Hồng Nhan Loạn

Chương 23: Rời khỏi kinh thành



Trên thành cảnh xuân rực rỡ, ý xuân vô hạn, yến oanh đua nhau ca hót. Dưới thành sóng xanh khói biếc trập trùng xô ngợp bờ(1).

(1) Nguyên văn: “Thành thượng phong quang oanh ngữ loạn, thành hạ yên ba xuân phách ngạn”, trích từ bài từ làm theo điệu “Ngọc lâu xuân” của từ nhân thời Bắc Tống tên Tiền Duy Diễn (977 - 1034), tự Hi Thánh, người Tiền Đường (nay là Hàng Châu, Chiết Giang). Ông học rộng, có tài văn chương nên được giao biên soạn “Sách phủ nguyên quy”, từng làm quan Trì chế cáo, Hàn Lâm học sĩ, Khu Mật phó sử, Công bộ Thượng thư, thường xuyên xướng hoạ với các danh sĩ đương thời như Lưu Quân, Dương Ức.

Từ kinh thành muốn xuôi về phía Tây nhất định phải đi qua Khúc Châu. Phong cảnh Khúc Châu đặc sắc, mê đắm lòng người, lại thêm vị trí địa lý thuận lợi, nằm ngay giữa con đường giao thương huyết mạch, vì thế nơi đây sớm trở thành một trong những thành thị phồn hoa sầm uất nhất Khải Lăng quốc. So với kinh thành xa hoa mỹ lệ, cảnh sắc Khúc đô lại mặn mà một vẻ nhu mỹ, có thể nói “nơi nơi chim hót, chốn chốn mây giăng.”

Trời chạng vạng tối, một đoàn xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên con đường cổ ven thành Khúc Châu, đường cổ thưa vắng, một vài bóng người vội vã lướt qua nhịn không đành thầm đoán định lai lịch đoàn xe. Giữa đội ngũ là một cỗ xe do tám con tuấn mã kéo, khí thế phi phàm, cấm quân đi theo lấy cỗ xe làm trung tâm, bày ra hàng ngũ tề chỉnh, bảo hộ cẩn mật, cả đoàn xe cứ thế tiến bước…

Giữa lúc đoàn xe khoan thai dịch chuyển, một khoái mã từ phía sau mải miết đuổi theo, đoàn xe không dừng bước, chờ khoái mã tới gần. Chốc lát sau, khoái mã đã vọt tới trước mắt, người trên ngựa vận áo bào tử sắc, đầu đội mũ, rõ ràng là thái giám trong cung. Khoái mã lồng lên, chân trước cất cao khỏi mặt đất, vừa đuổi tới phía sau đoàn xe, người trên ngựa đã lập tức mở miệng lớn tiếng hỏi: “Thừa tướng ở nơi nào?”

Cỗ xe tám ngựa kéo vô cùng rộng rãi, hơn nữa tốc độ bình ổn, thân xe vững chãi khiến khoang xe tựa như một căn phòng nhỏ. Như Tình ngồi mạn trái xe, tay nâng một đĩa hoa quả nhỏ, xoay người lại nhìn về phía Quy Vãn đang say sưa ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, lên tiếng: “Phu nhân, mời người dùng chút hoa quả. Lúc chạng vạng, chúng ta sẽ tới Khúc Châu.”

Như Minh ngồi bên cạnh Quy Vãn nhận lấy chiếc đĩa, chọn một trái dâu tây, đưa tới trước mặt nàng.

Quy Vãn nhận lấy trái dâu, vừa đưa tới miệng chợt thấy xe ngựa dừng lại, nàng buông cây tăm trúc xiên hoa quả đang cầm trong tay, chuyển mắt ra ngoài xe, sắc mặt trầm tĩnh, dáng vẻ tựa như đang có suy tư.

Như Tình và Như Minh nhìn nhau, tỏ vẻ bất đắc dĩ, tình cảnh này đã diễn đi diễn lại tới bốn lượt rồi. Đến giờ xe ngựa đột nhiên dừng, chẳng cần hỏi cũng biết trong cung lại truyền người tới mời Thừa tướng đại nhân quay lại. Hai hôm trước bắt đầu rời kinh thành, từ đó đến nay trong cung liên tiếp phái người tới, thật phiền phức hết chịu nổi.

Đợi một lúc lâu chưa thấy có động tĩnh gì, cỗ xe trước sau vẫn im lìm tại chỗ, Như Minh, Như Tình nổi lên ngờ vực, lần này xe ngựa tạm dừng lâu đến bất ngờ. Giữa lúc hai người đùn đẩy nhau đi xem chuyện gì đang xảy ra thì một bóng ngựa khoan thai tiến lại gần cỗ xe, Quy Vãn ngước mắt nhìn về phía người vừa tới, nhoẻn miệng cười gọi: “Ca ca.”

