Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 73:



“Anh nói dối!”

Đoàn Dự đứng ở trước mặt Lộ Viễn Bạch, ánh mắt chăm chú nhìn vẻ mặt của Lộ Viễn Bạch.

“Em làm sao biết anh đang nói dối mà không phải nói thật.”

Lộ Viễn Bạch có chút xấu hổ, căn bản trước kia hai người không có làm chuyện đó như người đàn ông nói.

Lộ Viễn Bạch quay sang chỗ khác không thèm nhìn Đoàn Dự “Dù sao… chính là không có!”

Nói xong liền vội vàng bước đi để thoát khỏi hiện trường, đi ra ban công hít thở không khí.

Đoàn Dự nhìn bóng lưng của Lộ Viễn Bạch rời đi không nói thêm gì nữa mà đi vào phòng tắm.

Lúc đi ra trời đã tối rồi

Sau khi hai người ăn cơm xong thì người nào làm việc của người đấy không làm phiền tới nhau.

Vậy mà Đoàn Dự lại không hề nhìn Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch bị mất ngủ năm năm. Năm năm này không phải là ngắn mà trước kia bởi vì mối quan hệ của hai người dựa vào một thoả thuận nên Đoàn Dự không quan tâm đến tình huống của Lộ Viễn Bạch.

Sau này khi quan sát kĩ càng thì Đoàn dự mới phát hiện ra.

Lộ Viễn Bạch giống như không lúc nào là không uống thuốc.

Có một lần, Đoàn Dự đã từng thấy thuốc của cậu. Lần đó khi Lộ Viễn Bạch ở nước ngoài quay phim mà khi đó trùng hợp là anh cũng ra nước ngoài công tác. Sau đó vì để thể hiện rằng hai người họ là một đôi phu phu hạnh phúc, Đoàn Dự đã đến khách sạn mà Lộ Viễn Bạch ở.

Lúc đó trong phòng khách sạn có một kệ đặt không ít các lọ thuốc.

Một số là vitamin và một số chứa đầy thuốc trong túi hoặc chai thuốc màu trắng.

Khi đó anh chỉ ở tạm ba đêm, ba ngày này anh quan sát được Lộ Viễn Bạch uống thuốc ít nhất là chín lần một ngày.

Buổi sáng, buổi trưa và buổi tối.

Lúc này, Đoàn Dự nhìn người đang đọc kịch bản.

Kỳ thât, rất khó để tưởng tượng cậu khi mới ký hiệp nghị kết hôn với anh và cậu khi mất trí nhớ là cùng một người.

Tuy là cùng một người nhưng tính cách và khí chất trên người lại rất khác nhau.

Nhưng mà tại thời điểm này Đoàn Dự cũng không cảm thấy tính cách của Lộ Viễn Viễn Bạch sau khi hồi phục trí nhớ thay đổi.

Chỉ là khi nhìn thấy Lộ Viễn Bạch của bây giờ tim sẽ cảm thấy đau nhói.

Lộ Viễn Bạch năm mười tám tuổi rạng rỡ, thời khắc nào nào đôi mắt luôn léo sáng.

Thế mà Lộ Viễn Bạch năm hai mươi tuổi lại làm bạn với thuốc.

Lúc này Lộ Viễn Bạch nhìn xuống kịch bản, đôi mắt đào hoa của cậu thỉnh thoảng chớp chớp, hàng mi mảnh mai run lên.

Đoàn Dự cứ như vậy, lẳng lặng nhìn cậu.

Hiện tại Lộ Viễn Bạch tĩnh lặng ở bên cạnh anh như vậy cũng làm cho anh thoả mãn rồi.

Anh không biết rốt cuộc Lộ Viễn Bạch đã trải qua những gì mà khiến cho tâm lý của cậu gặp phải vấn đề, để đến năm năm không có biện pháp nào để an tâm đi vào giấc ngủ.

Nhưng sau cuộc gọi vừa rồi vừa rồi Đoàn Dự biết Lộ Viễn Bạch rất cần anh.

Cho dù trên mặt cậu luôn biểu hiện sự lạnh lùng nhưng không thể phủ nhận được sự thật trong lòng.

Lộ Viễn Bạch xem kịch bản, trên mặt biểu hiện sự bình tĩnh..

Thực ra cậu biết Đoàn Dự vẫn luôn nhìn cậu nhưng cậu là một diễn viên chuyên nghiệp.

