Hotgirls Siêu Quậy

Chương 147



“Sầm”

Khánh bực tức đóng cánh cửa xe lại. Dựa hẳn người vào ghế lái, anh chàng dường như không còn một chút sức sống nào nữa. Chợt thấy một gói thuốc lá được đặt ngay ngắn trong hộc xe, Khánh lấy ra. Chưa bao giờ anh chàng thử qua thứ này và cũng chẳng hứng thú. Tuy nhiên hôm nay tâm trạng không được tốt nên cũng muốn thử xem, nghe nói là thứ này có thể giúp xoa dịu nỗi buồn giống như...rượu vậy.

Châm lửa rồi đưa lên miệng hút, một luồng khí cay nồng xộc vào cổ họng rồi xộc thẳng lên mũi khiến Khánh ho sặc sụa. Ai cũng như ai, mới thử lần đầu tiên đều như thế. Đến khi gần bình thường trở lại, Khánh mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà hình như, cơ thể đã bắt đầu cảm thấy lâng lâng và dễ chịu hơn hẳn.

Quyết định đưa điếu thuốc lên miệng và rít thêm một hơi nữa, lần này Khánh vẫn ho nhưng không nhiều bằng lần trước, có lẽ là đã quen dần. Cứ thế, Khánh hết điếu này rồi điếu khác. Chưa bao giờ Khánh thử thứ ấy và cảm thấy kinh tởm nó nhưng bây giờ, chỉ vì một người con gái mà Khánh lại tìm đến thứ này để thay rượu vơi nỗi buồn. Thật sự quá ngu ngốc.



Ngay khi vừa bật sáng lại ánh đèn, Vi đã ngay lập tức chạy ra khỏi sảnh đi tìm Khánh làm mọi người giật mình. Nhưng ngay sau đó, ai lại vào việc nấy vì dù sao, mọi chuyện cũng đã xong xuôi, có chạy thì làm được gì?

- Khánh! Khánh! - Vi chạy ra ngoài bãi đỗ xe, gọi to, dáo dác tìm hình bóng anh chàng.

Qủa thật, tìm xe ai chứ tìm xe Khánh thì thật là muốn thách đố người khác. Khánh không đi một chiếc cố định, thương xuyên thay nhiều loại kiểu dáng thì biết đường nào mà Vi lần được đây? Đang chán nản thì cái mùi thuốc lá bay đến mũi Vi. Quay đầu lại. Là Khánh đang ngồi dật dựa ở ghế lái trong con mui trần màu xanh dương, tay cầm điếu thuốc còn đang hút dở. Dưới nền đất ngoài cửa xe là tàn thuốc, mẩu thuốc lá và hai bao thuốc lá trỗng rỗng.

Vi hốt hoảng chạy lại, không để ý rằng mình đang mặc đầm mà nhảy thẳng vào con xe mui trần, không thèm mở cửa.

- Khánh…anh đang làm cái quái gì vậy? Anh làm gì biết hút thuốc mà hút? Anh muốn chết sao? – Vi lo lắng, lay người anh chàng.

- Hử…em đó hả? Ra đây làm gì? Vào trong đi. – Khánh mơ màng ngước lên nhìn Vi, hất tay nhỏ ra.

- Anh bị sao thế? Sao lại ra nông nỗi này? Sao lại hút thuốc cơ chứ? Anh làm gì biết hút nó? – Vi nhăn mặt, cố giật điếu thuốc từ trong tay Khánh ra.

- Bỏ tay em ra đi. Anh muốn hút, mặc xác anh! Vào trong với cái thàng Triệu gì đó đi. – Khánh gắt.

- Anh! – Vi trợn mắt. Hoá ra là đang ghen sao?

- Anh gì nữa. Vào đó đi. – Khánh xua tay, đưa điếu thuốc lên tiếp tục hút.

- Không! Anh không được hút thứ đó. Đưa nó ngay cho em. – Vi chồm người lên, cố giật điếu thuốc trên tay Khánh.

- Không, để anh hút. Bỏ tay em ra. – Khánh không chịu thua.

Hai người giằng co qua lại. Vi thì cố với lấy điếu thuốc mà Khánh giơ lên cao. Khánh thì cố gắng đẩy nhỏ ra, không cho nhỏ lấy điếu thuốc. Cuối cùng thì, đầu điếu thuốc chạm vào bàn tay Vi, để lại một vết bỏng không hề nhẹ.

- Áaa! – Nhỏ kêu lên một tiếng rồi rụt tay về.

- Em…em sao thế? – Khánh giật mình.

