Hồng Nhan Loạn

Chương 55: Tù nguyệt - 5



Tim đạp loạn nhịp, Quy Vãn nhanh trí chớp lấy thời cơ, trở tay chộp lấy Quản Tu Văn, trầm giọng nói: “Còn ngây ra đó làm gì? Không mau tránh đến thiên điện đi!” Nàng suy xét, giờ này hẳn Đức Vũ công công đã rời thiên điện, để Quản Tu Văn tới đó, lánh mặt cũng được, thoát đi cũng hay, tóm lại không thể rước thêm họa vào thân nữa. Nếu để Hoàng thượng chứng kiến cảnh nửa đêm có nam nhân xuất hiện ngay giữa cấm cung, chẳng biết sẽ còn gây ra thứ tai vạ đến đâu. Vừa nghĩ tới đó, nàng bèn nhanh tay đẩy Quản Tu Văn vẫn đang ngây ngốc ở bên thẳng về hướng hậu điện.

Đầu óc đã loạn lên thành một mớ hỗn độn từ bao giờ, bị đẩy một cú, mới hoàn hồn lại, Quản Tu Văn như sầu như khổ, ánh mắt định thần lại, liếc nhìn Quy Vãn, dáng vẻ lưu luyến khó dời gót ra đi, tay đã buông, cuối cùng đành xoay mình, kiên định bước về phía thiên điện.

Thấy bóng dáng hắn đã khuất vào thiên điện, bất giác buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ Quy Vãn mới đưa mắt nhìn về phía cửa, vừa hay Hoàng thượng cũng bước vào trong điện, khuất bóng trăng mơ hồ, nhất thời không trông rõ vẻ mặt y. Tận đến khi ánh trăng bạc mỏng manh hắt lên gương mặt y, khi ấy mới soi tỏ khuôn dung nhuốm màu mỏi mệt, hiện lên dáng vẻ ủ dột chưa từng thấy qua. Quy Vãn cả kinh, Thiên tử kiêu ngạo chừng đó, y tựa như ngai cao chín tầng kia, cho dù có thấm nhuộm bao nhiêu máu tươi, bề ngoài vĩnh viễn rực rỡ chói lòa, thứ thê lương bị năm tháng ăn mòn kia chôn giấu tận trong sâu thẳm, phần riêng cho bản thân gặm nhấm, còn thể hiện ra ngoài mãi mãi một vẻ cao sang quý giá, để cho thế nhân trông vào. Cay đắng cũng được, ngọt ngào cũng được, tất cả những gì Hoàng thượng phô bày cho kẻ khác thấy, ít nhiều đều như đang đóng kịch, mê hoặc chúng nhân, ẩn chứa mục đích riêng, rất lâu sau này, trở thành một thứ thói quen cố hữu, cuối cùng trở thành đấng quân vương trước mắt đây, nắng mưa bất định, lúc giận dữ lúc mừng vui, rốt cuộc đâu là diễn kịch, đâu là bản tính?

Đêm nay không biết vì sao, có lẽ vì ánh trăng lạnh lẽo kia, có lẽ vì bóng người cô lẻ đó, cũng có thể vì nàng đột nhiên nổi thiện tâm, Quy Vãn lần đầu tiên để tâm nhìn Trịnh Lưu, không phải chỉ bằng mắt, nàng đột nhiên phát hiện ra trên mình vị quân vương kia một thứ nhân vị hoàn toàn khác biệt, không phải vẻ ôn hòa dối trá, cũng chẳng phải sự âm hiểm thâm trầm, mà giống như một người đàn ông hoàn toàn bình thường, chỉ một chút đó thôi, thoạt nhìn giống như đã biến thành một người khác.

Chớp chớp mắt, có chút khó tin, Quy Vãn hơi kinh ngạc nhìn xoáy vào đôi mắt ấm áp như dòng suối trong của Thiên tử, con ngươi thật sâu thật trầm, ẩn ước áp lực kinh người, che giấu những thứ bản thân Quy Vãn không dám tìm hiểu sâu hơn, cũng không dám động chạm tới.

