Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 425: Sợ hãi sự mạnh mẽ của chính mình



Trong đôi mắt Long Gia lộ ra vẻ thận trọng, hắn có thể cảm thấy không phải Murphy đang nói đùa. Murphy vẫn rất bình tĩnh như cũ, tựa hồ đây chính là phong cách của hắn.

Murphy không hề triệu tập áo giáp mà chỉ lấy ra đại kiếm của mình. Một thành đại kiếm đồng thau chất phác tự nhiên không hề đặc biệt.

Mũi kiếm chỉ xuống mặt đất, chậm rãi tới gần Long Gia. Long Gia nắm chặt lá chắn của mình, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào tay Murphy. Đối phó cao thủ thì ngàn vạn lần không thể nhìn kiếm của hắn, tốc độ của kiếm rất nhanh, hơn nữa có thể thay đổi. Nhưng nhìn kĩ tay đối thủ lại chắc chắn không sai, bất cứ thay đổi nào cũng phải thực hiện từ các động tác trên tay.

Chiêu kiếm có thể gạt người nhưng tay thì không. Là một người phòng ngự ưu tú, loại quan sát chi tiết này Long Gia buộc phải có, rất khó, nhưng hắn làm được.

Tuy nhiên trong lúc Long Gia còn đang phán đoán thì tay của Murphy đã biến mất, đương nhiên kiếm cũng biến mất. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Một vệt ánh sáng lóe qua, lúc này Long Gia còn đang chờ đợi Murphy xông lên nhưng Murphy đã ra đòn.

Phá yêu hồ quang thiểm!

Đại kiếm đã thu hồi, bước chân của Murphy cũng ngừng lại. Lúc này Murphy còn cách Long Gia hai mét.

"...Kiếm...tốt!"

Răng rắc, lá chắn lớn Long Gia vừa mới chế tạo bị chém đứt ngang, áo giáp rách ra, máu phun điên cuồng... Ầm ầm ngã xuống đất.

Sư tử vàng!

Trên mặt Murphy vẫn không có gì thay đổi, cũng không gào thét phóng đãng mà chỉ gọi mấy nhân viên y tế đang do dự bên ngoài vào.

Hắn rất biết sức sát thương một kiếm của mình, không cần xem, kết quả đã rõ ràng.

"Murphy thắng".

Âm thanh của Neberro vang lên kịp thời.

Tính cách của Murphy chỉ sợ cũng thuộc loại phúc hậu, có thể lên sân đấu này là việc không hề dễ dàng, cho nên hắn cho đối phương một cơ hội thể hiện kỹ năng tấn công. Bởi vì một khi hắn tấn công cũng đồng nghĩa với kết thúc.

"Gã Murphy này cuối cùng cũng chịu thể hiện một chút rồi", Trâu Lượng cười nói, cũng có chút nguy hiểm. Hắn đã cảm thấy nguy hiểm, đây là đòn tấn công kiều gì? Trừ nguyên khí của hắn vậy mà còn có người có thể làm được loại tấn công phá không này, hơn nữa còn tự nhiên trôi chảy như vậy.

"Mẹ nó, nhanh thế? Làm gì mà cứ giấu diếm mãi, làm cho bố mất công lo lắng một trận", Buenaven nhếch miệng.

"Cáo, ngươi cảm thấy có mấy người có thể cản một kiếm của hắn mà không chết? Hắn phải khống chế, một khi buông ra thì sẽ chết người đấy".

Trâu Lượng cười, cười rất vui vẻ. Quả nhiên Murphy không làm hắn thất vọng.

Buenaven chợt giật mình, phòng ngự của Long Gia xem như thuộc loại rất mạnh trong đặc huấn, nhưng toàn lực phòng ngự mà cũng không đỡ được một kiếm. Phải biết hắn đã từng ngăn cản được sóng sức mạnh của lãnh chúa yêu thú!

Vậy mà cũng không đỡ được một kiếm của Murphy!

Vì vậy Murphy hiển nhiên không dám mạnh tay, một khi buông tay thì đối thủ của hắn đều phải chết!

Hắn thấp giọng là bởi vì hắn quá mạnh!

