Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 93



Lộ Viễn Bạch cầm áo sơ mi của Đoàn Dự vào phòng tắm, lượng công việc của hai ngày gần đây rất nhiều, hơn nữa cái không khí ở huyện nhỏ ven biển phía nam này tương đối ẩm ướt, Lộ Viễn Bạch mệt mỏi vài ngày, trên người khó tránh khỏi cơn đau nhức.

Sau đó mắt nhìn bồn tắm lớn, lâu rồi cậu không có tắm ngâm người.

Thời gian hiện tại là chín giờ rưỡi tối, hôm nay Đoàn Dự trở về, Lộ Viễn Bạch gọi điện thoại cho mẹ, tránh Đoàn Dự sau khi trở về lại không thấy bóng dáng ở đâu.

Lộ Viễn Bạch vô cùng hiểu rõ Đoàn Dự, người đàn ông này cho dù ngồi máy bay cả ngày, sau khi hạ cánh cũng không có khả năng về nhà mà sẽ đến công ty xử lý công việc.

Dù sao cái danh cuồng công việc của Đoàn Dự không phải tự nhiên mà có, danh xưng cũng không do mình cậu đặt cho, mà mọi người đều khẳng định như vậy.

Cộng thêm việc Đoàn Dự đã ở bên cạnh cậu rất lâu, ở bên công ty dĩ nhiên có không ít công việc cần xử lý.

Vừa rồi mẹ có nhắn tin tới, nói Đoàn Dự về nhà lúc chín giờ, đoán chừng chắc chỉ vừa mới ăn cơm.

Bây giờ nếu gọi cho Đoàn Dự nhất định sẽ có chút phiền phức, cho nên Lộ Viễn Bạch có ý định sau khi tắm xong sẽ gọi điện cho đối phương.

Sau đó Lộ Viễn Bạch xả nước đầy bồn tắm, cởi bỏ quần áo, tắm một cách thoải mái.

Thời gian cậu tắm không gọi là ngắn, hai mươi phút sau Lộ Viễn Bạch mới đứng dậy khỏi bồn tắm.

Sau đó lau khô nước trên người, bắt đầu mặc quần áo.

Lộ Viễn Bạch nhìn áo sơ mi của Đoàn Dự trong tay, trong lúc nhất thời nội tâm vô cùng vi diệu, đây là lần thứ nhất Lộ Viễn Bạch mặc quần áo người khác.

Mà chiếc áo này lại là của người yêu.

Lộ Viễn Bạch nhìn áo sơ mi trắng trong tay nuốt nước miếng.

Thật ra sáng hôm nay lúc Lộ Viễn Bạch muốn áo sơ mi này của Đoàn Dự, cũng không phải Đoàn Dự mặc bộ đồ này đẹp nhất.

Dáng người của anh hình tam giác ngược tiêu chuẩn, đường cong trên người sắc nét, cơ bắp căng đầy, chân dài rộng.

Áo sơ mi mặc ở trên thân người đàn ông vô cùng phù hợp, bả vai rộng lớn hữu lực mặc áo rất chuẩn, rất nam tính, cao lớn hoang dã, làm cho người ta xuất hiện cảm giác dục vọng cùng cảm giác an toàn.

Mặc ở trên người anh vô cùng tốt, nhưng lúc cầm ở trong tay lại là một cái tốt khác.

Lộ Viễn Bạch nhìn áo sơ mi trắng trong tay nếu như không phải Đoàn Dự mặc, áo sơ mi trắng này cũng chỉ là một chiếc áo bình thường mà thôi.

Lúc ấy thứ cậu muốn không phải áo sơ mi này, rõ ràng cậu muốn chính là Đoàn Dự.

Nhưng mà dù sao sau khi Đoàn Dự trở về cũng có việc gấp cần xử lý, trong lúc nhất thời Lộ Viễn Bạch không có cách nào đem câu nói không hiểu chuyện kia nói ra.

Lộ Viễn Bạch cầm lấy áo sơ mi Đoàn Dự, sau đó đứng ở trước gương trong phòng tắm khoa tay múa chân.

