Hướng Dẫn Nhập Môn Về Quỷ

Chương 91: Chia Tay



Nói nhiều?

Nghe cô nói vậy Thần Ca có chút sửng sốt. Chưa từng có người nào nói hắn nói nhiều, chỉ nghe người ta bảo hắn chẳng chịu mở miệng mà thôi. Nhưng hôm nay quả thật hắn đã nói hơi nhiều với Hạnh Phúc, cảm giác quen thuộc và đồng cảm khiến hắn thả lỏng tinh thần vô cùng,

Thần Ca ngần này tuổi đầu, nhưng trong ngành này vẫn còn rất trẻ. Nhiều người ở độ tuổi này còn chưa học nghề xong. Hơn nữa, vì sai lầm của hắn đã khiến cho Cảnh thúc bị tật ở chân, trong ngành này coi như là một nét bút hỏng rồi. Cho dù hắn mang danh là đạo sĩ của Chính phủ nhưng ra ngoài thường bị coi thường. Cho nên, hắn chỉ có thể làm công việc đạo tràng cho tang lễ mà thôi.

Hôm nay những lời hắn nói ra đều được Hạnh Phúc nghiêm túc lắng nghe, cũng đưa ra những giải thích thích hợp, khiến hắn cảm thấy được tôn trọng vô cùng, nên vô ý đã nói nhiều hơn thường lệ.

Thần Ca chưa từng tiếp xúc quá gần gũi với nữ giới cùng độ tuổi. Buổi chiều đi mua sắm cùng Hạnh Phúc đó, hắn coi như đã hiểu được cảm giác vất vả khi có bạn gái. Tuy cô không phải bạn gái hắn, nhưng hắn lại đang làm việc mà bạn trai hay làm. Quẹt thẻ mua đồ, xách túi, đứng chờ ở cửa phòng vệ sinh. Hơn nữa, mì gói làm sao chống đỡ được tới tối, còn đi ăn vặt cùng nhau nữa.

Một buổi chiều trôi qua, khi hai người về tới nhà Thị Tử trời đã tối đen. Đúng vậy, Hạnh Phúc cũng tới cùng. Nếu đã quyết định nhập bọn thì phải tìm hiểu về nhau nhiều hơn.

Buổi chiều đó, Khúc Sầm Sĩ cùng Mập cũng vô cùng bận rộn. bọn hắn tới trường đón Lôi Lôi, gọi điện thì không bắt máy, chạy vào trường tìm thì phát hiện hôm nay Lôi Lôi không đi học.

Mập nóng ruột chạy thẳng tới nhà Lôi Lôi. Trên xe, Thị Tử hỏi: “mày biết bát tự của Lôi Lôi không?”

“Biết, hôm qua tao hỏi rồi.” Nói xong hắn nói ra một cái bát tự.

Thị Tử nói ngay: “Vậy đâu phải thuần âm, khả năng bị thu hồn thấp lắm, nên giờ phải tính tới khả năng bị moi tim.”

“Ặc, Thị Tử, sao tao có cảm giác mình đã hại cô ấy? Nếu trước đây tao không tới tìm cô ấy thì chắc cô ây sẽ không biết những việc này rồi.”

“Giờ cũng vậy rồi, chú ý thêm một chút thôi.”

“Nhưng không thể không lo lắng đề phòng được.”

Thị Tử đột nhiên cười khiến Mập e dè hỏi: “mày cười cái gì?”

“Lôi Lôi với Lý Gia Mưu không có liên quan gì, tao nghĩ nếu hủy cái đồ kia đi thì Lôi Lôi phải chăng sẽ thoát khỏi danh sách bị hại của Lý Gia Mưu?”

Hai người im lặng, rồi cùng phá lên cười. Mập đập vào gáy Thị Tử: “Cách này mà mày cũng nghĩ ra được.”

“Này, đừng đánh bậy, tao còn lái xe mà. Đây chẳng phải là biện pháp tốt quá sao chứ? Dù sao Lôi Lôi cũng thích mày, dù sao nhà bọn họ cũng đã coi mày như con rể. Mà thật sự, giờ bọn trẻ suy nghĩ khác lắm, mày không cần lo đâu.”

“Biến đi, mày nghĩ gì không lẽ tao không biết. Hay đổi suy nghĩ đi, ví dụ như để cho Thần Ca uy dũng bắt được Lý Gia Mưu ném vào chảo dầu thì sao.”