Cấp bạc trắng... thì đã là cái gì?

Sư tử vàng cũng làm cho sân đấu câm miệng. Thú tộc không hò hét mà thảo luận sôi nổi, thể hiện của Peloponnisos, Arthur, Murphy làm cho bọn họ có chút không tiếp nhận được, làm sao có thể mạnh như vậy?

Bọn họ vốn chỉ cho rằng sẽ nhìn thấy tình cảnh tương đối đặc sắc náo nhiệt chứ căn bản không nghĩ tới sẽ mạnh mẽ như vậy!

Dù sao thì người của đế đô cũng đã từng được chứng kiến cấp vàng sáng đại chiến, bọn họ kiêu ngạo vì tầm mắt của mình, nhưng...

Sự đáng sợ những người trẻ tuổi này thể hiện ra mới là đáng sợ thật sự.

Murphy đi tới, Trâu Lượng nghênh đón giơ tay vỗ mạnh vào tay Murphy. Murphy lộ ra nụ cười, trên thế giới này tìm được một người hiểu chính mình là điều không dễ dàng.

Thấp giọng?

Đây căn bản không phải tính cách của tộc Lion, nhưng Murphy không có biện pháp. Hắn phải như vậy, đó là bí mật chôn sâu trong đáy lòng hắn, một bí mật vĩnh viễn không muốn nhớ lại. Hắn quá mạnh, mạnh đến mức không thể nào khống chế được.

Mà loại sức mạnh này đôi khi sẽ tạo thành bi kịch.

Nghỉ ngơi giữa hai trận, thời gian nghỉ ngơi lần này sẽ hơi dài hơn, sự hăng hái của người xem lại triệt để bị khơi dậy. Bọn họ có chờ mong nhưng không chờ mong điều này, bởi vì loại mạnh mẽ này đã vượt qua phạm trù tư duy của họ.

Đột nhiên lại có rất nhiều người xem bắt đầu tràn vào bởi vì bọn họ đã nghe nói về biểu hiện tuyệt đỉnh của các tuyển thủ bên trong. Mọi người đều không thể tin được những người trẻ tuổi này lại mạnh như thế, nhưng một người nói thì có thể là giả, một trăm người, một ngàn người, mười ngàn người thì sao?

Giả cũng có thể trở thành sự thật, huống hồ là thật sự.

Hơn nữa bọn họ còn chưa dùng hết sức, thật sự, họ chưa bung ra, bọn họ đang chờ đợi đối thủ mạnh hơn.

"Bệ hạ, có đám thanh niên này quả nhiên là phúc của Mông Gia!" Đại quan cầm quyền cười tít mắt nói, xem ra phải lôi kéo Murphy cho tốt, Murphy là người thuộc một gia tộc Lion tỉnh Thần Diệu, ở Thần Diệu cũng không tồi nhưng không phải gia tộc rất mạnh. Bởi vì đã có một con trai thiên hạ đệ nhất nên Sanchez cũng không để ý làm gì, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Murphy, Đại quan cầm quyền cũng động lòng yêu tài. Nếu như chiêu mộ được hắn đến gia tộc mình phụ tá Neberro thì Neberro sẽ như hổ thêm cánh, tung hoành vô địch!

Giáo hoàng cười cười, trong mắt khó mà che đậy được một tia mất mát. Bọn chúng xuất hiện đã hơi quá muộn. Mông Gia như một công trình kiến trúc đã mục nát, bên ngoài vẫn hoa lệ đẹp đẽ như cũ nhưng căn bản đã không chịu nổi mưa gió nữa. Bây giờ hắn đang cố gắng thay đổi điểm này, nhưng có thể làm tới mức độ nào?

Benedict mười lăm không có nắm chắc, hắn đã tích lũy hai mươi năm nhưng phải đối mặt với giai đoạn suy tàn kéo dài ít nhất đã hơn hai trăm năm. Hannibal, Phong Chi Quốc và đế quốc Saron sẽ cho hắn thêm nhiều thời gian không?

Nếu như đám người Arthur sinh ra sớm hơn mười năm...