Từ xa trông lại thấy Quy Vãn một mình giữa điện, Trịnh Lưu thoáng kinh hãi, tới gần nhìn kỹ, nhận ra đúng là nàng đang chân trần đứng trên đất lạnh, áo quần mỏng manh, một mình một bóng. Điện này y đã tới biết bao phen, lần nào cũng đèn đuốc rực rỡ, Huỳnh phi toàn sắc toàn tài, đến nơi này tựa như lạc vào xứ sở ấm áp ôn nhu, trong cái hoa lệ còn ẩn chứa chút dối gạt qua quýt. Điện thoạt trông thấy thật nhỏ bé, nhưng hôm nay chỉ có một người lại thấy trống trải khôn cùng, nhuốm một thứ hương vị khác lạ, nàng không đẹp hơn Huỳnh phi, cớ gì có thể khiến y có được thứ cảm thụ ấy, khiến cho tòa cung điện này mang chút cảm giác thực. Đáy lòng như bị thứ gì đó lay tỉnh, cựa quậy rục rịch. Lúc y còn chưa kịp phát hiện ra, thương xót liền trào lên, phá tan vỏ ngoài tựa như băng giá.

“Đêm lạnh như sương, vì sao lại đứng đây?”

Vừa bị Quản Tu Văn quấy phá, thân mình nàng đã sớm tê cứng, nghe thấy tiếng nhắc của Trịnh Lưu, tức thời có cảm giác bừng tỉnh, dưới chân truyền lên một mảng lạnh như băng sương, thân mình càng buốt giá, hít sâu một hơi khí lạnh, nàng rụt mình, trước mặt Thiên tử cũng chẳng dám tùy tiện trở lên ghế, hé ra một nụ cười, đáp khẽ: “Trời sắp sang hè rồi, không sao.”

Ngay cả Trịnh Lưu cũng không biết nét mặt mình dịu dàng đến thế nào, từ từ lại gần, thấy gương mặt nhợt nhạt của Quy Vãn rõ ràng đã mất hẳn vẻ hoàn mỹ rực rỡ thường ngày, chỉ còn thái độ ung dung tự tại kia, thoạt trông cũng đủ khiến y động lòng, vừa cúi đầu nhìn, bàn chân nàng trần trụi, chưa bao giờ ra nắng nên làn da chẳng những mềm mại mà còn hơi trong suốt như trẻ thơ, bạch ngọc không tì vết, đá quý nắm trong tay, đứng trên mặt đất đen lạnh giá càng nổi bật vẻ mị hoặc. Chỉ cần vương chút bụi trần cũng như một sự vũ nhục, y liền cúi khom mình, ngồi thấp xuống.

Vua một nước đột nhiên khom mình như quỳ trước mặt, Quy Vãn thất kinh, vội lùi về sau, chân phải vừa nhấc lên liền bị Trịnh Lưu nắm được. Cảm giác nóng bỏng truyền thẳng từ bàn chân lên, Quy Vãn giật mình hoảng hốt không dám cử động.

Bàn chân ngọc ngà trong tay, Trịnh Lưu mỉm cười, chẳng để tâm giá lạnh như băng, chỉ chăm chú vào bàn chân nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay, vô cùng vừa vặn. Nhìn quanh không thấy vật gì như giày lụa nằm trong tầm tay, y khẽ thở dài, cởi bỏ nút buộc trên cổ, áo choàng tuột xuống, y kéo qua, lót dưới chân Quy Vãn, để nàng đứng lên, nhẹ giọng giảng giải: “Đêm khuya nền đất lạnh lẽo, cứ thế dễ sinh bệnh.”

