Hôn Trộm Làn Gió

Chương 68



Hướng Vãn Vãn hoàn toàn bị câu “mời toàn bộ học sinh lớp 12-8” làm cho sững người, TT không để ý, tiếp tục nói:

“Lớp chúng ta đa số đều học ở đại học A mà, cậu cũng đính hôn ở thành phố A, mọi người cũng tính là đi lại gần. Nhưng đến những bạn còn lại học ở thành phố khác cũng được anh đẹp trai nhà cậu mời hết về.”

TT nói tời đây liền cười hai tiếng: “Hướng Vãn Vãn cậu không biết đâu, những bạn ở thành phố khác về, anh nhà cậu thậm chí còn đặt vé máy bay hạng nhất cho nữa đó! Trước đó mình đã biết anh nhà cậu có tiền, không nghĩ lại rất rất có tiền như vậy! Lúc chúng mình tới đều chuẩn bị bao lì xì, mẹ chồng giàu có của cậu đang cười tươi như hóa đứng ở trước cửa khách sạn tiếp đón chúng mình. Bác ấy không chỉ nhận bao lì xì của chúng mình, còn phát cho mỗi người một cái bao lì xì khác nữa, nói là muốn chúng mình cũng được hưởng chút không khí hạnh phúc này.”

Hướng Vãn Vãn: “…..”

“Trong bao lì xì mỗi người đều là 1 ngàn tệ đấy! Người khác đính hôn đều là nhận tiền, còn nhà cậu là vung tiền! Nhìn khuôn mặt tươi cười của mẹ chồng cậu là mình yên tâm rồi, Hướng Vãn Vãn cậu thực sự rất may mắn. Anh đẹp trai nhiều tiền và mẹ chồng đối xử rất tốt với cậu!”

“….”

Sau khi Hướng Vãn Vãn cúp điện thoại xong, cả người vẫn đang choáng váng.

Cận Tập Ngôn rõ ràng đã hứa với cô sẽ khiêm tốn lại mà! Nhưng không ngờ tất cả các bạn lớp cô đều được mời tới…..

Bây giờ chỉ có thể thầm cầu khẩn anh…… nhiều nhất cũng chỉ mời các bạn cùng lớp thôi…..

Mặc dù theo chiều hướng này thì khả năng không chắc chắn lắm…..

Hướng Vãn Vãn mở cửa và giận dữ bước ra ngoài. CTM đang đứng bên cửa sổ cúi đầu nhìn xuống điện thoại.

Những ngón tay của anh liên tục gõ trên điện thoại, hình như đang trả lời tin nhắn nào đó.

Cảnh tượng này đối với người khác mà nói thì rất bình thường, nhưng nếu đối tượng là Cận Tập Ngôn thì…..rất bất thường.

Theo hiểu biết của cô, ngoài việc kiên nhẫn với cô và nghiêm túc trả lời tin nhắn của cô, thì người này về cơ bản là không thèm quan tâm tới người khác.

Lúc này cầm điện thoại bấm đến nhiệt tình như vậy, nhất định là có quỷ.

Hướng Vãn Vãn chạy tới, muốn giật điện thoại của anh:”Anh đang làm gì vậy?”

Khi cô từ phòng tắm đi ra thì Cận Tập Ngôn đã nghe thấy âm thanh rồi, thấy cô chạy tới nhìn mình dò hỏi, tâm tình anh liền vui vẻ giơ điện thoại lên: “Vợ yên tâm, anh chỉ nói chuyện bình thường thôi.”

Anh nói chuyện bình thường cô mới không yên tâm đấy.

Hướng Vãn Vãn nghĩ thầm, định nhảy lên người anh và giật điện thoại, nhưng khi chưa kịp nhảy lên thì chân đã mềm nhũn khuỵu xuống, cả người ngã về phía anh.

Cận Tập Ngôn ôm lấy cô, kéo cô đến ngồi trên ghế sofa: “Mềm chân thì đừng có nhảy.”

Hướng Vãn Vãn mặt kệ, đưa tay giật lấy điện thoại trên tay anh, sợ anh giật lại cô còn bủn rủn tay chân bò đến góc sofa bên kia vùi đầu vào xem điện thoại.