Lộ Viễn Bạch với Đoàn Dự cách biệt cơ thể rất lớn, cũng không biết mặc vào có rộng hay không.

Lộ Viễn Bạch lấy áo sơ mi đặt ở trước người, nhìn qua hình như có hơi rộng, Đoàn Dự vốn rắn chắc hơn Lộ Viễn Bạch, vai cũng rộng hơn Lộ Viễn Bạch rất nhiều.

Lộ Viễn Bạch thấy vậy mấp máy môi, cơ thể không mặc quần áo đã trong một thời gian dài rồi, Lộ Viễn Bạch không khỏi rùng mình một cái.

Hai gò má trắng nõn thanh tú mày nhíu lại, sau đó vì cảm thấy có chút lạnh, Lộ Viễn Bạch không suy nghĩ tới việc áo sơ mi có rộng hay không nữa, đưa tay đem áo sơmi mặc vào người.

Mùi hương trên người đàn ông lập tức vây quanh thân người Lộ Viễn Bạch, Lộ Viễn Bạch liếc mắt một cái, trên áo sơ mi chỉ có một mùi hương duy nhất của Đoàn Dự

Cầm quần áo mặc lên người, xác thực so với việc cầm quần áo ôm vào trong ngực trước kia, cảm giác bây giờ tốt hơn rất nhiều.

Lộ Viễn Bạch nhìn chính mình trong gương, áo sơ mi của Đoàn Dự đúng là lớn hơn so với cậu.

Lộ Viễn Bạch mấp máy môi, cũng không biết áo của người đàn ông này lớn hơn cậu như thế nào làm tổn thương đến lòng tự trọng cậu, sau đó nhắm mắt làm ngơ không hề nhìn mình trong gương.

Sau khi thay quần áo xong, Lộ Viễn Bạch ngồi trên giường đọc kịch bản.

Lúc này biệt thự nhà họ Đoàn đèn đuốc sáng trưng.

Đoàn Dự ngồi ở cạnh Lộ Vãn Phương, tay lúng túng cầm một cuộn len đưa cho Lộ Vãn Phương, mà Lộ Vãn Phương cúi đầu chăm chú đan chiếc khăn quàng cổ.

Thân hình dài cao của Đoàn Dự ngồi trên ghế sa lông, nhìn từ sau lưng cao hơn rất nhiều so với Lộ Vãn Phương, nhưng một chút cảm giác khuất phục cũng không có.

Lộ Vãn Phương vừa đan vừa nói với Đoàn Dự một số việc sinh hoạt.

"Thật ra những thứ này năm đó con kết hôn với Viễn Bạch đã định nói qua, để tránh sau này xuất hiện phiền toái trong sinh hoạt. " Lộ Vãn Phương buông thả mặt mày cẩn thận vỗ nhẹ khăn quàng cổ trên tay: "Nhưng hai đứa con đều rất bận, lời này mẹ vẫn chưa nói ra, về sau bất tri bất giác cũng quên mất, hôm nay muốn nói cho con nghe, cũng không biết con có thấy ta lải nhải hay không."

Nói xong Lộ Vãn Phương cười nhìn Đoàn Dự, thật ra trong nội tâm vẫn có chút khẩn trương đối với người con rể này.

Sợ hãi đối phương cảm thấy phiền vì bà lải nhải, sợ hãi không có tiếng nói chung không thể trao đổi.

Nhưng thông qua qua việc nói chuyện phiếm vừa rồi cũng hiểu được, tuy nhìn Đoàn vô cùng lạnh lùng nhưng vẫn toát ra một tia nhu hòa.

Đoàn Dự nghe Lộ Vãn Phương nói xong thì cất lời: "Sẽ không, mẹ cứ nói đi."

Khóe miệng Lộ Vãn Phương lộ ra vẻ tươi cười, sau đó bắt đầu dặn dò Đoàn Dự một ít sự việc để sau này sinh hoạt, chỉ là một ít kiến thức dùng để vận dụng trong sinh hoạt sau này, không phải nói nhảm.

Đoàn Dự cũng chăm chú nghe.