Nói về kinh sợ, không thể nghi ngờ gì đây là lần thứ hai trong hôm nay rồi, Quy Vãn không biết nên phản ứng ra sao, dẫm chân lên áo choàng của Hoàng đế, chuyện như vậy nàng quả thực chưa nghe bao giờ. Mồ hôi lạnh túa ra, nhưng Trịnh Lưu kiên quyết ép nàng đứng lên mảnh áo choàng, nàng vâng lệnh làm theo, chỉ e sơ sẩy liền mang họa vào mình. Đúng lúc nàng thấp thỏm bất an, Trịnh Lưu lại ngẩng đầu lên nhìn, nụ cười dịu dàng trên khóe môi, tựa như vừa làm xong chuyện gì to tát lắm. Đây là lần đầu Quy Vãn được chứng kiến thứ biểu cảm như si như khờ của y, trong lòng kinh hãi, hôm nay rốt cuộc còn bao nhiêu lần đầu tiên nữa, còn bao nhiêu kinh hãi nữa đây? Đồng thời cũng cảm thấy có chút cảm khái, không thể ngờ được Thiên tử thâm trầm lại có những lúc như vậy, Thiên tử, suy cho cùng, vẫn chỉ là con người mà thôi… Miên man nghĩ ngợi như vậy, lòng nàng mềm xuống mấy phần, ánh mắt lướt xuống Trịnh Lưu, lướt qua sống mũi y, lông mày, mái tóc y, rồi dừng lại một lát, im lặng.

“Sao vậy?” Trịnh Lưu hỏi, đột nhiên phát hiện Quy Vãn có vẻ không tự nhiên.

Mỉm cười nhè nhẹ như sóng biếc, Quy Vãn khẽ cau mày nói nhỏ: “Hoàng thượng, người có tóc bạc.” Lời vừa vuột khỏi miệng, nàng liền hối hận, đêm nay rốt cuộc sao vậy, ngay chính nàng cũng trở nên bất bình thường sao? Đối phương có ra sao cũng là Thiên tử, hôm nay dẫu có khác lạ, cũng không thể thay đổi tính tình, cảm thấy thật bất an, chỉ biết im lặng chờ đợi phản ứng của Trịnh Lưu.

Nghe vậy lập tức biến sắc, ánh mắt Trịnh Lưu nhuốm màu ủ dột, trầm ngâm đăm chiêu, bờ môi mím chặt không hé một lời. Đôi mắt khép hờ trông về phía Quy Vãn, lúc này mới nhớ ra, nàng năm nay mới gần hai mươi, gương mặt bừng lên rạng rỡ, thực sự là niên kỉ như hoa, còn y, sang xuân này đã quá ba mươi, dẫu nói rằng bước sang tuổi tráng niên, thế nhưng thực sự hơn nàng quá mười tuổi. Tai nghe nàng nhắc mình sớm có tóc bạc, lòng đột nhiên trầm xuống, vô cùng để tâm chuyện này.

“Ý nàng là… trẫm già rồi?” Trịnh Lưu ngẩng đầu lên hỏi, không khó xác định nét mặt y mang chút khó chịu, thấy thế Quy Vãn không khỏi cười thầm trong dạ, thường ngày chỉ có y mỉm cười nhìn kẻ khác thấp thỏm không yên, giờ đây cuối cùng chính y cũng phải nếm trải thứ cảm giác đó.

Trịnh Lưu nhìn chằm chằm nàng thoáng lộ chút vui vẻ, sắc mặt trầm xuống một chút, vành môi hơi nhếch lên, nở một nụ cười bất đắc dĩ, đứng thẳng lên. Y chưa từng ngờ được có một ngày, có người đủ sức khiến mình luống cuống đến thế, nhịn thì không cam lòng, mà giận cũng không đành. Chăm chăm nhìn xoáy vào nàng, dưới ánh trăng đêm, áo quần mỏng manh bị làn gió len lỏi qua cửa điện thổi tung lên, mơ hồ nhìn ra bả vai cân đối xinh xẻo, da thịt trắng nõn như trăng bạc. Khung cảnh giữa điện Ngự Càn hôm xưa đột nhiên tái hiện trước mắt, lòng rung lên, như có lửa bập bùng, ánh mắt đột nhiên tối lại, lấp lánh nhìn nàng.