Cận Tập Ngôn cười nói: “Chỉ cần vợ nói muốn kiểm tra điện thoại anh, thì anh rất sẵn lòng cho em kiểm tra đấy.”

Hướng Vãn Vãn quay đầu nhìn anh đầy phòng bị, ngồi càng xa hơn.

Mở khóa điện thoại anh, giao diện điện thoại đang là tin nhắn Wechat. Trên màn hình là cuộc trò chuyện của một nhóm có cái tên rất lôi cuốn “Tôi đính hôn rồi.”

Trong nhóm đều không ngừng gửi tới tin nhắn, Hướng Vãn Vãn kéo lên xem các tin nhắn trước đó.

“Chúc mừng Tập Ngôn!”

“Đính hôn vui vẻ!”

“Ôi trời ơi! Không ngờ người đứng đầu lớp chúng ta đã đính hôn rồi! Trước đây mình còn tưởng cậu sống ở hành tinh nào cơ, cả đời sẽ cô độc đến già mất!”

“Tập Ngôn đâu rồi? Cả lớp chúng mình đều đến khách sạn rồi! Cũng gặp mẹ cậu, bác còn đưa cho chúng mình mỗi người một bao lì xì nữa! Mình đi xem qua, mỗi người một cái 1 ngàn tệ đấy! Mẹ cậu ra tay thật hào phóng!”

“Nghe nói vợ cậu là Hướng Vãn Vãn? Nhà vô địch bida toàn quốc?”

“Vợ cậu là cô gái lúc trước chạy vào phòng bao của chúng ta để bảo vệ cậu đúng không? Người đánh cho Chu Khoái hoài nghi nhân sinh đó sao?”

“Em gái đó là Hướng Vãn Vãn sao? Ôi, lúc đó cô ấy mới là học sinh lớp 12 chưa thành niên đúng không? Tập Ngôn, mối tình đầu của cậu là bạn nhỏ chưa thành niên? Không phải cậu là cầm thú đấy chứ?”

“Nghĩ đến cảnh Cận đại thần nắm tay hôn môi trẻ vị thành niên…. ừm…..mẹ ơi, ở đây có bi3n thái!!”

……

Trong tâm cuộc trò chuyện của mọi người thay đổi từ chúc mừng lễ đính hôn sang thảo luận về tuổi tác của cô. Bọn họ còn lên Baidu tìm thông tin cá nhân của cô để chụp làm bằng chứng chắc chắn, đồng thời đăng ảnh chụp vào nhóm để chứng minh lúc cô gặp họ lần đầu tiên vẫn còn chưa thành niên.

Một số nam sinh còn đang gào thét, nói rằng Cận Tập Ngôn còn không bằng cầm thú. Hướng Vãn Vãn cảm thấy nói rất có lý, nếu không phải cô đang cầm điện thoại của anh thì cô cũng muốn tag mọi người để nói điều này.

Tình thế đột nhiên bị đảo ngược, vì chính chủ Cận Tập Ngôn đã xuất hiện rồi.

“Chuyện không bằng cầm thú này, đám cẩu độc thân các cậu không hiểu đâu. Còn nữa, lúc chúng mình hôn nhau thì cô ấy cũng thành niên rồi.” Sau câu này còn kèm theo một icon khoe khoang nhếch lông mày.

Nhìn dòng chữ này, Hướng Vãn Vãn không hiểu sao lại có cảm giác như nhìn thấy một kẻ bi3n thái….Thực ra câu này cũng không có vấn đề gì, chỉ là người gửi là Cận Tập Ngôn thì nó lại là một vấn đề lớn.

Ngả ngớn đến cay mắt người nhìn.

Quả nhiên, sau lời nói của Cận Tập Ngôn, mọi người đều đáp lại bằng một loạt những dấu chấm lửng.

Sau một loạt những dấu chấm lửng đó là một loạt những bao lì xì khác.