Dư Ngôn Hoà vẻ mặt bối rối, hắn liếc nhìn Quy Vãn rồi mới nói: “Quy Vãn, trong cung xảy ra chuyện rồi…” Lời còn tiếp liền bị chặn lại, không thoát nổi thành tiếng.

Nghe đại ca nói vậy, Quy Vãn vẫn không hề phản ứng, chỉ nhàn nhã ngả người, một tay nâng cằm, dáng vẻ thảnh thơi như không hề lưu tâm, bình tĩnh chờ đợi. Thấy vậy, Dư Ngôn Hoà thầm than một tiếng, nhỏ giọng tiếp lời: “Huỳnh phi mang thai, nghe nói sớm nay đột nhiên đau bụng dữ dội, tình hình vô cùng nghiêm trọng, hiện giờ muốn triệu muội phu hồi cung gấp.”

Quy Vãn không phản ứng gì, cầm lấy cây tăm trúc xiên một trái dâu tây đưa lên miệng, khẽ nhai, trước sau vẫn im lặng. Dư Ngôn Hoà có chút sốt ruột, nhịn không được nói dồn: “Đây cũng chẳng phải tin tốt lành gì, Hoàng Hậu…” Lời vừa thốt ra, bắt gặp ánh mắt mang ý khiển trách của Quy Vãn liền khựng ngay lại, Dư Ngôn Hoà, có chút hổ thẹn, lúc này mới nhớ ra quanh họ còn có người khác.

“Quy Vãn!” Thanh âm ôn hoà vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, Lâu Triệt thong dong ruổi ngựa tới gần.

Miệng hé ra một nụ cười dịu dàng, Quy Vãn nhìn Lâu Triệt, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Áy náy trào dâng trong lòng, Lâu Triệt chăm chú ngắm nhìn người trong xe, còn nhớ hai hôm trước rời kinh thành, ban đầu đã định sẽ cùng Quy Vãn tiễn Dư Ngôn Hòa một đoạn rồi đưa nàng đi chơi tránh nắng một chuyến, vì thế suốt dọc đường đi, trong cung mấy phen phái người giục giã trở về chàng đều lờ đi. Nhưng hiện tại… Siết chặt phong thư trong tay, Lâu Triệt cảm thấy khó xử đến cực điểm.

Nhận ra sự do dự và khó xử của chàng, Quy Vãn chuyển mắt nhìn xa xăm, nụ cười nhàn nhạt vẫn đọng trên khoé môi nhưng sóng mắt khẽ lưu chuyển, loé lên một tia cô tịch, thất vọng.

“Quy Vãn!” Một lời trầm ngâm cất lên sao mà trắc trở vô hạn, “Trong cung xảy ra việc gấp, ta phải quay lại một chút.” Không thể giải thích tường tận mọi việc, Lâu Triệt có chút buồn bực, chỉ thấy Quy Vãn cười cười tựa như thông cảm, không hề lộ bất kỳ cảm xúc gì, tâm tình có phần phức tạp.

Thúc ngựa lại gần bên xe, trước mặt bao người, Lâu Triệt cúi mình, dịu dàng hôn lên hai má Quy Vãn, rồi tiến lại bên nàng, hơi thở ấm áp vướng vít bên tai nàng, nhẹ giọng thì thầm: “Chờ ta nhé, ta đi một chút rồi quay lại ngay.” Dứt lời còn da diết nhìn nàng một lát mới chịu xoay người giục ngựa rời đi.

Tất cả thị vệ vây quanh xe chứng kiến cảnh ấy đều nghẹn họng, trân trối nhìn chủ nhân. Dẫu khắp lượt triều đình biết chuyện Thừa tướng cưng chiều thê tử nhưng tới giờ được thấy tận mắt vẫn cảm thấy có chút không thể thích ứng nổi. Dư Ngôn Hòa cũng kinh ngạc không thôi, hết nhìn Lâu Triệt vừa quay lại phía sau đoàn xe phân phó gì đó rồi mang theo tám cấm quân thị vệ nhằm đường ngược lại mà lao đi như bay, lại quay sang nhìn muội muội mình, mỉm cười nói: “Xem ra muội phu đối với muội…” Đang nói chợt khựng lại, Dư Ngôn Hòa kinh hãi nhìn nụ cười trên môi Quy Vãn, nụ cười mới nhạt nhòa, hư ảo làm sao, chỉ có phận làm huynh trưởng như hắn mới có thể hiểu thấu được trong nụ cười ấy còn giấu cheo bao nhiêu mất mát cô liêu.

