Hùng Thiên Đại Lục

Chương 531: Đông Phương Đại Lục



Đại đạo vốn dĩ thâm sâu

Thời gian chi đạo càng lâu hiểu rành

Nơi thì dòng chảy trôi nhanh

Nơi thì có lúc trở thành vạn năm.

...

Thêm một ngàn năm. Đã đến được Đại truyền tống trận. Dùng ba ngàn linh thạch cực phẩm để làm phí tổn. Ba người nhanh chóng chuẩn bị xuyên toa không gian. Trong quá trình vận chuyển, Lạc Tinh như nắm bắt một cái gì đó mà mình thiếu. Hiện tại qua vạn năm điều tiết. Lạc Tinh đã không gian na di được khoảng trăm dặm. Nhưng so với đại trận này một lần xuyên toa tính vài ức dặm thì chỉ là muỗi.

"Hai đứa ở đây ta di chuyển thêm vài lần."

Lạc Tinh nói xong đi đăng kí quay ngược về nơi cũ. Hai phu thê Trần Thu Thảo đành ở lại chờ.

Sau khi rời khỏi, Lạc Tinh tiếp tục quay lại. Hai đứa con hắn vẫn đang ngồi đợi.

"Cha, người chơi đủ chưa... chúng ta đợi người hai năm rồi đó."

"Hả, là hai năm? Sao ta lại cứ như chớp mắt mà thôi."- Lạc Tinh trầm ngâm.

Khi mình lọt vào không gian truyền tống, cảm giác chỉ như là rất ngắn. Nhưng nếu như con gái mình nói. vậy là xem như so với hệ quy chiếu khác, thời gian sẽ khác. Cứ giống như bản thân mình vận dụng linh văn chữ 《Tốc》 kết hợp với hồn linh chữ 《Tốc》 dưới huyệt Dũng Tuyền mà thôi.

"Hai đứa cứ diều khiển Tiểu Không Hạm. Ta cần bế quan."

Lạc Tinh bắt đầu vào phòng nhỏ trên tiểu không hạm. Hắn tập trung hiêm cứu sự tương hợp giữ không gian và thời gian. Một lần ngộ đạo kéo dài ba ngàn năm. Lúc Lạc Tinh mở mắt ra, thì Tiểu Không Hạm đã đi xâu vào Đông Phương đại lục. Nơi này trọng lực gấp Tứ Phương tinh vực gần ba trăm ba mươi lần. Linh khí cũng tăng hơn ba mươi lần. Đây xem như là nơi có trọng lực cao nhất của Đại Lục này. Cũng may trước kia Lạc Tinh liên tục gia cố Tiểu Không Hạm của hắn, kể cả trận văn lẫn chất lượng lớp vỏ phòng ngự. Nó có sức phòng ngự đạt tới tương đương bán thần khí nên mới còn có thể miễn cưỡng phi hành nơi này.

Trần Thu Thảo nghe tin Lạc Tinh xuất quan cũng đến thăm.

"Đây là đâu?"

"Thành Phương Nguyên. Người bỏ mặt con, lo tu luyện không à. Không chịu tìm Nương gì hết."

"Ha ha.. ta sợ bị Nương con vượt xa quá, sẽ bị ăn hiếp nên tranh thủ luyện tí."- Lạc Tinh đành chống chế.

"Cha liệu hồn, con méc Nương chuyện dì Phượng."

"Này, con gái ngoan của ta. Ai lại làm thế. Ta đây không làm gì có lỗi với nương con hết."

Cha để dành sức giải thích với nương. Theo đà này, rất nhanh sẽ gặp được nương."

"Có tin tức rồi ah."- Lạc Tinh mừng rỡ hỏi.

"Vẫn chưa, nhưng con nghe nói

có một Lạc Hoàng Thành được xây dựng cách đây gần hai mươi lăm vạn năm. Vừa khớp với thời gian nương lên Đại Thiên Tiên Vực."

"Thế bao lâu mói đến."

"Chắc khoảng hai năm nữa."

"Được rồi... Ta nhìn con sắc mặt không tốt. Hình như Mộc Giới của con tới định hạn rồi."

"Đúng vậy ah. Con thử dùng Thái Thượng Thiên Không quyết người truyền thụ, nhưng kết quả không tốt lắm."

"Được rồi. Để ta nghiêm cứu một loại pháp quyết cho riêng con. Tạm thời con còn chịu đựng được bao lâu?"- Lạc Tinh nhìn biểu tình con gái mình hắn hết sức lo âu.

"Ba ngàn năm."

Lúc này, trong Hùng thiên giới. Ba ngàn phân thân Lạc Tinh đang quản lý toàn bộ thế giới. Bắt đầu phân chia nhiệm vụ, Ba trăm người phát triển Ảo Ảnh Thế Giới. Ba trăm người thay nhau đi đến các tinh cầu để tuyên truyền, nghiêm cứu một loại tu luyện mới. Mục đích là tích lũy tính ngưỡng chi lực. Vì Lạc Tinh hiểu, nếu mặc sức cho Hùng Thiên Giới phát triển theo thể thức tu tiên. Linh lực sẽ ngày càng cạn kiệt. Nên hắn bắt đầu theo hướng âm dương cân bằng. Nếu không cân bằng thì phải dùng một loại tu luyện mà không gây tiêu hao linh lực nhiều. Trong đó có một thứ đó là tính ngưỡng lực. Loại lực lượng thần bí lại vô cùng diệu dụng được hắn nghiêm cứu cả trăm vạn năm nay.

