe thấy người nọ thở dốc, ngón tay Sở Vãn Ninh hoàn toàn luồn vào mái tóc đen của hắn: "A..."

Đạp Tiên Quân bỗng đỡ trán mình, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra.

Hai đoạn hồi ức này đan xen với nhau, cắn xé nhau, muốn chiếm thế thượng phong. Đoạn nào là thật? Đoạn nào là mơ? Hắn không biết, hắn không dám nghĩ nữa.

Miễn cưỡng bình ổn nội tâm, hắn cướp đường đi, rời khỏi Hồng Liên Thuỷ Tạ.

Hắn vào Vũ Kiếm Bình, đứng trước ngọc trắng khắc lan nhìn ngọn núi xa vời, ngực hơi phập phồng. Đoạn ký ức có thể nói là hương diễm vừa nãy là gì?

Chẳng lẽ là cuộc sống Mặc Nhiên ở thế giới khác đã trải qua ư...

Hắn lại không tự chủ được mà nhớ lại cặp mắt ướt át lại nhu hoà kia của Sở Vãn Ninh, ngẩng cổ trầm thấp thở dốc trên giường.

Đạp Tiên Quân bỗng dưng siết chặt vòng bảo hộ.

—— Chẳng lẽ Sở Vãn Ninh cam tâm tình nguyện cùng tên Mặc tông sư gặp quỷ kia lên giường à?!

Không biết vì sao, rõ ràng hai bọn họ cùng là một người, lửa giận của Đạp Tiên Quân vẫn bỗng bốc cháy hừng hực, nhiễm đỏ đáy mắt.

Nếu đó thật sự là hồi ức của một mình khác, vậy hắn bỗng nhiên cảm thấy vô cùng phẫn hận cùng không cam lòng.

Vì sao? Dựa vào cái gì?

Sau khi hắn bị Hoa Bích Nam làm sống lại, là cái xác không hồn quay về nhân gian này, để lại cho hắn chính là Vu Sơn điện đầy vết nứt trước mắt, cùng một đống cục diện rối rắm làm người ta buồn nôn tới cực điểm.

Lúc hắn hốt hoảng chạy tới Hồng Liên Thuỷ Tạ, nhìn thấy gì chứ? Là tro bụi sau khi linh lực đã tan hết, hải đường rụng đầy đất, phòng ốc không người trống trơn.

Và hồ sen không hề có cố nhân.

Hắn bị Hoa Bích Nam kéo dậy sống lại từ Địa Ngục, nhưng thi thể Sở Vãn Ninh đã hoá thành tro tàn, không còn dư lại cái gì, rốt cuộc không tìm thấy nữa.

Hắn nhớ rõ khi ấy mình chầm chậm tới bên bờ hồ sen, cúi đầu mặt vô biểu tình nhìn trong chốc lát, sau đó cúi người nhúng cả tay vào trong, vốc nước lên. Giá lạnh sâu thẳm, lạnh lẽo thấu xương.

Hắn không tự chủ được mà rùng mình, nước chảy khỏi khe ngón tay, hắn suy sụp ngồi xuống đất.

Cho nên, hắn về đến nhân gian, đến tột cùng có còn gì nữa đâu.

Hắn mỗi ngày mỗi ngày đều chán ghét cuộc sống trên đời này hơn, nhưng hắn là kẻ bị quản chế, thân bất do kỷ, hắn không thể không phục tùng mệnh lệnh của Hoa Bích Nam.

Sau đó Hoa Bích Nam dò ra một khe hở của thời không sinh tử môn, lại không chịu nói cho hắn là ai để lại, tên kia cao hứng phấn chấn phần mình mà tới một hồng trần khác, để lại hắn vất vả bán mạng ở đây. Có điều vui mừng duy nhất, vì để hắn làm việc trong lòng có Phật, Hoa Bích Nam lâu lâu sẽ nghĩ cách gửi cho hắn chút tin tức.

Nên hắn biết được một phần hồn mình trọng sinh ở thời đại kia, hắn biết được tin tức về Sư Muội, tin tức về Tiết Mông, tin tức về Diệp Vong Tích Nam Cung Tứ những kẻ đã chết từ lâu.

Hắn cũng biết được tin tức về Sở Vãn Ninh.

Hoa Bích Nam gửi thư cho hắn luôn ngắn ngủn, tích chữ như vàng. Hắn cũng cực kỳ chán ghét chữ của Hoa Bích Nam, đầu bút lông bén nhọn, như đuôi bò cạp.

Nhưng lá thư đó, thành niềm hi vọng lớn nhất của kẻ hoạt tử nhân hắn, tựa như cho người chìm sâu trong biển một hơi thở. Mỗi lá thư hắn đều giữ lại, lúc không có thư mới, hắn lại lật đi lật lại mấy lá thư làm hắn ghê tởm muốn chết đọc cả trăm lần.

Hắn cảm thấy mình hẳn là điên rồi.

Vào đêm, người hầu dâng cơm chiều, hắn thích náo nhiệt. Nên từ khi trọng sinh tới nay vẫn luôn cưỡng chế mọi người tụ tập trong điện. Hắn lười biếng nghiêng người nằm nhìn bọn họ ăn, thường thường hắn sẽ hỏi vài câu vị thế nào.