Tất cả đều do Cận Tập Ngôn gửi, có lẽ do Wechat giới hạn chỉ được gửi 200 bao nên cũng giới hạn sự ngả ngớn của anh, nhưng dù sao số lượng cũng là rất nhiều.

Có rất nhiều tin nhắn lẫn lộn trong đống bao lì xì.

Không biết ai bắt đầu, toàn bộ các tin nhắn đều biến thành “hahahaha ~ nhận lì xì rồi ~ chúc hai người sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc viên mãn”.

Câu nói này cực kỳ thức tế, rõ ràng là bị những phong bao lì xì kia đã thay đổi hướng gió.

Chẳng trách vừa rồi khi cô đi ra, người đàn ông này đang chuyên tâm ấn điện thoại, hóa ra là phát bao lì xì.

Hướng Vãn Vãn cảm thấy nếu cô không ra ngoài, người này vẫn có thể là đang vung tiền.

Dù sao lời nói của những người này theo một cách nào đó là tâng bốc Cận Tập Ngôn.

Chỉ là….cho dù vui như thế nào đi chăng, những gì đã vung ra cũng là tiền thật.

Hướng Vãn Vãn bỏ điện thoại di động vào túi mình, quay đầu nhìn anh chằm chằm: “Anh trai, sao anh lại mời tất cả học sinh với em và lớp anh đến dự lễ đính hôn của chúng ta?”

Rõ ràng là đã nói khiêm tốn mà.

Cận Tập Ngôn tâm tình đang tốt đẹp, nhưng sau khi nghe những lời này của cô, vẻ mặt anh đột nhiên lộ ra vẻ tủi thân.

Đúng.

Chính là tủi thân.

Điều này làm cho người bị anh lăn lộn suốt đêm còn chưa có vẻ mặt này là Hướng Vãn Vãn cảm thấy lạnh tóc gáy. Không biết phải nói gì, luôn cảm thấy người này bày ra sắc mặt này thì cô nói gì cũng sai.

Quả nhiên là như vậy, Cận ảnh đế thất vọng nhìn cô một cái rồi đứng dậy khỏi ghế sofa, đi thẳng đến bên giường và yên lặng nằm xuống.

Yếu ớt đáng thương.

Nhưng Hướng Vãn Vãn không có ý định để ý đến anh, để anh tự do phát huy.

Dù sao người này cũng đã có tiền lệ rồi, nếu cô cứ càng quan tâm anh, thì anh sẽ càng được nước lấn tới.

Khi Hướng Vãn Vãn đang định tìm máy sấy để sấy tóc thì điện thoại của Cận Tập Ngôn reo lên, là của Cận Kha. Cô bật máy sấy tóc, ném điện thoại của anh lên giường: “Điện thoại của anh.”

Cận Tập Ngôn: “Anh không được gặp ai, không xứng để nghe điện thoại.”

Giọng điệu của anh vẫn lạnh lùng như bình thường, không có gì khác biệt.

Chỉ là dùng cái giọng điệu đó nói lời này…..

Ừmmmmmm……..

Cuộc gọi tới vào lúc này, rõ ràng là vì chuyện của lễ đính hôn.

Bây giờ đã 10 giờ rưỡi, mà hai nhân vật chính còn chưa xuất hiện ở buổi lễ, đúng là không thích hợp. Ngoài ra, Trần Mỹ Tâm vừa gọi điện tới, bà không biết cô là người nghe máy nên giọng điệu có chút gấp gáp.

Hướng Vãn Vãn duỗi chân đá vào người anh: “Nghe điện thoại.”

Cận Tập Ngôn không nói gì, cũng không nghe điện thoại.

Anh chỉ im lặng nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ oán giận.

Điện thoại đã đổ chuông nhiều lần và người gọi đến không hề có ý định dừng lại.

Hướng Vãn Vãn dối lòng trấn an anh: “Anh trai, anh đẹp trai như vậy, ai nói anh không được gặp người khác? Người đẹp trai như vậy thì nên gặp nhiều người hơn, nên anh nghe điện thoại đi.”

Cận Tập Ngôn vung chăn lên, trực tiếp trùm qua đầu: “Anh không xứng được gặp người khác.”