“Có thể, nếu mình cùng cố gắng thì sẽ có ngày đó.”

Nhưng mà, khi ngày đó đến thì bọn họ phải trả giá rất nhiều.

Lúc bọn hắn tới nhà Lôi Lôi thì cả nhà không có ai khiến cả hai trở nên kinh hoảng, không phải đã xảy ra chuyện rồi chứ.

Mập gọi cho ba Lôi Lôi đến năm sáu cuộc mới có người bắt máy, ông nói: “Vệ Lăng sao vậy? Chú còn đang họp.”

Hóa ra là thế.

Ba Lôi Lôi nói tiếp: “Lôi Lôi tối qua bị sốt nên đang ở bệnh viện. Cô đang trông con bé đó, bệnh viện Nhân Dân, phòng 1819.”

Tâm tình vừa buông lỏng lại căng thẳng lại. Sốt, mà vào lúc này. Tối qua Lôi Lôi nói nhìn thấy Cao Dương rồi giờ sinh bệnh, chắc có liên quan gì rồi.

Nếu là bệnh thông thường thì bác sĩ xử lý được, nhưng nếu do gì kia thì có lẽ phải nhờ thứ khác. Vấn đề khó khăn này, Kim Tử làm được, Hạnh Phúc được, Linh Tử được, chỉ có hắn là không. Lúc bé hắn đã từng nhìn thấy cách xử lý nhưng mà giờ hắn không nhớ.

Nhưng sao cũng được, cả hai vội chạy tới bệnh viện thăm người trước, mọi chuyện tính sau.

Lúc cả hai tới nơi thì Lôi Lôi mới tiêm thuốc xong, nhìn có vẻ rất yếu nhưng tinh thần thì không tệ. ít nhất là khi nhìn thấy Mập cô nàng vẫn hớn hở nói to: “Vệ Lăng ca. Em cảm thấy lần này bị bệnh có vẻ có lời đó, em biết được anh cũng thích em.”

Mẹ cô nàng ở bên cạnh cười mắng: “Sao lại nói chuyện thế hả? con gái phải có dáng vẻ của con gái chứ.” Tuy nói vậy, nhưng nhìn mặt bà tươi rói thế kia thì biết bà không hề mắng, mà còn cảm thấy vô cùng hài lòng.

Ba người đều vui vẻ, nhưng Khúc Sầm Sĩ chào hỏi xong thì cau mày. Lôi Lôi nằm trên giường vẫn vô cùng xinh đẹp, tuy nhìn có chút yếu ớt nhưng vẫn không ảnh hưởng mấy. Nhưng hắn nhìn thấy vài sợi tơ đen tỏa ra từ chiếc cài tóc pha lê ở bên cạnh gối cô đang quấn quanh tay Lôi Lôi, quấn cả lên cổ cô. Rõ ràng, chúng đang đe dọa lấy mạng cô bất cứ lúc nào. Trong mắt người bình thường thì Lôi Lôi chỉ sốt thông thường nhưng trong mắt Thị Tử thì lại là tiếng còi báo trước cái chết.

Ra khỏi bệnh viện Khúc Sầm Sĩ nói việc này với Mập. Nghe xong thì trong lòng Mập nặng trĩu, nghĩ ngợi rất lâu, tới tận khi bọn hắn đnag chạy về hướng Tinh Duyên rồi thì mới nghiêm túc nói: “Thị Tử, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết Lý Gia Mưu. Hoặc là làm sao để gã cách xa Lôi Lôi ra. Nếu tao biết chuyện ra nông nỗi này thì trước đây tao tuyệt đối sẽ không đi tìm cô ấy.”

Những lời này hắn từng nói nhiều lần, chỉ là không có cách nào quay trở lại được nữa, Lôi Lôi đã bị cuốn vào chuyện này rồi.

Khi bọn họ tới Tinh Duyên thì đã bốn giờ chiều. Chạy đi chạy lại cả ngày cả hai cũng đã mệt lử.

Tinh Duyên đã hết khách. Tinh Tinh đang ngồi sau quầy làm sổ sách, trên tay cô là bút lông, cạnh bên là nghiên mực.

Mập có lẽ trong lòng còn nhiều suy nghĩ nên vừa tới đã đi thăng về phía Tinh Tinh: “Tinh Tinh này, thời buổi này mà còn dùng bút lông ghi chép hả? Cả ghi sổ nữa, dùng máy tính không phải dễ hơn sao?”