“Quy Vãn à…” Dư Ngôn Hoà gọi khẽ, giọng nói ẩn ước niềm âu lo và quan tâm.

Lòng ngổn ngang trăm mối nhất thời khó có thể nhận biết, nghe được tiếng gọi khẽ của ca ca, Quy Vãn bật cười thành tiếng, tiếng cười nhàn nhạt thản nhiên, gương mặt tươi cười mà u uẩn xa xăm, ánh mắt chăm chú nhìn sang Dư Ngôn Hòa: “Ca ca đang lo lắng cho muội sao?” Lời cuối cùng thoát khỏi miệng thì vẻ u sầu đã hoá thành hư không.

Cảm giác được sự tình có liên quan đến Lâu Triệt rời đi, Dư Ngôn Hòa ôn nhu nói: “Chúng ra dừng ở phía trước đợi hai ngày, chờ muội phu quay lại đã.”

“Không cần!” Quy Vãn quả quyết cự tuyệt lời đề nghị này, thờ ơ buông từng chữ, ngữ khí xa xôi khác thường: “Chàng không thể quay lại ngay được đâu. Chúng ta cứ tiếp tục đi đã, tới Khúc Châu còn rất nhiều việc phải làm.”

Nghe muội muội nói còn nhiều chuyện phải làm, Dư Ngôn Hoà ngây người một lúc, trầm ngâm suy xét hàm ý trong lời nói, đột nhiên hiện ra vẻ sầu lo, không nhịn được lên tiếng: “Phải chờ tới Tấn Dương mới có thể nghĩ cách…” Tình cảnh của Hoàng hậu hiện nay vô cùng khó khăn, trước giờ chỉ mình Hoàng hậu sinh được Hoàng tử, nhưng tới nay Huỳnh phi cũng mang bầu, nếu người này sinh hạ long tử thì chỗ dựa cuối cùng của Hoàng hậu cũng lung lay.

“Không cần phải đợi đến tận lúc đến được Tấn Dương. Ca ca, huynh cứ tới Tấn Dương nhậm chức trước đi. Muội lưu lại thành Khúc Châu này vài ngày.” Quy Vãn phẩy tay truyền cho cấm quân lùi ra xa rồi mới giải thích với Dư Ngôn Hòa.

Dư Ngôn Hòa khó hiểu nhìn nàng, hơi giật mình hỏi tiếp: “Muội muội định ở lại Khúc Châu sao?”

Quy Vãn đảo mắt trông quanh, toát ra thần thái lay động lòng người, đồng tử đen thẫm hoà cùng nét cười hư ảo thấp thoáng càng thêm vẻ thâm u mỹ lệ: “Tình hình hiện tại quả thực vô cùng bất lợi. Ba thứ ‘thiên thời, địa lợi, nhân hòa’’, Huỳnh phi đã nắm được hai, muốn xoay chuyển tình thế này ngoài trừ thế lực địa phương còn cần một chữ.”

“Chữ gì?”

“Khẩu(2).”

(2) Khẩu: Miệng, miệng lưỡi.

Quy Vãn vô thức chơi đùa cây tăm trúc trong tay, tự nhiên nói nói cười cười: “Miệng lưỡi thế nhân vô số kể, ấy chính là ‘nhân hoà’, cũng là thứ Huỳnh phi không cách nào ra tay kiểm soát được. Đương kim Thánh thượng có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế này, ban đầu cũng do lòng dân hướng về mà nên, hiện tại chúng ta cũng có thể y cách làm theo.”

Nghe vậy, Dư Ngôn Hoà đã hiểu rõ ý tứ của Quy Vãn. Khúc Châu là đô thị giao thương bốn phương, tại những nơi như vậy bất kể tin tức gì cũng có thể lan truyền đi nhanh chóng; tin tức trong kinh muốn truyền ra ngoài cũng phải qua đây, tin tức các nơi cũng tập hợp cả về thành Khúc Châu này rồi mới lan ra các hướng. Lòng buồn rầu, Dư Ngôn Hoà lại hỏi thêm: “Làm thế nào nắm giữ được miệng lưỡi người trong thiên hạ?” Phải biết rằng hướng lan truyền của tin tức rất khó xác định, nếu khống chế không tốt rất có thể khéo quá hoá vụng.