Lộ Viễn Bạch lúc này đang cư xử rất bình thường như thể hoàn toàn không nhận thấy ánh mắt của Đoàn Dự.

Mãi đến khi, Lộ Viễn Bạch đọc xong kịch bản mới quay sang nhìn Đoàn Dự.

Kỳ thực, sau khi nói chuyện với đạo diễn vào sáng nay, Lộ Viễn Bạch có chút áy náy với Đoàn Dự.

Giống như những gì Đạo diễn Trương đã nói.

Đoàn Dự là một người có thân phận địa vị như nào, muốn người như nào mà chả được, cần gì phải một lòng với cậu.

Nhưng mà hiện tại Đoàn Dự chỉ cưới một mình cậu, bởi vì nguyên nhân đơn thuần là anh yêu cậu.

Loại tình cảm tốt đẹp này trong thâm tâm của Lộ Viễn Bạch hiểu được nhưng dường như lý trí của Lộ Viễn Bạch lại nảy sinh ra mâu thuẫn.

Con người là sinh vật phức tạp nhất trên thế giới.

Vì con người có quá nhiều cảm xúc mà những cảm xúc này sẽ thay đổi theo thời gian.

Không có cái gì gọi là trước sau như một.

Ngay cả tình cảm chân thành một ngày nào đó cũng có thể thay đổi.

Lộ Viễn Bạch cảm nhận được một ngày nào đó Đoàn Dự cũng sẽ không còn yêu cậu nữa. Cậu không muốn có được rồi lại mất đi cho nên lựa chọn tốt nhất là ngay từ đầu không nên có.

Dù sao bên cạnh cậu cũng có một ví dụ rồi, cậu không đủ sức để nó lặp lại một lần nữa. Người nhìn xem tâm cũng đã chết rồi.

Nhưng hiện tại Lộ Viễn Bạch vẫn quay về phía Đoàn Dự nói “Ngủ Ngon.”

Trong khoảng thời gian này, Đoàn Dự đã làm rất nhiều việc vì cậu, nói vài câu ân cần thăm hỏi bình thường là điều cậu nên làm.

Ai biết rằng sau khi nghe thấy lời chúc ngủ ngon này, người đàn ông lại nói: “Sau đó thì sao?”

Lộ Viễn Bạch sửng sốt, “Sau đó cái gì.”

“Ôm anh một cái.” Đoàn Dự nhìn cậu, “Trước kia mỗi lần em nói chúc ngủ ngon với anh đều ôm anh một cái rồi mới bằng lòng trở về ngủ ”

Tim Lộ Viễn Bạch đập loạn nhịp, “Em không nhớ? ”

Đoàn Dự nhìn cậu “Nói cùng tắm với anh là nói hươu nói vượn, nói ôm anh là không nhớ rõ."

"Vậy anh nói hai việc trên thật sự đã xảy ra? "

Lộ Viễn Bạch lập tức trở nên cảnh giác, người đàn ông trước mặt hiển nhiên là đang đào hố cho cậu.

Lộ Viễn Bạch: “Em không biết. em không có ký ức nào làm sao để biết rằng đó có phải là sự thật hay không?”

Đoàn Dự cùng Lộ Viễn Bạch nhìn vào đôi mắt đào hoa phía đối diện, sau đó không nói gì.

Lộ Viễn Bạch nói xong thấy Đoàn Dự hỏi thêm gì nữa, liền vội vàng đi vào phòng ngủ nhanh như thể bôi dầu vào lòng bàn chân sau đó tắt đèn đi ngủ.

Sau khi thấy Lộ Viễn Bạch đi vào phòng thì Đoàn Dự ở lại phòng khách xử lý một ít văn kiện. Đợi đến hơn nửa đêm, lúc này anh mới buông đống văn kiện bước tới trước cửa phòng ngủ.

Sau đó anh gõ cửa vài lần cẩn thận lắng nghe tiếng động bên trong phòng.

Thấy trong phòng không có tiếng động, anh vặn nắm cửa rồi đẩy cửa bước vào.



Tựa như trước kia bác sĩ tâm lý nói anh phải quan sát tình hình của giấc ngủ của Lộ Viễn Bạch.

Ánh đèn lờ mờ bên ngoài cửa sổ hắt vào, Đoàn Dự sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong căn phòng lúc này.

Chỉ thấy người ngủ trên giường vô cùng ngọt nào, trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng không còn sự phòng bị.