"Monphistle, Công hội chiến sĩ bây giờ tha hồ đắc ý nhé! Ta thấy trong mấy năm sắp tới sẽ là ba đại chiến sĩ dẫn đầu thế hệ trẻ Mông Gia đấy!" O'Donna cười nói.

"Ha ha, chỉ có thể coi như hai rưỡi, Arthur của chúng ta có một nửa là tế ti, phải phục vụ cho con dân của Thần thú", tâm tình Monphistle rất tốt đẹp, mặc dù ba người này không có quan hệ rất thân cận với mình nhưng dù sao cũng là chiến sĩ, tuyệt đối có thể nâng cao tầm ảnh hưởng của nghề nghiệp chiến sĩ này.

Sau khi bất cứ nghề nghiệp nào xuất hiện nhân vật đầu lĩnh thì nghề nghiệp đó đều sẽ xuất hiện trạng thái sôi trào, lòng tự tin của các chiến sĩ đều sẽ được nâng cao. Sự xuất hiện của Neberro rất đáng quý, bây giờ lại có nhiều thanh niên mạnh mẽ và có kĩ năng đặc thù như vậy, làm sao Hội trưởng Công hội chiến sĩ có thể không vui chứ?

Nếu so sánh thì hai vị Hội trưởng đại nhân của Công hội sát thủ và Công hội cung thủ có chút u ám hơn. Biểu hiện dũng mãnh đến dọa người của Murphy quả thực là cọng rơm cuối cùng làm cho họ tuyệt vọng.

Xem ra mấy năm sắp tới sẽ là thời kỳ chiến sĩ hưng thịnh.

O'Donna lại nhìn thấu triệt hơn nhiều so với ba vị Hội trưởng này. Không thể không nói các công hội nghề nghiệp vẫn chỉ thấy được vẻ bề ngoài mà không biết đến những điều nội tại hơn, chẳng hạn như quan hệ giữa những người trẻ tuổi này.

Rất rõ ràng trong bốn tỉnh lớn phía nam thì Arthur đã nhanh chóng lập nên một loại quyền uy, mà tựa hồ Murphy không hề có ý tranh giành với Arthur. Quan hệ của hai người cũng cực kì tốt. Điều này đã cho thấy rất nhiều vấn đề, mà đây chính là điều O'Donna chú ý.

Đương nhiên có thể là cùng đến từ một khu vực nên Arthur và Murphy có quan hệ tốt, nhưng Peloponnisos vốn rất cô độc mà trong cả quá trình này quan hệ giữa ba người Arthur, Murphy và Peloponnisos lại là một loại hữu nghị mang cả cạnh tranh và chờ mong.

Bầu không khí này rất đặc biệt, rất nguy hiểm, ai cũng không phục người khác nhưng cũng đều thừa nhận đối phương cùng cấp bậc với mình, tuy nhiên ai cũng đều muốn đánh bại đối phương.

Rất nhiều năm O'Donna không có loại cảm giác này, bà cảm thấy tựa như đã khôi phục thanh xuân, trở lại thời kỳ nhiệt huyết kích động chiến đấu thẳng tiến không lùi năm đó.

So với những người này thì mặc dù Gregg có gia tộc Nicola làm hậu thuẫn, sức mạnh cũng không kém nhưng lại không thể nào sinh ra tầm ảnh hưởng trong đoàn thể, O'Donna tin rằng thời kì các thế lực bình dân trỗi dậy đã đến.

Đáng tiếc bà là phụ nữ, nếu không Công hội nhà mạo hiểm tuyệt đối không cần chờ tới bây giờ!

Lúc thi đấu tiếp tục thì đã có gần trăm ngàn người nghe tin tràn tới sân đấu, bầu không khí đã trở nên náo nhiệt hơn nhiều.

Trận thứ năm, Gregg vs Sofi.

Không thể không nói việc đám người Arthur mở đầu quá tốt cũng không phải là hay, bọn họ đã tạo ra không ít áp lực cho các tuyển thủ tiếp theo, nhất là loại cao ngạo như Gregg. Đường đường thiếu chủ đệ nhất gia tộc của Mông Gia, tại đế đô cũng hô phong hoán vũ nhưng gần đây hắn phát hiện hắn đã sắp bị mọi người quên lãng. Đây mẹ nó là chuyện gì xảy ra?