Trong lúc nhất thời tình cảnh dị thường nhu hòa, Lộ Vãn Phương ngồi cùng Đoàn Dự nhìn rất giống mẹ con.

Mẹ may cho con khăn quàng cổ dặn dò cẩn thận, con trai ở một bên lắng nghe kỹ càng.

Uy Sâm nhìn thấy người yêu nói chuyện với Đoàn Dự không quan tâm đến ông ta, trong lúc nhất thời muốn xen vào nói gì đó, lấy đi một chút sự chú ý.

Nhưng hai người nói chuyện sinh hoạt, có mấy lời Uy Sâm còn nghe không hiểu muốn xen vào cũng không được, trong phút chốc cảm thấy bản thân thật bất lực.

Ngay lúc Lộ Vãn Phương dặn dò Đoàn Dự, khăn quàng cổ trong tay cũng đã đan xong.

Đoàn Dự mở mắt nhìn, trong lúc nhất thời còn cảm thấy vô cùng thần kỳ, nguồn gốc của khăn quàng cổ trong tay Lộ Vãn Phương là từ sợi len mà anh đưa.

Nhìn thấy hai người cuối cùng cũng nói xong, Uy Sâm vẫn muốn lấy sự chú ý nên vội vàng hỏi: "Thân yêu, thời gian không còn sớm nữa."

Lộ Vãn Phương nghe xong sửa lại câu nói của Uy Sâm: "Vẫn còn sớm."

Uy Sâm nghe xong cũng ngoan ngoãn nghe theo nói lại một lần nữa: "Vẫn còn sớm. "

Sau khi nói xong còn nhìn xem Lộ Vãn Phương mỉm cười, trong mắt Uy Sâm, Lộ Vãn Phương làm gì cũng đều rất đẹp.

Tướng mạo của Lộ Vãn Phương là mỹ nhân tiêu chuẩn của phương đông, nhìn con trai Lộ Viễn Bạch cũng biết, thời còn trẻ Lộ Vãn Phương có vẻ đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng hào phóng, rất có khí chất, tuy nhiên cuộc hôn nhân kia đã mang đến đả kích không nhỏ, nhưng trong cuộc hôn nhân, về phương diện vật chất Vãn Phương không có thiếu khuyết, cũng có tiền làm bảo dưỡng, bây giờ nét nhăn trên mặt cũng chẳng có bao nhiêu, ngược lại còn tăng thêm vài phần hiểu biết thông minh thành thạo của một người phụ nữ trưởng thành.

Uy Sâm theo đoàn người nước ngoài đến chơi, đến làm công tác trao đổi và tiến hành nghiên cứu khoa học, thí nghiệm.

Lại không nghĩ rằng lúc ấy vừa xuống máy bay lại là lúc vừa vặn gặp được Lộ Vãn Phương đang ở sân bay tạm biệt Lộ Viễn Bạch đi nơi khác quay phim, lúc ấy dường như vừa thấy đã yêu, về sau không thể cứu vãn.

Ngay từ đầu Lộ Vãn Phương đối mặt với sự theo đuổi của người đàn ông ngoại quốc nhỏ hơn mình mười tuổi này, cảm thấy trong lòng vẫn có chút bài xích, bởi vì chuyện tình cảm để lại ấn tượng không tốt với Lộ Vãn Phương, cộng thêm việc tư tưởng của người ngoại quốc cởi mở, có thể chỉ có hứng thú nhất thời đối với bà.

Nhưng mà Uy Sâm lại không quan tâm tới sự thờ ơ của bà, ông ta cảm thấy nữ nhân phương đông đều rụt rè, Lộ Vãn Phương lãnh đạm đối với ông ta cũng là hợp tình hợp lý, cuối cùng trải qua việc Uy Sâm mải miết theo đuổi không bỏ, lúc này Lộ Vãn Phương mới dần dần tin tưởng kết giao với Uy Sâm.