Đạp Tiên Quân ngày xưa không thích đọc sách, nhưng mấy năm nay, chẳng có ai ở bên cạnh hắn để tiêu khiển đêm dài chậm chạp, chỉ có thể lật thẻ tre ra tiêu khiển. Đọc đọc, cũng ngẫm ra được chút thú vị trong câu chữ.

Ví dụ như hắn muốn người ta ăn cơm cháy, hắn sẽ nói: "Đến, ngươi nếm thử sấm dậy đất bằng giúp ta", hắn muốn người ta ăn rau chân vịt, hắn sẽ lại nói, "Ngươi nếm thử vẹt xanh mỏ đỏ trong bát đi."

Muốn một kẻ thất học đọc sách rất khó, nếu mà kẻ thất học kia còn cảm nhận được nó hay, chỉ có thể nói: cuộc sống của hắn đã chẳng còn gì thú vị nữa.

Tại diên hàm, có người tới báo: "Bệ hạ, thánh thủ tiền bối cũng đã trở về rồi."

"Một mình hắn?"

"Đưa theo Mộc các chủ, bọn họ muốn an bài việc hiến tế trước, sau khi thoả đáng sẽ tới gặp bệ hạ."

Đạp Tiên Quân bóp vỏ nho tím trong khay bạc, biểu tình nhạt nhẽo: "Bảo bọn họ cứ từ từ mà tới, bổn toạ muốn được thanh nhàn."

Người vừa tới lại nói: "Còn nữa, thánh thủ tiền bối còn một câu muốn dặn dò bệ hạ."

"Gì?"

"Mấy ngày tới chú ý, trần thế đã loạn, "y" nhất định sẽ tới."

"..." Ánh mắt Đạp Tiên Quân sâu kín, sau một lát, cười, "Biết rồi, bổn toạ tự hiểu trong lòng."

Hắn đương nhiên biết y sẽ tới.

Hai hồng trần đan xen, có trăm vạn lưu dân, Mặc tông sư bỏ mạng, Tử Sinh Đỉnh luân hãm—— Sở Vãn Ninh cũng giống mình, chẳng còn lại gì, y cho dù có chết cũng tới tìm mình.

Đạp Tiên Quân cũng không sợ hãi, thậm chí hắn còn có chút bí ẩn mong chờ.

Đêm đã khuya, trong cung sáng lên từng ánh nến, chỉ là Vu Sơn Điện có tới chín nghìn chín trăm chín mươi chín ngọn nến, chiếu rọi bóng đêm thành mặt trời không lặn.

Đạp Tiên Quân gọi Lưu công công tới, nói: "Ngươi bảo kẻ khác, dập nửa số nến đi."

Đèn quá sáng, hắn sợ Sở Vãn Ninh khó lẻn vào, nên tự hạ cảnh giới.

Lưu công công làm theo phân phó, hắn đứng yên chờ, chờ Lưu công công đến bẩm tấu cho hắn: "Bệ hạ, nửa số nên đã dập ạ."

Hắn nhìn cả đình ánh sáng mờ nhạt, vẫn bất mãn, nghĩ nghĩ nói: "Dứt khoát dập hết đi."

Lưu công: "..."

Từng trản từng trản giá cắm nến trong Vu Sơn Điện bị dập tắt, nhưng đáy lòng Đạp Tiên Quân lại sáng lên từng chút từng chút. Hắn mơ hồ cảm thấy Sở Vãn Ninh sẽ tới nhanh thôi. Người nọ có lẽ vẫn là một bộ bạch y, vẻ mặt phẫn hận, miệng đầy thương sinh đạo nghĩa làm người ta chán ghét, có lẽ còn muốn báo thù cho Mặc tông sư.

Hắn ngẫm lại thấy thực hưng phấn, đầu lưỡi liếm qua răng trắng dày đặc và bờ môi. Hắn chỉ chừa lại một ánh đèn đặt trong thau đồng để dưới đất sâu bên rèm, đây là ánh nến hắn dành cho thiên nga tuyệt vọng Sở Vãn Ninh kia, nói cho y ở đây, đang chờ y tới chịu chết.

Đêm đã khuya, mưa ngoài cửa sổ bắt đầu rơi xuống tí tách.

Đạp Tiên Quân thay chính bào đen tuyền thêu tơ vàng trang trọng nhất, tự tay sửa sang lại đệm giường chăn gối, đi lại trong phòng mấy vòng, vẫn cảm thấy thiếu gì đó, cuối cùng sai người mang vò lê hoa bạch ủ năm xưa, đun cách thủy.

Người nam nhân này đun ấm rượu ngon, mặc trang phục lộng lẫy, kéo rèm xuống, đứng bên cửa sổ nhìn mưa bên ngoài càng lúc càng lớn. Từ đầu tới cuối, ngay cả bóng dáng Bất Quy hắn chưa triệu hồi ra cũng tới.

Nhưng hắn cố tình lừa mình dối người, vừa giữ rượu ngon đất ấm, vừa hung thần ác sát mà nghĩ: Hừ, chờ Sở Vãn Ninh tới, nhất định phải cho y biết thế nào là đao kiếm vô tình!