Trên mu bàn tay trắng nõn có một chấm tròn đang đỏ tấy, sưng dần lên. Vi lấy ngón tay chạm nhẹ vào, cảm giác đau rát đến tận tim. Khánh thấy vậy thì hoảng hồn, lên tục hỏi:

- Em có sao không? Có đau lắm không?

- … - Vi không trả lời.

- Em sao thế, đừng làm anh lo. – Khánh sợ.

- Anh thích hút thuốc đến vậy sao? – Vi không trả lời câu hỏi của Khánh mà hỏi một câu khác.

- Hả? – Khánh nhíu mày.

- Nếu anh thích hút vậy thì được thôi. Em sẽ hút chung với anh. – Vi cười lạnh rồi lấy một điếu thuốc khác, châm lửa rồi đưa lên miệng rít một hơi dài.

- Phù… - Nhẹ nhàng nhả ra một làn khói thuốc mờ ảo, nhỏ cảm nhận được mùi thuốc lá rất rõ ràng. Lâu rồi, nhỏ chưa đụng tới điếu thuốc.

- Em…em hút thuốc? Em biết hút? – Khánh ngỡ ngàng, giật mình.

- Em không hoàn toàn như những gì anh nghĩ đâu. Biết bao nhiệm vụ của Tứ ma nữ phải tiếp cận với những tên trùm ma tuý, heroin. Điếu thuốc này chẳng là gì cả. Tụi em phải biết hút để phục vụ cho những lần gặp gỡ đó. – Vi nhàn nhạt nói, tay đưa điếu thuốc lên miệng, rít hơi thứ hai, điệu bộ rất giống của một người sành hút thuốc.

- Em dừng lại đi. – Khánh giật điếu thuốc của Vi, ném thẳng xuống đất.

- Sao vậy? Em tưởng anh muốn hút? Nếu anh muốn hút thì em cũng muốn hút cùng anh! – Vi nói giọng gần như bằng hét.

- Em… - Khánh nhìn nhỏ.

- Em thế nào? – Nhỏ cười lạnh.

- Hừ…nhận nhẫn thằng đó rồi thì ở đó với nó luôn đi. Còn ra đây làm gì?

- Anh ghen sao? – Vi nghiêng đầu hỏi.

- … - Khánh không trả lời, chỉ quay mặt ra ngoài.

- Thôi mà…có gì mà phải dỗi chứ? Em có yêu thằng đó đâu? – Vi xuống nước năn nỉ.

- Thế sao còn nhận nhẫn? – Khánh có vẻ rất tức giận.

- Chứ chẳng lẽ lại không? Làm như thế thì mặt mũi Ngọc Bảo để đâu nữa? Em không còn lựa chọn. – Nhỏ ngồi cái “phịch” xuông cái ghế cạnh Khánh.

- Em không còn lựa chọn? Vậy là em quyết định về làm vợ thằng đó thật sao? – Khánh điên.

- Em không có nói vậy. Em sẽ tự tìm cách để buộc pama huỷ hôn. – Nhỏ khoanh tay nói.

- Đính hôn xong rồi lại huỷ hôn. Em giống như trêu đùa người khác đấy. – Khánh nhếch môi.

- Thế thì em về làm vợ hắn nhé?

- Đùa sao? – Khánh lườm nhỏ.

- Cũng chẳng biết nữa. – Vi nhún vai.

- Vào đó đi. Mọi người chắc đang tìm em đấy. – Khánh không đùa nữa, giọng buồn buồn.

- Không có đâu. Mà em có cảm giác như là anh thích đuổi em vào đấy với cái tên đó nhỉ? – Vi cau mày.

- …

- Em đã nói rồi. Em không yêu hắn và nhất định không cưới hắn ta. Anh đừng có như thế nữa được không? Em yêu anh! – Nhỏ tức giận, hét.

- Nhưng… - Khánh quay sang định nói thì đã bị chặn lại bởi…một nụ hôn.

Vi chủ động, chồm qua ngồi hẳn lên người Khánh, hai tay vòng qua cổ anh chàng. Khánh ngỡ ngàng, có phần hơi bất ngờ nhưng cũng không đẩy ra, từ từ hoà chung nhịp điệu hơi thở của Vi.

Một nụ hôn ngọt ngào kéo dài như câu trả lời cho tất cả. Như lời khẳng định của Vi nói với Khánh rằng dù mọi thứ có ra sao thì tình yêu cả hai vẫn vậy. Đối với Vi và Khánh, có lẽ như thế này là quá tuyệt vời rồi.