Uy Sâm nói với Lộ Vãn Phương thời gian không còn sớm, trong lời nói có ý nghĩa khác, Uy Sâm sống ở đây một thời gian lâu cũng dần dần học được có những chuyện không nên nói thẳng mà chỉ có thể ám chỉ, như vậy càng thú vị lại càng có tình thú.

Trước kia vào thời gian này, khi chỉ có Uy Sâm với Lộ Vãn Phương ở nhà. Uy Sâm là người Pháp thường xuyên chuẩn bị một ít lãng mạn cho Lộ Vãn Phương, mỗi lần như vậy Lộ Vãn Phương đều cảm thấy vui mừng, nhìn bộ dạng vui vẻ của Lộ Vãn Phương, Uy Sâm cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hai người không vì cách sống khác biệt về phong tục và quốc tịch mà xuất hiện ngăn cách, ngược lại những tia lửa khi va chạm nhau còn vô cùng đặc sắc, sinh hoạt thường ngày cũng rất thú vị.

Lộ Vãn Phương nhìn thời gian, thật đúng là không còn sớm, hiện tại đã là mười giờ tối.

Sau đó Lộ Vãn Phương cầm lấy chỉ dệt lại chiếc khăn quàng cổ, dọn dẹp hết mấy thứ đồ linh tình, đứng lên: "A Dự thời gian không còn sớm, mẹ đi về trước, con cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Lộ Vãn Phương đứng dậy, Uy Sâm cũng đứng lên theo.

Đoàn Dự đứng dậy tiễn Lộ Vãn Phương.

Uy Sâm lấy mấy món đồ trong tay Lộ Vãn Phương, sau đó bỏ vào trong một cái túi, đi theo sau lưng Lộ Vãn Phương.

Lúc Lộ Vãn Phương đến ngay trước cửa chỗ đổi giày đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

"A Dự, lần trước mẹ đưa cho mấy gói hương an thần kia, đã dùng hết chưa?"

"Nếu dùng hết rồi, lần sau mẹ dệt xong khăn quàng cổ đem tới cho con, thuận tiện mang thêm một ít gói hương tới đây. "

Lộ Vãn Phương nhìn Đoàn Dự, giọng điệu vô cùng tự nhiên, nhìn giống như Đoàn Dự chính là con ruột của bà, yêu mến không phải biểu hiện giả, mà là cảm giác chân tình thật sự, không hề keo kiệt.

Đoàn Dự dừng thoáng một phát, nhìn Lộ Vãn Phương: "Đã không còn......"

Lộ Vãn Phương nghe xong cười nói: "Vậy sao, lần sau mẹ đến sẽ đem thêm cho con một ít. "

Đoàn Dự nhìn người đàn bà không hề có quan hệ máu ruột thịt với anh, trong lúc nhất thời trong nội tâm vô cùng vi diệu, loại cảm tình này làm anh cảm giác vô cùng ôn hòa.

Cuối cùng khóe miệng hơi mỉm nhẹ: "Dạ. "

Lộ Vãn Phương đi rồi, lúc Đoàn Dự quay người đang định lên lầu, trên lầu đột nhiên truyền đến một hồi âm thanh.

Lập tức hai tiểu gia hỏa lông mềm như nhung, nện bước chân ngắn xuống sàn vội vàng chạy về phía Đoàn Dự.

Đoàn Dự nhìn Mi Mi giống như sắp lăn xuống cầu thang, trong lúc nhất thời thấy có chút ngây người.

Trách không được vừa rồi khi bước vào cửa anh thấy thiếu thiếu cái gì đi, thì ra hai tiểu gia hỏa này không có đi ra.

Quản gia tiến lên giải thích với Đoàn Dự, vừa rồi nhìn thấy bà Lộ với thiếu gia nấu cơm sợ hai tiểu gia hỏa này quấy rối nên không cho thí thí với Mi Mi chạy ra.

Thật ra lúc Đoàn Dự trở về nhà thí thí cùng Mi Mi đã cảm nhận được, chẳng qua bị giam trong phòng nên không thể ra ngoài được.

