HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu

Chương 61: Điều tra – Nghi ngờ



Hai người nhanh chân bước đến cánh rừng bên kia, đi đến một mảnh đất trống, nhờ ánh sáng trên ma trượng, bọn họ thấy rõ một người nằm sấp trên đất – cư nhiên là Cedric Diggory. Trên trán hắn có một vết máu lớn, dĩ nhiên là bị thương. Snape có ý bảo Harry kiểm tra y, còn mình cẩn thận tìm kiếm trong mấy lùm cây xung quanh… không một dấu vết để lại.

Nhưng lập tức, mấy tiếng ‘Đùng’ liên tiếp vang lên, báo hiệu cho bọn họ khoảng hai mươi mấy pháp sư đã ảo ảnh di chuyển đến khu đất trống: “Mê muội!”

“Expecto Patronum!” Harry và Snape vội vàng đánh trả, xuất ra ma lực cực mạnh cố gắng đem sự công kích của đối phương trả ngược lại. Vài vị Thần sáng đều bị bùa chú của chính mình đánh bại.

Rất nhanh, một đám nhân viên của Ma Pháp bộ và Thần sáng vây quanh ba người bọn họ, ma trượng trong tay đều chỉa thẳng vào họ.

“Là ai làm?” Khuôn mặt Barty Crouch vì phẫn nộ trở nên méo mó đến đáng sợ, ánh mắt lợi hại của y quét rất nhanh qua ba người, cũng rất nhanh, dừng lại trên người Snape, “Hừ, Snape? Không khó đoán… Nguyên là một Thực Tử Đồ…” Ánh mắt trở nên chán ghét, “Xem ra ngươi vẫn thập phần trung thành với chủ tử cũ của ngươi…”

“Hừ, trí tuệ của nhân viên cao cấp trong Ma Pháp bộ xem ra cũng chỉ có thế.” Snape cười lạnh, “Phóng ra dấu hiệu Hắc Ma để làm trò trước mặt hai học trò? Ta nghĩ đầu óc của ngươi cũng không ngu đến mức này?”

“Merlin a! Cedric!” Amos Diggory từ trong đám người lao ra ôm lấy y, “Y bị sao vậy?”

“Y bị ai đó đánh trọng thương, ta đã giúp y kiểm tra sơ qua, không quá nghiêm trọng.” Harry trả lời.

“Xem ra ngươi còn đánh trọng thương người, Snape!” Barty Crouch nói, “Phóng ra dấu hiệu Hắc Ma, thương tổn học trò, tội danh này…”

“Ta nghĩ chắc Ngài hiểu lầm Crouch tiên sinh.” Harry đánh gãy lời nói của y, “Ta và giáo sư Snape thấy dấu hiệu Hắc Ma mới chạy đến đây, sau đó phát hiện Diggory học trưởng đã hôn mê bất tỉnh.”

“Ngươi là ai? Ta cần phải nhắc ngươi, làm ngụy chứng cứ là tội không nhẹ a!” Barty Crouch tức giận đánh giá thiếu niên trước mặc, nghĩ thầm: xem ra, tám phần là một Thực Tử đồ dự bị.

Harry mỉm cười: “Đã quên tự giới thiệu, ta tên là…”

“Harry Potter! Hắn là con nuôi của ta, Harry Potter!” Sirius từ trong nhóm Thần Sáng bước ra, đi bên cạnh còn có Remus và Weasley tiên sinh.

“Barty, ta nghĩ Harry sẽ không phóng ra dấu hiệu Hắc Ma đi?” Weasley tiên sinh nói.

“Đương nhiên… chuyện đó là không có khả năng… Xin lỗi, ta lỡ lời…” Barty Crouch quá sợ hãi, ngay cả môi cũng không tự chủ được mà run rẩy.

“Đối phương rất có thể đã Ảo Ảnh di chuyển.” Một pháp sư đoán.

“Ta đi xung quanh tìm thử!” Sirius nói, hắn hướng mấy Thần sáng gật gật đầu, nắm chặt ma trượng, bước xuyên qua lùm cây, biến mất trong bóng đêm. Hiển nhiên, hiện tại Sirius rất có uy tín trong nhóm Thần Sáng, Harry nghĩ có lẽ không bao lâu, y một lần nữa sẽ quay lại trong hàng ngũ Thần Sáng.

Một mảnh yên tĩnh, vài phút sau, bọn họ nghe được tiếng kinh hô của Sirius: “Merlin a… Đây là…” Harry cả kinh, hắn biết y đã phát hiện ra cái gì.