Thấy ánh mắt rực lửa của y, tưởng như có thể thiêu rụi thân thể kẻ khác, Quy Vãn rụt người lại, bất giác giật lùi một bước, lên tiếng: “Hoàng thượng… Đêm đã khuya rồi, mời người về cung nghỉ ngơi thôi.”

Ánh mắt như chứa lửa nóng sục sôi quấn quýt bên thân nàng, Trịnh Lưu cười, lý trí bảo cho y biết rằng cần phải dời mắt đi, thế nhưng tựa như không thể kiểm soát nổi, y không cách gì nhìn sang hướng khác được, vẫn chăm chú nhìn mãi chẳng di chuyển nửa phân, rốt cuộc bị trúng tà phép gì sao? Suốt đời y, gặp qua vô vàn mỹ nữ, y cũng tự thấy mình đã qua cái thời trẻ trung hay xúc cảm, khả năng tự chủ thượng thừa, vì sao lúc này còn vơ vẩn không thể kiểm soát…

Thấy ánh mắt càng lúc càng rừng rực như lửa nóng, chực bừng lên của Trịnh Lưu, Quy Vãn hơi hoảng loạn, mình mẩy lạnh giá mệt mỏi, đã hao tổn quá nửa tâm sức, không còn sức lực để đối phó với những tình huống đột phát. Tâm niệm vừa chuyển, đã định phải lùi về sau. Bị Trịnh Lưu nhìn chằm chằm, hành động không dám thái quá, nhè nhẹ nhấc chân, quên bẵng mất dưới gót không phải đất bằng mà là tấm áo choàng mềm mại. Giữa lúc luống cuống, chân bị vướng, không thể đứng vững liền đổ về sau, trong lòng thét một tiếng kinh hoảng, nhưng chưa kịp bật lên thành lời, bên hông đã bị giữ chặt. Kinh hoàng sau nỗi khiếp sợ vẫn còn, Quy Vãn mở to mắt nhìn Trịnh Lưu trước mặt, nụ cười thoang thoáng, ánh mắt càng thâm trầm, hệt như một đốm lửa đang rực lên, so với sự khốn đốn chật vật của nàng, y dường như càng tao nhã, tự đắc. Nàng buồn bực trong lòng, thân thể mất thăng bằng, chỉ biết túm chặt tay áo Trịnh Lưu, cảm giác bị đẩy xuống thế hạ phong thế này khiến nàng thấy không cam lòng, muốn đứng lên thì Trịnh Lưu lại đột nhiên buông tay xuống.

Thân thể Quy Vãn theo đó mà đổ xuống, không thấy đau đớn như trong suy nghĩ, Trịnh Lưu đã đón được nàng, đặt gọn ghẽ trên tấm áo choàng trải dưới, nàng ngả mình trên mặt đất, vội vã bật dậy, vừa được một chút, hai đầu gối Trịnh Lưu đã chạm đất, cúi mình, vây nàng trong lồng ngực y.

“Hoàng thượng…” Quy Vãn thầm hận, lên tiếng nhắc nhở: “Tình ngay lý gian, Hoàng thượng lẽ nào không biết nên tránh hiềm nghi sao?”

“Tình ngay lý gian?” Trịnh Lưu vừa nghe thấy vậy liền bật cười, giọng nói trầm xuống vài phần, pha lẫn chút khàn khàn, nồng nàn dịu dàng như mị hoặc, “Đừng dùng mấy thứ lề thói thế tục đó mà trói buộc trẫm…” Lời này tựa như tự nói với bản thân, y gắng sức không để tâm tới thân phận nàng, cố tình đẩy mối quan hệ giữa hai người vào mơ hồ, rốt cuộc là tại sao chứ? Y cũng rất muốn biết lý do.