“…”

Còn diễn đến nghiện cơ đấy.

Hướng Vãn Vãn: “Ai nói anh không xứng được gặp người khác?”

Cận Tập Ngôn trùm chăn kín đầu, thanh âm đè nén nói: “Cho dù là đính hôn, nhưng anh cũng không xứng được gặp mặt bạn học của em.”

“…..”

Sự làm màu này…..ánh mắt này…..bình thường không dễ gặp được đâu.

Đặc biệt lại chọn lúc này để thể hiện ra.

Sau một hồi chuông, điện thoại tự động cúp máy. Lại một lần nữa chuông điện thoại reo lên.

Mặc dù tính cách Cận Kha không lạnh lùng như Cận Tập Ngôn, nhưng anh ấy không phải là người thích quản chuyện của người khác.

Gọi đi gọi lại như vậy, chắc chắn là có việc gấp rồi.

Hướng Vãn Vãn hít sâu một hơi, trấn an vỗ lên chân người nào đó: “Không sao cả.”

Người Cận Tập Ngôn khẽ động một cái, hai chân lộ ra bên ngoài lập tức thụt vào trong chăn, cả người bị che kín, lạnh giọng oán trách: “Em còn trách anh mời bạn học cấp ba của em tới.”

“…..”

Hướng Vãn Vãn leo lên giường, dừng ở chỗ ngay đầu anh, vươn tay kéo chăn che đầu ra: “Ai nói vậy.”

Ý tứ trong mắt Cận Tập Ngôn rất rõ ràng “chính là em nói”.

Hướng Vãn Vãn lại nhìn điện thoại không ngừng đổ chuông, thản nhiên nói: “Anh à, ý em vừa rồi là, sao anh chỉ có thể mời bạn học lớp em và lớp anh đến dự được. Được người đẹp trai ngời ngời như anh đính hôn cùng em, nếu là em thì em sẽ nhất định mời thêm tất cả người thân và bạn bè tới dự, để người ta phải hâm mộ và ghen tỵ với em.”

Người đàn ông mí mắt đang cụp xuống nhẹ nhàng nâng lên, trong mắt tràn đầy ánh sáng: “Em thật sự nghĩ như vậy sao?”

Thấy vẻ mặt này của anh, Hướng Vãn Vãn trong lòng có chút dâng trào.

Kỹ năng diễn xuất này…..thật sự vượt quá khả năng của người bình thường.

“Vâng.” Dù sau cũng sắp phải đến khách sạn làm lễ đính hôn rồi, cô mới không tin người này có thể mời toàn hộ họ hàng người thân của mình đến vào giờ phút này.

Hướng Vãn Vãn đưa điện thoại cho anh: “Anh mau nghe điện thoại đi, anh trai anh nhất định là có việc gấp.”

Khóe miệng Cận Tập Ngôn hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mà Hướng Vãn Vãn không hiểu lắm: “Được.”

Nhìn anh như vậy, Hướng Vãn Vãn cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

Cận Kha gọi điện thoại bảo hai người đến tòa Đông thay trang phục rồi cùng nhau đến khách sạn.

Việc đính hôn phải thay trang phục là điều dễ hiểu.

Chỉ khi cô thay một chiếc váy cưới lộng lẫy, cô vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Đính hôn mặc váy cưới cũng không có gì lạ, chỉ là…..ai đính hôn lại mặc váy cưới dài mấy mét như thế này???

Trong lòng Hướng Vãn Vãn tràn đầy nghi ngờ, nhưng vì đã trễ giờ, các chuyên viên trang điểm thậm chí không cho cô cơ hội để đặt câu hỏi.

Sau khi thay trang phục và trang điểm xong, Hướng Vãn Vãn lên xe, lúc này cô mới nhìn thấy Cận Tập Ngôn đang mặc một bộ vest đen chú rể, thậm chí còn trang điểm một chút, vẻ mặt Hướng Vãn Vãn trở nên sững sờ.

Với sự giúp đỡ của chuyên viên trang điểm và Cận Tập Ngôn, Hướng Vãn Vãn sau khi ngồi ổn định trên xe cũng tìm được cơ hội để đặt câu hỏi.