Ngay sau đó, một trận thanh âm của cành cây bị đạp gãy vang lên, lá cây sàn sạt, còn có tiếng bước chân, Sirius ôm một thân hình nho nhỏ, mềm nhũn, bọc trong một tấm khăn bàn từ phía sau lùm cây bước ra – đó là một gia tinh. Không ít người ánh mắt sắc bén đã nhận ra được, đó là gia tinh Winky của nhà Crouch, trong tay nó còn nắm một cây ma trượng.

***** Ta là cực kỳ nghi ngờ phân cách tuyến *****

“Đó là ma trượng của Cedric!” Amos Diggory lập tức nhận ra ma trượng của đứa con, “Như thế nào lại nằm trong tay một gia tinh.”

“Xem ra tình hình đã rất rõ ràng.” Harry nói, “Gia tinh này tập kích Diggory học trưởng, cướp ma trượng của y, cũng gọi lên dấu hiệu Hắc Ma. Nhưng một gia tinh thì không có khả năng làm được chuyện này, hơn nữa ta nghe được thanh âm đọc thần chú, tuyệt đối không phải là thanh âm của gia tinh, mà của một nam tử trưởng thành. Cho nên, có thể hay không… nó đã bị ép buộc…”

Sắc mặt Barty Crouch nhất thời trở nên tái nhợt như người chết: “Chuyện này… không có khả năng! Winky nó sẽ không…”

“E rằng không có gì là không có khả năng.” Weasley kiểm tra ma trượng kia bằng một bùa ‘Prior Incantato’ (Thần chú trước đây), một hình đầu lâu thật lớn có cái lưỡi hình con rắn xông ra, “Chính xác ma trượng này đã phóng ra dấu hiệu Hắc Ma.”

“Chuyện đó không có khả năng! Nó từ đâu học được ma pháp tà ác này a. Khó có thể… Các ngươi nghi ngờ ta?” Barty Crouch lạnh lùng nói, trong ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ.

“Chúng ta đương nhiên không có ý này!” Harry tiến lên một bước, “Ai cũng biết Crouch tiên sinh Ngài hận nhất chính là Thực Tử đồ, nhưng có thể hay không trong nhà Ngài còn có người nào khác…”

“Nói hươu nói vượn!” Barty Crouch quát.

“Ngài sao lại tức giận như vậy a?” Harry cười ôn hòa, “Chúng ta chỉ đoán thôi, không bằng… Chúng ta so ra nên hỏi người trong cuộc thì tốt hơn?” mắt hắn dừng lại trên người Winky.

Sirius hiểu ý hắn, ma trượng của y nhắm ngay Winky nói: “Rennervate.” (Hồi sinh)

Winky suy yếu ngọ nguậy một chút, chậm rãi mở đôi mắt màu nâu, kinh ngạc chớp vài cái. Nó thấy mặt Sirius, nao núng giật mình, sau đó chậm rãi nhìn lên bầu trời. Nó nhìn thấy đầu lâu xanh biếc trên đó lại thấy chủ nhân của mình cùng nhiều người khác, sợ hãi đến mức khóc nức nở.

Harry bước đến trước mặt nó: “Ân… Ngươi tên Winky phải không?”

“Phải… Đúng vậy, tiên sinh.” Winky thấy trên trán hắn có vết sẹo, đôi mắt nguyên bản đã to còn mở to hơn nữa, “Ngài… Ngài là Harry Potter tiên sinh? Ta nghe Dobby nhắc qua Ngài…”

“Đúng vậy, Winky, ngươi có thể cho ta biết, vì sao ngươi lại ngã vào trong lùm cây? Ngươi hẳn là phải đợi trong lều chứ?”

“Winky… Winky…” Mắt Winky đầy nước, “Winky chính là…” Nó nhìn qua chủ nhân của mình, không dám nói gì thêm.

“Đã có chuyện gì với cây ma trượng này?” Amos Diggory hét lớn, “Có phải hay không ngươi đã công kích con ta? Nói!”

Winky run rẩy, lắc đầu điên cuồng, không ngừng vuốt lỗ tai: “Không phải, không phải Winky làm, Winky… Winky là gia tinh ngoan! Winky không biết dùng ma trượng! Winky chỉ là nhặt được trong lùm cây…”

“Cho nên, người kia rất có thể đã Ảo Ảnh di chuyển trốn mất, mà con gia tinh này vô tình lại đợi ở ngay đó.” Sirius đoán.

“Nhưng, Winky, ngươi vì sao không nghe lời chủ nhân mà lại đến chỗ này a? Ngươi như thế nào lại không biết nghe lời a?” Harry hỏi, hắn muốn bức Tiểu Barty Crouch ra một cách tốt nhất.

Quả nhiên, Winky lập tức phản đối: “Winky không có không nghe lời! Winky là gia tinh ngoan, Winky là nghe…”

“Winky!” Barty Crouch ngăn nó lại, hung ác nhìn nó chằm chằm.