Hai mắt khép hờ, thái độ ngạo mạn khinh đời, Quy Vãn vẫn tay trái đỡ cằm, tay phải giơ cao cây tăm trúc, nhỏ giọng nói: “Trong thiên hạ, có khả năng ăn nói nhất không ai vượt qua được thư sinh, khoa cử vừa mới xong xuôi chưa bao lâu, vì thế nhất định vẫn còn nhiều sĩ tử lưu lại Khúc Châu. Chỉ cần lợi dụng miệng lưỡi bọn họ thì muốn truyền tin tức gì khắp thiên hạ còn khó sao?”

Một thứ dự cảm khó lường không cách nào khống chế dội lên trong lòng Dư Ngôn Hòa, hắn nhìn thẳng vào mắt Quy Vãn, lòng nặng trĩu thêm vài phần, lẩm bẩm: “Chẳng biết kéo muội vào chuyện này là đúng hay sai nữa!”

Quy Vãn bật cười, tiếng cười thâm trầm, cất lời an ủi: “Trừ khi muội nguyện ý muốn làm, nếu không ai có thể bắt ép được đây. Ca ca, huynh chớ nên tự trách mình.”

Khe khẽ gật đầu vài cái, lòng sôi lên không biết là thứ tư vị gì, Dư Ngôn Hòa cẩn thận dặn dò lại vài chuyện rồi thúc ngựa rời đi. Nghỉ ngơi thêm một lát, đoàn người lại tiếp tục khởi hành, nhằm thẳng hướng Khúc Châu thành tiến tới.

Tựa mình vào thành xe, ánh mắt Quy Vãn dán chặt trên mình Như Minh và Như Tình, giọng nói trong veo không nghe ra cảm xúc gì: “Nãy giờ các người đã nghe hết chuyện rồi chứ?”

Như Tình, Như Minh nhất tề gật đầu: “Thưa, đã nghe cả rồi.”

“Vậy giờ các người có thể lựa chọn!” Quy Vãn bày ra dáng vẻ tế nhị, nhỏ giọng nói: “Trung với ta hay là trung với phu quân đại nhân đây?”

Trăm ngàn lần cũng không ngờ được sẽ gặp phải vấn đề như vậy, Như Tình, Như Minh đưa mắt nhìn nhau không rõ hàm ý trong lời nói vì thế nhất thời không dám trả lời. Rèm xe đã buông xuống, trong xe ánh sáng nhạt nhoà, khoang xe rộng lớn im phăng phắc không tiếng người, chỉ còn tiếng bánh xe lộc cộc hoà cùng tiếng vó ngựa vọng tới bên tai, cảm giác nặng nề ngột ngạt bủa vây lấy người ngồi trong.

Nụ cười nhàn nhạt chợt tan biến, Quy Vãn bật cười thành tiếng giòn tan, nửa đùa nửa thật trấn an hai nha hoàn: “Không cần căng thẳng quá đâu… Các ngươi cũng không cần vội trả lời.”

Hai nha hoàn không hẹn mà cùng thở phào một tiếng, những chuyện vừa xảy ra cứ ngỡ chỉ như một giấc mơ, liếc mắt trông sang Quy Vãn thấy một mảng âm u khó dò giữa bóng tối mịt mờ. Như Tình, Như Minh chợt nghe nàng phân phó: “Chuẩn bị vài bộ nam trang cho ta, vào tới Khúc Châu chúng ta chỉ mang theo tám thị vệ, tất cả cấm quân sẽ lưu lại ngoại ô Khúc Châu.”

Như Minh không hiểu gì, ngỡ ngàng hỏi: “Như vậy có thể gặp nguy hiểm không ạ?”

“Chỉ phải đối phó với đám thư sinh văn nhược thôi, không có gì nguy hiểm đâu.”

Nhận ra Quy Vãn không muốn giải thích thêm, Như Tình gật đầu đáp vâng, khoang xe rộng lớn lại chìm trong tĩnh lặng.

Trời tờ mờ tối, dịch trạm thành Khúc Châu trong ngoài náo nhiệt vô cùng. Khúc châu vốn là trọng điểm giao thương của Khải Lăng quốc, ngựa xa ra vào tấp nập, kẻ đến người đi như nước, vô số thành phần phức tạp ghé qua đây chỉ để kiếm tạm một chốn nghỉ chân chốc lát, ba hoa khoác lác đòi câu, bóng người loang loáng.