Cái gối hôm qua Lộ Viễn Bạch mượn của Đoàn Dự không dùng để gối đầu mà để cậu gắt gao ôm vào trong ngực.

Chỉ cách nhau có một bức tường, Lộ Viễn Bạch ngoài miệng nói ba tháng qua chỉ là chơi đùa vậy mà sau lưng lại lấy gối đầu của anh để ôm.

Ánh mắt của Đoàn Dự không hề rời khỏi người người nằm ở trên giường. So với lúc khi nghe điện thoại của bác sĩ tâm lý nói Lộ Viễn Bạch ôm quần áo của anh đi ngủ thì cảm xúc còn mãnh liệt hơn.

Lúc này trái tim cũng đập nhanh hơn không ít.

Như thế này là phạm quy rồi.

Lộ Viễn Bạch như này là phạm quy rồi.

Nhưng mà lúc này Lộ Viễn Bạch ôm cái gối của anh ngủ mê mệt như vậy đối với Đoàn Dự là một loại khiêu khích.

Còn chưa có ai dám trêu đùa Đoàn Dự như vậy cả, Lộ Viễn Bạch là người thứ nhất, căn bản cậu không hề sợ hãi.

Có lẽ lúc này Lộ Viễn Bạch cũng học xong cách được anh cưng chiều rồi.

Sau đó, Đoàn Dự đi đến trước giường hơi cúi người xuống muốn thử xem có rút được chiếc gối trong ngực của Lộ Viễn Bạch ra không.

Nhưng mà Lộ Viễn Bạch lại ôm chặt hơn rõ ràng là đang ở trong giấc ngủ mà không có dấu hiệu của việc buông ra.

Lúc này Lộ Viễn Bạch giống như có liên quan đến việc ngủ cực sâu căn bản không muốn buông tay.

Sau đó, Đoàn Dự nhìn đến cái gối vô cùng mập mạp kia, nếu có thể đổi cái gối thành anh, Lộ Viễn Bạch có thể ôm chặt giống như vậy.

Ý tưởng này vừa nảy ra ngay lập tức trong nháy mắt liền lấp đầy trong đầu Đoàn Dự.

Sau đó anh quay lại phòng khách và tắt đèn, đóng cửa phòng ngủ chính.

Đoàn Dự cẩn thận quan sát Lộ Viễn Bạch một lúc.

Lộ Viễn Bạch lúc này đã chìm vào giấc ngủ say, sắc mặt trắng bệch không chút phòng bị nhìn thấy cũng thấy nhột nhột.

Đoàn Dự vốn định kéo cái gối ra khi Lộ Viễn Bạch lật người nhưng sau khi ngồi sang một bên đợi hồi lâu vẫn không thấy Lộ Viễn Bạch nhúc nhích.

Lộ Viễn Bạch ngủ vô cùng ngoan gần như cả đêm cũng không di chuyển.

Đoàn Dự thấy Lộ Viễn Bạch không hề động đậy cũng không tiếp tục đợi nữa.

Tiến lên dùng lực cầm gối đầu kéo từ trong ngực Lộ Viễn Bạch ra.

Mất đi chiếc gối mập mạp trong tay Lộ Viễn Bạch rất nhanh liền phản ứng lại.

Đôi lông mày đang dãn của Lộ Viễn Bạch nhăn lại, hai mắt nhắm nghiền, tay sờ soạng lung tung, tựa hồ muốn tìm một cái gối để ôm vào trong ngực.

Lộ Viễn Bạch mò mẫm lung tung trên giường, trong lòng càng ngày càng lo lắng.

Nhưng mà vẫn không có kết quả rất nhanh Lộ viễn Bạch liền tỏ ra bất mãn và bắt đầu nhẹ nhàng thì thào "Không ... không ..."

Thanh âm của Lộ Viễn Bạch run nhè nhẹ, tràn sự bất an.

Thanh âm rất nhẹ nhàng nhàn nhạt nhưng trong lòng Đoàn Dự không khỏi cảm thấy đau lòng.

Ngay khi Lộ Viễn Bạch đang cảm thấy có chút mơ hồ, hơi mở mắt Đoàn Dự đã nâng cánh tay của Lộ Viễn Bạch lên, đặt ở trên người mình.

"Của em ... ôm ..."

Lộ Viễn Bạch ngủ mê man, cố gắng tìm một cái gối.