Tinh Tinh tuy nghe ra ngữ điệu hắn không ổn nhưng vẫn dịu dàng đáp: “Tôi không biết, ba tôi muốn tôi dùng bút lông viết vào sổ, tôi nghĩ tôi cứ viết, hết một cuốn tôi lại scan lại rồi đem sổ đi đốt cho ba.”

Mà bên kia Thị Tử thừa dịp hai người họ nói chuyện thì vẫy vẫy Thiên Ti ra nói chuyện. Cô thấy chị mình đang nói chuyện với Mập nên cũng lặng lẽ ra ngoài. Ngay ở cửa Tinh Duyên, Thị Tử thì thầm: “Tối qua em về ổn không?”

“Ổn, anh sao?”

“Anh không sao, Thiên Ti, chuyện là…” hắn suýt nói tên Lý Gia Mưu ra, chợt hắn nghĩ tới việc không nên để cho Thiên Ti biết mình đang điều tra chuyện này. Cho dù Thiên Ti có thể đã nhận ra điều này, nhưng cũng nên che dấu thêm một thời gian nữa, biết đâu Thiên Ti cũng thế?

“Thị Tử,” Thiên Ti cắt ngang lời hắn, nói: “Chuyện tối qua em không muốn nói thêm gì cả, nhưng em xin anh hãy tin em, em không muốn làm gì thuông tổn tới anh, hơn nũa,” cô im lặng, đến khi cảm thấy ánh mắt của chị mình đang nhìn, khiến tim cô đập nhanh, khẩn trương và bất an, thì cô mới nói theo cách mà chị đã dạy tối qua: “Hơn nữa, em vẫn còn đi học nên muốn tập trung vào việc học hành. Nếu anh thật sự thích em thì chờ em vài năm, đến lúc em tốt nghiệp thì mình bên nhau. Còn bây giờ… anh đừng tới tìm em nữa, được không?”

Nhìn dáng vẻ Thiên Ti đầy bất an, đầu cúi gằm, khóe mắt còn rưng rưng, hắn biết đây không phải lời từ đáy lòng cô. Người con gái trước đây dám đứng giữa đường mắng hắn, khiến người ta cảm thấy một người dám yêu dám hại, giờ lại mang dáng vẻ thống khổ; người hôm qua cùng hắn bỏ trốn, hôm nay lại nói những lời này. Chỉ qua một đêm, mà sự tương phản lại rõ ràng tới vậy.

Thị Tử trong lòng thực bực bội, hôm qua hắn vừa nhận định Thiên Ti là người sẽ bên hắn, cùng nhau nỗ lực, đồng sinh cộng tử, nhưng hôm nay lại nghe những lời này. Là sao vậy? thiên Ti đâu phải không biết nói vậy cũng chẳng khác gì nói lời chia tay.

Thị Tử bất ngờ nên không để ý, nói luôn: “Ý em là chia tay? Vì sao? Vì chuyện tối qua ơt Âm Lộ? vì Lý Gia Mưu?”

Khi Thiên Ti nghe được cái tên“Lý Gia Mưu”, cô hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng phản ứng, nói khẽ: “Nói nhỏ thôi, đừng để chị nghe thấy,” rồi cô liếc nhanh, thấy Mập đang nói chuyện gì đó khiến Tinh Tinh cười vui vẻ.

Thị Tử thở dài, gật đầu nói khẽ, “Anh biết, Thiên Ti…”

Hai người đều trầm mặc, nhưng lại không muốn rời đi. Đến tận khi Mập đi ra vỗ vai: “Đi thôi, đi ăn nào. Tao bị Tinh Tinh từ chối mời ăn cơm rồi. Thôi, hai đứa mình cũng được, không cần mỹ nữ đi cùng.”

Nói thật, ở phương diện che giấu cảm xúc này Mập làm tốt hơn Thị Tử rất nhiều, nhìn đâu cũng không cảm nhận được mục đích của hắn, nhìn cứ như thật sự tới để trêu Tinh Tinh mà thôi.

Thiên Ti cũng cười cười với Mập, nói: “Em phụ chị, Thị Tử, tạm biệt.”

Khi cô xoay người, Thị Tử đột nhiên ôm cô từ phía sau, hôn lên vành tai trái.