Quản gia định sau khi Đoàn Dự cơm nước xong xuôi sẽ thả hai tiểu gia hỏa này ra, nhưng sau đó thiếu gia lại trò chuyện cùng bà Lộ, quản gia quyết định lát nữa sẽ thả, cũng chính là hiện tại.

Sau khi thí thí cùng Mi Mi nhìn thấy Đoàn Dự về, hai mắt to đều hiện ra ánh sáng giống nhau, vây quanh bên chân Đoàn Dự.

Đoàn Dự hạ thấp người xoa lông của thí thí cùng Mi Mi, từ lúc anh rời đi tới giờ hai tiểu gia hỏa này đã trưởng thành không ít.

Sau đó Đoàn Dự đứng thẳng lên, cất bước lên lầu ba.

Sau khi Đoàn Dự tắm xong, mặc áo tắm ngồi ở trên giường, trong đầu nhớ lại lời nói của Lộ Vãn Phương nói với anh vừa rồi.

Khi còn bé Lộ Viễn Bạch nhát gan thường xuyên bị bắt nạt, con riêng của cha luôn ở bên cạnh, hoạt động ở ngành giải trí cũng vô cùng gian khổ.

Ánh mắt Đoàn Dự càng ngày càng mờ, nghĩ kỹ đến lời nói của Lộ Vãn Phương, tâm tình thấp xuống đến cực điểm.

Ngay lúc Đoàn Dự đứng dậy định đến thư phòng, điện thoại đặt ở đầu giường bắt đầu reo lên.

Đoàn Dự nhìn xuống, là Lộ Viễn Bạch gọi tới.

Sau đó nghe máy.

"Vợ ơi."

Giọng nói của thanh niên truyền đến từ đối diện, gương mặt Đoàn Dự vừa rồi vốn âm u bây giờ mới có chút nhu hòa.

"Ừ. "

Người đàn ông nhẹ giọng đáp lời.

"Anh đang ngủ sao?" tiếng nói của Lộ Viễn Bạch rất nhẹ, sợ Đoàn Dự đã nghỉ ngơi nhưng lại bị cuộc điện thoại của cậu làm phiền.

Đoàn Dự vốn có ý định đến thư phòng nhưng cước bộ dừng lại, sau đó đứng nguyên tại chỗ vài giây, quay người về tới bên giường.

"Sớm."

Lộ Viễn Bạch rất chú ý đến sức khỏe của anh, nếu như chỉ đi tra một ít việc, vậy thì để đến ngày mai hẵng làm.

Trong đầu Đoàn Dự tràn đầy hình ảnh Lộ Viễn Bạch: "Nhớ anh sao?"

Đoàn Dự vốn tưởng rằng đối phương sẽ trầm mặc trong chốc lát sau đó mới trả lời anh, ai ngờ sau một giây đã nghe Lộ Viễn Bạch không chút do dự nói: "Nhớ. "

Đoàn Dự nghe xong khóe miệng có chút giương lên.

Nhưng nghe đến Lộ Viễn Bạch nói anh lại nhớ tới lời nói của Lộ Vãn Phương nói với anh, trong nội tâm liền ngăn không được đau lòng.

"Anh sắp xếp thời gian bay đến gặp em."

Lộ Viễn Bạch vốn đang nằm trên giường không làm gì, sau khi nghe được Đoàn Dự nói thì dừng lại, sau đó vội nói: "Không cần."

Nghĩ tới buổi sáng hôm nay đã đáp ứng đối phương chuyện sẽ xảy ra cho lần gặp mặt sắp tới, đôi má Lộ Viễn Bạch bắt đầu ngăn không được nóng lên.

Cậu còn chưa có học tập cùng chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu Đoàn Dự đến, vậy......Quá là nhanh......

Nhưng mà trong đầu Đoàn Dự lúc này lại không nghĩ nhiều như Lộ Viễn Bạch, trong đầu người đàn ông lúc này là câu nói vô cùng nhớ anh không muốn xa rời kia, căn bản không thể nào suy nghĩ sang chuyện khác.

Lộ Viễn Bạch không nỡ bỏ anh, cũng giống như anh cũng không nỡ bỏ đối phương.