Nhìn thái độ vừa cứng rắn vừa mềm dẻo của y, sâu sắc cảm nhận được tình cảnh hiện tại của mình thực sự không ổn, Quy Vãn bắt đầu bứt rứt, nụ cười cũng lạnh dần đi.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Hương thơm thoang thoảng trên mình Quy Vãn lướt qua, phảng phất bên cánh mũi y, tô đậm thứ dục vọng nguyên thủy nhất trong y, tim đập hơi rối loạn, “Nếu nàng nhất định phải nhung nhớ, thì hãy dành ra một chút tâm tư nghĩ về trẫm đi.” Trong một khoảnh khắc, tất cả dường như không còn quan trọng nữa, quốc gia, quyền vị, những mối quan ngại, đạo đức… Rốt cuộc không thoát khỏi sức hấp dẫn của con người này, y thật tâm tuân theo mối lưu luyến trong lòng, vươn tay tới cùng lúc nàng co rút lại, siết chặt lấy eo thon, hôn lên dáng vẻ yêu kiều vẫn khiến lòng y khắc khoải khôn nguôi.

Bị y nắm chặt không buông, Quy Vãn bồn chồn như có lửa đốt, vừa mở miệng định lên tiếng, liền bị y thuận thế chặn lời, âm thanh không thoát ra được quấn quýt trong họng hóa thành một tiếng ngân khe khẽ, tránh cách mấy cũng không thoát nổi đòi hỏi của y. Tóc nàng đã sớm xõa tung, trải trên mặt đất như tơ đen óng ả, đầu lưỡi nóng bỏng của y vươn vào miệng nàng, quấn quýt dây dưa, nửa thân trên chặn cứng cơ thể nàng, không cho nàng cơ hội tránh né, gay gắt bám riết bờ môi nàng chẳng một kẽ hở, như thể muốn hút cạn không khí của nàng đồng thời truyền hơi thở của mình cho nàng. Khiến nàng dẫu chẳng cam tâm tình nguyện cũng không thể chối từ nụ hôn thật sâu của y.

Không thở nối… Mồ hôi thấm ướt cơ thể Quy Vãn, mình mẩy bị y áp chế không thể thoát ra, bàn tay vung lên những muốn đẩy mặt y ra, giữa chừng liền bị Trịnh Lưu chặn cứng, nàng muốn giãy ra nhưng thua hẳn sức lực nam nhân.

Dứt một nụ hôn sâu, y mỉm cười có chút tà nịnh, môi chưa chịu rời Quy Vãn, bờ môi ướt át vẫn mơn man nhân trung nàng, kéo xuống chiếc cằm mịn màng, hơi thở quyện lẫn vào nhau.

“Nàng đã hai lần dám vung tay với trẫm… Trẫm cũng chẳng hiểu vì sao… có thể cưng chiều nàng… đến mức này, thậm chí bị nàng làm tổn thương… tự tôn… cũng có thể xem nhẹ…” Cố tình dây dưa với nàng, y vừa nói vừa hôn nàng giống như đang đùa giỡn. Bàn tay to lớn giữ chặt cổ tay nàng, kéo lên tận đỉnh đầu, tay kia mơn trớn thân thể nàng. Quần áo vì giãy giụa mà nhàu nát hỗn độn, lộ ra bờ vai nuột nà, y đưa tay xé mạnh, kéo tuột tấm áo khoác phong phanh của nàng, cởi bỏ nút buộc giải yếm trên cổ nàng. Xuân quang lồ lộ phơi bày trước mắt, ánh mắt Trịnh Lưu càng lúc càng thâm trầm, đầu óc nóng rực không thể suy xét thêm gì, mơn trớn vỗ về thân thể tinh tế như ngọc khiết.

“Đừng…” Giữa lúc răng môi không ngừng quấn quýt với y, thân dưới phản kháng lại dục vọng nóng bỏng, nàng thậm chí không còn một cơ hội kêu cứu, âm thanh lộn xộn bật thốt khỏi miệng, vỡ òa, Quy Vãn xót xa trong lòng, nước mắt trào xuống: “Lâu Triệt…” Không thể kiểm soát được, giữa thời khắc này, nàng đột nhiên nhớ tới nam nhân kia, khẽ cất tiếng gọi.