Đoàn Dự nằm xuống bên cạnh Lộ Viễn Bạch vươn tay đem người ôm vào trong lòng.

Lộ Viễn Bạch vốn đang nhỏ giọng bất mãn ngay lập tức im lặng.

Đoàn Dự lưu luyến nhìn người đang mê man ngủ không nhịn được hôn lên sườn má của người đó.

Môi dừng trên gò má trắng mịn của Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự liền hôn trộm một cái lên môi.

Mặc dù cướp nụ hôn khi người ta không tỉnh táo là không đúng nhưng anh lại cảm thấy mình chỉ ôm vợ vào lòng là đã rất kiềm chế rồi.

Và anh cảm thấy đó không phải là sự kiềm chế bình thường, anh gần như đã trở thành Liễu Hạ Huệ.

Sau khi Lộ Viễn Bạch được ôm vào trong lòng lập tức cảm nhận được hơi thở làm cho mình thoải mái, lo lắng ban đầu một hồi liền biến mất, sau đó nhẹ nhàng di chuyển tìm một chỗ thoải mái trong lòng Đoàn Dự.

Thân thể cao to của Đoàn Dự trong nháy mắt cứng đờ.

Mặc dù bây giờ anh đang được Lộ Viễn Bạch một cách hài lòng, nhưng anh cũng đang cảm thấy hơi tội lỗi.

Nhưng cho dù Lộ Viễn Bạch đang nằm trong vòng tay của Đoàn Dự nhưng trong tiềm thức vẫn nghĩ mình đang ôm cái gối.

"Em ... cái gối ..."

Lộ Viễn Bạch mơ màng thì thầm.

Đoàn Dự nghe xong liền nhíu mày, sau đó vẫn nhẹ giọng dỗ người trong lòng “Không ôm gối, ôm anh được rồi ...”

Vừa nói xong cánh tay ôm eo trắng nõn của Lộ Viễn Bạch lại siết chặt.

So với ôm gối thì hình như bây giờ được ôm rất thoải mái, Lộ Viễn Bạch ở trong lòng Đoàn dự ngoan ngoãn gật đầu.

Đoàn Dự nâng tay sờ cái trán cùng với hai cái bên má của Lộ Viễn Bạch.

Sau khi cậu hoàn toàn ngủ say, tầm mắt của anh rơi vào chiếc gối bên cạnh.

Sau đó cầm một tay dùng lực làm cho cái gối vẽ một đường parabol hoàn hảo ở trên không trung .

Đoàn Dự ôm lấy Lộ Viễn Bạch nằm ở trên giường, dựa vào ánh đèn ngoài cửa sổ để nhìn vẻ mặt ngủ say sưa của người trong lòng.

Lộ Viễn Bạch không ngờ rằng trong lúc ngủ, Đoàn dự luôn lấy tay sờ hai bên má của cậu.

Những ngón tay thon dài chạm vào hai bên má của Lộ Viễn Bạch.

Sờ soạng một chút sau đó lại đưa tay về, không lâu sau lại đưa tay lên sờ Lộ Viễn Bạch.

Lúc người đang ở trong lòng xem như Đoàn Dự đã nhẫn nại đến cực điểm rồi.

Tuy rằng lúc trước anh chưa cùng cậu tiếp xúc thân mật như bây giờ nhưng vẫn có những phản ứng sinh lý.

Cuộc sống của Đoàn Dự trước kia không có cái gọi là tình cảm đơn thuần để anh có thể cảm nhận.

Nhưng hiện tại thì khác.

Sở dĩ hiện tại không chạm vào Lộ Viễn Bạch chỉ vì sợ rằng khi người ấy dậy sẽ tức giận, sẽ không để ý đến anh nữa.

Đoàn Dự nhìn gương mặt đang ngủ say của Lộ Viễn Bạch, âm thầm thở dài, bây giờ tư thế này có chút nguy hiểm, Đoàn Dự sợ rằng Lộ Viễn Bạch nằm trong ngực anh thì sẽ cọ ra lửa, sau đó xoay ngoài để bản thân nằm thẳng.



Tuy nhiên, hành động của Đoàn Dự khiến Lộ Viễn Bạch, người đã tìm thấy một nơi thoải mái để ngủ trong vòng tay của người đàn ông khẽ rên rỉ.

Tựa như một con thú nhỏ đang sợ hãi.