Lộ Viễn Bạch biết rõ người đàn ông này rất cố chấp, lại tiếp tục nói: "Anh mới bay trở về, nếu tới nữa thì quá phiền toái, đối với thân thể cũng không tốt. "

Bôn ba qua lại không tránh được mệt nhọc.

Đoàn Dự: "Không sao. "

"Có sao." Lộ Viễn Bạch trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Sau này chúng ta có rất nhiều thời gian ở cùng một chỗ, trước hết anh nên nghỉ ngơi cho tốt."

Hôm nay Đoàn Dự biết được rất nhiều quá khứ của Lộ Viễn Bạch, trong lúc nhất thời nội tâm đều là sự việc Lộ Viễn Bạch bị sỉ nhục bị bắt nạt trước kia, không có nghe thấy lời nói của đối phương.

Ngẫm lại còn một tháng nữa hai người có rất nhiều thời gian gặp mặt, Đoàn Dự cũng từ cảm giác xúc động vừa rồi dần dần bình tĩnh lại.

Lộ Viễn Bạch thấy thời gian không còn sớm: “Vợ ngủ ngon."

Đoàn Dự nghe giọng nói Lộ Viễn Bạch nhẹ gật đầu: "Ngủ ngon."

Cúp điện thoại lúc này Lộ Viễn Bạch mới nhẹ nhàng thở ra.

Mùi hương trên người Đoàn Dự bao quanh, Lộ Viễn Bạch liếc mắt một cái.

Kỳ thật trước đó Lộ Viễn Bạch có ý định gọi video cho Đoàn Dự.

Nhưng hai người vừa mới tách ra, trong lòng Lộ Viễn Bạch đã nghĩ tới đối phương, nếu gọi video nhìn thấy mặt, còn muốn chịu tra tấn, trong lúc nhất thời liền buông tha ý nghĩ này.

Sau đó Lộ Viễn Bạch nhắm mắt lại nằm ở trên giường, cậu vì công tác bôn ba bên ngoài một thời gian không ngắn.

Một tháng trôi qua rất nhanh.

——

"Hiệp ước, hợp đồng kết thúc?"

Thẩm Khang Dũng đưa tay đập mạnh lên bàn, trên mặt hiện ra sắc mặt mệt mỏi hết sức khó coi.

Trong lúc nhất thời căn bản không tin tưởng chính mình đã nghe được cái gì.

"Cô xác định không có nghe sai, dự án này từ đầu đã đàm phán cùng với bên Ánh Sao!"

Thẩm Khang Dũng nghe lời nói của thư ký truyền đến.

Đầu thư ký kia đổ mồ hôi lạnh nhẹ gật đầu, nhớ lại bội dung vừa rồi trong điện thoại

"Tổng giám đốc bên Ánh Sao cho người truyền đến tin tức, nói dự án lần này kết thúc hợp tác."

Thẩm Khang Dũng bước ra khỏi bàn làm việc: "Tổng giám đốc Ánh Sao là người nào, Lưu Nhị? "

Tổng giám đốc Ánh Sao có hai vị, theo thứ tự là Lưu Hoán Minh cùng Lưu Hoán Đông, Lưu Hoán Minh là người nắm quyền chủ yếu ở Ánh Sao, hạng mục quan trọng cùng bày ra cũng chính do ông ta định đoạt.

Lưu Hoán Đông đứng ở vị trí thứ hai trong nhà họ Lưu, bên trên lại có một người anh trai có năng lực như Lưu Hoán Minh, không nói đến qua thời tuổi trẻ, hơn ba mươi tuổi nhưng một chút lý trí của người trưởng thành cùng năng lực cũng không có, ăn chơi đàng điếm, trong mắt chỉ có những thiếu gia tiểu thư cùng ăn chơi kia, ở công ty cũng chỉ có một cái tên dùng để nhận tiền hằng năm.

Lưu Hoán Minh là người thông minh, lúc trước bọn họ đàm phán dự án vô cùng tốt, nếu đã quảng bá xong, có khả năng sẽ thu về lợi ích song song, giá cổ phiếu thị trường cũng sẽ theo đó mà tăng lên.