Mắt nhắm hờ, nét mặt Trịnh Lưu chợt có chút ranh mãnh, giận dữ thiêu đốt khiến dục vọng càng trào lên mãnh liệt, ghen tị không thể kiểm soát khiến y càng mạnh tay, giam cầm thân thể nàng, giật thắt lưng ra, chồm người lên bao phủ lấy nàng, lớn tiếng quát: “Không được gọi hắn…” Điên cuồng hôn lên cần cổ nàng, vừa dịu dàng vừa gắt gao vỗ về thân thể yếu ớt vô lực của nàng, vô vàn nụ hôn nồng nàn không dứt chuyển tới khuôn ngực nàng, bàn tay vuốt ve xuống hông, nhịp điệu khi nhanh khi chậm, hấp dẫn như có như không, Quy Vãn nghẹn ngào, nước mắt đổ như mưa.

Nhận ra Quy Vãn hoàn toàn không thích, Trịnh Lưu chậm rãi ngừng tay, nhìn gương mặt nàng ướt đẫm lệ, tim chợt nhói đau, kiềm chế dục vọng, khẽ vuốt má nàng, hôn lên bờ mi, đầu lưỡi cuộn lấy những giọt lệ của nàng, vị mặn chát rõ mồn một, thế nhưng y hoàn toàn không nhận ra, chỉ cảm thấy ngay cả nước mắt nàng cũng đượm hương nồng nàn, dịu dàng an ủi nàng, thủ thỉ rót từng lời bên tai nàng: “Đừng khóc… Nàng muốn gì? Trẫm đều ban cho nàng… Trẫm cái gì cũng có thể ban cho nàng, chỉ cần nàng thật lòng mỉm cười với trẫm…” Dịu dàng khuyên lơn an ủi, y thở dốc ôm nàng vào lòng, da thịt kề cận, má áp mai kề, vòng tay kiên quyết không rời thắt lưng nàng.

Nếu ta muốn tự do thì sao? Quy Vãn nghe vậy chợt muốn lên tiếng, nhưng phải đem thân mình đổi lấy, nàng chưa tiêu sái đến mức độ đó đâu, từ từ nhắm chặt hai mắt, nàng mím môi, không nói một lời.

“Quy Vãn… Nàng thuận theo ta đi…” Mơ màng lên tiếng, Trịnh Lưu kéo nàng vào lòng, quay lưng lại hôn lên tấm lưng nàng, làn da trắng mịn ngọc ngà, y nhấm nháp lưu luyến không thôi, hơi thở ngày một dồn dập, hơi thở nóng rực phả ra thiêu đốt người khác. Thân thể trắng nõn kề cận nhau, y và nàng dây dưa triền miên không dứt. Tấm áo vàng trượt xuống đất, trong không gian chỉ còn vẩn lên hơi thở gấp gáp cùng những tiếng rên rỉ nũng nịu.

“Hoàng thượng…” Âm thanh gấp gáp vang tới bên tai, tiếng Lý công công từ xa vọng lại, ngừng ngoài cửa điện, tiếng mở cửa vang lên, đột nhiên đứng khựng giữa đường, Lý Dụ trợn mắt há hốc miệng đứng chết trân ở cửa điện, không kịp phản ứng.

Bàn tay âu yếm của y vẫn không ngừng, chỉ hận không thể hòa luôn thân thể nàng vào xương thịt mình, dục vọng đột nhiên tăng vọt, không thể giải tỏa, chỉ vì đôi mắt nhắm chặt cùng bờ môi trắng bệch do cắn răng nhẫn nhục của nàng, y lần lữa không dám chiếm đoạt nàng, chỉ sợ hôm nay có được thân thể này, cũng vĩnh viễn mất đi cơ hội chạm được tới trái tim nàng.

“Hoàng… Hoàng thượng, có… có quân tình, Lâm Tướng… Lâm Tướng quân vội vã vào cung cầu kiến…” Miệng lưỡi mất hẳn sự linh hoạt thường thấy, Lý công công nơm nớp lo ngại đứng bên cửa điện, tiến không được, lui không xong.