Khuôn mặt của người đàn ông vốn đã đẹp trai, nay sau khi được trang điểm lại một chút liền khiến người khác càng không rời được mắt.

Hướng Vãn Vãn theo bản năng nuốt nước bọt, chỉ vào chiếc váy gần như chiếm toàn bộ diện tích ghế sau: “Anh à, chúng ta đính hôn có cần phải ăn mặc khoa trương thế này không?”

Cận Tập Ngôn: “Là mẹ sắp xếp.”

Sự nhiệt tình của Trần Mỹ Tâm với việc hai người họ ở bên nhau đã không thể che giấu được từ khi cô học lớp 12. Nhớ đến những gì Tần Thư đã nói, mẹ chồng tương lai còn ở sảnh khách sạn tặng bao lì xì cho khách nữa thì chiếc váy khoa trương này dường như là điều dễ hiểu.

Chỉ là hoành tráng hơn nhiều lần so với váy cưới của người khác…..

Luôn cảm thấy mọi thứ không đơn giản như vậy.

Hướng Vãn Vãn nheo mắt nhìn Trần Sâm, người đang ngồi ở hàng ghế trên, người này cũng đang mặc vest và có một bông hoa cài trước ngực.

“Vợ anh thật xinh đẹp.” Cận Tập Ngôn đưa tay quay hướng nhìn của cô về phía mình, dịu dàng nhìn cô: “Vui vẻ lên, chút nữa mẹ thấy vẻ mặt này của em sẽ buồn đó.”

Hướng Vãn Vãn cười nhếch mép: “Em vẫn chưa đủ vui vẻ sao?”

“Bộ váy rất đẹp.” Cận Tập Ngôn: “Phận làm con cái thì nên làm cho mẹ vui vẻ một chút.”

Hướng Vãn Vãn: “…..”

Trong khoảng thời gian sống ở Cận gia, cô đã vô số lần nhìn thấy Cận Tập Ngôn dùng vẻ mặt lạnh lùng của mình khiến mẹ anh tức giận.

Chưa thấy cảnh tượng mẹ con tình thâm bao giờ.

Đột nhiên anh nói ra những lời hiếu thảo như vậy, Hướng Vãn Vãn cảm thấy những chuyện không đơn giản này dường như càng không đơn giản hơn rồi.

……..

Nửa tiếng sau, khi Hướng Vãn Vãn và Cận Tập Ngôn cùng nhau đứng trên sân khấu kết bằng hoa trong sảnh khách sạn, một linh mục đứng trước mặt hai người và nói với Cận Tập Ngôn: 

“Cận Tập Ngôn, con có bằng lòng để Hướng Vãn Vãn làm vị hôn thê của con, dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, con vẫn luôn yêu thương, chăm sóc, và tôn trọng và bảo vệ cô ấy không?”

Thì cả người Hướng Vãn Vãn đều đang réo rũ rồi.

Toàn bộ lời thề trong đám cưới, toàn bộ những từ liên quan đến “kết hôn” đều được đổi thành “đính hôn”

Cô thẫn thờ nhìn những người dưới sân khấu, sảnh lớn của khách sạn to nhất thành phố A bây giờ đang đầy ắp người.

Tất cả những người thân, bạn bè mà cô có thể nghĩ đến, cô không thể nghĩ đến và có người cô còn không biết, thì tất cả đều đứng bên dưới nhìn cô với vẻ mặt đầy sự chúc phúc.

Tầm mắt dừng lại trên một chiếc giường di động đang được buộc một dải ruy băng màu đỏ ở hàng thứ ba.

Người nằm trên giường là một người bà đang tươi cười mặc bộ lễ phục Trung Sơn màu đỏ sáng màu.

Hướng Vãn Vãn mơ hồ nhớ rằng đó là một người họ hàng rất xa của cô, vì xuất huyết não mà bà đã nằm liệt giường nhiều năm nay.

Người này thật là…..

Đến một người họ hàng xa xa của cô, anh cũng không bỏ qua mà mời đến tận đây…..