Lúc trước Thẩm Khang Dũng tự mình đến nói chuyện cả tháng trời, mới lấy được hạng mục đem về nắm trong tay, cũng đã cho ra không ít thứ.

Nhưng những thứ này chỉ là những lợi ích nhỏ, không bằng những lợi ích sẽ thu được sau dự án.

Nội tâm Thẩm Khang Dũng cũng có chút tâm thần bất định, tiến lên năm lấy bả vai thư ký: "Có phải tên Lưu Nhị kia nói chấm dứt hợp đồng hay không?"

Nếu lời này thật sự không do Lưu Nhị nói, vậy thì tất cả những gì ông ta bỏ ra xem như công cốc.

Ai ngờ một lát sau chỉ thấy thư ký trước mắt thấp thỏm nói: "Không phải......Không phải Lưu Nhị, là Lưu tổng người cầm quyền Ánh Sao nói."

Trong lúc nhất thời khuôn mặt mệt mỏi của Thẩm Khang Dũng xuất hiện thần sắc khiếp sợ,đôi mắt nhìn chăm chú thư ký.

"Thật sự là Lưu Hoán Minh?"

Thư ký nhẹ gật đầu, trong lúc phút chốc nội tâm cũng không hiểu tại sao bên Ánh Sao lại đột nhiên cùng Thẩm thị kết thúc hợp đồng, nhưng dự án hợp đồng lần này, nếu như hợp đồng thất bại sẽ mang cho Thẩm thị tổn thất không thể đoán được.

Thẩm Khang Dũng cảm thấy trước mắt tối sầm, hiện tại công ty không thể so với năm đó, đem so sánh với những công ty khác có thể nói kinh tế vô cùng đình trệ.

Vốn tưởng rằng lần này ký xong hợp đồng, có thể mượn thời cơ trở mình, ai ngờ bây giờ Lưu Hoán Minh lại muốn chấm dứt hợp đồng.

Lưu Hoán Minh.....

Thẩm Khang Dũng tức đến nỗi mắt đỏ lên, sau đó cắn răng: "Lưu Hoán Minh đã nói như thế nào!"

Thư ký: "Lưu tổng bên kia cũng chỉ nói hạng mục kí kết cùng Thẩm thị lần này sẽ chấm dứt, họ sẽ trả lại tiền bồi thường trái với hợp đồng."

"Tiền bồi thường trái hợp đồng con mẹ nó!"

Thẩm Khang Dũng tức giận không điều khiển được lý trí, quay người giơ cánh tay lên, hất đổ tất cả đồ vật trên bàn làm việc.

"Tiền bồi thường thì được bao nhiêu, có nhiều hơn hoa hồng của dự án đó sao?" Thẩm Khang Dũng đi qua đi lại trong phòng làm việc.

Trong lúc nhất thời nghĩ mãi mà không rõ tại sao Ánh Sao phải chấm dứt hợp đồng với Thẩm Thị, mặc dù dự án của Tinh Diệu lần này rất tốt, nhiều người trong ngành cũng tìm đến hợp tác, nhưng lợi nhuận Ánh Sao vẫn nắm nhiều hơn, một ít người nhìn thấy chướng mắt.

Nhưng những công ty không khởi sắc giống Thẩm thị trong mấy năm nay, cho dù không thể đứng đầu, nhưng lợi ích lấy được từ dự án không ít.

Lúc trước Thẩm Khang Dũng lợi dụng nhà bọn họ đấu tranh thì chớp lấy thời cơ, ai ngờ bây giờ nói kết thúc liền kết thúc!

Sau khi Thẩm Khang Dũng nghe tin tức trong phút chốc đại não có chút đình trệ suy nghĩ, thư ký đứng ở đống bừa bộn trong văn phòng đi cũng không được không đi cũng không xong.

Một lát sau chợt nghe sắc mặc hết sức khó coi của Thẩm Khang Dũng nói: "Cô đi chuẩn bị cho tôi vài thứ, ngày mai tôi sẽ tự mình đến Ánh Sao một chuyến. "