Kiềm chế lửa dục bừng bừng, Trịnh Lưu che chở thân mình Quy Vãn, mắt thấy lệ rưng rưng khóe mi, lòng y không đành, than nhẹ một tiếng, ẩn nhẫn một lúc mới nhặt quần áo bừa bộn trên mặt đất phủ lên mình nàng, lên tiếng dịu dàng như xin lỗi: “Đừng khóc… Hôm nay là trẫm mạo phạm nàng, đừng khóc nữa được không? Là trẫm lỗ mãng… Cho trẫm một chút thời gian, trẫm nhất định sẽ cho nàng một danh phận… Trẫm muốn sắp xếp an ổn cho nàng…” Khẽ hôn lên mặt nàng, Trịnh Lưu vỗ vai nàng, nhẹ giọng an ủi.

Lý công công đã sớm hóa đá bên cửa điện, trơ mắt nhìn Hoàng thượng nhấc long bào choàng lên mình Quy Vãn, còn nhẹ giọng khuyên lơn an ủi, dáng vẻ đó rõ ràng đã buông bỏ hết cả tôn nghiêm của Thiên tử mất rồi, quá đỗi khiếp sợ, hắn chỉ biết chết trân ngây ngốc đứng nhìn.

Không ngại phiền phức an ủi người trong lòng, Trịnh Lưu mang dáng vẻ như thể không thấy nàng ngưng lệ quyết không rời đi, Quy Vãn chỉ thầm mong y có thể gấp gấp rời gót, liền gật đầu bừa, chậm rãi mở mắt. Trước mặt nàng là đôi mắt kinh hãi và oán than của Trịnh Lưu, lúc này y mới chịu buông vòng kiềm tỏa, đỡ nàng đứng dậy, vuốt ve gương mặt nàng, kéo lại vạt áo cho nàng. Rồi nhìn nàng không thôi, tận đến khi ngấn lệ đã khô, y mới xoay người, chuẩn bị đi khỏi. Lý công công vội vã sán tới, lẽo đẽo theo gót.

“Hoàng thượng, y phục của người…” Lý công công sợ hãi, lo lắng Hoàng thượng chỉ mặc một thân áo mỏng manh như vậy mà rời cung.

“Về điện Trường Ninh thay y phục!”, tiếng Trịnh Lưu dần dần cách xa, vừa đi vừa hỏi, “Trễ thế này Lâm Tướng quân còn vào cung làm gì?”

“Thưa là Phó tổng quản Đức Vũ dẫn hắn vào cung, còn nói là có chuyện hết sức quan trọng cần thương thảo với Hoàng thượng…”

Cung điện đìu hiu đã khôi phục vẻ yên ắng thường ngày, không còn nghe thấy tiếng gì vang vọng bên tai, lòng Quy Vãn thoáng nhói lên rồi chùng xuống, hết giận lại oán, lòng bị lửa giận thiêu đốt, chỉ cảm thấy xót xa cay đắng cùng cực, nước mắt không chảy được nữa, thân mình khẽ cuộn lại, bất động tại chỗ. Nghe những lời Lý công công nói, mới biết là Đức Vũ vừa cứu nàng, trong lòng nhói lên. Nàng nhanh chân sải bước về phía thiên điện, nhìn vào trong không thấy ai, khi ấy Quy Vãn mới thật sự an tâm, quay đầu lại nhìn quanh tòa cung điện rộng lớn vắng lặng mà lạnh lẽo này, thê lương dâng trào, cảm giác mông lung mơ hồ.

Nàng không thể trách oán gì ai, đành trút tất cả niềm uất hận này lên mình Lâu Triệt, nhớ lại ngày đó nếu không phải vì Tướng phủ bị vây, sao nàng phải chịu nỗi nhục nhã ngày hôm nay. Nàng nguy nan đến thế mà chàng chẳng xuất hiện giải cứu, càng nghĩ càng buồn bực, chỉ muốn dồn tất cả lại trút lên chàng một lần. Đột nhiên nhớ lại trước khi rời đi, chàng từng nói gì đó, hẹn ở Tẩm Uyển… hình như là Tẩm Uyển, rốt cuộc có ý gì đây?