Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Chương 51-2



Trải qua 2 ngày đi đường, Thiên Tâm và Huân Phong đã có mặt tại vị trí được đánh dấu trên bản đồ. Nhìn từ xa, gần trăm túp lều nhỏ được đặt liền kề nhau, đoàn người Bạch Vĩ đang ngồi xổm trên mặt đất, say sưa gặm lấy miếng lương khô nhạt nhẽo trên tay.

Huân Phong tiến về phía trước, từng bước chân nặng nề như bị đeo tạ, đôi môi nứt nẻ trông thật nổi bật trên nền mặt nhợt nhạt.

Đám đông đang tám chuyện đột ngột dừng lại, vài tên thuộc hạ tò mò nhìn về hướng phát ra tiến động, khi nhận ra đó là Huân Phong, bọn họ liền vội vàng chạy tới đón người.

Huân Phong được an bài trong một túp lều nhỏ nằm gần túp lều lớn của Bạch Vĩ. Trong tiết trời thoáng đãng ban trưa, Bạch Vĩ đóng lại hòm thuốc, dùng khăn khô lau sạch mười ngón tay, mới an tâm ngồi bên cạnh Huân Phong. Vết thương trên người hắn vốn dĩ không có gì đáng ngại, chỉ cần khử trùng và băng bó cẩn thận, một thời gian ngắn sẽ tự động hồi phục. Điều đáng nói ở đây chính là lượng độc tố còn sót lại trên người hắn, mặc dù Bạch Vĩ đã cho hắn uống Hoàn Dương Tán, nhưng dựa vào biểu hiện đau đớn của Huân Phong, e rằng độc tố đã thấm vào trong máu, khó mà trị được tận gốc.

Bạch Vĩ lấy khăn mềm ra khỏi miệng Huân Phong, lại lấy một cái khăn khác thấm hết mồ hôi trên trán hắn, ân cần hỏi han: “ Cảm thấy thế nào rồi?”

Huân Phong nuốt nước miếng, lời nói mang theo sự mệt mỏi: “ Không chết được.”

“ Đúng là cứng đầu.” Bạch Vĩ không muốn chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của Huân Phong, bèn vào thẳng vấn đề, “ Huân Phong, anh còn nhớ hết thảy sự việc chứ?”

Huân Phong gật đầu, sau đó thuật lại toàn bộ sự việc đã xảy ra:

“ Nhận lệnh từ tôn thượng, tôi và Diễm Quỳnh dẫn theo đội nhóm tiến vào núi Hiểu Yên. Sau khi gửi đi thư báo, chúng tôi nghỉ ngơi tại chỗ, dự định sẽ tiếp tục khởi hành vào sáng mai, nào ngờ lại vô tình rơi vào ổ tập kích của quân địch. Bọn chúng lợi dụng đặc tính của sương mù để che giấu làn khói độc, khi tôi nhận ra điểm kì lạ thì đã muộn màng.

“ Khí độc đó có điểm tương đồng với Địa Bất Dịch, nhưng công dụng và khả năng thấm thấu lại nhanh hơn rất nhiều. Sau khi hít phải khí độc, kinh mạch của tất cả mọi người đều bị phong bế, ngay cả việc cầm kiếm cũng trở nên khó khăn. Trong tình thế cấp bách, tôi cùng Diễm Quỳnh liều chết phá đường máu, lẩn trốn trong rừng được hai ngày thì bị bọn chúng bắt được.

“ Tôi có thể tự mình thoát thân, nhưng còn Diễm Quỳnh… Có lẽ nàng ấy vẫn đang bị nhốt ở nơi đó, chúng ta phải đến đó để giải cứu nàng ấy.”

Huân Phong nhổm người muốn ngồi dậy, lại vô tình động vào vết thương trên người, gương mặt nghiêm nghị ngay lập tức chuyển thành méo mó, hắn cắn răng hít sâu một hơi dài.