Hai tay trắng nõn lại bắt đầu sờ soạng trên giường.

Đoàn Dự nghe xong khuôn mặt anh tuấn sửng sốt, rất nhanh sau đó đưa tay cầm lấy bàn tay đang sợ soạng bốn phía của Lộ Viễn Bạch.

“Đây.”

Trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp Lộ Viễn Bạch trong nháy mắt lại yên tĩnh trở lại. Sau đó thân thể tự giác nhích về phía Đoàn Dự, đem cánh tay Đoàn Dự ôm vào trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn gối lên cánh tay Đoàn Dự.

Đoàn Dự nhìn động tác của Lộ Viễn Bạch, trong lúc nhất thời trong lòng kích động, hầu kết không nhịn được chuyển động lên xuống.

Nhưng mà lúc này người đang ngủ không hề phòng bị, gương mặt trắng nõn tràn đầy sự lưu luyến.

Lộ Viễn Bạch lúc ngủ vô cùng đơn thuần, thừa dịp lúc này Đoàn Dự đối với cậu có dục vọng giống như tội phạm tày trời.

Đoàn Dự hít một hơi thật sâu lúc này không thể làm gì Lộ Viễn Bạch được.

Sau đó coi như nhận thức được số phận của mình, đưa tay ra ôm Lộ Viễn Bạch lên người chính mình nằm, làm cho hai cái má gối lên ngực của mình.

Sau khi Lộ Viễn Bạch ngủ say nếu không có tiếng động quá lớn thì không tỉnh dậy.

Lúc này cậu nằm trên người Đoàn Dự còn cọ má trong ngực Đoàn Dự.

Đoàn Dự không nhịn được đưa tay nhéo nhéo, sau đó ôm người tính nhắm mắt lại ngủ một giấc.

Cảm giác này lại tuyệt vời hơn dự đoán của Đoàn Dự, chờ đến lần thứ hai mở mắt thì trời đã hơi trắng sáng.

Đoàn Dự liếc nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng trầm xuống, rất nhanh liền nhìn về phía người trong lòng.

Chỉ thấy Lộ Viễn Bạch ghé trên người Đoàn Dự, vẫn là tư thế tối qua Đoàn Dự ôm cậu, cả đêm di chuyển cũng chưa từng di chuyển một chút.

Lúc này cậu đang nhắm mắt lại đang ngủ say.

Đoàn Dự thở phào nhẹ nhõm may mà vẫn chưa tỉnh lại.

Sau đó, anh cẩn thận quan sát khuôn mặt đang say ngủ của Lộ Viễn Bạch một lát lúc này anh mới thoả mãn bắt đầu thong thả di chuyển người.

Động tác của Đoàn Dự rất nhẹ nhàng sợ sẽ đánh thức Lộ Viễn Bạch trong quá trình này.

Đoàn Dự chậm rãi đem Lộ Viễn Bạch từ trên người mình xuống, sau đó bắt đầu thong thả rút cánh cánh tay trong lòng Lộ Viễn Bạch.

"Không ..."

Đoàn Dự mới rút cánh tay ra Lộ Viễn Bạch lập tức phát ra âm thanh, giống như rất cần Đoàn Dự một chút cũng không rời khỏi.

Đoàn Dự nhìn thấy lòng liền mềm nhũn, lúc này đã là tờ mờ sáng, nếu Lộ Viễn Bạch ngủ đến khi tỉnh lại phát hiện anh đang ngủ bên cạnh, đoán rằng sẽ cùng anh cãi nhau.

Dù sao hiện tại tính cách của Lộ Viễn Bạch có chút không được bình thường.

Ngay khi Lộ Viễn Bạch hơi hơi nhăn mày, Đoàn Dự sờ lên hai má trắng nõn của Lộ Viễn Bạch làm cho cậu cảm thấy thoải mái, sau đó nhanh chóng nhặt chiếc gối trắng mập mạp lại.

Sau khi nhét nó vào vòng tay của Lộ Viễn Bạch quả nhiên cậu yên giấc.

Đoàn Dự nhặt chiếc áo sơ mi đã cởi tối qua trên sàn nhà, sau đó sải bước ra khỏi phòng ngủ chính.

Đoàn Dự đi ra sau đó hít một hơi thật sâu rồi đứng hồi lâu mới bước vào bếp pha một tách cà phê.