Winky sợ đến mức co người thành một đoàn: “Winky…”

“Amos.” Barty Crouch nói, “Ta phi thường biết rõ, dưới tình huống bình thường, ngươi hẳn sẽ đem Winky đến chỗ của ngươi để thẩm vấn. Nhưng, lúc này, ta hy vọng ngươi để ta tự giải quyết, có thể chứ?”

Amos Diggory trầm mặc một lúc, y cũng không muốn đáp ứng, nhưng… Barty Crouch là nhân vật trọng yếu trong Ma Pháp bộ. Nên, y cuối cùng không cự tuyệt, gật đầu.

“Chủ… Chủ nhân! Van xin Ngài…” Winky run run, nức nở khóc.

“Ngươi cãi lời ta, Winky! Ta bảo ngươi phải ở trong lều, ta cũng nói qua ta phải ra ngoài giải quyết công việc, bắt ngươi phải ngoan ngoan mà đợi trong lều, không được đi ra ngoài!” Barty Crouch nghiêm khắc nhìn nó chằm chằm, “Ngươi không tuân lệnh chủ nhân, chuyện này có nghĩa ngươi được có quần áo…”

“Không!” Winky hét lên thất thanh, phục xuống chân y khóc, “Không! Chủ nhân! Winky, Winky không có…”

“Chờ một chút, Crouch tiên sinh.” Harry ngăn cản hành động của y, “Ta cảm thấy Winky hình như không dám nói suy nghĩ của mình… Ngươi cũng biết, một gia tinh sẽ không dễ dàng vi phạm mệnh lệnh chủ nhân, nhất định là có chuyện ngoài ý muốn.”

“Chủ nhân! Chủ nhân!” Winky nức nở, “Winky không có không nghe lời, Winky không có! Winky phải…”

“Avada Kedavra!” Barty Crouch trực tiếp cho nó một đạo lục quang, thân thể nho nhỏ của Winky mềm nhũn té xuống.

“Barty Crouch!” Weasley tiên sinh là người đầu tiên có phản ứng, “Đây là thần chú không thể tha thứ! Ngươi sao lại dám…”

“Một gia tinh vi phạm mệnh lệnh đối với ta là vô dụng,” Barty Crouch lạnh lùng nói, “Quên trách nhiệm với chủa nhân và không giữ danh dự cho chủ nhân là người hầu vô dụng!”

“Dù vậy nhưng ngươi cũng không thể… Đây là vi phạm pháp luật!” Sirius nói, “Cho dù đối với người hầu của mình…”

“Ta chỉ trừng phạt chính gia tinh của mình, ta có quyền này. Huống chi, ta cũng không đem Thần chú Không thể tha thứ dùng trên con người.” Barty Crouch nói, “Đây là hợp pháp!”

Nói xong, Barty Crouch hừ lạnh một tiếng, mang theo mấy nhân viên Ma Pháp bộ liên can ly khai, để lại mấy Thần Sáng phụ trách giải quyết tốt hậu quả.

Barty Crouch… Ngươi thật tàn nhẫn a! Harry nhìn thân thể nho nhỏ của Winky trên mặt đất, trong lòng nảy sinh vài phần không đành, dù sao… Winky cũng từng chiếu cố qua hắn…

“Nhớ lại chuyện y làm đối với đứa con của y,” Snape nhìn tâm tư của hắn, bước đến bên cạnh, “Y làm chuyện như vậy cũng không có gì kỳ lạ.”

“Vì quyền lợi… Thật sự, cái gì cũng có thể hy sinh được sao?” Harry lẩm bẩm.

“Đối với y mà nói, thì đúng vậy.” Snape thản nhiên nói.

Sirius thấy hai người bọn họ dường như muốn nói gì đó, biểu tình thương cảm của Harry, Snape vẫn đứng bên cạnh hắn. Trong lòng Sirius cảm thấy lạnh đến khó hiểu. Không được, mình nhất định phải làm gì đó, bằng không… Harry ngươi ngàn vạn lần không được… (Anh cho em xin, ‘nhờ’ một câu của anh, em nó liền thất thân a)

Lúc này, Ron và Hermione đã chạy đến, ôm lấy Harry. Ba người lập tức liền bàn luận chuyện vừa xảy ra, trên mặt Harry mỉm cười nhẹ nhàng.

Sirius do dự một chút, đến phía sau Snape: “Ta có lời muốn nói với ngươi.”

Snape đối với chuyện lần đầu tiên y không nói mấy câu vũ nhục mình cảm thấy quái dị, y nhìn nhìn Sirius, gật đầu. Sirius ném cho Remus một cái nhìn: ở lại chiếu cố Harry và mấy đứa nhỏ. Hai người một trước một sau hướng lùm cây cách đó không xa bước đến.