Bạch Vĩ trêu chọc Huân Phong: “ Con người chứ có phải là đất đá đâu, anh nhìn anh xem, vết thương cũ mới chồng chất, nếu để Diễm Quỳnh nhìn thấy được, chắc hẳn sẽ rất là đau lòng.”

Huân Phong bị Bạch Vĩ nắm lấy thóp, nhất thời không biết phải đối đáp thế nào, chỉ có thể cận lực lẩn tránh ánh mắt của Bạch Vĩ, ấp úp giải thích: “ Tôi… tôi là đang nghĩ đến an nguy của đồng liêu. Diễm Quỳnh vừa mới nhận chức được một năm, kinh nghiệm thực chiến cũng không nhiều. Tôi không muốn chiếc ghế Thập Ma Hộ Pháp lại phải bỏ trống.”

“ Có thật không? Hay là anh đang sợ Diễm Quỳnh xảy ra chuyện bất trắc. Nói đi cũng phải nói lại, dẫu gì thì nàng ấy cũng là đệ tử tâm huyết của anh, anh là người trực tiếp dạy dỗ nàng, cũng là người nắm tay dắt nàng ngồi vào chiếc ghế Thập Ma. Danh sư xuất cao đồ, cái này tôi hiểu, nhưng nuôi vợ từ bé… có lẽ chỉ có anh mới dám làm.”

Huân Phong sau lưng đổ một trận mồ hôi lạnh, nhìn Bạch Vĩ bằng ánh mắt dè chừng. Bạch Vĩ cười khúc khích, vỗ vào bả vai Huân Phong, lên giọng trấn an: “ Yên tâm, ai lại nhẫn tâm chặt đức đôi uyên ương. Tôi sẽ giúp anh giữ kín chuyện này, đổi lại là anh phải hứa với tôi một việc.”

“ Bạch Quỷ Nhân cứ việc nói?”

“ Anh Phong thả lỏng đi, cần gì phải căng thẳng đến như vậy.” Bạch Vĩ cúi thấp người, thì thầm vào bên tai của Huân Phong, “ Anh hứa với tôi, cả đời này chỉ mãi yêu một mình nàng, cho dù đất lở trời sập cũng tuyệt không hai lòng!”

Đồng tử trong mắt Huân Phong mở to, nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn mỹ của Bạch Vĩ. Mãi đến khi hắn rời khỏi túp lều, Huân Phong mới thật sự hiểu ra ẩn ý đằng sau lời nói của hắn.

Đây không chỉ đơn thuần là một lời hứa suông, mà là một lời thề bằng cả mạng sống.

Nếu Huân Phong dám làm trái với lời thề, đích thân Bạch Vĩ sẽ lấy đi cái mạng nhỏ này của hắn.

Nhưng thật đáng tiếc, Bạch Vĩ đã quá lo xa rồi.

Huân Phong mím môi, cố gắng kìm chế niềm hạnh phúc đang trực trào trong lòng. Hắn lỡ trót yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên, khắc luôn hình bóng nàng vào trong tận xương tủy. Hắn chỉ hận không thể ôm chầm lấy nàng, dùng cơ thể rộng lớn bao bọc lấy tấm thân nhỏ bé quật cường kia. Cả hai sẽ giống như đôi chim yến, cùng nhau sải cánh tung bay trên trời cao, cùng nhau vung đắp một gia đình hạnh phúc.

Huân Phong đặt tay lên ngực trái, cảm nhận sự lồi lõm của vết sẹo ẩn sau lớp y phục. Để được nàng chấp nhận, hắn đã phải trải qua biết bao nhiêu thử thách khó khăn, ngay cả mạng của hắn cũng nguyện ý giao cho nàng. Chỉ bằng chừng này tâm ý cũng chỉ đủ để nhận được cái gật đầu kia, vậy thử hỏi xem, trên đời còn nữ tử nào khiến hắn liều mạng đến như vậy.