Lộ Viễn Bạch sáng nay không có cảnh, cả buổi sáng không có ai tới quấy rầy.

Mãi đến mười giờ sáng, Lộ Viễn Bạch mới từ trong giấc ngủ tỉnh lại.

Lúc cầm điện thoại lên xem giờ, Lộ Viễn Bạch còn hơi hoảng sợ, cuộc sống của cậu luôn theo quy củ, bình thường luôn theo đồng hồ sinh học nhưng hôm nay cậu rất sâu.

Lộ Viễn Bạch ngồi trên giường một lúc, sau đó mặc bộ đồ ngủ gấu đi ra khỏi phòng.

Bữa sáng đã được đặt trên bàn ăn mà lúc này Đoàn Dự đang làm việc trong phòng khách.

Lộ Viễn Bạch nhìn người đàn ông, sau đó ngồi xuống bắt đầu chậm rãi ăn sáng.

Cháo rau khi ăn vẫn còn nóng.

Trên bàn có rất nhiều đồ ăn sáng, ngoài ra còn hai bánh bao được cố ý đặt về, lại còn có một màn thầu nhân thịt.

Lộ Viễn Bạch đem cháo rau cùng với hai cái bánh bao ăn hết liền không có ý định nhúc nhích đũa.

Tuy nhiên, ngay khi Lộ Viễn Bạch định đặt đũa của mình, Đoàn Dự, người vốn đang làm việc, cầm ly cà phê đi tới.

Anh để lại một câu không mặn không nhạt “Không ăn hết được thì phí.”

Dứt lời anh bước bưng ly cà phê vào bếp.

Lộ Viễn Bạch: "..."

Nhìn bóng lưng của Đoàn Dự rời đi, lại nhìn bánh bao hấp trên bàn Lộ Viễn Bạch cắn răng, cuối cùng vẫn ăn vào bụng.

Khi Đoàn Dự từ trong bếp đi ra thì thấy Lộ Viễn Bạch đang vùi đầu ăn màn thầu, không nhận ra khoé miệng đang nở một nụ cười.

Bữa sáng hôm nay quả thực anh đã đặt nhiều hơn so với lần trước.

Nguyên nhân là tối hôm qua ôm Lộ Viễn Bạch ngủ, người trong tay hơi gầy.

Anh cũng biết trước đây Lộ Viễn Bạch đang giảm cân, nhưng anh không nghĩ đó là cái loại này trên người không có một chút thịt.

Sau khi ăn xong, Lộ Viễn Bạch không nói chuyện với Đoàn Dự mà ngồi trong phòng khách đọc kịch bản.

Tuy rằng trong đầu vẫn còn trong đầu lời nói của đạo diễn nhưng bây giờ nam nhân đang làm việc, tốt hơn hết cậu vẫn là không nên nói.

Buổi chiều vì có cảnh quay nên Lộ Viễn Bạch phải ra ngoài làm việc.

Mà Đoàn Dự bởi vì có cuộc hội nghị qua video mà không cùng đi ra ngoài.

Tuy rằng không có cách nào để có luôn luôn ở cùng nhưng trong lòng cũng không cảm thấy tiếc nuối, dù sao buổi tối hai người cũng có rất nhiều thời gian thân mật với nhau.

Quả nhiên Lộ Viễn Bạch sau khi làm việc ở bên ngoài về, ăn cơm xong liền đi tắm rồi nằm xuống ngủ.

Thời gian so với ngày hôm qua còn sớm hơn rất nhiều.

Buổi tối hơn mười giờ tối Đoàn Dự mới đi vào phòng ngủ chính, sau đó lấy ra chiếc gối trong tay Lộ Viễn Bạch, dịu dàng ôm người vào lòng.

Mấy ngày sau cũng vậy, ban ngày Lộ Viễn Bạch ra ngoài làm việc, anh trong khách sạn xử lý tài liệu.

Cả hai không tiếp xúc nhiều vào ban ngày, nhưng một khi đã đến đêm cả hai sẽ gần gũi nhau.

Ngay cả khi đang trong giấc ngủ Lộ Viễn Bạch cũng sẽ chui vào trong lòng anh.

Hầu như mỗi buổi sáng đều có thể nhìn thấy cảnh này.

Đoàn Dự cẩn thận đứng dậy xuống giường, nhặt chiếc áo sơ mi trên sàn, sau đó cởi trần, y như nam nhân hoa dã ra khỏi phòng.