Sofi vẫn bình tĩnh trước sau như một, nàng cần chiến đấu toàn lực thể hiện ra sức mạnh của mình. Đương nhiên thắng lợi là thứ mỗi một chiến sĩ đều khát vọng, nàng đến đây không phải để thua.

Ánh sáng chợt lóe, Sofi mặc áo giáp của mình vào. Tộc Swan quả thật có lý do để kiêu ngạo, các nàng chính là hiện thân của cái đẹp, loại khí chất cao nhã đó là thứ mọi chủng tộc khác đều không thể nào so với.

Cung tên trong tay Sofi làm nàng như có thêm một vòng sáng đẹp đẽ. Neberro ra lệnh một tiếng, cung tên của Sofi đã bắn ra. Từng mũi tên nhọn bắn về phía Gregg, Gregg quả thật cũng phải thể hiện một chút nếu không nhất định sẽ bị mọi người xem thường.

Thân thể hắn thoái mái lách qua những mũi tên, hoàn toàn né tránh sát người, đôi khi mũi tên bắn thẳng về phía mặt mắt nhưng Gregg vẫn như không nhìn thấy, thân hình né tránh không nhanh không chậm cho Sofi thoải mái tấn công.

Gregg quả thật đã bị kích thích còn Sofi lại rất lạnh nhạt. Né tránh gần như khiêu khích của đối thủ không hề chọc giận được nàng. Ba mũi tên đồng thời cầm trong tay, trong nháy mắt bắn ra thành hình tam giác đều. Như vậy né tránh thông thường sẽ không có tác dụng gì.

Nhưng Neberro vẫn không có ý định né tránh với tốc độ cao, hắn lẳng lặng nhìn ba mũi tên bắn tới, thân thể tạo thành từng vệt tàn ảnh. Khoảng cách giữa ba mũi tên căn bản không đủ để lách vào giữa, còn muốn tránh sang bên cạnh thì tốc độ phải nhanh đến đâu?

Nhưng Gregg lại vẫn lách qua được giữa ba mũi tên này rồi lại tiếp tục áp sát về phía Sofi không nhanh không chậm.

Bất kể Gregg có những năng lực gì thì tốc độ vẫn tuyệt đối là một loại đáng chú ý trong đó. Không phải tốc độ khí phách như sấm sét mà là tốc độ quỷ mị riêng có của tộc Thiên Mị. Thân thể hắn như một loại âm hồn.

Bản thân loại tốc độ này đã đủ để cho đối thủ sinh ra áp lực tâm lý cực lớn.

Sofi không dám khinh thường, khi không chiến nàng cũng không có bất cứ ưu thế nào, dù sao thì khả năng bay của tộc Thiên Mị cũng không thể kém Swan.

Tên đã lên dây nhưng Sofi lại không hề lập tức tấn công, nàng chờ đợi Gregg tới gần. Thân là một cung thủ mạnh mẽ, nhất là cung thủ tác chiến độc lập thì vĩnh viễn không thể e ngại đối thủ áp sát.

Gregg đã tới gần, trong tay xuất hiện một bộ vuốt sắc. Đây là vũ khí của hắn, trong nháy mắt hắn bay về phía Sofi, bóng dáng quỷ mị lay động lắc lư. Sofi cũng không hề kém, bước chân ổn định duy trì khoảng cách, cung tên không rời khỏi Gregg một giây nào. Tương đối nguy hiểm, khoảng cách càng gần thì cung thủ càng bất lợi, nhưng ngược lại trong khoảng cách này thì việc tránh tên cũng lại càng khó khăn.

Một quỷ mị, một nhanh nhẹn, hai người đều phát huy ưu thế tốc độ của chủng tộc, trận đấu này hoàn toàn khác những trận chiến bùng nổ cương mãnh trước đó.

Gregg không hề định ra tay tùy tiện, hắn phải thoát khỏi sự khóa chết của Sofi. Loại cung thủ này cũng tương đối đáng sợ, đôi khi mũi tên rời cung không hề đáng sợ, đáng sợ là những mũi tên đang khóa chết mục tiêu.