Trạm dịch trưởng tợp hai chén rượu, hứng chí dạt dào, đứng giữa đại sảnh cùng người ta cò qua kéo lại chơi oẳn tù tì đố số. Đột nhiên, lỗ tai hắn đau nhói như bị ai kéo, bật ra tiếng kêu la thảm thiết, ngoảnh mặt trông sang mới hay chính là phu nhân mình, vội vã cười cười nịnh bợ: “Phu nhân, nàng xuống đây làm gì chứ?” Phu nhân hắn, người khắp thành Khúc Châu không ai không nghe danh biết mặt, người ta gọi nàng ba chữ “Lạt Tây Thi”, nàng mang cái biệt danh ấy vừa vì dung nhan xinh đẹp cũng vì tính tình nóng nảy có tiếng.

“Tiểu Nhai Tử kêu ông mấy lượt rồi, ông còn cắm mặt ở đây oẳn tù tì, cả năm cả tháng chẳng làm được cái gì ra hồn hết…” Người ta xung quanh nhìn vào thấy hai vợ chồng cãi lộn ầm ĩ cũng ào ào cười theo, dân thành này chẳng ai lạ chuyện này nữa, kể ra cũng coi như đạo vợ chồng của riêng nhà họ, sẵn tiện thành câu chuyện vui đùa lúc trà dư tửu hậu của cả Khúc Châu.

Hai người còn đang bận chí choé, chợt thấy một tiểu nhị xộc vào đại sảnh, miệng lu loa: “Lão gia, phu nhân, ngoài cửa có khách tới!”

Lạt Tây Thi liếc xéo qua, quát to: “Có khách ngươi còn không biết mời người ta vào, đứng đực ra đấy ầm ĩ cái gì?”

Lời vừa dứt, ngoài cửa liền xuất hiện một đoàn tráng hán sắc mặt lạnh tanh không cảm xúc, tám người tách thành hai hàng, mỗi bên bốn người đứng dọc lối vào đại sảnh, sảnh lớn tức thời lặng ngắt như tờ, tất cả chăm chú nhìn ra cửa chờ đón.

Tám người vừa yên chỗ, lại có ba người phía sau bước tới, hai người đi trước bất kể từng cử chỉ dáng vẻ, điệu bộ đều giống hệt nhau, cũng coi là thiếu niên thanh tú. Có điều, người tinh mắt nhìn kỹ sẽ dễ dàng nhận ra họ còn đậm đà vị son phấn, rành rành là nữ tử giả nam trang. Mọi người đều cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, đành tiếp tục quay ra xem người cuối cùng, nhất thời nghẹt thở.

Hào quang lấp lánh, thanh tú tuyệt mỹ, xiêm y lam nhạt pha sắc bạch diệp phất phơ, ngọc quan phủ lấy búi tóc cột bằng tơ bạc óng ánh, ánh bạc ẩn hiện giữa làn tóc đen, dáng vẻ tú nhã tôn quý phi phàm, nét cười nhàn nhạt không rời bờ môi, tai trái đeo một chuỗi hắc trân châu sáng loà buông xuống chạm vai, cử chỉ động tác hút mọi ánh nhìn, dáng vẻ lung linh kỳ dị, làm bật lên vẻ thanh diễm vô song, hết sức quỷ mị.

Biết rõ đối phương là nữ tử giả dạng nam nhân, những người có mặt vẫn ít nhiều cảm thấy nghẹn thở, nét tà mỹ vượt mọi giới hạn giới tính khiến người xem bất luận nam hay nữ đều rung động không nói nên lời.

Như Tình bước lên trước, nói với Lạt Tây Thi và vị trạm dịch trưởng đang đứng trong sảnh: “Chúng ta muốn bao hết nửa số phòng ở trên lầu hai.” Câu nói vang lên phá tan bầu không khi tĩnh lặng, tiếng nói cười lại xôn xao khắp sảnh đường.

Lạt Tây Thi vội vã gật đầu, nhịn không được liếc nhìn Quy Vãn lòng thầm nghĩ thiên hạ có nhân vật tầm cỡ như vậy sao, ngoài miệng ân cần nói: “Thưa có, lầu hai còn phòng dành cho khách quý, bình thường không có người ở, vừa hay dành cho các vị vậy.” Nói rồi vẫy tay gọi tiểu nhị đang ngẩn ngơ một bên, đích thân dẫn đường lên lầu.

Quy Vãn nở một nụ cười lãnh đạm xa cách, bước theo lên lầu, nàng ngước mắt nhìn quanh đánh giá cảnh vật một chút, có vẻ ưng ý. Tâm tư lặng lẽ biến chuyển, nàng đã quyết định chính tại nơi này, sẽ mượn miệng lưỡi thế thế nhân dùng một chút.