Tất cả phân thân còn lại Lạc Tinh cho tiến hành nghiêm cứu thứ gì có thể giúp ngăn cản sự phát triển của thế giới nội tại. Sau đó chuyển năng lượng đó qua cho chủ nhân thế giới đó. gần giống cách Âm Dương Thủy Bích Châu đang làm. Nếu Lạc Tinh có thể phân tách được Âm Dương thủy bích châu thì cũng đã cho con gái mình rồi. Nhưng nó đã hòa làm một với hùng Thiên Giới. Xem như là lớp vỏ bên ngoài của Hùng Thiên Giới. Thậm chí nó đã có xu hướng thoát ly bán thần khí mà trở thành thần khí chân chính rồi.

Lúc này bên ngoài trải qua năm năm. Tiểu Không Hạm mới đến được Lạc Hoàng Thành.

Lạc Tinh lập tức cho linh thức tỏa ra khắp nơi tìm kiếm. Tuy nhiên vẫn không thấy người thương. Trong lòng có hơi hụt hẫn bỗng nhiên khá mừng rỡ.

Phía đông Thành là Sơn Thánh Thiên Tôn, tức Sơn Tinh đang ngồi trong phòng.

Sơn Tinh lúc này cảm nhận có người quan sát mình nên bay ra, hắn vô cùng lo lắng rõ ràng kẻ đến lực lượng vượt xa hắn.

Nhưng giây phút sau Sơn Tinh vô cùng ngạc nhiên, xen lẫn vui mừng.

"Bái Kiến Chủ Thượng."

Lạc Tinh thấy y nhận ra mình thì cũng hiện thân:

"Ha ha... lâu rồi không gặp. Chủ mẫu đâu."

"Bẩm Chủ Mẫu đang đi đến Linh Khê Sơn kiểm tra tình hình."

"Linh Khê Sơn hướng nào?"

"Bẩm, Phía Bắc mười vạn dặm."

Lạc Tinh nghe nói lập tức lách mình rời khỏi.

Lúc này ở Linh Khê Sơn đang có một trận chiến lớn. Giáp với Lạc Hoàng Thành là Thái Nguyên Thành. Đúng ra giữa hai thành không có gì tranh chấp nhưng cách đây ngàn năm phát hiện ra một khu rừng, trong đó có loại linh thực giống như đào, đặt tên là Lưu Ly Quả, do mỗi quả lại có một màu sắc khác nhau, điểm đặc biệt là trong suốt như ngọc. Loại kỳ quả này trung bình sáu ngàn năm kết trái. hàm lượng linh lực của nó thậm chí cao gấp ba ngàn viên linh thạch cực phẩm. Cho nên xem như là một quặng linh thạch cực phẩm lộ thiên. Nhất là linh thạch cực phẩm hấp thu khó khăn hơn Lưu Ly Tiên Quả nhiều lắm. Loại tiên quả này cứ ngậm vào miệng là tan ra. Linh lực tươi mát thấm nhuần toàn thân ngay lập tức. Thiên Tôn dùng vẫn có hiệu quả, điều này thì linh thạch cực phẩm cũng không thể so sánh bằng. Vì vậy, tuy Thái Nguyên Thành cách xa mười tám vạn dặm cũng đi đến tranh dành. Thái Nguyên Thiên Tôn biết bản thân sẽ không chống cự lại ba vị Thiên Tôn bên Lạc Hoàng Thành. Cho nên tiếp tục mời hai vị thành. chủ gần đó, đến tìm chia chén canh.

Hôm nay như thường lệ. Hai bên giương cung bạt kiếm chuẩn bị đánh nhau.

Mọi việc chưa ngả ngũ, hai vị Thiên Tôn vẫn hăm he từng chút. Bỗng Lạc Dương nhận được truyền âm. Trong lòng cực kỳ vui vẻ, nghiêm giọng nói:

"Mọi chuyện tính sau. Giờ ta có việc phải đi."

"Hừ... Ai cho ngươi đi."- Thành chủ Thái Nguyên Thành lập tức phong tỏa không gian.

Hắn tưởng hai vị thành chủ khác đã hành động giáp công hướng khác như hạn định, nên không muốn Lạc Dương rời khỏi.

"Hừ... ngươi muốn chết."- Lạc Dương động nộ. Sau lưng nàng một hư ảnh Lạc Hoàng màu trắng nở rộ. Khí thế trùng thiên. Tiếp đó một đoàn công kích tổng lực bay ra. Một vùng không gian bị khoá chặt, thành chủ Thái Nguyên Thành không thể tránh, đành vội vàng đón đỡ. Tuy nhiên uy thế quá mạnh mẽ. Hắn ta bị đánh bay đi cả ngàn dặm mới gượng dậy nổi.

"Sao cô ta có thể mạnh như vậy?" - Thành chủ Thái Nguyên Thành nuốt một ngụm máu nói. rồi nhanh chóng biến mất. Hân vẫn lo sợ Lạc Dương tiến hành công kích tiếp.